Năm
ngàn quân cải tạo làm tiên phong, nhanh chóng tiến về Khang Đô, một cứ điểm cực
kỳ quan trọng. Dưới sự yểm trợ của vũ khí hạng nặng cự ly xa, bất kỳ chướng
ngại vật nào có ý đồ ngăn cản bước tiến của binh đoàn người máy đều hóa thành
tro bụi trong chớp mắt.
Cuộc
chiến hết sức căng thẳng. Cho dù có trang bị vũ khí tân tiến nhất thì theo lệ
thường, quân tiên phong vẫn là đội quân thương vong nặng nhất.
Hứa
Mộ Triều không có ý định để cái lệ thường này xảy ra.
Sau
đó Mộ Đạt không ngờ tới, bản thân Hứa Mộ Triều cũng chưa bao giờ nghĩ, cô lại
thành danh ở Đại lục nhờ cuộc chiến Khang Đô này. Mà chiến thuật “giày vò”
người máy của cô, cũng được các chuyên gia quân sự trẻ tuổi đánh giá là kinh
điển trong các chiến dịch cỡ nhỏ, được viết vào tài liệu giảng dạy quân sự tại
đại học Đế Đô.
Mà
những nhà phê bình quân sự lão luyện từng trải, cũng bày tỏ mặc dù chiến thuật
của Hứa tướng quân hơi lưu manh vô lại, nhưng không thể không thừa nhận trận
chiến này thực sự là kinh điển trong giới lưu manh.
Trước
trận chiến, Hứa Mộ Triều nhốt mình trong phòng suốt một ngày một đêm. Sau đó
cầm một xấp quân lệnh, gọi sĩ quan thú tộc cấp dưới đến, chia ra dặn dò. Những
sĩ quan vốn thuộc đại đội năm, thì không hề ngạc nhiên nhận lấy mệnh lệnh, thi
hành ngay lập tức. Những sĩ quan khác nửa tin nửa ngờ, nhận lệnh rời đi. Ba
ngàn quân tiên phong Thú Tộc do Hứa Mộ Triều chỉ huy, trong khói lửa dày đặc đã
đối đầu chính diện với quân tiên phong của người máy.
Ồ,
không, không phải chính diện. Khi đội quân người máy yên lặng áp sát chiến hào
phòng thủ đầu tiên của Thú Tộc thì dù sĩ quan chỉ huy là người máy không hề có
tình cảm nhưng lúc phát hiện trong chiến hào không có một bóng người, chỉ có
một lớp nước đọng nhạt màu vẩn đục có mùi hôi thối của chất bài tiết, thì cũng
không nhịn nổi học binh lính loài người, chửi một câu mẹ nó.
Sĩ
quan chỉ huy ra lệnh cho đội ngũ tiến lên, nhưng phía trước lại truyền đến
tiếng báo cáo rối loạn của người máy: “Báo cáo: Tứ chi bị ăn mòn!” ” Báo cáo:
Quân tiên phong tổn thất ba lăm người máy!”. . . . . .
Đến
lúc này sĩ quan chỉ huy mới biết được, trong nước tiểu còn trộn lẫn những chất
khác.
Người
máy không hề có cảm xúc. Nhưng sau khi gặp phải đủ loại cạm bẫy vô lại ngoài
sức tưởng tượng của đối thủ, thì cũng khổ sở không thể tả xiết.
Ai
lại treo một lá cờ dùng lời lẽ cực kỳ hạ lưu làm nhục Minh Hồng, sỉ nhục nguyên
tắc cơ bản và người máy trên chiến trường? Mà khi người máy tức giận xé tan lá
cờ thì lập tức bị chôn vùi trong trận trận đạn pháo tập kích;
Ai
lại nhìn thấy kẻ địch thì trốn, nhác thấy kẻ địch thì chạy. Mẹ nó chạy năm sáu
bảy tám lần, khiến người máy khinh địch, lại đột nhiên dùng binh lực gấp mười
lần nhanh chóng phản kích, bao vây tiêu diệt đội người máy khổng lồ tinh nhuệ
nhất?
Có ai
lại nép mình sau lưng thú lớn giữa chiến trường. Chấp nhận hy sinh gần trăm con
thú lớn để lén lút tiếp cận đột kích, tự tay giết sĩ quan chỉ huy người máy
thông minh nhất. Khiến những người máy khác rơi vào hoàn cảnh khốn đốn, binh
lính tán loạn không biết đường nào mà tác chiến?
Khi
ánh trời chiều lạnh lẽo chiếu khắp Khang Đô, thi thể người máy đã rải đầy đất.
Quân tiên phong Thú Tộc, bắt đầu hô hào vô cùng vui vẻ.
“Mộ
Triều, làm tốt lắm.” Ngay cả Mộ Đạt cũng hơi xúc động, “Những chuyện còn lại,
cứ giao cho tôi.” Dừng một chút, ông ta tiếp lời, “Cô dùng binh, thật sự quá
gian trá, nhưng cũng khiến người ta bội phục.”
Hứa
Mộ Triều chùi chùi vết máu trên hai tay, khẽ mỉm cười: “Chỉ vì phụ nữ chúng tôi
tương đối thận trọng mà thôi.”
Mà
tôi lại may mắn có lá gan lớn hơn một chút.
Cả Mộ
Đạt, Hứa Mộ Triều lẫn đoàn quân người thú đều cho rằng, chiến dịch này chắc
chắn sẽ thắng. Thậm chí ngay cả Cố Nguyên soái tại hậu phương nhận được báo cáo
tức thời về tình hình chiến đấu ở tiền phương, cũng nở nụ cười hài lòng.
Hứa
Mộ Triều cho rằng, nhất định có thể tiêu diệt hết quân cải tạo chủ lực tấn công
Khang Đô lần này. Trên thực tế, bọn họ quả thực cũng đã tiêu diệt gần hết kẻ
địch.
Chẳng
qua là lúc Hứa Mộ Triều dẫn binh đoàn bán thú tiên phong sức cùng lực kiệt tựa
vào công sự* trong thành nghỉ ngơi, khi người dân trong thành tôn kính đưa các
loại thức ăn tới, lính cảnh vệ lại lảo đảo nghiêng ngả chạy đến bên cạnh Hứa Mộ
Triều. Trên khuôn mặt của binh sĩ bán thú trẻ tuổi là vẻ hoảng sợ ngoài sức
tưởng tượng.
[size=85](*Công
sự: Công sự là công trình quân sự dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương
tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ
khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của
địch._nguồn: wiki.)[/size]
“Thượng
tá! Chúng ta bị bao vây rồi! Hơn một vạn người máy chỉ cách Khang Đô chưa tới
mười km!”
Hứa
Mộ Triều mở mắt ra nhìn cảnh vệ, yên lặng ước chừng một phút.
Chủ
lực của Mộ Đạt đã ra khỏi thành, trong thành chỉ còn lại ba ngàn tàn binh trong
số năm ngàn quân tiên phong của Hứa Mộ Triều, mọi người đã chống đỡ đến cực
hạn.
Vậy
mà cô lại bị người ta bao vây trong tình huống suy yếu này? Còn tới hơn một vạn
người máy?
Cô
thở dài, rồi lại thở dài.
“Các
người thú!” Cô đứng trên công sự trong thành, trước mặt mấy ngàn Thú Binh đang
kinh hoàng.
Giọng
nói của cô trong veo lại vang dội, gần như vọng đến từng góc thành. Đôi cánh mở
rộng đỏ tươi như máu, mái tóc dài đen nhánh như mực, vừa yêu dị vừa dịu dàng.
Mà
trên mặt cô, là vẻ dứt khoát bi thương động lòng người, khiến gương mặt trắng
nõn như ngọc dưới ráng chiều màu máu, có một vẻ đẹp chạm đến tận đáy tim.
“Mọi
người có còn nhớ năm mươi năm trước không?” Tiếng gầm của cô vang lên từ nơi
sâu nhất trong lồng ngực nhỏ nhắn, “Chủng tộc của chúng ta đã từng uy chấn Đại
lục; chúng ta đã từng bách chiến bách thắng.
Kẻ
địch gấp mấy lần chúng ta, đang ở ngoài thành. Có lẽ chúng ta không sống nổi.
Nhưng mà. . . . . .” Đôi mắt xanh thẳm của cô giống như có ngọn lửa thiêu đốt,
còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, “Chúng ta chết vì sự vinh quang của Thú Tộc,
chết để bảo vệ loài người. Bia tưởng niệm Thú Tộc sẽ khắc tên của chúng ta;
ngay cả Đế Đô loài người, cũng sẽ dựng bia tưởng niệm chúng ta!”
Chúng
thú im phăng phắc.
Mà
sau lưng thú binh, dân chúng loài người trong thành vốn dĩ đang hoảng loạn cũng
lặng đi.
Cô nở
nụ cười dịu dàng mà kiêu ngạo: “Tôi xin lấy danh nghĩa của bán thú thề rằng sẽ
khiến cho đám người máy kia biết, sở trường của Hứa Mộ Triều tôi không phải chỉ
có đâm lén sau lưng!”
Chúng
thú cười ha ha, không khí căng thẳng ban đầu tiêu tan phân nửa, chỉ còn lại
lòng hăng hái quyết liều chết đánh một trận.
“Tôi
xin lấy danh nghĩa của Thú Tộc ra thề, cũng sẽ khiến cho người máy biết tuy
trong mắt những chủng tộc khác Thú Tộc chúng ta đã từng là chủng tộc hèn hạ suy
bại. Nhưng chúng ta vĩnh viễn không khuất phục, không bao giờ tiêu vong!”
Vĩnh
viễn không khuất phục, không bao giờ tiêu vong!
Sau
giây phút yên lặng, nụ cười của mấy ngàn Thú Binh bộc phát thành tiếng gào thét
mãnh liệt nhất. Tiếng gào thét này sao mà chấn động lòng người đến thế, khiến
dân chúng loài người trong thành cũng không nhịn được trào nước mắt, hăng hái
sục sôi.
Đó là
tiếng gầm thét bạo phát vì tôn nghiêm mỏng manh của những sinh mạng được coi là
chủng tộc cấp thấp nhất ở Đại lục mấy chục năm qua. Đó là tuyên ngôn trả giá
bằng tính mạng để gửi tới toàn bộ Đại lục khi những cơ thể máu thịt gặp phải
đại quân sắt thép có thực lực vượt xa mình——
“Vĩnh
viễn không khuất phục! Không bao giờ tiêu vong!”
Đêm
nay, đại quân trung lộ của người máy đột ngột thay đổi phương hướng, bao vây
Khang Đô. Mộ Đạt đã dẫn quân chủ lực Thú Tộc đương đầu với phân đội Đông Nam
của người máy, không còn cách nào quay về tiếp viện.
Khi
tổng bộ chỉ huy loài người nhận được tin tức này, câu trả lời nhanh chóng được
đưa ra: tiếp viện cho Khang Đô.
Mà
lúc viện binh loài người vẫn còn cách Khang Đô ba giờ lộ trình, đại quân người
máy, đã dùng pháo lửa san bằng nửa thành Khang Đô. Một vạn bộ binh người máy đã
hoàn toàn bao vây ba ngàn tàn binh của Hứa Mộ Triều.
“Không
kịp rồi.” Sĩ quan chỉ huy viện quân loài người báo cáo với Tổng bộ chỉ huy,
“Nguyên soái, ba tiếng đủ để người máy san bằng Khang Đô.”
“Cứu!”
Mệnh lệnh của tổng bộ chỉ huy rất đơn giản, “Nếu như Thú Tộc chết trận thì
không tiếc bất cứ giá nào, bao vây tiêu diệt quân địch!”
Cách
xa mấy trăm cây số, tại tổng bộ chỉ huy của đại quân người máy, Minh Hoằng nở
nụ cười hờ hững.
Vứt
bỏ một thành thị và chiến cuộc của Đại lục thì có đáng gì**?
(**Nguyên
văn hà túc quải xỉ: thành ngữ Trung Quốc nghĩa là không đáng gì, không đáng
nhắc tới.)
Hứa
Mộ Triều, lần này, xem cô trốn làm sao trốn thoát?
Khi
chiến tranh chống xâm lược ở lãnh địa loài người đã đánh động tới trái tim của
người thống trị thì gần biên cảnh phía Đông của Zombie, tại lãnh địa người máy
thuê, công cuộc sản xuất người cải tạo vẫn đang tiến hành bừng bừng khí thế.
Minh
Lăng là người nổi bật trong đám người máy, trông rất giống con người bình
thường, luôn mặc một bộ đồ xanh mộc mạc cũ kỹ, làn da trắng nõn, mặt mũi thanh
tú, nhã nhặn thanh lịch. Chỉ có cặp mắt đỏ ngầu là màu nóng duy nhất trên người
hắn.
Sức
chiến đấu của hắn chỉ bình thường, nhưng lại là một trong số những người máy
thông minh nhất, khả năng tính toán thậm chí còn vượt qua Minh Hồng. Hôm nay,
chip người cải tạo được giao cho hắn phụ trách nghiên cứu phát triển và cải
tiến.
Tối
nay, hắn xuống nhà xưởng như thường lệ, kiểm tra các tình huống nảy sinh khi
cải tạo người, tìm kiếm BUG*** của chip để tăng cường tối ưu hóa.
Hắn
đi tới một trong số những nhà xưởng dưới lòng đất, những con người ưu tú nhất
bị bắt trên chiến trường, sẽ được đưa đến đây. Ban đêm, trong xưởng đèn đuốc
sáng trưng. Người máy chiến đấu cấp thấp dẫn hắn tới trước mặt một nhóm tù binh
mới nhất.
Đó là
mười tên binh sĩ cường tráng cao lớn, vô lực nằm trên dây chuyền sản xuất,
hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Minh Lăng.
“Cấp
trên, số liệu huyết áp của bọn chúng không được bình thường cho lắm.” Người máy
chiến đấu cấp thấp ngần ngừ, “Liệu có nên bỏ qua, không cải tạo bọn chúng
không?”
Minh
Lăng nhìn trị số huyết áp thấp hơn một nửa so với người bình thường trên thiết
bị, những trị số khác lại rất bình thường khỏe mạnh, khẽ cau mày: “Mang tới
phòng làm việc của tôi.”
Lúc
đầu khi tiến vào căn cứ, tất cả binh lính loài người đều bị áp dụng một phương
pháp “vệ sinh” thống nhất —— tiêm thuốc mê, tước vũ khí, rửa sạch thân thể. Cho
nên khi Minh Lăng dẫn mười tên binh lính khác thường vào phòng làm việc của
mình, cũng không có bất kỳ biện pháp phòng bị nào.
Đám
lính nhũn như con chi chi nằm trên bàn thí nghiệm, Minh Lăng điều khiển siêu
máy tính, viết chương trình khống chế người cải tạo vừa mới tối ưu hóa vào
chip. Sau đó cầm mười tấm chip, đến gần bọn họ.
Một
binh lính trong đó, có vẻ cực kỳ khác biệt. Tầm vóc cao to, mặt mũi lại hết sức
thanh tú, cho dù mặc quân trang, vẫn không giấu nổi vẻ hơi nhã nhặn thư sinh.
Vậy
thì bắt đầu từ hắn đi.
Minh
Lăng ấn nút điều khiển trên bàn thí nghiệm, nhìn mấy mấy cánh tay máy màu đen,
từ các phương hướng khác nhau, kèm chặt thân thể tứ chi của tên lính. Dao máy
dùng đề cắt những đường nối thân thể vói kim loại cũng từ từ tiến tới gần.
Mỗi
lần làm điều này, suy nghĩ của Minh Lăng đều có một khoảnh khắc hoảng hốt không
tập trung. Mỗi người cải tạo người ra đời sẽ tăng thêm giá trị tồn tại của hắn,
đều là cống hiến vì Minh tướng quân, vì nguyên tắc căn bản.
Bọn
họ là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
Minh
Lăng nhìn cơ thể trên bàn thí nghiệm.
Một
cánh tay rắn chắc chẳng biết lúc nào đã nắm chắc lấy cánh tay người máy có ý đồ
kẹp đầu con người kia. Năm ngón tay máu thịt, lại có thể khiến cánh tay người
máy mấy chục mã lực**** không thể động đậy.
[size=85](****Mã
lực: (viết tắt là HP – horse power) là một đơn vị cũ dùng để chỉ công suất. Nó
được định nghĩa là công suất cần thiết để nâng một khối lượng 75 kg lên cao 1
mét trong thời gian 1 giây hay 1HP = 75 kgm/s.)[/size]
Minh
Lăng ngẩng đầu, thấy binh lính trên bạn thí nghiệm đột nhiên mở hai mắt ra. Con
ngươi đen nhánh, trong nháy mắt bị màu xanh lá lấp đầy. Gương mặt trắng nõn
cũng vặn vẹo xuất hiện những hoa văn hình bướm màu đen mờ mờ.
“Các
người không phải là loài người?” Minh Lăng khó hiểu.
Một
giây kế tiếp, người nọ từ nhảy xuống bàn thí nghiệm, mà những kẻ ngụy trang
thành binh sĩ loài người khác cũng tràn trề sức sống ngồi bật dậy. Minh Lăng bị
họ trói thành bánh chưng, ném vào trong góc.
“Đó
là chương trình điều khiển mã hóa, các người không thể nào phá giải.” Lúc Minh
Lăng nhìn thấy bọn họ đi tới trước máy tính mà mình coi như báu vật, không nhịn
được cau mày lên tiếng.
Tên
binh sĩ nhã nhặn đó quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo tràn
ngập khinh thường: “Mày cho rằng chỉ có người máy, mới biết dùng máy tính sao?”
Mấy
tiếng sau, binh lính kia thận trọng cho tấm chip vào trong ngực. Lại cầm một
chip khác vừa mới vừa lập trình xong, đi về phía Minh Lăng: “Nào, thử chip tao
viết đi.”
Những
binh lính khác đều nở nụ cười xấu xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT