Tiếng chim biển hòa cùng tiếng sóng biển không ngừng lặp lại bên tai. Sóng biển liên tục xô vào bờ cát xám xịt , ánh mặt trời ấm áp và yên tĩnh.
Hứa Mộ Triều mơ hồ cảm giác sau lưng cô như bị xé rách, cảm giác đau đớn muốn chết ngất. Đối lập với cảm giác đau như xé da xé thịt là cảm giác ấm áp và hơi thở ướt át không ngừng phả lên môi cô.
Đó là hơi thở của ai? Mang theo vị chua xót của nước biển lại sạch sẽ và dịu dàng .
Cô mở mắt ra.
Ánh mặt trời chói mắt làm cô nhắm hai mắt lại, lập tức có người giúp cô che ánh sáng rực rỡ đó. Cách đỉnh đầu cô không đến mười centimet, khuôn mặt A Lệ xinh đẹp như một thiên thần lộ ra vẻ vui sướng.
Lúc này cô mới phát hiện, cô đang nằm trên đùi A Lệ. Cậu đang ôm cô vào lòng. Mái tóc đen của cậu còn lấm tấm bọt nước, gò mát kề sát mặt cô. Khuôn mặt mờ ảo như làn nước đầy tinh tế, đôi môi mỏng đỏ mọng. Cậu vừa hô hấp nhân tạo cho cô ư?
Hứa Mộ Triều vội giãy dụa muốn ngồi dậy, không ngờ cơn đau sau lưng chợt tăng lên làm cô suýt ngã lăn ra đất. A Lệ vội vàng đỡ lấy cô, cô mới miễn cưỡng ngồi dậy được.
"Cô nằm yên đi."A Lệ đỡ eo lưng cô, cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô dịu dàng nói, "Cô bị thương rôi."
Cô cười cười: "Không sao đâu. Chúng ta đang ở đâu đây?"
A Lệ nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái của cô, lòng hơi nao nao.
Tối hôm qua chạy trốn giống một cơn ác mộng. Cho tới bây giờ cậu cũng không biết, thế giới này còn có sóng biển ngập trời bao la mờ mịt. Cậu vốn nghĩ rằng cô sẽ đầu hàng thì cô lại ương ngạnh bay ra giữa biển khơi. Lúc đó cậu mới hiểu được dù cả
ngày cô nói với các người thú "Tính mạng là quan trọng nhất" thì cũng có lúc cô thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Cậu cùng cô chịu chết lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Sóng to gió lớn như vậy cô bay được mấy giờ suýt chút nữa bị sóng biển cuốn đi, cô còn có tâm tình nói với cậu: "A Lệ này, nếu lát nữa tôi sức cùng lực kiệt, sẽ làm rớt cậu xuống biển đó. Cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Cậu gật đầu, sao cậu có thể trách cô được? Đến thời điểm cuối cùng cô cũng không buông tay cậu ra. Cuối cùng khi họ bị sóng biển cuốn mất, cậu cảm giác được cô xoay người, ôm chặt cậu vào lòng.
Nhưng lúc cậu tỉnh lại trên bãi cát vui mừng phát hiện ra tận cùng của vùng biển dười lòng đất lại tiếp giáp với bờ biển trên đại lục.
Cô đã khôi phục hình người nằm im không nhúc nhích trên một tảng đá cách cậu mấy mét. Cậu vội vã nhào tới trông thấy những vệt máu khô rất lớn dính trên tảng đá. May mắn là ngực cô vẫn phập phồng.
Từ trước tới nay danh tiếng bất khả chiến bại của cô nổi như cồn. Lúc này sắc mặt cô tái nhợt, thân thể run nhè nhẹ nằm trong lòng cậu. Cậu mới phát hiện ra cũng có lúc cô bé nhỏ và yếu ớt như thế.
Cậu nhẹ nhàng ôm cô lên. Bên dưới quần áo rách rưới, tấm lưng trắng nõn như ngọc của cô có rất nhiều vết thương sâu hoắm, từng mảng da thịt xanh tím do bị đá ngầm dưới biển đập vào nên cô mới run rẩy như thế, nhất định cô rất đau đớn.
Cậu hô hấp nhân tạo cho cô, môi cô thật mềm mại mang theo vài phần trong trẻo, không giống như một người thú chút nào.
Cũng may cuối cùng cô đã tỉnh, ánh mắt vẫn ánh lên vẻ trong trẻo tự tin.
Trong lòng A Lệ hơi lo lắng.
"Đây là… bờ biển nơi chúng ta xuất phát?" Hứa Mộ Triều nhận ra hoàn cảnh xung quanh, giọng nói hơi kích động.
A Lệ cười gật đầu: "Ừ."
Khóe miệng Hứa Mộ Triều nở nụ cười chua xót: "Ông trời có mắt! Bọn họ cuối cùng cũng không chết oan uổng."
"Chúng ta an toàn rồi ."A Lệ nhìn cô tươi cười.
Hứa Mộ Triều lắc đầu, nhìn ra biển rộng bao la nhíu mày nói: "Cậu nghĩ Minh Hoàng có biết đại dương và đất liền nối liền với nhau không? Chúng ta phải lập tức chạy trốn càng xa càng tốt."
A Lệ gật đầu.
Hứa Mộ Triều trầm tư một lát: "Chúng ta đi về phía Đông Bắc theo đường vòng quay về vùng đất thú tộc."
A Lệ hơi giật mình: " Phía Đông Bắc là vùng đất của zombie!" Băng qua vùng đất của zombie mới là địa bàn của con người.
Hứa Mộ Triều lắc đầu: " nếu Minh Hoàng thật sự đuổi theo , nhất định truy kích theo hướng đông nam về vùng đất thú tộc.
Chúng ta chỉ có thể đi đường vòng. Dù nguy hiểm nhưng chỉ cần không gặp phải đại đội zombie, tôi đều có thể ứng phó
được."
A Lệ không lên tiếng nữa, bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Mộ Triều nhẹ giọng nói: "Leo lên đi, tôi cõng cô."
"Không... Không cần đâu..."Hứa Mộ Triều suýt phì cười, tuy rằng trên lưng bị thương nhưng với thể chất của cô thì không quá một tuần nhất định sẽ khỏi hẳn.
Nhưng A Lệ rất cố chấp vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ. Cô nghe giọng nói dịu dàng của cậu: "So với những cô bé mà tôi từng gặp cô mạnh mẽ hơn rất nhiều, chưa bao giờ dựa dẫm vào đàn ông. Nhưng bây giờ cô đang bị thương."
Cậu nói, cô bé ư?
Hứa Mộ Triều sửng sốt trước câu nói của cậu.
Khi còn là sinh viên, Hứa Mộ Triều từng gặp bạn nam sinh đỏ mặt xách nước ấm lên tận phòng ngủ cho cô, trời mưa không
mang theo dù sẽ có bạn nam sinh tặng dù cho cô, còn chính cậu ấy sẽ vui vẻ chạy băng băng dưới mưa... Sau khi bệnh dịch zombie bùng nổi, cô chưa từng dựa vào bất kỳ ai ngược lại còn trở thành trụ cột của rất nhiều người. Không vì nguyên nhân gì khác chỉ vì mạng sống mà thôi.
Cô cúi đầu nhìn A Lệ. Bộ quần áo màu xám rách nát trong khi chạy trốn đã bị cởi bỏ, áo trong màu trắng đã khô một nửa ôm sát thân hình trẻ trung của cậu, ôm theo tấm lưng thẳng tắp rộng lớn gầy gò của cậu. Cậu cúi đầu trầm mặc, mái tóc đen lòa xòa trên mặt, tươi mát như người trong tranh lại có vài phần cố chấp của tuổi trẻ.
Nếu cậu không trở thành tù binh của Touray thì chắc chắn cậu là một thiếu niên điềm tĩnh, đẹp trai.
Hứa Mộ Triều thoải mái nở nụ cười, leo lên lưng cậu: "Nặng không?"
Cậu chậm rãi đứng lên, bước chân trầm ổn, tấm lưng thẳng tắp: "Không... Cô rất nhẹ."
Có lẽ vì mất nhiều máu, cũng có lẽ vì ánh mặt trời ấm áp tấm lưng cậu bình ổn và thoải mái, bọn họ vừa mới đi tới khu rừng rậm gần bờ biển, Hứa Mộ Triều liền buồn ngủ.
"Tôi ngủ một chút."Cô rầu rĩ nói, đầu gục trên vai cậu, nhắm nghiền đôi mắt. Cậu cúi đầu ừ một tiếng, bước chân càng vững vàng hơn.
Trong rừng rậm, dưới bóng cây mát mẻ, bờ vai cậu vẫn ấm áp và thoải mái. Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng bỗng nhiên Hứa Mộ Triều nghe thấy giọng nói trong veo của cậu vang lên: "Theo tôi về đế đô được không?"
Hứa Mộ Triều ngẩn người ra đầy kinh ngạc, cô đã tỉnh lại.
Không đợi cô trả lời, cậu giống như tự lẩm bẩm một mình: "Đại ca của tôi đối xử rất tốt với tôi. Anh ấy cho rằng tôi đã chết, nếu tôi trở về anh ấy nhất định sẽ rất vui mừng..."
Hứa Mộ Triều không hé răng, vẫn duy trì nhịp thở vững vàng đều đều nghe qua giống như đang ngủ say.
Một lúc lâu sau, lại nghe cậu khẽ thở dài, nói: "Ôi... Tôi còn có mặt mũi nào mà quay lại đế đô nữa..."
Trong lòng Hứa Mộ Triều hơi chua xót, vùi mặt vào vai cậu.
Hai ngày sau.
Trên đường ven biển phía đông nam, đi sâu vào đất liền hơn 100km.
Xung quanh khe núi hẹp dài là một vách đá xám đen cao ngất giống như ép chặt lấy không gian phía trên khe núi. Cây cối mọc loạn xạ, vắng lặng không người.
Gần mỏm đá khô ráo là năm chiếc xe việt dã màu xanh. Trên chiếc xe đầu tiên là một sĩ quan mặc quân phục màu xanh lục, thân hình cao lớn đứng thẳng trầm mặc. Đầu anh cúi thật thấp, dưới vành nón chỉ thấy đường nét của chiếc cằm.
Các binh sĩ cầm những khẩu súng lớn trong tay, đứng sừng sững trên những chiếc chiến xa, tổng cộng hơn 50 người. Vành nón đều kéo rất thấp mơ hồ lộ ra đôi gò má gầy gò cứng rắn màu trắng bạc. Diện mạo họ giống hệt nhau, quần áo cùng một kiểu. Vẻ mặt vô cảm, im lặng trầm mặc như những pho tượng.
Đó là phân đội người máy đầu tiên được bí mật phái lên đất liền – chỉ vì một cô gái.
Cuối cùng một gã binh sĩ êm ru không một tiếng động chạy ra từ sâu trong rừng cây. Gã thấp giọng báo cáo: "Tướng quân, 30km về phía trước chưa phát hiện tung tích của kẻ phản bội.”
Minh Hoàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về bầu trời hướng Đông Bắc : "Tôi vẫn còn ngửi được hơi thở của cô ấy… Có lẽ sai hướng rồi."
Minh Huy nhảy từ trên chiến xa xuống, cô đã đổi một cái đầu người khác, vẫn là khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp chỉ có ngữ khí khác thường lạnh như băng: "Bọn họ đi vào lãnh địa của zombie à?"
Minh Hoàng gật đầu: "Tôi nghĩ vậy."
Mặt Minh Huy không chút biểu cảm, đôi mắt màu đỏ tĩnh lặng, lạnh lẽo: "Hi vọng A Lệ chưa chết."
Cùng lúc đó, tình cảnh của Hứa Mộ Triều và A Lệ không tốt cũng chẳng xấu. Bọn họ đã tiến vào biên giới phía Tây trong lãnh địa của zombie.
So với 100 năm trước, zombie có nhiều sự thay đổi: hầu hết bọn họ khôi phục trí lực và năng lực ngôn ngữ, mặc quân phục chỉnh tề, kỷ luật nghiêm khắc như quân đội. Mỗi binh lính của họ có tốc độ nhanh và sức lực tốt, lại hung ác tàn nhẫn, đối xử với những bại binh của con người, thú tộc, đều là ăn tươi nuốt sống không chút nương tình.
Càng tiến sâu vào bên trong họ càng gặp nhiều zombie. Có một lần, bọn họ xém chút nữa đã đánh nhau với một phân đội gồm ba mươi zombie, cách nhau không đến 500m. Zombie có cơ bắp cường tráng, khuôn mặt tiều tụy dữ tợn nhìn khắp bốn phía. Làn da chúng thối rữa, miệng đầy vết máu. Hứa Mộ Triều và A Lệ vội vàng đi về hướng Nam. Đám zombie này hình như cảm nhận được hơi thở, điên cuồng đuổi theo. Cũng may thương tích của Hứa Mộ Triều đã cải thiện hơn một nửa, hai người mới có thể thoát được.
Vì thế Hứa Mộ Triều quyết định đi về phía Nam, chỉ có thể cầu nguyện Minh Hoàng không đuổi theo kịp .
Kết quả đến ngày thứ ba, hai bi kịch phát sinh cùng lúc —— bọn họ đồng thời đụng phải một phân đội zombie cao cấp và nhóm Minh Hoàng ở phía Bắc.
Vầng thái dương đang lùi dần ở phía chân trời vẫn tỏa ánh sáng rực rỡ , Khâu Lăng bị bao phủ trong ánh sáng đỏ như máu. Hứa Mộ Triều và A Lệ chạy một mạch suốt một ngày trời tới một vùng đồi núi mới dừng lại. Hứa Mộ Triều bỗng nhiên ngửi thấy trong gió phảng phất mùi máu tươi.
Cô lập tức yên lặng không một tiếng động leo lên đỉnh đồi, nằm sấp xuống sau một tảng đá nhìn xuống dưới. Quả nhiên, cách đó khoảng 500m trên đường núi xuất hiện một phân đội zombie mặc quân phục đen.
Phân đội zombie này khác với những phân đội zombie biên phòng rất nhiều. Bọn họ cường tráng hơn nhưng cũng yên lặng hơn. Bộ quân phục màu đen giống như áo giáp bằng kim loại ánh bạc phản chiếu ánh sáng mờ mờ dưới ánh mặt trời. Theo mớ chiến lợi phẩm mà Hứa Mộ Triều nhận được từ con người, cô đánh giá những khẩu súng tự động kia đều là hàng tốt và quý hiếm. Một đội ngũ chỉnh tề trang bị vũ khí và áo giáp đầy đủ như vậy đủ chứng tỏ địa vị của họ.
Trong đội ngũ này có bộ binh, cũng có kỵ binh lái mô tô, bộ binh vác súng laser hoặc hoả tiễn, kị binh mang theo vũ khí hạng nặng — ngay cả nhóm cận vệ của Touray cũng không có khả năng mỗi người đều được trang bị những thứ tốt như vậy.
Đáng sợ là bọn họ hành quân yên lặng đến mức giống như không tồn tại, khắp nơi lộ ra sát khí băng lạnh, chứng tỏ đây là một đội ngũ có kỷ luật sâm nghiêm, ý chí kiên định đã trải qua vô vàn trận chiến. Không thể nghi ngờ gì chính là đội lính tinh nhuệ của quân đoàn zombie.
Chỉ là… vì sao đột nhiên chúng lại xuất hiện ở đây?
Hứa Mộ Triều ước tính chúng có ít nhất 500 người. Theo đội ngũ di động, xuất hiện hai chiếc chiến xa màu đen, trên mỗi chiếc trang bị hai khẩu pháo màu bạc — đây đúng là một món đồ vô giá, nếu không phải đang trong tình trạng nguy hiểm, Hứa Mộ
Triều thật muốn trộm luôn một chiếc. (Nàng này rất to gan, lại bít làm giàu mọi lúc mọi nơi)
Nhưng ánh mắt của cô nhanh chóng bị thu hút bởi một zombie xuất hiện sau chiếc chiến xa.
Trên một chiếc mô tô to lớn có một người cao cao. Lưng hắn thẳng tắp, hai cánh tay xám trắng đặt trên tay lái mô tô một cách tùy ý lại toát lên vẻ trầm tĩnh uy nghiêm.
Bộ áo giáp của hắn màu đen ánh kim, chiếc mũ được dệt bằng kim loại đen che khuất khuôn mặt hắn chỉ để lộ ra một đôi mắt xanh biếc cực kỳ giống một kỵ sĩ thời trung cổ . Chất liệu của loại áo giáp đó Hứa Mộ Triều chưa từng trông thấy bao giờ nhưng cô dám đánh cược nó còn hiện đại hơn những chất liệu cô từng trông thấy rất nhiều. Bộ áo giáp ôm sát bờ vai rộng của hắn, tấm lưng gầy gò cùng với cặp đùi thon dài rắn chắc, so với những zombie đầy cơ bắp khác thì trông hắn cân xứng hơn nhiều.
Không nghi ngờ gì nữa hắn là thủ lĩnh của phân đội này.
"Làm sao bây giờ?"A Lệ hạ giọng hỏi.
Hứa Mộ Triều vừa định trả lời, lại hoảng hồn. Thủ lĩnh zombie kia giống như phát giác được chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía họ. Đôi mắt xanh biếc như một tia chớp bắn tới vô cùng lợi hại âm trầm.
Không phải chứ? Chẳng lẽ hắn nghe được âm thanh của A Lệ ở khoảng cách xa như vậy sao?
Hứa Mộ Triều sợ tới mức vội vàng đè thấp đầu A Lệ đồng thời cũng cúi thấp đầu, trái tim cô đập cuồng loạn. Khoảng cách hơi xa, A Lệ cũng không thấy rõ việc gì phát sinh, nghi hoặc nhìn cô. Cô ra dấu im lặng.
Một lát sau, cô chậm rãi ngẩng đầu, chỉ lộ ra hai mắt, nhìn lại.
Cô ngây người ra.
Ánh mắt sáng quắc của viên thủ lĩnh giống như nhìn chằm chằm vào cô, giống như chuẩn bị đem cô ăn tươi nuốt sống. Hắn ra hiệu, mấy trăm zombie bỗng nhiên dừng bước, chuyển hướng và thẳng tiến về hướng Khâu Lăng!
Cô kéo A Lệ xoay người bỏ chạy!
Trong ánh sáng chạng vạng, bọn họ chạy như điên hơn mười phút, sau lưng họ mùi giống như đã nhạt phai nhưng giống như vẫn nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm gào. Ánh mắt lạnh thấu xương của thủ lĩnh zombie phảng phất như luôn ở sau lưng làm cô không dám lơi lỏng.
Họ vọt qua một đám cây cối âm u một cách dễ dàng, trong sơn cốc nước suối chảy róc rách, cô cảm giác không còn nghe thấy tiếng động cơ motoo nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cô không sao chứ?"A Lệ nhìn chằm chằm sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt của cô bỗng nhiên đứng lên, đến bên dòng suối nhỏ dùng hai tay hứng nước đem đến trước mặt cô.
"Cô uống đi."
Cô cười cười, vùi mặt vào lòng bàn tay cậu, uống một hớp lớn. Nước suối lạnh lẽo lan theo cổ họng làm cho cô cảm thấy thư thái hơn.
"Cậu cũng uống chút đi."Cô mỉm cười nói.
A Lệ đang định gật đầu, lại trông thấy sắc mặt mãi mới thả lỏng được của cô bỗng nhiên cứng đờ. Cậu lạ lùng nhìn cánh môi dưới bị cô cắn bật cả máu, chậm rãi quay đầu.
Trong một bụi cây xanh rì truyền đến giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp. Giọng nói kia vô cùng quen thuộc, giống như khá vui sướng lại có chút kềm chế tức giận .
Anh ta thấp giọng cười nói: "A... Bắt được cô rồi, kẻ phản bội bé nhỏ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT