Sáng hôm sau khi Nhã Phương tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh là một căn
phong lạ hoắc, cô thấy toàn thân mình không một mảnh vải, người lại đau ê ẩm, nhìn sang bên cạnh là thằng cha lắm mồm mà phiền phức nữa, anh ta
cũng không một mảnh vải. Đầu óc Nhã Phương choáng váng, cô rót cuộc cũng nghĩ không thông rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô nhớ hôm qua đi nhà
hàng vịt nướng, sau đó liền uống say bí tỉ, sau đó liền đi tìm Linh Linh đưa mình về rốt cuộc tại sao lại nằm trong khách sạn thế này
Vò đầu bứt tai cố nghĩ ra rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cuối cùng cô
như bị tẩy não, không nhớ được bất cứ thứ gì, nhìn tên đàn ông đang nằm
cạnh mình vẫn còn muốn ngủ cô liền tức giận đập vào người hắn mấy phát
- Dậy..dậy ngay cho tôi - cô hét lên
- Lát nữa đi cưng, anh vẫn muốn ngủ - Sơn nói rồi anh kéo Nhã Phương xuống ôm lại vào ngực
- Mịa cái thằng mất nết này - cô tức giận nói sau đó cầm cái gối bên cạnh đập liên tiếp vào đầu hắn
- Dậy ngay cho bà, không tôi giết người giết khẩu bây giờ - cô như vậy hung hăng lấy gối đập vào khuôn mặt xinh trai kia
- Em làm cái gì vậy, tại sao không cho anh ngủ - Sơn giằng lấy gối hét lại
- Tại sao tôi và anh lại ở đây, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? - cô hét lên
- Mọi việc ở ngay trước mắt rồi em còn hỏi anh xảy ra chuyện gì là sao - Sơn hét lại
- Anh...anh...anh trả lại cho tôi, anh biết đêm đầu tiên là phải danh cho người đàn ông mình yêu hay không, tôi không có yêu anh, hơn nữa tôi có
người yêu rồi chúng tôi còn sắp kết hôn nữa....anh đồ phá hoại...đồ tiểu tam....đồ bỉ ổi....chết đi - cô liền lấy gối đánh Sơn nước mắt rơi lã
chã
Sơn trầm lặng không nơi gì, để yên
cho cô đánh...tối hôm qua anh rõ hơn ai hết...hơn nữa anh còn rất rất
tỉnh táo...tối hôm qua là anh không kìm được lòng mới làm ra cái chuyện
kia, tối hôm qua là do anh đã buông thả bản thân mình...anh cũng không
rõ tại sao mình lại làm vậy...hôm qua cũng là lần đầu tiên của anh...cảm giác được hôn cô lúc đó tim anh đập rất mạnh, anh nơm nớp lo sợ rằng cô sẽ tỉnh dậy và mắng anh một trận sau đó liền không gặp lại nữa
Vậy mà hôm nay, khi nghe thấy câu " tôi đã có người yêu", " tôi không yêu
anh " , " chúng tôi còn sắp kết hôn ", " đồ phá hoại " những câu đó của
cô đanh mạnh vào thâm tâm anh, con tim đau nhói không gì tả được, anh
không rõ ràng tại sao mình lại đau tới mức này, trước đây anh cùng gần
nữ sắc nhưng chưa từng bao giờ làm nên cái chuyện như này cùng Nhã
Phương...anh có thể khẳng định rằng trái tim anh đã có chỗ cho Nhã
Phương chỉ là không rõ nó to lớn nhường nào hay nhỏ bé nhường nào, phải
chăng càng đau nhiều thì càng to lớn không ?
Nhã Phương cứ như vậy đánh mắng anh, cô cứ như vậy mà khóc lóc, dù cho toàn thân âm ỉ đau nhưng vẫn không đau bằng con tim của cô. Linh Linh đã dặn cô không được nhớ tới loại cặn bã kia, đã dặn hắn ta không xứng với
tình yêu cô dành cho hắn...nhưng tại sao khi dây dưa với người đàn ông
khác cô lại nhớ về hắn, lại qua anh mà tưởng tượng ra hắn...cô đau
lắm...dù biết mình đã nói dối Sơn là cô và sắp kết hôn...cô biết anh sẽ
rất khó xử...cô nghĩ lát nữa mình nên giải thích cho anh ta hiểu...
- Em đánh đủ chưa ? - Sơn bắt lấy hai tay của Nhã Phương hỏi
- Chưa - cô hét lên
- Vậy em đánh tiếp đi, khi nào đủ rồi chúng ta nói chuyện - Sơn buông tay cô ra cho cô đánh chính mình
Nhưng cô lại không đánh, cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo ngấn nước, nhìn
thấy cảnh tưởng này, lòng anh lại mềm nhũn, lại muốn ôm cô vào lòng mà
dỗ dành, anh dang hai tay ra ôm cô, cô cũng mặc kệ cho anh ôm, cô không
phản kháng cũng chẳng nói gì, anh thoả mãn mà ôm cô vào lòng. Da thịt cô trắng nõn mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đáng yêu, mỗi lần cô tức
giận lại thêm phần đáng yêu, vì thế anh luôn muốn chọc cho cô tức giận
Nhưng hôm nay có lẽ là lần cuối cùng anh buông thả bản thân như này, lần cuối cùng anh được ôm cô, lần cuối cùng được ở cạnh cô, sau này gặp lại nhau có lẽ chỉ có nụ cười gượng thay cho câu chào hỏi, mọi thứ sẽ quay lại
điểm bắt đầu, cô và anh sẽ lại trở thành người xa lạ, có gặp lại nhau
nhưng sẽ không bao giờ nói chuyện nữa...có lẽ sau này cô sẽ có một người chồng tốt...sẽ có một đứa con ngoan...
- Nè...đừng ôm nữa...tôi đau người lắm - cô khẽ cất tiếng
- Ừ - anh trầm lặng nói
- Tôi...tôi...thực ra trong lúc tức giận...tôi có nói mình sắp kết
hôn....thực ra không phải đâu....anh đừng khó xử....người yêu tôi ý
chúng tôi chia tay rồi - cô cùi đầu nói
Sau khi nghe thấy vậy, anh đột nhiên vui vẻ hắn ra...hoá ra cô chỉ là nói
dối, hoá ra chỉ là những lời trong lúc tức giận mà bộc phát nói thành ra như vậy, anh không tả nổi tâm trạng mình bây giờ vui tới trừng
nào...sung sướng tới trừng nào. Anh nở một nụ cười rất tươi tắn, anh đưa tay véo hai má của cô, vẻ mặt hối lỗi của cô cũng rất đáng yêu, anh
không kiềm được lòng hôn cô một cái.
Nụ
hôn rất sau, sau tới nỗi cô không biết nó sâu trừng nào. Cô bị anh cưỡng hôn nhưng lại vui vẻ đón nhận nụ hôn này, lại vui vẻ muốn hôn nhiều hơn nữa...đáng lẽ ra cô lên đẩy anh ra xa...đáng lẽ ra lên đánh anh một
trận, nhưng nụ hôn của anh chứa một chát gây nghiện khiến cho cô hôn rồi lại càng muốn hôn không thể nào mà dứt ra được...Hay tay anh đặt ở eo
cô, kéo sát khoảng cách của hai người lại.
Anh nhận được lại sự đáp trả của cô, anh lại càng vui sướng hôn nồng cháy
hơn...hôn tới mức khiến cả hai không thở được. Trán anh chạm vào trán
cô...mắt chạm mát mũi chạm mũi...anh cười nhìn vào đôi mắt to của
cô...trong đôi mắt loé lên vẻ vui vẻ nhưng lại có một chút gì đó phức
tạp...anh lại lần nữa ôm lấy cô cố gắng hưởng thụ tất cả mọi thứ từ cô
- Chuyện hôm nay đừng nói với ai...hay coi như chưa từng xảy ra việc gì...chúng ta vẫn sẽ là bạn bè được chứ ? - cô nhìn anh hỏi
- Anh muốn nhiều hơn cái chức bạn bè kia - Sơn nhìn Nhã Phương, đầu dùi vào vai cô
- Xin lỗi...tôi nghĩ chúng ta lên là bạn - cô nói
- Tại sao chứ...chúng ta cũng đã qua đêm cùng nhau...chuyện kia cũng đã
làm...vậy tại sao phải làm bạn bè - Sơn cất tiếng, trong giọng nói chứa
phần phẫn nộ
- Đừng tức giận, anh không
thể hiểu đâu, chúng ta ở hai thế giới khác nhau, anh là một chàng công
tử hào hoa, lại ở trong một gia đình danh giá....tôi chỉ là một cô gái
không cha không mẹ...nghèo rớt mùng tơi...như vậy lấy anh sẽ vướng phải
rất nhiều lời đồn thị phi....so với việc bị người ta nói này nói nọ thì
tôi nghĩ cuộc sống tự do tự tại của mình vẫn tốt hơn - cô nhẹ nhàng giải thích
- Anh mặc kệ...người ta thích nói sao thì nói...anh muốn cưới em...cả đời này không phải em sẽ không cưới - Sơn tức giận nói
- Anh đừng ích kỷ vì ước muốn bản thân mà làm phiền lòng người khác, anh
hông nghĩ ba mẹ anh sẽ phiền lòng tới cỡ nào...vất vả sinh ra anh...muốn cho anh mọi thứ tốt đẹp...mà anh lại đi lấy tôi...một cô gái nghèo kiết xác như vậy họ sẽ rất đau lòng - cô nói
Đôi lúc cô rất ghen tị với những người có đầy đủ cha mẹ, có được những sự
quan tâm tới không có lý lẽ của cha mẹ, chỉ cần một ngày có được nhiều
sự quan tâm từ cha mẹ như những người khác cô sẽ rất vui biết nhường
nào...nhưng sự thật lại quá vô tình....cô vốn dĩ không còn cha mẹ
nữa...nhiều khi tới dịp tên nhất...tới dịp ngày lễ gia đình...tới ngày
sinh nhật cô...cô lại chỉ có mỗi một mình.
Trước kia khi Linh Linh còn sống ở chỗ của cô, ngày nào cô cũng cảm thấy vui
vẻ, sinh nhật của cô, Linh Linh liền mua rất nhiều qua, cả mẹ của cô ấy
nữa....Như phút chốc cô cảm nhận được tình cảm gia đình. Sau này lúc
Linh Linh kết hôn, cô ấy rời xa ngôi nhà này....chỉ còn lại cô bơ vơ một mình...nhiều khi cảm thấy cô đơn, muốn tìm người bầu bạn nhưng lại sợ
làm phiền cuộc sống gia đình của họ nên thôi.
Anh nghe thấy vậy cũng chẳng nói gì nữa...cô không dám đối mặt với những
thử thách của tình yêu anh dành cho cô, điều đó khiến anh rất buồn, tại
sao cô lại như vậy. Cô không có chút tình cảm gì hay sao...Trong lòng có chút cảm giác không thoải mái, lại có chút không đành lòng. Anh tức
giận đi xuống giường thay quần áo. Anh mặc đồ chỉnh chu lại liền thấy cô đang mặc quần áo vào. Lấy ví của mình ra, anh đưa một cái thẻ màu xanh
xanh cho cô
- Không có mật mã...cô dùng đi...tôi sợ rằng sau này sẽ để lại đứa con không rõ nguồn gốc - anh tuyệt tình nói rồi ra khỏi cửa
Cô im lặng không nói gì, cô nghĩ mình thật rẻ tiền biết bao. Bản thân chỉ
đáng giá bằng cái thẻ này. Cô cười tự giễu mình. Cô tự thấy khinh bỉ bản thân mình. mặc quần áo lại cầm theo chiếc thẻ này...cô nghĩ nếu anh đã
có lòng đưa tiền cho cô thì chắc cô nên có lòng dùng nó một cách đúng
nghĩa chứ nhỉ. Cô cẩm với thẻ này ra ngoài khách sạn. Cô bắt chiếc xe
buýt đi về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT