Đến
lúc xế chiều, khí trời vẫn không trở nên ấm áp. Mộ Đạt khoác áo sơ mi, tựa vào
ghế sa lon nhìn chằm chằm vào cô gái đang nở nụ cười điềm tĩnh ngồi đối diện
mình.
“Hứa
Thống lĩnh, Mộ Đạt còn chưa đa tạ cô đã ra tay cứu giúp.” Đôi mắt thú vàng rực
lộ vẻ trầm ổn, “sau này nếu như có việc cần đến Mộ Đạt, xin Hứa Thống lĩnh đừng
khách khí.”
Hứa
Mộ Triều nhấp một ngụm trà nóng, thở dài: “Đừng gọi tôi là thống lĩnh nữa, cái
vị trí thống lĩnh này, thiếu chút nữa làm tôi mất luôn cả mạng.”
Mộ
Đạt nhíu mày, cũng không hỏi dồn chỉ lặng lẽ đợi cô nói tiếp.
Ngay
lúc ấy, một bóng dáng mảnh khảnh đi vào, chính là Quan Hỉ. Cô ta bưng đĩa trái
cây đặt trước mặt hai người. Mộ Đạt không khỏi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gương
mặt vẫn hơi ửng hồng của Quan Hỉ.
Hứa
Mộ Triều liếc mắt nhìn Quan Hỉ: “Phụ nữ loài người?”
Mộ
Đạt nắm tay Quan Hỉ, kéo cô ta ngồi xuống tựa vào ngực mình, bình tĩnh nói:
“Quan Hỉ là vợ tôi.”
Trên
mặt Quan Hỉ thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng, ngay sau đó tò mò quan sát Hứa Mộ
Triều: “Cô. . . . . . Cũng là con người?”Trong giọng nói rõ ràng có thêm mấy
phần thân cận.
Mộ
Đạt cười ha ha: “Em nhìn lầm rồi, Hứa Thống chẳng những là người thú. Hơn nữa
còn được công nhận là người thú cao cấp nhất.”
Quan
Hỉ hơi giật mình, cũng hơi thất vọng. Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Mộ đội trưởng, anh
sai rồi, tôi đã từng là con người.”
Mộ
Đạt im lặng nhìn cô.
Hứa
Mộ Triều vốn cẩn thận nên chưa bao giờ nói với bất kỳ ai quá trình mình trở
thành người thú. Cho dù có người hỏi tới, cô cũng chỉ kể qua loa rằng từ lúc
sinh ra đã như vậy, cha mẹ đều là bán thú.
Cô
khác xa những người thú bình thường, thật ra thì đám người Đồ Lôi, Mộ Đạt chắc
chắn đã hơi nghi ngờ rồi.
Nhưng
hôm nay, cô lại quyết định vạch trần chân tướng, chủ động tâm sự với Mộ Đạt,
tranh thủ giành lấy sự tin tưởng của ông ta.
“Tôi
vốn là con người.” Cô nói, “Bị buộc ăn một con thú cao cấp, liền thay đổi thành
hình dáng như hiện tại.” Cô hờ hững tiếp lời.
Quan
Hỉ lộ ra thần sắc thương tiếc, Mộ Đạt thì không nói câu nào.
“Lai
lịch của tôi cũng không tính là bí mật gì.” Cô nói, “Tôi còn có một bí mất liên
quan đến sống chết của tôi và anh, liên quan đến cả sự tồn vong của Thú Tộc,
muốn nói cho Mộ đội trưởng biết.”
Trong
sân lại bắt đầu mưa tí tách. Quan Hỉ bắt lấy cánh tay Mộ Đạt, lạnh lùng nói:
“Mộ Đạt, nếu như người máy có âm mưu như vậy, cuộc chiến tranh này, căn bản là
không có chút ý nghĩa nào!”
Hứa
Mộ Triều cũng gật đầu: “Mộ đội trưởng, Đồ Lôi bị Tiếu Khắc kích động, Minh
Hoằng thành ngư ông đắc lợi. Chẳng lẽ cả Thú Tộc chúng ta, cũng phải chôn theo
sao?”
Cô
mới vừa kể toàn bộ những chuyện ở Tây Vu nói cho Mộ Đạt nghe—— dĩ nhiên, lặng
lẽ bỏ bớt những khúc mắt giữa mình và Minh Hoằng.
Mộ
Đạt đẩy tay Quan Hỉ ra, trầm ngâm nói: “Thống lĩnh tiềm nhiệm đối đãi với tôi
ân trọng như núi. . . . . .”
Hứa
Mộ Triều nói: “Chính vì vậy, anh càng không thể trơ mắt nhìn nền độc lập của
Thú tộc mà thống lĩnh tiền nhiệm khó khăn lắm mới giành được, chấm dứt dễ dàng
như vậy! Mộ đội trưởng, trong lòng anh cảm thấy, chúng ta có thể đánh thắng
loài người sao?”
Mộ
Đạt không lên tiếng. Quan Hỉ liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, cũng nói: “Mộ Đạt, nếu
đánh tiếp nữa, anh chết đi, em biết làm thế nào?”
Mộ
Đạt nhìn người phụ nữ trong lòng, nặng nề thở dài.
Hứa
Mộ Triều gằn từng chữ: “Mộ đội trưởng, nếu như anh nguyện ý cùng tôi ngăn
cản Đồ Lôi làm điều ngu xuẩn, đại đội năm của tôi, xin tôn anh làm thống lĩnh!”
Mộ
Đạt nhíu mày: “Như vậy sao được? Còn thống lĩnh Đồ Lôi thì sao?”
Hứa
Mộ Triều lắc đầu: “Hắn căn bản không có năng lực lãnh đạo Thú Tộc. Thú Tộc đi
theo hắn, chỉ còn con đường diệt vong.”
Mộ
Đạt trầm mặc.
Hứa
Mộ Triều nâng chung trà lên, từ từ uống. Nhưng lòng bàn tay, cũng túa đầy mồ
hôi. Nếu như Mộ Đạt không muốn phản bội, hiện tại chỉ cần bắt lấy cô, đưa cho
Đồ Lôi, coi như đã lập được công lớn. Nhưng với tính cách của Mộ Đạt, nhiều lắm
cũng chỉ không đồng ý, sẽ không ác độc đến vậy.
Chỉ
là. . . . . . Cô nhìn Quan Hỉ một cái, ngộ nhỡ Mộ Đạt manh động, cô chỉ có thể
bắt lấy Quan Hỉ để thoát thân.
Thật
lâu sau, Mộ Đạt mới ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía Hứa Mộ Triều: “Chúng ta
làm như thế nào đây?”
Hứa
Mộ Triều đặt ly trà xuống, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, Quan Hỉ bên cạnh cơ hồ vui
mừng đến phát khóc. Mộ Đạt yêu thương ôm cô ta vào lòng, khẽ hôn lên trán cô: ”
Anh sẽ không để em thất vọng.”
Hứa
Mộ Triều hơi ngẩn ra. Nụ hôn này, chợt gợi cho cô nhớ lại nụ hôn của Thẩm Mặc
Sơ lúc chia tay. Cô thầm bật cười, mình thất thần cái gì vậy?
“Tôi
sẽ nghĩ cách hòa giải ngưng chiến với con người.” Cô nói, “Nếu như Thú Tộc thật
sự muốn tranh bá Đại lục, thì cần chăm lo chấn chỉnh lại lần nữa. Bây chưa phải
thời cơ.”
“Nếu
như con người không đồng ý ngưng chiến?”
Hứa
Mộ Triều nói: “Nếu như bọn họ biết về sự tồn tại của Minh Hoằng, cũng sẽ không
hi vọng cùng Thú Tộc chịu thiệt. Dù bọn họ thật sự không đồng ý, chúng ta cũng
có thể giả vờ kết minh với Minh Hoằng, cứ như vậy, loài người làm sao dám tiếp
tục cuộc chiến này?”
Mộ
Đạt trầm tư một lát, gật đầu: “Vậy tôi chờ tin tức của cô. Nếu quả thật con
người đồng ý ngưng chiến, tôi nguyện ý cùng cô ngăn cản cuộc chiến vô nghĩa
này.”
Đúng
lúc ấy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Mộ
Đạt và Hứa Mộ Triều đồng thời cảnh giác quay đầu lại, Quan Hỉ lập tức cất giọng
hỏi: “Ai thế?”
“Cha,
là con.” Một giọng nói trẻ trung vang lên.
Hứa
Mộ Triều nghi ngờ, Mộ Đạt nở nụ cười thoải mái: “Vào đi.” Ông nói với Hứa Mộ
Triều: ” Là con nuôi của tôi Mộ Xâm.”
“Có
thể tin được không?” Hứa Mộ Triều hỏi.
Mộ
Đạt gật đầu: “Cha nó cũng là bạn chí cốt của tôi vì cứu tôi mà chết. Tôi xem nó
như là con trai ruột, cô có thể yên tâm.”
Cửa
bị đẩy ra, một người sư tử cao lớn tóc vàng đi vào. Nhìn cậu ta cũng chỉ tầm
mười bảy mười tám tuổi, diện mạo trong đám người thú cũng coi như khá thanh tú.
Cậu ta nhìn thấy Hứa Mộ Triều, hơi khiếp sợ, nhưng vẫn không lên tiếng, tính
cách có vẻ trầm ổn.
“Chúng
ta tiếp tục.”Mộ Đạt nói.
Hai
người vùi đầu, tỉ mỉ thương nghị những bước cần tiến hành sau đó.
——————————————————
Khi
mây đen chiến tranh bao phủ phía Đông đại lục, tình hình xâm lược, phản kích và
phản bội hết sức căng thẳng. Phía Tây đại lục, lãnh địa của Zombie lại vô cùng
an tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa biết bao thù hận và sát khí.
Trong
màn đêm vô tận, cả doanh trại chìm trong một màu đen.
Đây
là một gian phòng kín mít, vách tường và mặt đất bằng kim loại màu xám tro,
không bày biện bất kỳ vật dụng nào.
Trên
đất, trong góc, co rúc bảy tám người. Ánh đèn sáng trắng cường độ cao, chiếu rõ
ràng đến cả từng sợi tóc của những người trong phòng.
Gian
phòng không có cửa, chỉ có một vách tường bị dỡ đi, đổi thành lan can hợp bằng
kim siêu bền, dễ dàng để người bên ngoài an toàn quan sát động tĩnh bên trong.
Chàng
trai anh tuấn chắp tay đứng bên ngoài lan can, gương mặt trầm tĩnh, đôi mày dài
nhíu chặt. Phía sau anh ta, cũng là một thanh niên trẻ tuổi cao lớn cường
tráng, nhỏ giọng nói: “Tư lệnh, tất cả bọn họ đã hoàn thành chuyển đổi.”
Người
được gọi là tư lệnh chính là Thẩm Mặc Sơ, sau lưng, là tâm phúc của anh ta,
Zombie thứ hai khôi phục nhân tính và ý chí —— Tướng quân Lưu Phi.
Những
chàng trai trong phòng, từ từ ngẩng đầu lên.
Bọn
họ có mái tóc đen, làn da trắng hoặc ngăm đen. Trong tròng mắt đen nhánh của
tuổi trẻ, chất chứa đầy những rung động, khổ sở, hối tiếc.
Tại
sao phải như vậy?
Tại
sao phải tỉnh lại?
Tại
sao phải khôi phục trí nhớ đau đớn đó?
Bọn
họ thấy Thẩm Mặc Sơ liền hoảng hốt, bước chân hỗn độn nhào tới, cách lớp lan
can, khổ sở mà tức giận hướng phía anh ta kêu lên: “Anh là ai?”
Tròng
mắt đen như mực của Thẩm Mặc Sơ cũng lóe lên nỗi đau thương nhàn nhạt. Ánh mắt
sắc bén quét qua một vòng, anh trầm giọng nói: ” Tôi là tư lệnh của các anh.”
Sau
một hồi hoảng sợ, bọn họ an tĩnh lại. Trí nhớ vẫn rõ ràng, so với bất kỳ thời
điểm hỗn độn chết lặng nào trong quá khứ, càng rõ ràng khác sâu tới tận xương.
Anh
ta chính là tư lệnh? Vua Zombie tàn nhẫn, người mang theo bọn họ san bằng tất
cả đây sao?
Thẩm
Mặc Sơ nhìn các thuộc hạ ngày xưa dũng mãnh giờ lại trở nên tiều tụy khổ sở,
cất giọng lạnh lẽo thấu xương: “Khổ sở tự trách xong, đừng quên tới Bộ Tư Lệnh
báo cáo.”
————————————————————
Sắc
trời từ từ sáng lên. Bầu trời bao la phía trên lãnh địa của Zombie, vẫn lạnh
lẽo tiêu điều như mọi ngày, không có gì khác biệt.
Tướng
quân Lưu Phi cẩn thận cất sổ ghi chép vào túi áo trong, nhìn Thẩm Mặc Sơ nói:
“Tư lệnh, đến sáng sớm ngày hôm nay, đã có năm mươi sĩ quan cấp cao khôi phục ý
thức.”
Thẩm
Mặc Sơ lẳng lặng nói: “Trước khi bọn họ có thể khống chế khả năng biến thân,
không nên để bọn họ lộ diện.”
Lưu
Phi gật đầu: “Tôi sẽ giám sát chặt chẽ. Khi nào chúng ta mới hành động đây?”
Đôi mắt sáng nằm dưới hàng mày kiếm lộ ra nỗi căm hận vô bờ: “Những tên Cận
tinh đáng ghê tởm!”
Thẩm
Mặc Sơ liếc anh ta một cái: “Người thức tỉnh quá ít, thời cơ vẫn còn chưa tới.”
Lưu
Phi lo lắng nói: “Nhưng bọn họ đã phát lệnh, bảo ngài về thành hồi báo nguyên
nhân thất bại lần này.”
“Ta
sẽ đi.”
“Nhưng
nếu như bị bọn họ phát hiện ngài đã. . . . . .”Lưu Phi lắc đầu, “Tư lệnh, không
thể để cho một mình ngài mạo hiểm! Tôi cùng đi với ngài.”
Thẩm
Mặc Sơ lắc đầu: ” Không. Đi càng nhiều người, càng dễ bị phát hiện.”
Anh
cười lạnh nói: “Lũ khốn bẩn thỉu. . . . . .”
Lưu
Phi vô cùng lo lắng lui ra ngoài.
Thẩm
Mặc Sơ một thân một mình ở lại phòng tư lệnh, để ý chí điều khiển, từ từ khôi
phục hình dạng Zombie.
Đúng
vậy, chính là bộ dáng như thế này, đi về phục mệnh đám người Cận tinh kia, một
lần nữa biểu đạt sự thần phục, đồng tâm hiệp lực.
Anh
thề, cuộc sống như thế, sẽ không kéo dài quá lâu nữa đâu.
Nhìn
sắc trời xám trắng ngoài cửa sổ, nghe nói chiến tranh giữa con người và Thú Tộc
đã bùng phát. Anh lại khẽ mỉm cười, dựa vào tính tình của Hứa Mộ Triều, bất
luận như thế nào chắc hẳn cô cũng sẽ không để cho mình chịu thiệt?
Chỉ
mong, tôi cũng có thể để cô sớm ngày nghe được tin chiến thắng đến từ mảnh đất
Zombie!
“Cảnh
vệ!” Anh trầm giọng kêu, “Đưa tôi về thành.”
Trong
một khu vực bí mật nằm sau trong núi phía Bắc, thung lũng thấp thoáng giữa cánh
rừng.
Những
bức tường cao toàn bộ làm bằng kim loại cực kỳ bền chắc phòng ngừa bạo động,
giống như những vệ sĩ trầm mặc, chạy dọc theo thung lũng. Hệ thống phòng vệ tự
động được xây dựng dựa theo kỹ thuật của Zombie đủ để ngăn cản sự công kích của
bất kỳ đại quân nào.
Bên
trong lớp tường cao, là một tòa thành xây bằng đá xanh, một sản phẩm hoàn mỹ
kết hợp giữa nghệ thuật cổ điển và khoa học kỹ thuật. Một con đường lớn dưới
bóng rừng, nối thẳng vào cửa thành.
Thẩm
Mặc Sơ mặt không chút thay đổi bước trên con đường đầy bóng cây đã đi qua vô số
lần này. Anh đã từng gọi những thứ kia là “chủ nhân”. Bất luận là chỉ thị gì,
cũng khiến anh phải bừng bừng hưng phấn, huyết mạch anh phải thần phục. Mà hôm
nay, khi tới nơi này lần nữa, chỉ có nỗi căm hận thật sâu đang trào dâng trong
cơ thể, bức bối khó nói lên lời.
Trên
đường đi thỉnh thoảng lại đụng phải mấy người Cận Tinh. Bọn họ cao lớn mỹ lệ,
mái tóc xanh đậm, màu da trắng nõn, không khác gì lắm so với ngoại hình của con
người. Thấy Zombie đi vào, bọn họ cũng không bất ngờ. Ước chừng là đang nghĩ,
đám đầy tớ này lại tới.
Bên
trong thành an tĩnh như vậy, nhưng bất kỳ ý đồ công kích đám người Cận tinh này
đều không thể áp dụng. Trong không khí, không biết đã giăng kín bao nhiêu hệ
thống phòng ngự. Chỉ cần một cử động có tính chất uy hiếp hoặc đối kháng xảy
ra, lập tức sẽ bị súng máy giấu ở chỗ tối và tia phóng xạ tiêu diệt.
Cho
dù vua Zombie có mạnh đến mức nào, cũng không có khả năng toàn thân rút lui.
Cho nên, chỉ có thể trầm mặc.
Thẩm
Mặc Sơ đi tới tầng thứ ba trong tòa thành, đến phòng của hoàng tử thứ năm,
Hudgens bộ trưởng bộ quân sự.
Căn
phòng to lớn xanh vàng rực rỡ, đèn thủy tinh màu tím, những vật dụng tinh xảo
điêu khắc bằng gỗ, đồng hồ kim cương, giường lớn bằng vàng ròng, khắp nơi đều
cực kỳ xa hoa.
Khi
Thẩm Mặc Sơ bước vào gian phòng này thì bên trong rõ ràng đang cử hành một cuộc
tụ họp.
Một
cuộc tụ họp khó coi, tàn nhẫn đến điên cuồng.
Tiếng
thở dốc của cả nam lẫn nữ, tiếng cầu khẩn, vang dội cả căn phòng. Thẩm Mặc Sơ
nhìn lướt qua, bên trong gian phòng có ít nhất mười người mặt mũi tinh xảo xuất
chúng, không một mảnh vải nằm trên mặt đất, trên giường, trên bàn sách, hoặc là
bị đóng đinh trên tường.
Ba
chàng trai tóc xanh anh tuấn, không thể nghi ngờ là chủ nhân cuộc tụ họp lần
này. Thẩm Mặc Sơ đến, chỉ đủ để bọn họ ngẩng đầu thản nhiên nhìn anh một cái,
lập tức tiếp tục công việc của mình.
Ngực
của phụ nữ, bộ phận sinh dục của đàn ông, bị bọn họ nắm ở trong tay tùy ý vuốt
ve. Những cô gái dung mạo hoa lệ, thoi thóp thở bên dưới bọn họ; những thiếu
niên thanh tú trắng như tuyết, bị đóng đinh ở trên kệ kim loại dính vào
tường, tư thế vô cùng khuất nhục, để bọn họ quan sát, chơi đùa, dùng roi quất
đánh, tận hưởng lạc thú.
Những
âm thanh dâm loạn đó vẫn kéo dài, kéo dài, thậm chí bởi vì có sự trầm mặc bàng
quan của Thẩm Mặc Sơ, càng thêm hưng phấn nhiệt liệt.
Thẩm
Mặc Sơ muốn cúi đầu, nhưng anh không thể. Zombie luôn luôn bị dục vọng sai
khiến, làm sao lại cúi đầu không nhìn đến cảnh tượng rầm rộ như vậy? Anh cưỡng
bức mình phải ngẩng đầu lên chăm chú nhìn thẳng, thậm chí làm cho đôi mắt lộ ra
sự hưng phấn cực độ, giống như hận không thể gia nhập bữa tiệc thân thể này.
Tiếng
vang, rốt cuộc nhỏ dần.
Một
chàng trai có khuôn mặt thanh tú, tóc xanh, tròng mắt đen trong đó phất phất
tay, hai chàng trai khác cười cười, thân thể trần truồng rời khỏi phòng.
Những
con người xinh đẹp kia, phần lớn đều hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết an
tĩnh nằm nguyên tại chỗ.
Chàng
trai ở lại chính là Hudgens. Sự hăng hái của hắn ta vẫn chưa hoàn toàn giảm
bớt. Hắn lười biếng ngồi trên ghế sa lon bằng da, một cô gái quỳ gối giữa hai
chân hắn. Mái tóc dài của cô gái bị hắn nắm trong tay, đầu không ngừng điên
cuồng lên xuống, làm tròng mắt đen của Hudgens cũng bị bao phủ bởi ánh sáng
phiêu miểu mông lung.
Cùng
lúc đó, hắn ta khẽ thở hổn hển, ngạo mạn liếc nhìn Thẩm Mặc Sơ: “Cuộc chiến này
thua trong tay con người, ngươi đã làm ta thất vọng.”
Hudgens
nhìn dung mạo dữ tợn của anh, vừa muốn mở miệng, chợt thốt ra một tiếng kêu
đau. Cô gái giữa hai chân hoảng sợ ngẩng đầu: “Thành thật xin lỗi. . . . . .”
“Ngươi
làm đau ta!” Cặp mắt Hudgens thoáng hiện lên vẻ ác độc, bàn tay dễ dàng nhấc cô
gái lên, “Khốn kiếp!”
Cô
gái khổ sở cầu xin tha thứ, vậy mà Hudgens càng nổi giận bừng bừng. Nhìn Thẩm
Mặc Sơ, lộ ra nụ cười xấu xa.
“Giải
quyết con đàn bà cứng đầu cứng cổ này.” Hắn vứt cô gái xuống dưới chân Thẩm Mặc
Sơ, “Ta chơi đã rồi.”
Cô
gái hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Sơ.
Đôi
tay Thẩm Mặc Sơ âm thầm nắm thành nắm đấm, rồi buông ra, lạnh lùng chăm chú
nhìn cô gái trên mặt đất. Đây là một cô gái có dung mạo tuyệt mỹ, kinh người
hơn tất cả những người anh đã từng gặp.
Anh
ta nở nụ cười thành kính với Hudgens: “Cảm ơn chủ nhân ban thưởng!”
Thẩm
Mặc Sơ xông về phía cô gái.
Năm
phút sau.
Miệng
anh đầy máu tươi đứng dậy, trên đất chỉ còn lại xương trắng. Anh ta thỏa mãn
nhìn về phía Hudgens.
Mới
bắt đầu Hudgens còn hăng hái quan sát anh ta ăn cơm, nhưng đã nhanh chóng mất
hứng. Hắn ta lộ ra sự chán ghét: “Thật là ghê tởm. . . . . . Gien của tộc ta
cao quý như vậy, tại sao cho loài người các ngươi lại đột biến thành bộ dạng
thô tục thế này?”
Thẩm
Mặc Sơ không lên tiếng, chỉ duy trì nụ cười thỏa mãn.
Hudgens
lười biếng nói: “Được rồi được rồi, lấy thật nhiều người đẹp và tiền tài về cho
chúng ta. Nếu không lần sau, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi đâu.”
Dường
như Hudgens nghĩ tới điều gì lại nói: “Đúng rồi, đã đến đây thì đi gặp em gái
ta đi. Nó đại khái vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, muốn tìm ngươi để xả bớt đấy.”
Nói xong nghiêng mắt nhìn Thẩm Mặc Sơ một cái, “Thật không hiểu nổi, sao nó lại
yêu thích đám đầy tớ quái vật này chứ.”
Thẩm
Mặc Sơ bất động, đôi mắt màu xanh lục bình tĩnh như mặt hồ: “Vâng, thưa chủ
nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT