Ngôi sao giấy.

Hôm nay toàn đại đội 7 đi hành quân rèn luyện.

Khoa không biết ở tụi lính ở Sư đoàn 5 hay Lữ đoàn 47 hay đơn vị nào đại loại như thế sợ đi hành quân ra sao, chứ ở cái trung đoàn của nó mà có đơn vị nào đi hành quân là tụi nó khoái lắm, đơn giản là vì tụi nó được đi ra ngoài thôi.

Hành quân là mang cái balô đầy đủ đồ nặng gần 25kg đi những chặng đường từ 18km trở xuống, vì trung đoàn của nó ở Q.12 cho nên đường hành quân tính ra thì cũng chỉ đi vòng vòng Q.12, đường đi thì ban Tham Mưu sắp xếp, một tuần mỗi đơn vị đi một lần. Theo nguyên tắc hành quân là như thế nhưng Khoa biết chắc bộ đội ở trung đoàn này chả có đứa nào mang nổi cái balô 25kg mà đi được chặn đường dài vậy đâu, nếu có thì chưa được 1km nó đã xỉu dọc đường rồi, tất nhiên nó xỉu thì những thằng khác phải vác cái balô đó dùm nó, còn thằng bị xỉu thì tự bắt xe ôm đi về lại đơn vị, nếu lính ở đơn vị nào bị Quân Y phát hiện xỉu dọc đường thì chỉ huy đơn vị hơi bị “mệt” với cấp trên … gom góp những cái lý do trên đó lại, bộ đội ở đây đi hành quân trong balô chỉ có cái nón cối và cái gối ngủ. Cái nón để dưới đáy balô, cái gối gấp đôi lại rồi nhét vào, khi cột lại thì cái balô sẽ độn lên cao lắm, nhìn thì nặng nề thiệt nhưng khi đeo lên thì nhẹ hiều. Tất nhiên chỉ huy đơn vị không muốn bị phiền phức và để chạy theo thành tích thi đua nên đành nhắm mắt làm ngơ. Khoá tân binh của Khoa may mắn, suốt ba tháng không phải hành quân buổi nào cả … mà nếu có đi thì chắc nó cũng xài cái “chiêu” đó thôi!

Toàn đại đội 7 hành quân gần 90 người, trừ vài đứa bị ốm và xin ở nhà, khi ra ngoài cổng, đại đội trưởng sẽ báo quân số cho Vệ binh, rồi Vệ binh báo lên Ban Tham Mưu, sau đó đơn vị mới được xuất quân ra ngoài. Trung đoàn này chỉ cho đi hành quân buổi tối, thời gian đi là 6h, còn thời gian về thì còn tuỳ, đi đủ 18km không nghỉ dọc đường thì có thể về sớm! Mặc cho Giang ngăng cản hồi chiều, Khoa lật đật chạy ra cho kịp, ra tới cổng thì đại đội 7 đã đi hết rồi. Vẫn còn kịp, nó chạy như bay ra khỏi cổng, hi vọng đuổi kịp Giang!



Vệ binh chỉ có nhiệm vụ là gác cổng và chốt chặn những khi cần thiết, cho nên Vệ binh là đơn vị duy nhất không có đi hành quân. Làm nốt công việc báo quân số, Hào quay lại chòi gác, vì đây là cổng chính nên chòi gác có hai thằng lận, thằng gác chung với Hào đi vệ sinh nên trong chòi chỉ có mình Hào thôi. Thả người vào cái ghế dựa, Hào nhìn ra ngoài đường, dòng người qua lại tấp nập làm Hào nhớ nhà quá, chẳng biết khi nào mới xuất ngũ! Tụi Vệ binh gác chán nên hay đếm ngày đếm tháng làm Hào thấy càng lâu hơn.

Đang miên man suy nghĩ, Hào giật mình khi thấy có bóng người chạy vèo qua cổng, đúng theo trách nhiệm là Hào phải chặn lại nhưng Hào biết thằng này, thằng Triều trợ lý dưới Hậu cần chứ đâu, anh gặp nó trong nhà ăn hoài, vì một phần trợ lý trong trung đoàn là lính kiêm chức nên có thể coi tụi nó là sĩ quan, ra vào không cần phải nói lý do … và cũng vì một phần Hào cảm thấy thằng này có cái gì đó ngộ ngộ, hay hay, và thu hút!

Lần đầu tiên Hào thấy nó là hôm đi ăn cơm trưa, lính thường chỉ mặc áo thun xanh lá thôi, chỉ có sĩ quan mới được mặc thêm áo thun trắng. Nổi bật giữa nhà ăn toàn áo xanh, có một cái áo trắng đang đi vào, Hào ngước mắt nhìn theo như mấy đứa khác … có điều Hào nhìn lâu hơn tụi nó, cái thằng đó dễ thương quá, đôi mắt làm gương mặt nó buồn buồn nhưng vẻ mặt nó tươi thiệt. Tự nhiên quan tâm hơi quá đến một thằng con trai lạ hoắc, Hào thôi nhìn nó một chút để nhận thấy mình thật ngớ ngẩn rồi Hào ăn tiếp, nhưng cái hình bóng đó cứ theo Hào suốt, tâm trí Hào lúc nào cũng thôi thúc để được gặp, được nhìn! Hào bỗng nghĩ dù sao thì nó cũng là một thằng con trai mà? Mà con trai thì chả có gì để hấp dẫn được Hào cả, Hào chỉ thích những em chân dài xinh tươi thôi … nhưng không hiểu tại sao thằng này lại làm Hào tò mò vậy?



Đi hành quân từng là việc Giang thích nhất, dọc đường Q.12 tràn ngập những quán cafe ôm, mấy con mắm tối tối hay ngồi trước quán câu khách, thấy bộ đội đi qua tụi nó la hú um sùm. Mặc dù ở đây, trong hẻm hàng ngon hơn ở ngoài, Giang vẫn vừa đi chậm chậm vừa đảo mắt nhìn, lâu lâu anh đáp lại tụi nó một hai câu lấy lệ thôi chứ nãy giờ Giang thấy toàn hàng dạt không, chả có đứa nào làm anh thấy hứng thú. Đang đi một hàng dài, đột nhiên có thằng trong trung đội chạy lên nói với anh:

- Có em nào tìm mày kìa!

Giang khoái chí quay lại nhưng anh không thấy ai, chỉ thấy mấy thằng đi sau lưng đang cười cái gì không biết. Nghĩ là thằng kia nói giỡn, Giang quay mặt lên lại.

- Nghe em nào là quay lại tìm liền, cái tật không bỏ!

Khoa vừa chạy vụt lên vừa nói, không quên lườm một cái. Giang giựt mình, đứng sững lại vài phút, thằng đi sau anh phản ứng không kịp đụng vào balô anh, hai đứa té ra đường. Vài người đi đường thắng gấp, xém tí nữa cán hai thằng bộ đội, tiếng chửi bới um sùm, tiếng trung đội trưởng đốc thúc cả hàng đi nhanh nhanh, tiếng cười nắc nẻ của thằng Khoa khi Giang chụp ếch …

Giang vừa bực vừa buồn cười:

- Đã nói ở nhà đi mà không nghe, đi có nổi không mà ráng vậy không biết?

- Đi để coi có con nào ra kiếm anh không, đặng mai mốt có lý do cấm túc nữa chứ!

Nói xong Khoa nhè cái lưỡi ra thách thức, cái hành động cực dễ thương mà Giang rất thích. Anh nhìn qua, Khoa mặc quân phục thường, không có mang balô, tính ra là chỉ đi bộ 18km thôi, vậy thì chả sao.

- Ủa anh lo cho em thiệt hả? Trời trời … xúc động quá đi à!

- Chứ nãy giờ em tưởng anh đi để kiếm con nào dọc đường hả?

- Ai biết được, anh ghê gớm lắm, nới lỏng là chạy như chơi!

- Vậy em giữ anh lại đi! Giữ cho thật chặt nha! Haha …

Đi đường dài mà có người nói chuyện thích thật, có khi không thấy mệt luôn đó!

Nhưng mà xui cho hai đứa … Trời đang bắt đầu chuyển mưa. Giang biết chắc là hôm nay đi hành quân sẽ bị mắc mưa, lúc ra khỏi trung đoàn Giang đã thấy mây đen đặc kín một góc trời rồi. Nhưng mà mắc mưa là chuyện thường xuyên khi đi hành quân nên trong balô đứa nào cũng có một tấm tăng rằn ri bằng nhựa mỏng, kích thước cũng đủ để che chắn cả người và thêm cái balô sau lưng. Quen rồi nên Giang không có luống cuống như Khoa, nó cứ léo nhéo suốt khi trời gầm. Có lệnh tạm nghỉ, cả đám tranh thủ lấy tấm tăng ra chuẩn bị đi mưa. Giang nhìn Khoa, bộ dạng tội nghiệp của nó làm anh mắc cười quá:

- Thấy chưa? Cãi lời anh là giỏi thôi, không có áo mưa thì cho ướt. Mà em ướt như chuột lột nhìn cũng đâu có xấu miếng nào đâu mà lo? Hahaha.

- Đừng có giỡn nữa coi, mưa lâm râm rồi kìa! Anh mà cho tui ướt là … là …

- Là sao? Hả? Là sao nào bé Khoa?! Hehehe.

- Bực bội quá đi...

Vừa nói Khoa vừa nhảy đùng đùng như con cá mắc cạn, Giang cười lớn:

- Lát mưa tạt chắc cũng ướt qua đầu gối đó, em sắn quần lên cũng được nhưng phải cởi giày ra đi.

Giang vừa nói vừa móc ra cái bịch xốp, nó bỏ đôi giày của nó vào chung với Giang, thêm cái nón của nó vào balô Giang nữa. Mấy đứaa xung quanh đứa nào cũng làm vậy.

- Lát mưa mà mang giày ướt nặng chân lắm, với lại mai phải ra thao trường tiếp mà nó không khô kịp thì mệt. Chút nữa mưa em đứng chung với anh, tấm tăng đủ che cho hai người, em cố gắng đừng để ướt áo nha, đầu tóc ướt nhẹp là cái chắc rồi. Lát nữa đừng đi sát sát vào lề quá, té đó! Trời mưa nên ngoài đường cũng không có nhiều người chạy xe đâu.

Dứt lời! Trời bắt đầu mưa lớn. Cả đám hối hả che chắn rồi đi từ từ trong mưa, đi hành quân mà mắc mưa khổ thiệt. Đi chân không dưới lòng đường nhựa, cảm giác thật đã nhưng Khoa cứ sợ đạp phải cái gì đó. Lần đầu tiên Khoa đi hành quân, dù đi không mang balô nhưng cũng mệt thiệt, đã vậy còn mắc mưa nữa chứ! Chốc chốc nó nhìn qua Giang, nước mưa chảy trên gương mặt bảnh trai làm Khoa nhìn hoài … rồi nó hôn nhanh vào má Giang! Anh cười:

- Lúc này mà cũng có hứng nữa hả?

- Hứng gì? Anh nghĩ tùm lum rồi đó, tại tự nhiên thấy thương quá thôi!!!

- Thương thiệt không? Lát đi hành quân về cho anh qua ngủ nha, mắc mưa mà lát về ngủ một mình chắc bệnh luôn quá!

- Được không đó, bữa giờ toàn ngủ dưới đây không, rồi ban đêm trên đó kiểm tra giường không thấy anh thì sao?

- Không có sao đâu. Quan trọng là em kìa!

Giang hôn lại nó, trời mưa nên ai cũng cắm cúi đi nên không ai chú ý đến hai đứa nó!

- Anh bệnh mắc công em xuống thăm nữa, với lại đi mưa về lạnh lắm, có ai ôm mới ngủ được …

- Haha, vậy mới được chứ!

Mưa giảm dần … rồi tạnh hẳn, đường về cũng không còn xa!

- Chút anh vô trước đi, em mua mấy cái bánh bao chiên vô hai đứa mình ăn.

- Ừ, em mua đồ ăn ở ngoài đem vô thì được, chứ anh ra mua đem vô Vệ binh nó cũng bắt bỏ thùng rác, phí lắm!

- Về phòng giăng mùng xong rồi hãy xuống nha, em còn tắm nữa!

- Ok!!!

Ngó thấy cái xe bán bánh tiêu, Khoa chạy lại mua vài cái bánh bao chiên, nó tính đem vô đại đội 5 cho anh Bảo nhưng anh Bảo trốn về mất tiêu rồi. Toàn đại đội 5 giờ chỉ còn tiểu đội trưởng thôi, tụi nó trốn quá trời nhưng chỉ huy đơn vị vẫn để cho đi, không có báo xuống dân phòng tại địa phương để bắt tụi nó lên, vì lính mới chưa vô nên lâu lâu cũng vi vu cho tụi nó chút. Nguyên bộ đồ cũng khô được chút ít, nó xách bịch bánh thản nhiên đi vào. Đố đứa nào dám chặn nó lại!

- Đói bụng quá, có ai cho cái bánh không?

Thằng gác chòi nói khi Khoa đi vào, Khoa vui vẻ cho mỗi đứa một cái bánh, nó đi tiếp.

- Người đâu dễ thương quá, cho biết tên cái được không?

Khoa không trả lời, nó quay lại cười mỉm rồi bước đi tiếp.



Chọc vu vơ vài câu, thằng Hào khoái lắm, nhất là lúc Khoa quay lại cười mỉm với nó. Cái thằng dễ thương thiệt, nhìn góc độ nào Hào cũng thấy thích thích nó. Nãy giờ ngồi gác Hào suy nghĩ hoài, cứ như vậy hoài là đang hành hạ bản thân đó …! Quyết định rồi, từ mai Hào sẽ lân la lại làm quen nó, dù sao làm bạn với một thằng dễ thương như vậy cũng đâu có sao?



“Biết tên tao làm gì? tên tao đâu phải để cho mày kêu?”

Ném cái suy nghĩ chua chát cùng cái mỉm cười dễ thương, Khoa quay mặt lại, hầm hầm đi về phòng, mặc kệ cho thằng kia ngồi tưởng bở, tự nhiên Khoa tiếc cái bánh cho thằng đó quá! Khoa biết thằng đó, Hào baby mà mấy con "bóng" trong trung đoàn này hay mơ ước được cặp kè chứ đâu? Sáng nào ngồi ăn sáng với Giang mà nó không nghe hết bàn này đến bàn kia ca tụng thằng đó! Nghe đi nghe lại riết nhàm, tóm gọn lại vài từ để miêu tả về thằng này: đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu … hay cái gì đó thì mặc kệ nó chứ? Mỗi lần ra cổng Khoa thấy thằng đó hoài chứ đâu?! Nhưng Khoa không thích thằng này, nhìn chả có điểm gì nổi bật. Và đặc biệt Khoa ghét nhất, là cái môi mỏng dính của nó! Có vài lần nó chọc Khoa, cái môi mỏng đang mấp máy nhìn bực bội lắm, Khoa chỉ muốn tán cho nó vỡ mồm để khỏi thấy cái cặp môi đó nữa … ghét ghê luôn! Gần xuất ngũ chắc Khoa phải kêu Giang đập thằng này cho bỏ ghét quá!

Thôi đi lẹ về tắm, lát Giang còn xuống nữa …

- Còn một cái bánh bao nè?

- Em ăn đi!

- Nhưng anh cũng đang đói chứ bộ?

- Kệ! Đói cũng phải nhịn, bất cứ cái gì cũng phải ưu tiên em hết!

- Hihi, thương quá đi, thôi mỗi đứa nửa cái nè!

- Trời … cái bánh bao chiên có chút xíu sao mà bẻ, thôi em ăn đi, chút cho anh ăn cái khác được rồi!

Ăn cái gì? – Khoa lườm Giang tiếp.

- Thì … ăn … cái đó đó!

- Ý … anh với em vô đánh răng đi đã, cái bánh bao dầu mỡ không, ghê muốn chết!

- Haha, phải vậy chứ!



Khoảng sân trước Ban Hậu Cần khá rộng, thêm nữa vì nó nằm xa ban chỉ huy trung đoàn nên chiều nào tụi lính cũng tụ tập đá banh ở đây đông lắm … tất nhiên là có Giang và anh Bảo tham gia nữa! Khoa ngồi trong dãy hành lang Ban Hậu Cần nhìn ra, mặc dù chỉ thấy mờ mờ nhưng thoáng chốc nó cũng nhận ra Giang với anh Bảo đang hì hục chạy trong cái đám đó. Lâu lâu Giang lại quay sang nhìn Khoa! Chỉ là cái nhìn bình thường thôi … chỉ là cái nhìn như bao cái nhìn khác thôi … nhưng sao trong lòng Khoa thấy khác lắm, cố tránh khỏi nhưng vẫn không thoát được cái suy nghĩ đang bủa vây trong đầu … nhưng Khoa biết tại sao nó cứ dằn vặt như vậy mãi …

Hai đứa đi lần này là lần thứ mấy rồi? - Bảo vừa hỏi vừa leo lên, cũng không quên ngó tới ngó lui.

- Em cũng không nhớ nữa – Khoa đưa tay cho anh Bảo kéo lên - Cứ hứng lên là đi thôi!

- Lẹ lẹ lên em – Giang giục nó – Có ai đi qua mắc công lắm…

Leo rào …!

Chính xác là ba đứa đang leo rào ra ngoài chơi!

Cái chỗ này là do Khoa phát hiện ra, chiều nào nó cũng xuống vườn tăng gia chơi nên nó mới biết. Góc cuối vườn tăng gia là cái vườn thuốc Nam nhỏ xíu, chỉ có vài luống, phía trên là cái mái tôn cũ kỹ cùng hàng kẽm gai đã rỉ sét từ đời nào, nó đưa tay kéo mạnh thử một cái, nguyên hàng kẽm gai đứt rớt xuống bộp bộp, nó giòn đến nỗi có thể dùng tay bẻ được. Kê vài cục đá, Khoa đứng lên nhìn, phía ngoài là một con hẻm, khúc này người ta đang xây nhà nên dưới kia toàn đá với cát, cái tường hơi cao nhưng có vài cành cây che lại, nếu leo nhanh ra thì không sao, phía dưới có đụn cát với đống đá làm chỗ tiếp đất an toàn, Khoa đánh bạo leo thử ra ngoài. Tiếng chân chạm đống đá vụn khá to, vài người thợ hồ nhìn nó. Khoa hơi sượng, bộ đội leo rào đồng nghĩa với đào ngũ, bởi vậy dân ở đây thấy đứa nào mặc đồ xanh mà đi vòng vòng người ta ghét lắm, cũng hên nó mặc áo trắng. Khoa nhìn đi nhìn lại, nhớ thật kỹ cái chỗ này để một lát đi về còn leo vô lại, nó đâu có mặc đầy đủ tác phong đâu nên không thể vào bằng cổng chính được. Đi lang thang một hồi, Khoa mừng quýnh khi thấy cái tiệm net phía trước, cái tiệm nằm trong một khúc quẹo nhỏ xíu trong con hẻm nhỏ xíu, vậy là an tâm! Vệ Binh có đi tuần cũng không phát hiện ra nó được. Tính ra là 5 tháng rồi nó chưa online, nó háo hức đến nỗi có cái nick mà ghi sai tới mấy lần!...

Chat mỏi tay với cái đám ở nhà, nhìn đồng hồ thấy gần 9h rồi, mặc dù nó không có bị điểm danh bất chợt trong ngày như tụi lính bộ binh, nhưng vấn đề là hết tiền rồi. Tiếc nuối! Khoa đứng dậy đi về, trời tối nhưng nó cũng nhận ra đường cũ, công nhận giỏi thiệt, đi một lần là thuộc đường luôn. Lúc vào không có phải lo như lúc ra, vườn thuốc Nam tối thui, cái bóng đèn vàng heo hắt ngoài xa không chiếu vào được tới trong này, Khoa nhảy đại xuống, nó tiếp đất an toàn! Lần sau … và những lần sau nữa, tối nào Giang với Khoa cũng leo rào ra ngoài đi chơi hết, những buổi tối đọc báo xem tin là thời gian thích hợp nhất để đi, dù chỉ chơi được khoảng 1 tiếng rưỡi thôi cũng đủ rồi. Lần này nó rủ thêm anh Bảo đi nữa. Ba đứa vừa đi vừa giỡn hớt um sùm, mặc kệ những ánh mắt kỳ thị đang nhìn tụi nó.

- Ngày nào cũng đi vậy không biết chán hả - anh Bảo hỏi Khoa – Chơi game riết hèn chi bị cận là phải!

- Kệ em, thì cũng giống như anh đi nhậu thôi!

- Anh đi có vài lần, em ngày nào cũng đi, coi chừng có ngày bị bắt đó.

- Không có sao đâu, anh với Giang bị bắt em mới lo, chứ em bị bắt thì cũng cho về à! Hehe.

Giang nhéo nhẹ vào cái đít của nó:

- Giỏi quá ha, tưởng quen với Quân Lực là muốn làm gì thì làm hả?

Khoa cười mỉm, phải chi nó xin cho Giang với anh Bảo được ở chung với nó thì hay quá!

Vừa đi vừa nói chuyện rôm rả vậy chứ lúc vào tiệm net rồi thì lại im re. Chụp cái tai phone lên đầu, nó hí hửng vào chơi Boom, không quên lâu lâu liếc sang Giang coi anh đang làm gì! Mặc dù không được về nhà, người nhà chỉ lên thăm vào 2 ngày cuối tuần nhưng tối nào cũng đi như vậy là nó vui rồi.

Nhưng … chuyện nó lo lắng cũng đã tới, kèm theo là cái đứa mà nó ghét cay ghét đắng cũng đi chung với cái lo lắng đó.

Cái bờ tường ngay vườn thuốc chỉ có anh Bảo với Giang biết thôi, đa số tụi lính trong trung đoàn leo ra ngoài thường đi cái đường đổ rác. Cái đường đó toàn mấy cái hố rác lúc nào cũng nghi ngút khói, bờ tường phân cách giữa doanh trại với dãy nhà dân chỉa ra lổm chổm vài thanh sắt, phía dưới là dòng nước đen thui ngập trong đống rác không biết bao giờ mới phân huỷ hết, đứa nào muốn leo ra ngoài thì chỉ có 2 lựa chọn. Thứ nhất: đi thiệt là nhanh trên mấy cái thanh sắt chĩa ra rồi phóng thiệt là lẹ qua cái bờ tường đó, nhảy ra cái khoảng đất trống phía dưới rồi muốn đi đâu thì đi, mà cái đường này chỉ có mấy đứa Trinh sát Bộ binh mới đi được thôi. Thứ hai: kiếm một cái cây dài dài, chắc chắc, vừa lội nước vừa chống đi từ từ rồi lên tới bờ, cái đường này an toàn nhưng dơ kinh khủng, chưa nói vài chỗ nước sâu bước hụt chân nữa chứ, đi lên tới bờ là hai cái chân dính đầy rác thải đen thui … Mà đó là chuyện của hồi đó, mấy đứa lính cũ trước khi xuất ngũ đã đem đá, ván ép, thân cây chất đầy lên những cái chỗ nông nhất để cho dễ đi. Nói chung cái đường do tụi lính cũ thi công hiện giờ là tốt nhất, lâu lâu chỉ bị lún, nước tới mắt cá chân thôi.

Bữa đó anh Bảo với Giang trốn đi nhậu tiếp, Giang nhắn nó 8h nhớ ra chỗ đó để lấy đồ ăn, trước khi đi nó có gửi Giang mua dùm cái bánh bao. Đứng lấp ló sau bụi cây, cái mùi rác đốt hôi muốn chết, mà đứng từ xa thì nó không thấy được Giang, hic hic, đúng là bị cận khổ thiệt.

Giang nhảy vào, rồi chạy thật nhanh vụt qua mặt nó:

- Núp mau lên, Vệ binh đi tuần kìa!

Khoa giựt mình quay lại, thấy có vài bóng người đang đi tới. Nhưng muộn rồi, nó nói nhanh:

- Anh đi vòng qua đại đội 9 rồi chạy về đi.

- Em đứng đây làm gì, nó bắt em thì sao?

- Em lo được mà, anh chạy đi, lẹ lên, đừng có đứng đây với em nữa.

Không chờ Giang phản ứng, Khoa bước ra liền, nó còn nhanh tay quăng cái bánh bao vô lùm cây gần đó. Bốn thằng Vệ binh đang đi tuần trong trung đoàn, thấy có bóng người từ hướng bãi rác đi ra, tụi Vệ binh chạy lại chặn đường, một thằng trong số đó biết Khoa … là thằng Hào chứ thằng nào!!!

- Đồng chí làm gì ở đây giờ này?

Khoa bình tĩnh trả lời cả đám:

- Đổ rác chứ đi đâu?

- Vậy giỏ rác của đồng chí đâu?

- Tui bỏ rác trong bọc xốp!

Nhưng mà … xui thiệt là xui cho Khoa. Đang lúc nói chuyện với thằng Vệ binh thì … ông Bảo từ đâu chui ra, đi lạng quạng về phía Khoa:

- Khoa lấy bánh bao chưa em? Nãy thằng Giang vô trước nó cầm vô luôn rồi đó.

Nói xong, Bảo còn nhìn thằng Vệ binh cười hề hề … Bảo tưởng thằng đó bạn Khoa! Còn Khoa thì đứng chết trân … trời ơi là trời, đúng là xui tận mạng mà!

Nhưng mà trong cái xui có cái hên, 3 thằng Vệ binh đi chung với thằng Hào đã đi tiếp trong khi Hào ở lại nói chuyện với nó. Không sao – Khoa tự thầm – mình năn nỉ nó chắc nó cũng bỏ qua. Khoa quay qua, giọng có vẻ nghiêm trọng nhưng cũng nhỏ hết mức:

- Anh Bảo về đại đội 5 đi, nhớ lựa đường đi cho cẩn thận, coi chừng có người thấy đó, nhậu gì mà nhậu quài vậy?

Uhmm, tại buồn quá mà, thôi anh đi nha - Bảo còn quay qua nói với thằng Hào - Anh đi nha chú em!

Hào cười khẽ, nhưng trong lòng thì đang phấn khích tột độ, chờ cái thằng lạ hoắc kia đi, nó mới quay qua nói với Khoa:

- Đ/c giải thích sao về việc này?

- Bỏ qua cho tui một lần được không?

- Không nói nhiều nữa, đi lên Tham mưu ngay. Vừa leo rào vừa tiếp tay cho người khác vi phạm nữa chứ.

- Đâu có đáng đâu … một lần thôi mà!!!

Chỉ còn lại Hào với Khoa. Nói xong Hào nắm tay kéo Khoa vào cái góc tường gần đó, cái bóng đén chiếu sáng một góc, đây là lần đầu tiên Hào nhìn thấy Khoa gần như vậy... hàng lông mi dài, đôi mắt buồn buồn … cặp môi hồng hào đầy đặn … dễ thương quá! Hai tay Hào nắm lấy hai bàn tay của Khoa, Hào nhìn Khoa chằm chằm, mong muốn của bản thân bấy lâu đã được toại nguyện.

Tự nhiên bị nắm chặt tay rồi bì nhìn chằm chằm, Khoa ngượng nghịu:

- Anh bỏ ra coi!

- Đi lên Tham mưu ngay.

- Tha tui một lần được không?

- Không được, không có cãi gì hết, đi ngay chưa hả?

- Cho tui một cơ hội đi, lần này thôi!

Hào cười mỉm, nãy giờ nó chỉ chờ có vậy thôi:

- Anh cho em một cơ hội, vậy em có cho anh cơ hội nào không?

Tự nhiên Khoa giựt mình, nó không hiểu thằng này đang muốn gì, nó hỏi đại:

- Cơ hội gì? Tui không hiểu!

- Cơ hội được nói chuyện với em …

Khoa nhìn Hào, đúng là gương mặt baby thiệt, thêm cái tướng đô đô nữa, đúng là đẹp trai thiệt, chỉ trừ cái môi mỏng dính là nó không thích thôi. Khoa nhìn chỗ khác:

- Thì anh đang nói chuyện với tui nè!

- Không phải, anh chỉ là … là …đang hỏi em thôi!

Hào chưa từng ấp úng trước đứa con gái nào khi đang tấn công, nhưng lại ấp úng trước một thằng con trai. Hào không biết tại sao nữa, anh nắm chặt tay Khoa hơn:

- Đồng ý nha …

Nãy giờ Khoa chỉ bất ngờ vì cảm xúc lạ ban đầu thôi, bây giờ nó đã bình tĩnh lại rồi, Khoa hạ giọng hỏi lại:

- Không đồng ý thì bị lên Tham mưu hả?

- Không, anh … anh nói vậy thôi, chứ không có làm thiệt đâu!

Khoa cười mỉm một cách nham hiểm:

- Uhm, tui đồng ý, nhưng tui không đồng ý nếu ngày mai anh xuống kiếm tui đâu.

- Sao vậy?

- Vì lúc đó anh suy nghĩ chưa có kỹ!

Khoa cười mỉm một cái nữa, nó vòng xuống lấy cái bánh bao, giằng mạnh tay khỏi bàn tay ấm ấm của Hào, nó bước đi một cách tự nhiên.



Khoa không muốn nói gỏn lọn hai từ “đồng ý”, nó thêm câu sau cho bớt trống trải thôi chứ thiệt là nó không biết ý nghĩa của cái câu nó vừa nói nữa. Đứng ngay cái cột đèn đường, Khoa nhìn qua đại đội 7, tắt đèn ngủ hết rồi, Giang đi ngủ luôn rồi. Cái bánh bao cầm trên tay nguội mất tiêu, Khoa thở dài, nó miễn cưỡng cắn cái bánh một cái, vừa đi chầm chậm vừa ăn …

Sao vậy? Sao lạ quá vậy? … Hoang mang vì cái cảm giác của mối tình đầu vừa lướt qua trong tâm trí, cái cảm giác mà Giang đã đem đến cho nó, cái cảm giác của ngày đầu tiên nó nhìn thấy Giang … đang được lặp lại bởi một người lạ!!! Thở dài tiếp, Khoa hi vọng đó chỉ là cái cảm xúc thừa đang thoáng qua thôi, mong cho nó đừng phát triển thêm nữa.



Hào nhìn mãi cho đến khi bóng Khoa khuất dần trong đêm tối …

Haizzz …

Buồn bã đi về trung đội Vệ binh. Mọi chuyện không dễ dàng như Hào tưởng, cứ nghĩ chỉ cần bắt chuyện xuông là làm quen được …

Hào không biết tại sao lúc nào bản thân anh cũng thôi thúc phải tìm hiểu về nó, mặc dù đó là một việc khó, vì nó chẳng chơi thân với ai ở đây hết.

Hào không biết từ lúc nào, việc phải nhìn thấy nó đã là thói quen hằng ngày của anh rồi. Dù chỉ là thoáng chốc giữa nhà ăn đông đúc buổi trưa.

Hào không biết nó vô tình hay cố ý, những lần anh cố giúp một cái gì đó cho nó, thì nó lại lảng tránh rất nhanh.

Nhưng mà! Hào biết một điều.

Có đôi khi nó chỉ đáp lại anh là một cái cười mỉm thôi, nhưng anh cảm thấy nhiều hơn là vui nữa!

Dù anh đã từng chờ đợi cho cái cảm xúc lạ lẫm đó qua thật nhanh, nhưng bây giờ anh đang cảm thấy nó đã ở lại, và lớn từng ngày.

Buồn quá … nói chuyện … nói chuyện! Nói cái gì bây giờ???



Đi theo anh nhanh lên - Bảo vừa nói vừa nắm tay Khoa kéo đi - suốt ngày ru rú trong phòng, tối thì leo rào ra chơi game, đi lính gì sướng quá vậy?

- Thôiiiiii, hông đi đâu, em hít đâu có nỗi đâu mà anh bắt em ra!

- Thì tập, tập từ từ cũng được vậy, chiều 4h30 là được nghỉ rồi, tranh thủ tập 30’ thôi rồi đi ăn cơm có sao đâu?

- Em hít hông có nỗi mà, bởi vậy nản với làm biếng lắm … hehe!

Vẫn kéo tay Khoa, Bảo vừa nói vừa cười:

- Giang đang chờ ở ngoải kìa.

- Ủa ủa, vậy hả, thôi để em ra ngồi coi cũng được!

- Mắm dố thiệt, nghe tên thằng kia là đi liền.

- Háhá, anh Bảo này, chỉ được cái nói đúng.

Hai đứa tung tăng đi ra bãi tập thể lực, buổi chiều ở đây đông lắm, mà đông nhất vẫn là cái chỗ hít xà đơn. Anh Bảo với Giang từ lúc tân binh tới giờ chiều nào cũng ra hít cái này đều đều, cho nên hai người nhìn khoẻ lắm. Khoa ngồi xuống bãi cỏ, chăm chú quan sát. Trời …! Anh Bảo nhỏ con vậy mà hít được hơn 20 cái luôn, dữ thiệt. Tới lượt Giang, Giang nhá nhá cặp chân mày nhìn Khoa, kiểu như “coi anh nè em”, Khoa bĩu môi chọc quê lại … 1 2 3 … 7 8 9 … ặc ặc … 2…21 22 … 23. Trời, tới 23 cái luôn, coi cái mặt đắc thắng kìa, vẫn cái tướng người quen thuộc, Giang chống nạnh, mặt hất hất lên:

- Sao Khoa?

- Ừa ừa, chọc quê tui đi, bữa nào cho mấy người biết …

- Bữa nào gì, giờ luôn đi, em hít được đúng 23 cái, em nói gì là anh nghe liền!

- Thiệt hông? Có mới nói nha.

- Hehe, có thằng Bảo làm chứng kìa. Sao? Lên hít đi.

Khoa lè lưỡi:

- Chờ xíu nữa mọi người về gần hết đi, đông quá … tui ngại!

- Ok, được thôi, Bảo ngồi xuống nói chuyện chơi.

Ba đứa hàn thuyên một hồi cũng 5h hơn, bãi thể lực chỉ còn lại tụi nó…

- Đâu đâu, ra hít cho anh coi coi.

- Xí, coi tui nè.

Khoa lon ton lại cây xà đơn, đưa tay lên, bắt đầu hít … một … hai … ba … bốn … năm:

- á á, mỏi tay quá, thôi hông hít nữa, đói bụng rồi đi ăn cơm!

Bảo cười lớn:

- Haha, đúng mắm dố luôn, coi bộ em có kèo với thằng Giang rồi đó, ráng tập đi là vừa rồi.

Giang cười cười, đang tính khoát tay qua Khoa thì bị nó hất xuống:

- Xích ra nha, hít cho cố vô, người mồ hôi không hôi muốn chết, đi về tắm lẹ còn đi ăn cơm kìa!

- Xuống tắm chung với anh nha! Ê Bảo lấy đồ qua bên tao tắm luôn mày.

- Thôi không tắm ở đại đội 7 nữa đâu, có hai hồ nước à, mà đông quá, thôi mình qua bên anh Bảo tắm đi, vừa rộng vừa vắng.

- Cũng được, 5h30 đi ăn cơm đó, còn có 15’ à, về lấy đồ nhanh đi em.

Cả một ngày, chỉ có đồ ăn buổi trưa là ngon nhất, sáng với chiều nói đúng hơn là toàn tạm bợ không. Nhưng cũng phải thông cảm một phần cho tụi Bếp, bếp nuôi quân nấu ăn cho gần 1100 quân nhân (bao gồm sĩ quan và lính) chỉ được biên chế có 30 đứa. Nói chung là 30 đứa nấu ăn cho 1100 đứa ăn! thì nấu kiểu gì??? Sáng, tụi nó phải thức lúc 3h sáng, nấu nước uống, làm đồ ăn, loay hoay cũng tới 6h, 6h30 thì bắt đầu giờ ăn sáng, 1 bàn có 2 cái cơ (giống như cái nồi hơi to to) 1 cái đựng cơm, 1 cái đựng canh, 6 cái khay đựng đồ ăn và 2 cái muỗng bự, 1 bàn ngồi 6 đứa, bàn nào ăn xong thì tự dọn và đặt lại như cũ, Bếp chỉ việc chia đồ ăn lên mấy cái khay đó. Buổi trưa do có thời gian chuẩn bị nên đồ ăn có phần ngon hơn, mặc dù thực đơn tuần nào cũng lặp lại y chang nhau (thực đơn những ngày ăn do Tổng cục Hậu Cần QK7 quy định, bao gồm các hàm lượng dinh dưỡng cần thiết, cách chế biến và định lượng v.v…), còn buổi chiều là dở nhất trong ngày. Cụ thể chế biến như thế nào Khoa không biết nhưng nó nấu từ 3h chiều, để đến 5h30 đến giờ cơm là cơm canh đồ ăn nguội ngắt từ đời nào rồi! Khoảng thời gian buổi tối là Bếp mới rãnh, đây cũng là đơn vị duy nhất không phải bắt buộc thực hiện đúng 11 chế độ trong ngày mà trung đoàn đề ra.

Cho nên là … cơm chiều và cơm sáng thường dở tệ, bởi vậy lính với sĩ quan chỉ toàn ăn cơm trưa thôi, còn lại đều ăn ngoài căntin. Mà căntin bán đồ ăn ngon lắm, thêm cái mắc như quỷ nữa, nhưng vì trung đoàn này chỉ có duy nhất một cái căntin nên đám lính chẳng còn lựa chọn nào khác! Và 3 đứa nó cũng chẳng có lựa chọn nào khác, tắm xong là cũng qua giờ ăn cơm rồi, vẫn còn kịp để vào nhà ăn nhưng tự nhiên thấy ngán ngán sao đó, Khoa nói:

- Thôi 3 đứa mình ra căntin ăn đi, ăn xong xuống đại đội 5 chơi nha anh.

- Bữa nay không được rồi, chút nữa dưới đó sinh hoạt đại đội, anh không có ra được.

- Thôi vậy để em với Giang chờ anh trong nhà tắm nha, chứ ở dưới Hậu cần chán lắm, anh sinh hoạt xong mắc công đi xuống đó nữa.

- Cũng được, tuỳ em thôi!



Hic hic, ông đại đội trưởng sinh hoạt cái gì mà lâu quá không biết, hơn 8h rồi. Đang chán chường, Khoa sực nhớ ra một chuyện, nó quay sang nhìn Giang:

- Giang nè!!!

- Hả?

- Cái vụ hít xà đơn được 23 cái đó, có thiệt là em hít được thì em nói gì anh cũng nghe không?

- Chứ em tưởng anh nói giỡn hả, có bao giờ anh nói mà không làm với em đâu!

Nói dối nữa – Khoa nhéo vú Giang một cái đau điếng – Cho anh nhớ lại đó, anh từng hứa với em biết bao nhiêu chuyện mà có làm được đâu.

Biết bị hố, Giang đơ vài phút rồi cũng lấy lại bình tĩnh:

- Hehe, vậy em hứa với anh một chuyện mà cũng có làm được đâu nè!

Thoáng có nét buồn rầu trên mặt Khoa, biết là cái chuyện nó từng bỏ anh mà đi đã làm anh khổ sở biết chừng nào, nhưng mà đôi khi cũng không nên nhắc lại, vì hiện tại chuyện đó không ai muốn nhớ đến lúc này cả.

- Giờ anh hứa với em một chuyện đi, rồi sau này em sẽ hít được 23 cái cho anh coi!

- Chà chà, khôn quá ta, để suy nghĩ coi có được không đã.

- Thôi hứa với em đi, chuyện này anh làm được mà …

- Để coi … hummm … rồi Ok luôn, nói coi em muốn anh làm gì?

Khoa mừng rỡ, nó nói nhanh:

- Anh đừng xài tiền trong cái thẻ ATM đó nữa nha! Đừng có leo rào ra ngoài đi mấy cái chỗ bậy bạ nữa nha! Chỉ xài tiền phụ cấp mỗi tháng thôi! Nha anh …

Giang cười, anh đáp lại:

- Ok thôi, anh sẽ cố! Ủa mà còn cái chuyện em ra ngoài đi siêu thị thì sao? Em xài tiền trong cái thẻ đó còn hơn anh nữa.

- Nhưng mà em mua mấy cái đồ đó là cần thiết mà. Xà bông cục, bột giặt, dầu gội, sữa rữa mặt … mỗi tháng anh khỏi ra căntin mua nữa, để em cho cho …

- Vậy rồi tiền phụ cấp anh phải để dành hả?

Khoa lè lưỡi:

- Để dành hai đứa mình leo rào đi chơi game chứ gì!

- Hahaha, cũng biết tính dữ ta. Rồi, quyết định vậy nha, từ giờ tới lúc xuất ngũ phải hít được 23 cái đó.

- Anh lo xa quá, còn hơn 10 tháng nữa lận, hông lẽ em tập từ từ mà không hít nỗi!

- Nói vậy thôi, chứ anh biết em đâu có nỡ thất hứa với anh lần nữa đâu, đúng hông?

Nói xong, Giang hôn nhanh lên má nó cái “chóc”:

- Ủa quên nữa, anh có cái thắc mắc này mà bữa giờ quên hỏi nữa?

- Gì vậy anh?

- Em ra ngoài đi siêu thị mua đồ vậy, lúc vào cổng làm sao xách nguyên bịch đồ vô được? Tụi gác cổng đâu có cho đem nhiều vào đâu?

- Hihi, anh hiền thấy sợ luôn, em ra bằng cái đường tụi mình hay đi đó, rồi lúc mua đồ đem vào thì em quăng bịch đồ vô trước, rồi em leo vô sau!!!

- Trời, thiệt bó tay em luôn, cái gì cũng làm được.

- Haha…. Ý, anh Bảo ra kìa.

Chán ghê - Bảo nhăn nhó – Quán triệt (nhắc nhở, thông báo) cái gì mà quán triệt hoài, đúng chán.

- Thôi cũng trễ rồi, tới giờ điểm danh rồi nè, tao về luôn nha Bảo.

- Ờ, thôi về đi, có gì mai gặp. Hai đứa ngủ ngon nha.

- Baiiiii … Ý Giang ơi, tự nhiên thèm nước ngọt quá, ra mua bịch nước cái rồi về nha, đại đội 7 gần căntin mà.

- Sát giờ điểm danh rồi, em ra đó trước đi, anh điểm danh xong ra sau.

- Thôi em đứng đó chờ luôn!

Trong một ngày có 5 tiếng còi: còi báo thức 5h sáng và 1h trưa, còi báo vào giờ hành chính lúc 7h sáng, cói báo kết thúc giờ hành chính lúc 11h trưa và 4h30 chiều, còi báo 8h45 điểm quân số cuối ngày, còi ngủ lúc 9h30. Khoa chỉ dị ứng nhất hai tiếng còi là còi ngủ và điểm quân số. Cái tiếng còi đó phát qua loa được treo trên mấy cái cột điện trong trung đoàn, còi báo thức với điểm danh không giống nhau hoàn toàn nhưng mà nó giống cái giai điệu dồn dập, đốc thúc, hối hả. Còn cái còi ngủ … lần đầu tiên Khoa nghe cái còi đó mà nó nổi da gà, còn hơn cái tiếng kèn đám ma nữa, đúng là còi ngủ mà, nghe là buồn ngủ liền.

Giang quàng tay qua cổ nó, vừa đi vừa cười giỡn, lúc vào mua nước cũng không buông cái tay đó ra nữa. Đáp lại Giang, nó cũng cười nói um sùm … vui lắm. Hai đứa uống hết bịch pepsi, trước khi chia tay nó còn hun cái “chóc” lên má Giang rồi tung tăng đi về phòng.

Và từ lúc nó với Giang vào căntin cho đến lúc Giang về đại đội, nó về Hậu cần. Hết thảy những hành động của hai đứa trong khoảng thời gian đó … đều nằm trong tầm mắt của thằng Hào hết. Tình cờ Hào cũng ra mua nước, và tình cờ Hào cũng mới biết được cái thằng mà hay kề vai bá cổ với Triều. Hành động thân thiết đó như là vượt mức bạn bè bình thường vậy, Triều còn hôn lên má thằng đó nữa chứ. Vậy là sao?! …

Đêm nay gác một mình ngoài cổng phụ, Hào cứ suy đi nghĩ lại cái cảnh vừa thấy hoài mà không hiểu sao trong lòng cứ xốn xang!!!



Gì đây? - Khoa nhìn thằng Hào một cách vừa khó hiểu vừa khó chịu - Vậy là sao?

- Thấy Triều mỗi lần ra ngoài mua báo mắc công quá, sẵn tiện Hào xuống đây nên Hào mua dùm Triều luôn …

Chả là sáng thứ 3 hàng tuần, Khoa hay ra cổng xin ra ngoài mua báo Sinh viên 2! và một ít đồ ăn vặt, có những hôm nó ra là đi te te ra luôn, không có xin thằng nào gác cổng hết. Mà sao tự nhiên thằng này nó lại mua báo cho mình ta? Ý đồ gì đây? … Nhưng thây kệ, tự động nó mua đem vào cho mình, mình có xin nó đâu, mắc gì không lấy chứ! À khoang, sẵn nó muốn tốt mình cho nó tốt luôn, “thử” nó xíu coi phản ứng nó sao đã:

- À, cám ơn Hào nha, nè trả tiền tờ báo nè.

- … Thôi không cần đâu, chẳng qua bạn bè giúp đỡ nhau thôi.

Khoa cười nham hiểm, vừa giả lả hết mức:

- Ủa bạn bè gì vậy, tụi mình có bạn bè gì với nhau hả?

- À không, ý Hào là … đồng chí đồng đội giúp đỡ nhau thôi mà!

- Ủa vậy hả, vậy cho hỏi đồng chí Hào có công chuyện gì mà sẵn tiện xuống đây rồi mua báo dùm tui vậy?

- Hào … Hào đi …!

“Biết ngay mà, làm quái gì có công chuyện ở đây? Có môn mình là công chuyện để nó đi xuống thì có”. Khoa lên tiếng để nó khỏi khó xử:

- Hihi, cám ơn Hào quan tâm nha, mà sẵn tiện Hào giúp dùm luôn cái này được không?

- Được … được, Khoa nói đi.

- Sáng thứ 2 có báo Hoa Học Trò đó, thứ 3 Hào có mua báo 2! thì mua dùm cuốn kia luôn nha, được hông?

“Trời, thằng này làm như nó không phân biệt được giúp đỡ với lợi dụng hay sao đó. Nó gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ … thôi được rồi, nó muốn thì cho nó làm, mình không ép, dù sao cũng có báo đọc chùa, đỡ ghê”.

- Sáng thứ 3 Triều nhớ ở trong phòng nha, Hào đem báo xuống cho Triều. À mà Triều có thích ăn gì không, để sẵn ra ngoài Hào mua dùm Triều luôn.

- Thôi hông cần đâu, phiền Hào quá à! Hai cuốn báo được rồi.

- Có cần ra ngoài mua gì … thì nhắn Hào nha, Hào gác xong là ở trong Trung đội không à!

- Ừa, Triều biết rồi. Thôi Hào đi gác đi, giờ Triều phải xuống đây rồi. Triều đi nha, bye Hào.

Thấy cái miệng ú ớ của nó là biết nó muốn hỏi nữa rồi. Cầm cuốn báo trong tay, Khoa vọt lẹ ra ngoài. Sao nó không có cảm tình với thằng này gì hết, nói chuyện với nó mà Khoa toàn ngó lơ đâu không, lâu lâu có dừng lại nhìn vào mắt nó nhưng chưa tới 1 giây nữa. Mặc cho nó cố gắng gây ấn tượng, mình cứ giữ khoảng cách với nó là được!

Sáng thứ 3 hàng tuần, một cách đều đặn, mỗi buổi sáng nó đều đem báo vào cho mình, nếu không có mình thì nó ngồi đó chờ, chừng nào đưa tận tay mình hai cuốn báo nó mới chịu đi gác. Dù chỉ dừng lại ở việc đó thôi, mà sao Khoa thấy nét mặt nó hớn hở quá mức với phản phất một chút hạnh phúc nữa. Mà chẳng có gì để ngồi đó mà lạ lẫm, đó chỉ là cảm xúc được lặp lại thôi, Giang cũng đã từng đem đến cho nó cái cảm giác đó đó … cảm giác lúc mới quen!

Cho đến một hôm. Bữa đó mới hơn 6h sáng mà trời đã mưa lâm râm rồi, nhìn chừng là biết chắc thế nào cũng mưa lớn, chán thiệt, mưa gì mà vào lúc sáng sớm, chả làm được gì. Cái hành lang trước phòng nó rộng chưa tới 2 mét, mỗi lần trời mưa nếu không đóng cửa phòng là bị tạt ngay. Vừa với tay khép cái cửa lại, nó giựt mình khi thấy bóng thằng Hào chạy vụt vào, cái áo lấm tấm nước mưa khá nhiều, chìa hai cuốn báo ra cho Khoa, thằng Hào cười tươi:

- Hên quá chạy vào kịp, báo của Triều nè!

Tự nhiên Khoa thấy ngại ngại sao đó, đồng ý là nó không ưa thằng này:

- Mắc công quá vậy, chờ tạnh mưa rồi đem tới cũng được mà?

- Sợ trời mưa Triều ngồi một mình chán, Hào tranh thủ đem tới luôn. Thôi Hào ra cổng gác nha, Triều đọc báo đi.

- Mưa lớn rồi kìa sao đổi gác được, chờ mưa tạnh rồi đi.

- Vậy … vậy là Triều cho Hào ngồi lại đây hả?

- Ủa chứ không lẽ kêu chờ tạnh mưa là ra hành lang ngồi chờ? Sao ngơ quá vậy?

“Chửi nó mà nó cũng cười được, thằng này không biết nó bị gì nữa”.

Khoa cầm tờ báo ra ghế ngồi, nó ngồi kế bên. Im lặng. Khoa thì chăm chú vào tờ báo, nó cũng ngồi im chẳng nói gì. Ngoài trời mưa vẫn cứ rào rào …

Rốt cuộc thằng Hào cũng lên tiếng, nó ấp úng:

- Triều …

Hả - Vẫn chăm chú vào tờ báo, Khoa không buồn quay lại nhìn nó – gì Hào?

- Cái hôm ngoài bãi rác...

- Ừ! Sao?

- Cám ơn Triều cho Hào cơ hội nói chuyện với Triều nha!

- Trời! Riết tui thấy anh nhảm nhí sao đó nha!? Muốn nói gì thì cứ nói đi, có sao đâu, bộ nhìn mặt tui khó gần lắm hả?

- Hì … không biết sao mỗi lần muốn nói gì với Triều tự nhiên Hào lại như vậy nữa?

- Vậy là anh có vấn đề rồi đó, đi lên Quân y khám đi.

- Quân y chắc cũng bó tay thôi, cái này có phải bệnh đâu mà chữa?

- Chà, cũng chịu giỡn quá ha, vậy anh nói tui nghe coi anh nghĩ anh bị cái gì?

- Chắc bệnh lạ thoáng qua!

Hahaha - Tự nhiên Khoa lại bật cười, mà thiệt là nó mắc cười lắm - Vậy cũng nói được nữa, mà nè, trời tạnh mưa rồi kìa, đi đổi gác đi kìa!

- Ừ, thôi Hào đi nha, mai nói chuyện tiếp.

- Baiii!

Chẳng biết nó vô tình hay thằng Hào cố ý, một hai câu chuyện đẩy đưa làm tần suất nó gặp thằng này càng lúc càng nhiều hơn. Nhưng nó để ý, mỗi lần nó đi đâu, làm gì mà có Giang là không thấy thằng này đâu hết. Còn lúc vắng Giang thì thằng này ở đâu chui ra bắt chuyện với nó tỉnh bơ. Thôi kệ, vẫn cứ giữ khoảng cách cố định như vậy được rồi, hơi đâu mà lo xa …

Chuyện này nói hoài nói mãi, nói không chán: bất cứ đứa nào đi nghĩa vụ cũng đếm ngày đếm tháng, mong cho đến ngày về. Mà chuyện đời nó vậy đó, đứa nào càng mong thì càng thấy lâu, và ngược lại, đứa nào dửng dưng mặc kệ thời gian trôi, đến khi giựt mình quay lại, thì nó như chiếc thuyền lạc ngoài biển xa vậy … trôi rất xa!

Những ngày êm ả bên Giang, bên anh Bảo, lòng Khoa dù muốn hay không nó vẫn mang một chút lo lắng, tiếc nuối trong đó, dù cố không nghĩ tới nhưng vẫn không tránh được, mãi mãi là vậy. Và cái lo lắng đó thì đang lớn dần theo thời gian, và đến một ngày thì nó bỗng dưng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết: anh Bảo sắp xuất ngũ!

Anh Bảo nhập ngũ trước nó, kết thúc tân binh, anh đăng ký đi học tiểu đội trưởng chuyên ngành Bộ binh, cho nên thời gian phục vụ tại ngũ của anh tăng thêm 6 tháng nữa. Bất cứ ai đăng ký đi học ở trường quân sự đều phải ở lại thêm 6 tháng. Những người đi cùng đợt với anh Bảo xuất ngũ hết rồi, anh thì ở lại huấn luyện thêm hai khoá tân binh nữa. Bây giờ đã là tháng 5, những ngày anh ở lại … có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mấy hôm nay Khoa đứng ngồi không yên. Sáng, trưa, chiều, tối … lúc nào nó cũng dính cứng ngắc với anh Bảo. Bảo biết trong lòng nó nghĩ gì, nhưng dù không thấy phiền, anh vẫn thấy áy náy như thế nào đó. Giang xuống kiếm nó cũng không thèm gặp, Giang chọc ghẹo nó cũng không buồn trả lời, mỗi lần như vậy Bảo chỉ còn biết cười trừ.

Trưa nắng …

- Buồn ngủ thì ngủ đi, sao ngồi đó hoài vậy?!

- Anh ngủ đi, em nhìn anh ngủ là được rồi.

- Em nhìn vậy anh nhột … sao anh ngủ được, thôi xuống ôm anh ngủ nè!

- Hông … em chỉ muốn nhìn anh ngủ thôi …

- Ngộ ghê nha, hồi lúc còn tân binh hắt hủi anh, giận anh, đánh anh đau muốn chết, rồi mấy tháng trước có thằng Giang kế bên nữa, có thèm xuống đây đâu? Sao giờ tự nhiên bám anh dữ vậy hả?

Tính chọc vu vơ vài câu, Bảo chưa kịp cười khẽ đã thấy mắt nó rơm rớm. Bảo bật dậy, lại ngồi gần nó, ôm nó. Cái dáng người nhỏ con của anh ôm chặt lấy nó làm nó chợt cười mỉm, anh nói:

- Thôi anh xin lỗi nha, anh lỡ lời!

Ghét – Khoa khịt mũi, pha chút dỗi hờn trong giọng nói và ánh mắt.

Thôi ngủ nè - Bảo kéo nó nằm xuống, lấy tay nó quàng qua người mình – Ôm anh ngủ đi nè, nhõng nhẽo hoài …

Cái cảm giác được ôm trọn yêu thương trong lòng đã thật, nó như mênh mông, bao la, bất tận …

Và cảm giác vụt mất yêu thương cũng như vậy đó, nó cũng mênh mông, bao la, bất tận … và sâu thăm thẳm. Hệt như đang rơi xuống một cái vực không đáy.

Dù chưa chính thức tới lúc anh Bảo xuất ngũ, nhưng Khoa đã cảm nhận được như vậy rồi. Không phải tự nhiên nó cảm thấy vậy, mà … do lúc ngủ dậy, nó không thấy anh Bảo đâu. Tưởng ổng tắm, nó ra nhà tắm nhưng không thấy, nó vụt chạy xuống đại đội 7 cũng không thấy và không có Giang ở đó, nó chạy ra bãi thể lực, chỗ hít xà đơn đông người nhưng cũng không thấy bóng dáng anh Bảo đâu.

Hoang mang! Nó tới những nơi mà anh Bảo hay lui tới, cũng không thấy đâu!

Bực bội! Ổng làm cái trò gì vậy? Chạy tới chạy lui như điên nãy giờ cũng tới giờ cơm rồi! Ổng đi đâu vậy trời?

Tức tối! … “anh Bảo, anh nhớ nha, gặp anh tui đánh anh nữa cho anh coi, đánh một cái thật đau cho bỏ ghét”. Nó tự nhủ rồi hậm hực đi ăn cơm một mình, Giang cũng biến đâu mất tiêu rồi. Dám hai người leo rào ra ngoài đi “vui vẻ” nữa rồi quá … Hừ!!! Càng nghĩ càng tức …!!!

Và nguyên cả một ngày hôm sau, nó cũng chẳng thấy anh Bảo đâu. Đến bây giờ thì nó đã lo lắng thực sự rồi, còn Giang nữa, chả biết biến đâu mất tiêu luôn rồi. Nếu nghĩ anh Bảo đào ngũ lại càng không đúng, gần xuất ngũ rồi đào ngũ về nhà làm gì nữa!

"Hic hic, anh Bảo. Sao anh ác quá vậy? anh với Giang đang làm cái trò gì vậy hả?!" …

Đang mếu muốn khóc, chợt cửa phòng bật mở, nó ngước mắt nhìn ngay nhưng hụt hẫn cũng tức thời. Là Hào, vẫn như mọi khi, thằng Hào tươi cười lại ngồi gần nó. Như giọt nước tràn ly, tự dưng nó bật khóc ngon lành. Hào ngớ người chả biết gì, chỉ biết ngồi im cho nó tựa vào mà khóc … đang lúc cô đơn tột cùng mà có người cho mình dựa vào như vậy, cũng đáng phải khóc lắm chứ!

Buổi tối hôm đó, nó không ngủ ở phòng mà xuống đại đội 5 ngủ, trước khi đi nó có tạt qua đại đội 7. Cái giường của Giang đã giăng mùng rồi, nó hỏi thì mấy đứa kia nói Giang vừa mới ra ngoài tức thì. Trời … sao giống đang bị trêu ngươi quá vậy? Mà thôi, không đi kiếm đâu, anh Bảo lúc này quan trọng hơn. Cái giường của ổng vẫn trống không, cái balô vẫn còn nguyên đó. Buồn bã, Khoa dốc hết đồ trong balô ra, sắp xếp lại từng món cho ngăn nắp rồi giăng mùng ngủ.

Khuya hôm đó mưa bất chợt, vẫn như mọi khi, mưa vồn vã trên mái hiên. Khoa trở mình, tự nhiên nó thấy trong chăn ấm lạ thường, có cảm giác cái phần chăn bên nó nhỏ đi nữa. Nó mở mắt, ánh sáng của cái đèn hành lang hắt vào cũng đủ thấy rõ … là anh Bảo. Chớp chớp mắt vài cái để chắc chắn là không nhìn lầm. Trời … bực bội làm nó tỉnh ngủ. “Không lẽ đạp ổng một cái lọt giường chứ? Nhìn cái mặt hiền từ của ổng kìa! Sao tự nhiên ghét quá không biết! Thôi cho ổng ngủ đi, có gì mai đánh ổng sau!!!” Nghĩ xong, Khoa gạt cái tay Bảo để trước ngực ra, nó xích lại gần rồi ôm lấy Bảo thiu thiu ngủ.

Mưa vẫn cứ vồn vã ngoài kia!

Bảo chưa bao giờ nói dối nó, cho nên cái lý do “đi làm điều bất ngờ tặng em” của Bảo được nó chấp nhận ngay, mặc dù trước đó nó đánh ổng mấy cái đau điếng. Đâu có ngờ hơn một ngày qua ổng ở trên cái chòi gác phòng không của tụi bạn ổng ở đại đội Phòng không đâu! Mấy đứa tiểu đội trưởng bên đó vài bữa nữa cũng xuất ngũ chung với Bảo, là tụi nó đi cùng đợt với anh Bảo luôn đó, không biết làm cái gì trên đó mà hỏi cứ giấu tới giấu lui hoài. Đã vậy còn rủ Giang đi theo nữa, chắc trốn trên đó nhậu nhẹt chia tay anh em chứ gì nữa? Anh Bảo với Giang mà đi đâu thì chỉ có đi nhậu thôi! Mà tức thiệt, thà nói một tiếng cho mình biết thì đâu có mắc công lo lắng như vậy. Đã vậy chẳng hiểu sao bữa đó lại rúc đầu vào lòng thằng Hào mà khóc ngon lành, làm nó cứ đi theo hỏi thăm suốt … mà ngộ ghê, sao đối với mình nó sốt sắng dữ vậy không biết???

Hôm nay là ngày cuối rồi!

Đêm nay là đêm cuối cùng rồi!!!

Cái sân chào cờ hôm nay làm hoành tráng quá, trên khán đài để nguyên cái bảng với dòng chữ to đùng: “Lễ tiễn quân nhân hoàn thành nghĩa vụ quân sự về địa phương”. Theo thường lệ, khi lính mới nhập ngũ hay lính cũ xuất ngũ, trung đoàn đều mời các trung tâm văn hoá quận... về biểu diễn. Lúc đầu là vài bài hát về cách mạng, tiền chiến, sau đó chuyển dần qua các bài hát sôi động hơn, hay hơn nữa là nhạc nền thì của Kpop, US&UK mà lời thì … lời Việt. Ca sĩ thì thôi đừng nói tới, chỉ thấy na ná nhau khoảng quần áo te tua, đầu tóc rối nùi, giọng thì chua chát quá xá. Khoa nhớ cái hôm nó nhập ngũ, có 3 con mắm lên giới thiệu tên tuổi, rồi tên nhóm là Hải Âu hay Bướm Trắng gì đó không nhớ rõ nữa. Cái nhóm đó là ấn tượng nhất trong cái đêm văn nghệ đầu tiên đó, tụi nó hát bài Lá Xanh mà nhảy không khác gì Thuỷ Tiên trong bài CTT12, có đứa còn cao hứng, đi xuống khán đài, tiến lại phía cây cột cờ mà … múa cột nữa. Đám lính ở phía dưới thì cứ nhao nhao lên, hò hét la hú um sùm. Kết thúc màn biểu diễn nóng bỏng đó là cảnh Vệ binh lên mời 3 cô ra sau sân khấu, nhạc bị tắt giữa chừng, cán bộ lên thông báo phần biểu diễn quá phản cảm nên không thể tiếp tục, trong khi đó phía dưới cứ “nữa đi em,tiếp đi em…” và còn vỗ tay rần trời nữa. Bữa đó nó cười muốn hết hơi.

Lần này chắc ban tổ chức rút kinh nghiệm rồi, nên cái đêm văn nghệ tối nay chỉ ca đi ca lại vài ba bài hát truyền thống thôi, chán chết! Nhưng thôi, có gì quan trọng đâu, trên đó hát cái gì cứ hát, dưới này ngồi gần anh Bảo với Giang là được rồi! Tối nay đông thật, lính cũ lính mới đầy đủ hết. 3 đứa ngồi hàng ngang phía dưới cùng, Khoa ngồi giữa, tay nó nắm lấy tay anh Bảo, đầu tựa vào vai anh, Giang ngồi kế bên vòng tay qua ôm eo nó, lâu lâu nó nhướng mắt lên nhìn anh Bảo. Anh có vẻ buồn buồn sao đó …

Cứ ngồi như vậy, im lặng và lắng nghe! Chợt trên sân khấu có một thằng bộ đội lên giới thiệu, ngồi dưới này nhìn lên Khoa chỉ thấy cái bộ đồ màu xanh chứ chẳng thể nào nhìn rõ mặt được:

- Chào tất cả các chiến sĩ của trung đoàn GĐ, em tên … ở đơn vị …. Sau đây em xin trình bày bài hát “Điều Ước Giản Đơn” dành tặng cho các anh lính sắp xuất ngũ nói chung và đặc biệt của một người gửi tặng cho Trợ lý Quân Nhu ban Hậu Cần nói riêng. Sau đây mời mọi người cùng thưởng thức.

Giai điệu bài hát quen thuộc vang lên, tự nhiên Khoa giựt mình, nó nhìn anh Bảo cười rồi quay qua Giang:

- Ê ê, có đứa nào gửi nhạc cho em kìa, tiếu quá ha!

Im lặng.

- Anh biết bài này không? Bữa em với anh coi trên tivi đó!

Vẫn im lặng!

Cái tay đang ôm eo Khoa buông ra. Nó cũng thừa hiểu chẳng phải Giang mỏi tay, nó cảm thấy có gì bất thường trong cái hành động đó. Nó hỏi tiếp:

- Ủa? Anh sao vậy! Anh nhìn em kiểu đó là sao?

Vậy là sao hả? - Giọng Giang có vẻ không bình thường cho lắm – Mấy người giải thích đi, vậy là sao?

- Sao là sao? Anh ngộ quá vậy, em có biết gì đâu? Có người gửi cho em thì em nói với anh vậy thôi?

- Tui bực bội rồi đó nha, mấy người giải thích đi. Vậy là sao? HẢ?

Thôi có cái gì đâu, hai đứa đừng gây nữa - Bảo chen giọng vào!

- Không có thôi gì hết, bây giờ mấy người nói cho tui nghe đi, làm gì mà đứa nào lại gửi cái bài hát đó cho mấy người! HẢ?!

- Em nói là em không biết, em cũng như anh thôi, em KHÔNG CÓ BIẾT! Anh quá đáng lắm đó!!!

Tức mình, Khoa đứng dậy xách ghế đi về, mặc cho anh Bảo gọi í ới phía sau, trên khán đài từng lời bài hát vẫn vang lên ….

… Chỉ cần được thấy em cười vui, thấy em bình yên là mọi buồn đau, mọi lo toang cuộc sống như dần tan biến!

Điều anh mong ước thật giản đơn, ước mong ngày sau dù đời buồn đau, mình luôn sẽ gần nhau …

Giang nhăn nhó khi thằng Bảo giục đuổi theo Khoa. Khoa không đi về Hậu cần, nó đi thẳng xuống đại đội 5, Giang chạy theo nắm tay nó lại, giọng vẫn còn chút bực dọc:

- Em đứng lại coi, mình nói chuyện chút!

- Dẹp! Không có nói gì hết, anh đi về đi.

- Bây giờ có đứng im không hả?

- Tui nói một lần thôi nha, anh bỏ tay tui ra, đi về đi, tui không muốn gặp anh nữa đâu.

- Sao? Bây giờ thì ai quá đáng hả? Mấy bữa nay lơ anh anh không thèm nói thì thôi, bây giờ bày đặt giận lẫy hả?

- Mặc kệ tui, bỏ tay ra coi.

- Rồi nha, giận thì giận luôn nha!

- Ừa, đừng có xuống kiếm tui nữa, đi về đi!!!

Giằng mạnh tay ra khỏi bàn tay của Giang, Khoa bước đi nhanh.

“Sao giống quỷ quá vậy? Tự nhiên ghen bóng ghen gió, mình có biết gì đâu chứ?”. Khoa nhăn nhó leo lên giường anh Bảo nằm. “ Muốn làm mặt giận với tui hả, rồi được rồi, giận thì giận đi, coi ai làm huề với ai trước”.

“Ủa mà ai lại gửi cái bài hát đó cho mình vậy ta? Ý gì đâyi??? Chỉ cần được thấy em cười vui, thấy em bình yên là sao???”

“Bực bội quá, cái ngày cuối cùng mà cũng có chuyện nữa!”

Nó vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, có tiếng bước chân vào phòng, nó nhìn ra, là anh Bảo:

- Giang đâu rồi em?

- Em không biết, em không quan tâm nữa, muốn đi đâu thì đi, mặc kệ!

- Thôi mà, mấy bữa nay em không để ý tới nó nên nó buồn vậy thôi, giận làm chi?

- Thôi em không nói tới chuyện đó nữa đâu. Anh soạn đồ xong hết chưa?

- Chưa nữa, để anh coi lại coi cái nào đem về thì đem về, cái nào bỏ thì bỏ luôn!

Tất cả quân trang lúc nhập ngũ cho đến lúc xuất ngũ, chỉ trừ bộ đồ rằn ri K07 là trả lại thôi, còn lại được mang về hết. Khoa lấy bộ đồ K03 của anh Bảo ra xếp lại, cái bảng tên “Trần Anh Thế Bảo” đã phai mờ gần như trắng xoá, tự nhiên nó buồn rười rượi. Có tiếng còi tập trung đại đội, đại đội trưởng gặp gỡ toàn bộ tiểu đội trưởng của cả đại đội lần cuối trước khi xuất ngũ. Sáng mai khi làm xong lễ xuất ngũ, đại đội 5 sẽ được biên chế thêm tiểu đội trưởng mới, toàn bộ là bên trường quân sự về, vậy là lúc đó nó hết được xuống đây tắm nữa rồi. Nhưng thôi, nó chẳng muốn xuống đâu, cái nhà tắm đó nhiều kỷ niệm lắm … từ lúc tân binh cho đến bây giờ mà! Hình như sinh hoạt xong rồi, Bảo đi vào mở balô ra lấy cái khăn với cái quần đùi:

- Ra ngoài tắm Khoa ơi!

Vẫn vậy, nó im lặng ngồi trên cái bật thềm.

Anh Bảo nè - Giọng Khoa buồn thiu – Mai xuất ngũ xong là anh về lại Phú Quốc luôn hả?

- Ừ, mai anh qua nhà mợ anh soạn đồ rồi về quê luôn.

- Vậy nếu mai mốt em xuất ngũ, chắc em không được gặp anh nữa rồi hả …?

Bảo đáp lại, giọng cũng buồn thiu:

- Ừ … nhưng nếu có cơ hội, anh sẽ vào lại HCM.

- Em nhớ anh nhiều lắm đó!!!

Bảo lau người rồi mặc cái quần vào, giọng có chút gì đó ngập ngừng:

- Khoa xuống đây anh nói!!!

Khoa đi lại, nó muốn ôm anh lắm một cái thật lâu, thật ấm giữa trời lạnh thế này. Vòng tay qua ôm lấy cái dáng người nhỏ con của Bảo, tự dưng Bảo cầm một tay Khoa, nắm chặt, và từ từ đưa xuống phía dưới. Khoa cảm nhận được hơi thở mạnh của Bảo sau gáy mình:

- Anh Bảo …

Cái tay Bảo nắm tay Khoa chặt hơn và đưa ngay vào chỗ-đó.

- Anh … anh Bảo …

Bảo giữ tay chặt quá, nó không rút ra được. Bất ngờ cái tay của nó không còn đụng chạm ở ngoài nữa, từ từ đưa xuống dưới và … đưa vào phía trong:

- Anh Bảo, anh … anh làm gì vậy?

- Anh …

- Bỏ em ra …!

- Anh … anh chỉ muốn … thương em nhiều hơn thôi!

- KHÔNG ĐƯỢC!!!

Nó giằng mạnh tay ra và đẩy người cả hai ra xa. Nét bối rồi tràn ngập trên khuôn mặt cả hai!

- Anh sao vậy?

- …

- Anh đừng có nhìn em như vậy, anh nói đi. Sao anh lại làm như vậy?

- Em trả lời anh câu này trước đi, được không?

- Được! Anh hỏi đi.

- Tại anh không phải là thằng Giang nên em không chấp nhận. Đúng không?

- Không phải!

- Chứ sao, em nói đi!

- Anh là anh! Là tiểu đội trưởng của em, và duy nhất là của em. Tình cảm em dành cho anh chỉ là như vậy thôi.

- Vậy còn thằng Giang?

Anh hỏi vậy là sao - Giọng Khoa đầy ngờ vực – Sao lại đem Giang ra so sánh ở đây? Giang có kể gì cho anh nghe hả?

- Có, thằng Giang kể hết cho anh nghe rồi!

- Trời … sao … sao dám … Tức quá!!!

- Đó! Giờ em nói đi, còn thằng Giang thì khác với anh chỗ nào?

- Giang … Giang là bạn đặc biệt của em!

- Hahaha, biết ngay mà, nó cũng nói em là bạn đặc biệt của nó! Vậy ra cái hành động hỗi nãy của anh bị thừa rồi … Thôi! anh xin lỗi em, tự nhiên anh cao hứng vậy thôi.

Khoa cười, không khí hết căng thẳng rồi, bất giác nó giựt mình:

- Ủa mà anh Bảo? Giang kể gì về em cho anh nghe vậy?

- Bí mật của hai người đàn ông.

- Ặc, vậy anh nghĩ em là gì, đánh cho bây giờ!

- Em hả? Em là lính của anh chứ gì? Vậy cũng hỏi, thôi vào ngủ. Đứng nãy giờ lạnh quá. Ủa mà có ngủ ở đây với anh không vậy?

- Mắc gì không ngủ chứ?

- Hehe …

Đêm đó là đêm cuối cùng, trời vẫn đổ cơn mưa, như thể đó là cơn mưa cuối cùng của hai người. Bảo cuộn mình trong chăn, khối không khí lạnh căm lùa vào từng đợt thật mạnh. Như một phản xạ, Bảo co người lại, trốn tránh cái lạnh trong cái chăn mỏng, đôi tay quờ quạng xung quanh một cách vô thức, như là muốn tìm một ai đó để ôm lấy, dường như đó là thói quen của anh mỗi khi trời mưa. Nhưng cơn mưa đêm vẫn dai dẳng, lúc vồn vã, lúc dịu nhẹ. Hay tại mưa làm con người ta ngủ say, nên chẳng thể nhận biết được vẫn chỉ có cái lạnh và mình là ở lại, mặc cho đôi tay chốc chốc lại cứ đưa ra tìm kiếm.

Khoa đi rồi!

Khi cơn mưa đánh thức nó trên mái hiên như mọi khi.

Khi nó nhìn anh Bảo của nó lần cuối cùng rồi lê từng bước nặng nhọc ra ngoài.

Khi nó biết chắc nó sẽ không thể chịu đựng nỗi cảm xúc của cuộc chia tay sẽ diễn ra vào ngày mai.

Mưa vẫn vậy, Khoa chẳng biết mưa đang an ủi hay ghét bỏ nó, mà thoáng chốc nó lại thấy ấm áp, rồi trở lạnh đột ngột. Khoa về phòng trong bộ đồ ướt nhèm, đồng hồ điểm gần 4h sáng, nó vào thay đồ rồi ra ghế ngồi, thẫn thờ nhìn cơn mưa đêm dịu dần, nhường lại bầu trời cho bình minh lên. Một ngày lại đến.

Khoa vẫn cứ thẫn thờ như vậy, bây giờ là 7h sáng rồi, nó cũng chẳng cảm thấy đói nữa. Nếu buồn mà muốn khóc thì cứ khóc một chập cho đã đời đi. Nhưng sao nó thấy trong lòng mình trống trải lạ thường, nó chẳng biết bản thân nó đang cần gì bây giờ nữa. Giờ này ở ngoài sân chào cờ đang làm lễ nè, xe đón lính xuất ngũ khắp các quận huyện đậu kín các nẻo đường trong trung đoàn. Không khí hôm nay náo nức hơn hẳn, toàn bộ sĩ quan Ban Hậu Cần đi ra ngoài dự lễ rồi. Chốc chốc nó lại nghe thấy tiếng hò reo ở đâu đó vọng vào, rồi mọi thứ lại im lặng như cũ. Nó tập trung xoay xoay cây bút trên tay, như một hành động thừa nhằm đánh lừa những suy nghĩ vừa xuất hiện.



Tiếng giày dậm xuống sàn nhà nghe càng lúc càng rõ, phá tan cái không gian tĩnh lặng. Người tạo ra cái âm thanh đó chắc đang hối hả lắm.

Kết thúc cái âm thanh của tiếng bước chân là một cái bóng đang đứng trước mặt nó. Khoa ngẩn lên nhìn rồi giựt mình, trong lòng đã không còn trống trải nữa:

- Ủa … anh … anh Bảo, sao không ở ngoài đó làm lễ?

Thằng nhóc này - Bảo nhéo má nó – Trả đũa anh cái vụ hôm bữa hả? Sao tự nhiên bỏ anh đi vậy, rồi không ra ngoài đó mà ngồi đây chi vậy?

Đáp lại chỉ là một ánh mắt buồn thăm thẳm.

Bảo đặt cái balô to đùng trên lưng xuống, từ cái túi cóc lớn phía trước, Bảo móc ra cái gì đó dài dài, hình chữ nhật, bọc trong giấy báo:

- Chờ anh về mới được mở ra đó nha! Tính tặng ở ngoài kia, mà em cứ ở trong đây hoài, xém nữa không có quà rồi đó!

- Cái này là cái mà anh nói là bất ngờ dành cho em đó hả?

- Chứ sao nữa. Thôi cất đi, bây giờ đi ra ngoài đó với anh.

- Em …

- Khóc thì anh mua khăn giấy cho, ít nhất anh cũng phải thấy cái vẫy tay của em anh mới lên xe được!

- Anh thiệt, toàn làm chuyện gì đâu không?

Khoa cười mỉm trong lời trách vội.



Rồi cười thật tươi chào tạm biệt anh – anh tiểu đội trưởng của nó. Khoa vẫy cao tay, vừa nhảy vừa gọi to:

- EM NHỚ ANH LẮM! ANH BẢOOOOO!!!

Trong dòng người đông đúc, nó vẫn nhìn thấy có một cái bóng quay lại, vẫy tay với nó. Cái dáng người nhỏ con quen thuộc, từng quay lại kéo nó đi trong mưa. Cái hôm mưa Bảo nắm tay nó đi từng bước vào mái hiên vẫn còn nguyên trong trí nhớ. Nó vẫn cười dù hai hàng nước mắt đã chảy tự khi nào, đến khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng, nó vẫn đứng trông theo. Nó khóc đó, nhưng không đau đớn, nó vẫn cười cho đến khi chiếc xe khuất sau cánh cổng.

Tự nhiên chẳng biết là thói quen hay phản xạ, nó quay đi nhìn xung quanh để … kiếm Giang. Không thấy! Lúc này nó chỉ suy nghĩ đến Giang là nhiều nhất – yêu thương còn ở lại với nó. Khoa cười mỉm, tự nhiên chẳng biết đó là thói quen hay là phản xạ nữa!

Phù …!

Vậy là nó đã trở lại bình thường rồi, có khóc lóc thảm thiết thì anh Bảo cũng đi rồi, khóc cũng vậy thôi!

Thương anh Bảo quá!

Cánh tay anh kéo nó ra ngoài này cứ như là kéo nó ra khỏi cô đơn, buồn tủi mà nó sắp sửa lao vào vậy! Nhưng đâu phải chỉ kéo có lần này!!! Khoa cười mỉm nữa rồi chạy thật nhanh về phòng, cứ nghĩ về cái gói quà của anh Bảo, nó háo hức xém té mấy lần.

Nó bóc thật nhanh lớp giấy báo bên ngoài ra … Ý! Một cái hộp hình chữ nhật. Nắp hộp, đáy hộp và hai bên làm bằng những thanh que bằng tre, loại que để xiên những xâu cá viên chiên thường thấy, phần đầu và đuôi hộp thì làm bằng tăm tre. Khoa cười tươi, cái này nó thường thấy Giang làm hoài, những que tre được dán với nhau bằng keo dán sắt, sau đó giũa phẳng lại, còn đối với tăm tre thì dùng kéo cắt phần nhọn ở đầu và đuôi rồi giũa cho đều, cứ như vậy sẽ được những mảnh hình vuông hoặc hình chữ nhật, rồi dùng keo dán sắt ghép tất cả lại thành một cái hộp. Khoa mở cái nắp hộp ra một cách chậm chạp, nó há hốc:

- Á!!!

Một cây bút làm bằng 4 viên đạn AK47. Viên thứ nhất có vai trò là cái nắp. Viên thứ hai mài mòn đầu đạn, đủ để đưa cái ngòi bút ra ngoài. Viên thứ ba dính với viên thứ hai bằng keo dán sắt, thân bên trong nhét vừa khít một cây bút bằng nhựa nhỏ xíu, chiều dài cây bút ở trong được mài giũa cho bằng kích thước hai viên đạn. Viên cuối cùng là gắng chặt nhất, chỉ khi nào cây bút hết mực mới mở tới thôi. Đầu đuôi nhìn y chang nhau, phải dùng tay vặn nhẹ mới biết được chổ nào là nắp. Toàn bộ thân cây bút được chà bằng giấy nhám. Cây bút óng ánh vàng thêm với mùi tre nứa của cái hộp đã làm nó há hốc mồm!!!

Mấy viên đạn này lấy từ những đợt đi diễn tập của trung đoàn chứ đâu. Lúc đó lính bộ binh, một đứa được phát 10 viên đạn. Nhưng tụi nó bắn có 1 viên. Lý do là bắn nhiều, khói thuốc súng trong viên đạn bám vào bên trong cây súng, mắc công tụi nó về phải … lau súng. Cho nên bắn một viên là đủ, còn lại đem về làm gì thì làm! Anh Bảo bỏ hơn một ngày làm cái này tặng nó đây nè. Thương anh Bảo quá đi, hèn chi ổng cứ giấu hoài!!!

Cả ngày hôm đó, Khoa ngồi trong phòng cứ mân mê cây bút trên tay, không dám lấy ra dùng. Lúc trưa đi ăn cơm nó cũng vác nguyên cái hộp theo. Cứ làm gì, đi đâu là nó kè kè cái hộp bằng tre trên tay!

Đến chiều.

Tự nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, nó đang tính ra bãi thể lực nhưng rồi lại thôi, ngồi trong phòng mà nó cảm thấy lạnh run. Ông Lâm chiều nay ổng về nữa, hồi nãy ổng đi qua bên phòng họp họp giao ban mà quên mang cuốn sổ theo, rồi lát không biết lấy gì ghi vào nữa. Khoa cầm cuốn sổ, vừa ra khỏi cửa nó đã thấy bóng ông Lâm đi tới, cái vẻ mặt giống như là cảm ơn … và sau đó nó chỉ thấy toàn một màu đen. Kèm theo là vài tiếng gọi í ới.

Cho đến bây giờ thì nó vẫn chưa biết là bị gì nữa. Mở mắt ra chỉ thấy một căn phòng màu trắng và vài dụng cụ y tế. Toàn thân bây giờ rệu rã, người thì lạnh run. Nằm một lúc nó thấy ông Lâm đi vào, mà ổng nói cái gì nó cũng chả biết, lâu lâu chỉ ừ hử vài tiếng cho ổng biết là nó có thể nghe ổng nói. Rồi nó lại miên man tiếp. Ngủ là việc duy nhất nó có thể làm lúc này. Thôi thì tạm biết là đang bị bệnh đi – nó tự nhủ rồi ngủ thiếp đi.

Đến tối thì có người mở cửa phòng, đem vào một cái khay đồ ăn. Nó gắng sức ngồi dậy, tính nói cái gì đó nhưng không được, từng câu từng lời như kẹt cứng trong cổ họng. Đau nhói. Nó nhìn cái thằng mặc đồ xanh. Chắc là bác sĩ, Quân y cũng mặc đồ như lính thường thôi. Thằng đó nhìn nó một lúc rồi cười nói, bây giờ thì nó có thể nghe rõ được đôi chút:

- Sốt xuất huyết kèm theo tắt tiếng!

Vậy thôi, nhiêu đó cũng đủ nói lên tình trạng lúc bấy giờ rồi. Khoa đưa tay lên nhìn, hai bên cánh tay nổi những chấm đỏ đỏ li ti, lúc này nó đã cảm thấy đỡ được chút rồi. Gắng gượng ngồi dậy ăn chút đồ ăn, nó cố tìm ra cái nguyên nhân gây bệnh … Trời! Phải rồi, cái hôm dầm mưa về phòng, rồi ngồi thừ lừ trong bóng tối cho muỗi chích nè, mà muỗi trên này toàn muỗi anophen không, chả phải muỗi cỏ hay muỗi thường đâu, thêm cái thể trạng của nó yếu thật, cả ngày cả tuần toàn ở trong phòng, ăn xong rồi nằm, có vận động gì đâu? Hèn chi bây giờ đổ bệnh là phải! Ủa … Nhưng mà mắc gì bị tắt tiếng vậy? Đâu có hò hét gì dữ dội đâu? Thiệt! Đúng nản!!!

Có phải khi bệnh thì đó là lúc bản thân cảm thấy cô đơn, hiu quạnh nhất phải không? Đó là lúc mình biết bản thân muốn gì nhất lúc này phải không? Chứ sao nữa!!!

Khoa nhớ anh Bảo một, mà nhớ Giang tới mười. Nó muốn thấy Giang ngay lúc này. Không biết Giang có biết nó bị bệnh không nữa? Không biết hôm qua tới giờ Giang có xuống kiếm nó không nữa? Chắc không đâu … 2 đứa đang thi coi đứa nào cứng đầu hơn mà! Bữa giờ không kèm cặp chắc được dịp nên quậy phá đã đời rồi, có thèm nhớ tới mình đâu! Tự nhiên nó buồn quá, buồn muốn khóc đi được. Hay do nằm một chỗ rồi suy nghĩ lung tung? Mà giờ có muốn ngồi dậy đi xung quanh cái phòng cũng không được nữa! Có ngóc đầu dậy nỗi đâu. Thôi … tập trung ngủ tiếp!



Đến giờ cái khái niệm thời gian đối với Khoa vẫn còn khá mập mờ. Khoa chẳng biết nó nằm đây đã bao nhiêu ngày rồi, cũng chẳng biết khi nào là sáng, tối. Nó chỉ thấy có ánh sáng là biết trời đang sáng thôi. Cái phòng này chỉ có một cái cửa ra vào, một cái toilet nhỏ, một cái gương, một cái tủ nhỏ, một cái ghế, một cái giường và một cái cửa sổ. Nhỏ xíu xiu. Những cái phòng này lính thường không có nằm, chỉ có sĩ quan trở lên mới nằm riêng vậy để tiện theo dõi và điều trị thôi, còn lính mà đưa từ dưới đại đội lên Quân y thì đều cho nằm chung một phòng rộng. Chắc ông Lâm xin cho nó vô đây nè, kiêm chức thôi mà cũng được ưu tiên dữ. Nhưng cái phòng này làm nó cô đơn và buồn tủi càng lúc càng nhiều hơn nữa, phải chi được nằm chung, có người nói chuyện qua lại cho đỡ buồn … ủa mà nó có nói được đâu? Haizzz! Cũng như không! Thôi ngủ tiếp!

Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay. Ấm từ ngoài truyền vào trong da thịt, không lẫn với cái nóng sốt ở bên trong người. Nó rất khác, và rất ấm … ấm lắm. Khoa mở mắt ra nhìn, có thể đó là điều nó không mong đợi lắm nhưng dù sao đi nữa, ngay lúc này đây, điều đó vẫn tốt hơn.

Hào đang nắm tay nó!

Khoa cười mỉm, tính ngồi dậy thì thằng Hào chặn nó lại, ghì nó nằm xuống:

- Thôi em nằm đi, anh ngồi một chút rồi ra đổi gác giờ nè!

Nói xong, nó đưa cho Khoa hai cuốn báo. Khoa cười, chụm hai đầu ngón tay lại, quẹt quẹt trên lòng bàn tay, ra hiệu kiếm thứ gì đó để ghi. Thằng Hào lấy trong túi áo ra một cây bút và đưa nó, Khoa ghi lên tờ báo “Cám ơn nha”, nó ngạc nhiên:

- Ủa? Em không nói chuyện được hả?

Lắc đầu!

- Bị bệnh gì vậy, mất tiếng nói luôn rồi hả?

Khoa ghi tiếp “Sốt xuất huyết, không biết mấy ngày rồi, bị tắt tiếng nữa”

- Hôm nay thứ ba, anh mua báo đem lên cho em thì không thấy em, anh hỏi cái anh Trợ lý trong phòng em thì ảnh nói em bệnh đang nằm trên Quân y. Anh hỏi thằng bác sĩ đang trực thì nó dẫn anh vô đây. Thấy em ngủ, anh tính để hai cuốn báo lên bàn rồi đi ra. Thôi em nằm nghỉ đi, anh ra đổi gác, gác xong anh vào đây với em. Anh đi nha!

...

Đến ngày hôm nay thì Khoa cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, nó đã ngồi dậy được, vừa đọc báo vừa đung đưa hai chân, thỉnh thoảng còn đi lại vài vòng trong phòng nữa. Chắc vài hôm nữa là được về rồi!

Nhớ Giang quá … Giang đang làm gì vậy? Mấy ngày nay không biết Giang có đi kiếm nó không nữa! Giang còn giận nó không? Bây giờ nó chẳng muốn hơn thua với Giang nữa đâu, nếu lúc này gặp Giang, nó sẽ cho Giang biết nó nhớ Giang đến nhường nào!!!

Sao cứ về chiều tối là trời lại âm u, thêm nữa trong người cứ thời điểm này là lại thấy nóng sốt, đã vậy không biết chừng nào mới nói được nữa. Bệnh gì mà dai dẳng, ít lắm cũng cả tuần rồi, nản quá! Cảm giác cô đơn lại kéo về nữa. Khoa đóng cửa sổ lại, ngoài trời mưa bắt đầu dữ dội hơn, nó kéo cái ghế ngồi kế bên cửa sổ, mấy cái cây trồng xung quanh Quân y tưởng như sắp đổ xuống trước những đợt gió mạnh. Bóng đèn phản chiếu hình ảnh của nó trong cái cửa kính, dù bên ngoài trời tối om nhưng những âm thanh rào rào thì mỗi lúc một mạnh, chắc đang mưa lớn lắm, lâu lâu còn nghe tiếng trời gầm vọng lại từ xa nữa. Khoa lên giường ngồi, nó lấy cuốn báo, lựa một trang giấy và gấp một đường nhỏ rồi xé dọc theo cái đường vừa gấp, nó cầm cọng giấy nhỏ vừa xé, gấp lại thành một ngôi sao. Một ngôi sao nhỏ xíu, méo mó! Cứ như là niềm tin, hy vọng trong nó vậy.

Cửa phòng mở ra, Khoa trông theo rồi lại mân mê ngôi sao nhỏ trên tay.

Hào lại ngồi kế bên nó, sau vài câu nói bâng quơ, cả hai tiếp tục im lặng.

- Anh quan tâm tới em nhiều như vậy, em có thấy phiền không?

Khoa nhìn theo, cười mỉm rồi lắc đầu, nó lấy cây bút ra và ghi lên cuốn báo “Người thấy phiền là anh chứ sao là em?”

- Sao lại là anh?

“Anh làm vậy là tự phiền lòng bản thân mình đó”

- Không có đâu! Anh cảm thấy vui là khác!

“Vui?”

- Anh không biết nói sao cho tường tận nữa, nhưng mà mỗi lần làm cái gì đó cho em, thấy em cười, là anh vui lắm.

Khoa nhìn thằng Hào một chút đắng đo rồi ghi tiếp.

“Đừng nói là anh có tình cảm gì với em nha”

Thằng Hào cười, khoát tay qua vai Khoa:

- Nghĩ tùm lum rồi đó.



Một đứa ghi, một đứa nói. Đến khi chẳng còn gì để ghi và để nói nữa. Tự nhiên Hào quay qua, khẽ hôn nhẹ vào má nó, Hào chả biết sao nó lại làm vậy nữa. Chắc vì trời đang mưa lạnh quá, hay vì đôi mắt buồn cùng vẻ rũ rượi của Khoa khi bị bệnh làm Hào thấy... hấp dẫn quá!

Khoa nhăn mặt rồi xô nó ra. Một cảm giác bực dọc, ích kỷ len lỏi trong Hào:

- Nếu là thằng Giang thì nó được quyền làm vậy hả?

Khoa bặm môi lại, nó ghi thật nhanh lên cuốn báo rồi ném về phía Hào.“Đi về đi, anh chẳng so sánh được với Giang đâu, đừng đem Giang ra đây”. Khoa nằm xuống quay mặt vào tường, nó chả thèm để ý thằng đó có về không nữa.

“Thằng tồi tệ, thấy nó tử tế với mình, quan tâm mình, tưởng tốt lắm, ai dè mục đích cuối cùng chỉ để ….Thôi từ mai tránh mặt nó đi, không cần bất cứ thứ gì từ nó nữa. Thằng môi mỏng chết tiệt”.

Bịch!!!

Tiếng tờ báo rớt xuống sàn. Khoa quay qua thì Hào đã chồm lên người nó, hai tay vòng xuống dưới ôm chặt lấy nó. Bị bất ngờ, Khoa chưa kịp phản ứng thì bờ môi nóng ấm của cả hai đã chạm vào nhau. Một cách ngấu nghiến, thèm thuồng! Ngoài trời mưa vẫn rất lớn và rất lạnh.

Khoa vùng mạnh ra, đạp nó té xuống ngay chỗ cánh cửa phòng. Khoa nhăn mặt, dùng cái mền che người lại, như một cách tự vệ. Hào từ từ ngồi dậy, nó thì thào trong hơi thở mạnh:

- Anh xin lỗi!

Hào quay qua … khoá chốt cửa, nó đi tới, tiếp tục khống chế. Sức lực của một đứa bị bệnh so với sức lực của một đứa khoẻ mạnh thì rõ ràng là không thể chống cự lại, thêm nữa thằng Hào vốn đô con, nó dễ dàng kéo Khoa xuống chính giữa cái giường, hai tay Hào gì chặt hai tay của nó, tiếp tục màn hôn đầy cưỡng chế. Khoa quay đầu lia lịa, tránh những cái hôn mà Hào đang cố. Khoa muốn thét lên nhưng không thể, tiếng mưa ồn ào, dữ dội ngoài kia đã nuốt chửng những âm thanh giằng co trong phòng. Hào vẫn thở mạnh, gương mặt hiền từ, ngây thơ giờ đã biến mất, Khoa giờ chỉ thấy vẻ khốn nạn trên gương mặt đó.

Khoa khóc. Nhưng những giọt nước mắt chẳng thể làm thay đổi được gì, Hào giờ không còn là thằng Hào nữa rồi, nó không làm chủ được bản thân nữa, ham muốn và bản năng đang khích thích nó tột độ. Hào thôi không hôn Khoa nữa, nó chồm dậy, một tay nó siết chặt hai tay Khoa, tay kia kéo cái quần xuống …

Khoa bặm môi lại, nó lắc đầu mà nước mắt vẫn chảy dài. Đôi mắt hướng ánh nhìn nài nỉ, van xin lên thằng Hào, chốc chốc nó lại vùng vằn để cố thoát ra nhưng không mấy ăn thua. Ngoài trời, mưa vẫn rất lớn.



Trong đầu Hào bây giờ chẳng thể nghĩ gì khác ngoài “chuyện đó”, nó bây giờ không khác gì một con thú khát tình. Vẫn giữ chặt hai tay của Khoa, Hào đưa tay kia xuống “tự tạo cảm giác”, tiếng khóc thút thít và đôi mắt đẫm nước của Khoa chỉ làm nó thêm hứng thú. Càng lúc càng nhanh, đến khi cơ thể đã cảm nhận được đỉnh điểm sắp đến, Hào từ từ bỏ ra. Khoa vẫn ngậm chặt miệng, nó cố tình đưa tay tách cái miệng đó ra nhưng Khoa vẫn ngậm chặt, nó thở mạnh rồi dùng tay bóp cổ Khoa.



Nghẹn!!!

Khi đã hết sức chịu đựng, nó mở miệng ra, thở mạnh … và đó cũng là lúc thằng Hào chồm người lên!

Khoang miệng đã bị chiếm trọn! Cái mùi nồng nồng, hôi hôi lúc thì rõ ràng, lúc thì thoang thoảng, khớp với từng cái nhấp người. Giờ đây mọi thứ đã nhạt nhoà trong mắt Khoa, nó chẳng còn chút sức lực nào để chống cự lại, nó chỉ biết khóc và chịu đựng trò-đồi-bại mà thằng Hào đang làm với nó. Càng lúc, những cái nhấp tới càng mạnh, Khoa cảm thấy hai tay nó đang bị siết vào rất chặt, rồi tiếng rên khẽ của thằng Hào … rồi một chút đăng đắng và mằn mặn, sau cùng cảm giác khô khốc trong cổ họng … tất cả đã chảy hết vào trong người nó!

Lả người, Khoa muốn đá thằng Hào một cái thật đau nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa. Khi chắc chắn Khoa đã nuốt trọn tất cả, Hào từ từ buông hai tay của Khoa ra và vòng tay ôm lấy nó. Nằm gọn trong lòng thằng Hào, cái bản tên “Phan Vỹ Hào” đập vào mắt nó. Khoa khóc nhiều hơn nữa, dù rằng lúc này nước mắt chắc đã cạn, một tay che miệng, tay kia gắng sức tát thật mạnh vào mặt thằng Hào. Cùng lúc đó, tiếng còi điểm danh vang lên, lẫn vào trong tiếng mưa xối xả ngoài trời. Hào buông nó ra, đứng dậy, đưa tay lên xoa xoa cái mặt, Hào nhìn nó cười khẽ rồi đóng cửa phòng đi ra! Cô đơn và buồn tủi xâm chiếm trọn căn phòng. Khoa kéo cái chăn lên, vừa lúc tính chui vào đó mà khóc, bất ngờ có cái gì đó rớt ngay chân nó rồi lăn xuống nệm. Khoa nhìn theo, một ngôi sao nhỏ xíu, nhưng méo mó. Như là niềm tin, hy vọng và tình yêu trong nó vậy.

Nắm ngôi sao trong tay, nó vẫn khóc rấm rứt. Ngoài trời, mưa vẫn rất lớn … và rất lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play