Sau khi tan làm, cô đi xuống gara để lấy xe để tới nhà hắn

" Bíp Bíp "

Tiếng còi xe vang lên, cô quay đầu lại

- Lên xe tôi chở - hắn nói

- Tôi có xe mà - cô chỉ vào xe của mình rồi đội mũ bảo hiểm lên đầu, gạt chân chống cô cắm chiều khoá rồi phóng đi tới nhà hắn, hắn chả nói gì, cũng nhấn ga trở về nhà.

Tới nhà hắn, cô để xe vào gara rồi đi ra cửa chính vào nhà, ngó ngó nghiêng nghiêng đang tìm bóng dáng nhỏ bé của Hạo Minh thì từ đằng sau có 1 tiếng nói vang lên

- Thằng bé ở trên lầu, chắc là nó đang tắm hoặc chơi điện thoại, cô nấu ít cơm cho thằng bé chứ ? - hắn hỏi cô tay chỉ vào nhà bếp

Khẽ gật đầu, cô chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra kiếm được kha khá thực phẩm tươi ngon, cô bắt tay vào chế biện các món. Thấy cô đang loay hoay nấu cơm, hắn đột nhiên trái tim trở nên ấm áp vạn phần, đã lâu chưa nhìn thấy cô đứng nấu cơm, chắc sau nhiều năm, tay nghề nấu nướng của cô sẽ rất ngon, có lẽ hắn đã mắc phải loại bệnh đó là nghiện thức ăn của cô, sau khi cô và hắn ly hôn, thức ăn của người giúp việc nấu, hắn ăn không vừa miệng chút nào, kể cả Kiều My tất cả các việc nhà từ quét nhà, rửa bát rồi tới những sở thích của hắn cô cũng chả bao giờ để ý rất vụng về trong mọi việc, dường như hắn càng ngày càng không ưa nổi Kiều My.

- Ba Ba - tiếng của nói trong trẻo của 1 cậu bé chạy từ trên lầu xuống kéo hắn từ hành tinh nào trở về trái đất

- Ừ - hắn cười hiền xoa đầu thằng bé

- Mẹ - Hạo Minh kêu lên khi nhìn thấy cô trong phòng bếp

Hắn khẽ liếc nhìn cô, thấy cô dừng tất cả mọi việc, cô hớt hải chạy nhanh ra chỗ hắn ngồi ôm trầm lấy thằng bé, cô khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, cô ôm thằng bé rất chặt dường như bao năm qua, cô vẫn luôn nhớ về bé con, vẫn khao khát ôm nó trong vòng tay của mình, chắc rất muốn nấu cho nó nhiều bữa ăn ngon. Nghĩ tới đây hắn không khỏi 1 tia ghen tị với con trai mình, nhìn thấy Hạo Minh cô liều ôm trầm lấy rồi khóc còn hắn thì sao, ngay khi gặp lại cô liều muốn thôi việc, ánh mắt của cô nhìn hắn không còn ngọt ngào như xưa cái mà hắn thấy là sự lạnh lùng và ghê tởm của cô, hết lần này tới lần khác, cô lạnh nhạt với hắn, không đem hắn để vào trong mắt..liệu trái tim cô có thuộc về 1 người đàn ông khác ngoài hắn không. Suy nghĩ bắt đầu trở nên căng thắng, cổ họng hắn nghẹn lại , cái cảm giác đau đớn từ tận xương tuỷ làn truyền từ tim tới các giây thần kinh khác, làm cho hắn 1 hồi nhức nhối.

- *sụt sịt* - cô lau nước mắt rồi hôn vào trán Hạo Minh 1 cái, ánh mắt ngọt ngào dắt tay con vào phòng bếp

Hắn đi theo, trên bàn ăn khá phong phú, không có nhiều món giàu mỡ đa phần là các món rất bổ ích cho sức khoẻ, cô làm rất nhiều. Trong bữa ăn, cô không ăn nhiều mấy chỉ toàn chăm chăm gắp thức ăn cho Hạo Minh, sao cô lại không gắp thức ăn cho hắn nhỉ, nhìn bát cơm trống không hắn tự nhiên thấy không vừa lòng, hễ cô gắp cái gì hắn lại tranh cái ấy, không cho cô gắp.

Cậu con trai nhìn thấy hành động của ba mình thì khẽ cười, trong đầu cậu loé lên hàng loạt suy nghĩ đen tối, nhưng khuôn mặt vẫn cứ baby cute , ngoan ngoãn không để ai biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, đột nhiên câu lấy giấy lau miệng mình rồi giả vờ buồn ngủ.

- Mẹ, Hạo Minh muốn ngủ - nói xong cậu bé liền ôm lấy cô dụi dụi cái đầu bé vào ngực của cô, mắt khẽ liếc ba

Nhận được cái ánh mắt đểu cán của con trai, hắn thấy khó chịu trong lòng, cảm giác ghen tị càng dâng lên, nhưng không để lộ ra mặt vẫn cứ chăm chú ăn không nói lời nào

- Ngoan ăn hết cơm đi - cô vỗ vỗ lưng Hạo Minh rồi đặt cậu xuống ghế đút cho cậu ăn tiếp

Nhìn cậu ăn mà cô thấy vui, mỗi ngày được chăm sóc cho con trai thật tốt biết mấy. Cô chắc chỉ được ở với con trai tối nay thôi, cô phải tranh thủ chơi với con thật lâu mới được, suốt bao năm qua cô vẫn luôn cứ đến đây đứng bên ngoài nhìn lén Hạo Minh chơi đùa với người hầu, lúc đó trong lòng cũng cảm thấy ganh tị với mấy người hầu kia, con trai bảo bối không biết có nhớ cô không nhỉ, xuất thời gian phải xa Hạo Minh cô cảm thấy rất buồn chán, tới nửa đêm cứ ngủ không được luôn nằm mớ thấy Hạo Minh bị đánh rồi bị la, cứ đêm đêm cô thấy ác mộng lại vội tỉnh dậy, cứ thẫn thờ ngồi dậy ngồi trong bóng tối lạnh lẽo nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngày đó 1 cảm giác lẻ loi dâng lên, cô lúc đó đã khóc rất nhiều, nhiều tới mức cô không biết nó nhiều tới mức nào...

- Mẹ Hạo Minh ăn xong rồi con ngoan không ? - Hạo Minh cười tươi chỉ vào cái bát sạch bóng không con 1 hột cơm nào

Cô gật đầu nhìn con trai đáng yêu của mình, múc cho con thêm ít canh cà chua cho Hạo Minh

- Mẹ con không muốn ăn nữa con muốn tắm cùng mẹ - Hạo Minh nhìn thấy bát canh bắt đầu nản, tìm chủ đè khác

- Uống xong mẹ tắm với con - cô đưa ra điều kiện bắt Hạo Minh uống

- Nhưng mẹ phải ngủ với con nữa - Hạo Minh chu cái miệng lên không để mình thua thiệt điều gì

- Được - cô gật đầu cười nhìn cậu 1 phát tu hết bát canh rồi khẽ liếc mắt nhìn hắn

Từ lúc tới đây tới giờ, hình như cô quên mất sự tồn tại của hắn thì phải, rồi mới liếc bát cơm vẫn còn đầy rồi khẽ lắc đầu, lấy đũa gắp cho hắn 1 miếng sườn xào vào bát rồi bảo

- Anh mau ăn đi, tôi còn phải rửa bát - nói xong cô bế Hạo Minh lên lầu tắm rửa cho cậu bé

Nhìn thấy cô quan tâm hắn, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, từ lúc vào nhà tới bây giờ là lần đầu tiên cô nói chuyện với hắn, cảm giác ghen tị đột nhiên tan biến hết, hắn ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn, miệng cũng cười rất tươi không ngớt, ăn xong ăn bỏ bát đũa vào bồn rửa bát, đi lên lầu chuẩn bị quần áo cho Hạo Minh thì thấy cô đang lấy quần áo cho Hạo Minh, Hạo Minh thì cứ kéo váy cô đòi đi tắm

- Mẹ con muốn tắm mẹ tắm cùng con - Hạo Minh nói ròi kéo váy cô

- Hạo Minh ngoan, để mẹ lấy quần áo tắm cho con - cô lấy 1 bộ đồ ngủ màu xanh lam nhỏ xem qua rồi đưa cho Hạo Minh

- Quần áo của mẹ thì sao ? - Hạo Minh hỏi

- Mẹ lát về tắm sau - cô nói rồi định bế cậu bé lên thì cậu bé oà khóc lên

- Không muốn.....huhu.....mẹ....tắm cù con......huhu - Hạo Minh cứ thế ôm lấy chân cô rồi làm nũng

- Nín đi Hạo Minh ba nói con không được hư nữa mà - hắn nói

Từ lẫy tới giờ thấy Hạo Minh vòi vĩnh đủ thứ mà cô cũng chiều thằng bé, thật là, chiều quá trẻ con sẽ thành hư , đúng là con hư tại mẹ cháu hư tại bà mà

- Không muốn con muốn tắm cùng mẹ - Hạo Minh càn khóc to hơn không có tỏ vẻ sợ cha mình làm hắn bực mình

- Đừng quát thằng bé, nó sợ đó - cô lườm hắn rồi ngồi xổm xuống gạt nước mắt cho Hạo Minh cười nhẹ nói

- Hạo Minh ngoan đừng khóc mẹ tắm cùng con nha - nói xong cô mở tủ quần áo kiếm 1 bộ đồ ngủ của hắn và 1 cái quần nhỏ rồi quay sang hắn ý bảo cho tôi mượn

Khẽ gật đầu đồng ý, hắn không nói gì nữa cũng lấy quần áo ra xuống phòng tắm tầng một tắm nhanh rồi chạy lên phòng nằm cho ấm, mùa đông không nên tắm lâu. Khi hắn tắm xong nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, leo lên giường nằm, hắn lấy quyển sách ra đọc, lại nghe thấy mấy tiếng nói của chú vẹt từ trong phòng tắm vang ra

- Mẹ vòng 1 của mẹ bao nhiêu vậy ?

Lại hỏi 1 câu như

- Mềm thật con muốn sờ vào nó ! >_
- Mẹ quần áo ba rộng lắm con nhìn mẹ không mặc vừa quần đâu

Nghe xong mấy câu của thằng bé, mặt hắn đã bốc khói, không biết tại sao thằng bé lại không xấu hổ mà tự nhiên nói như không vậy được chứ.( tác giả : Hạo Minh còn nhỏ mà T3T )

Tắm xong, cô bế thằng bé ra ngoài, y nhưu lời thằng bé nói, quần có hơi rộng ống nhưng eo lại mặc vừa, cô bế Hạo Minh ra sấy khô tóc cho thằng bé rồi mới tìm mấy quyền truyện đọc cho thằn bé nghe

- Ngoài mấy quyển này, nhà con quyển nào không ? - cô hỏi hắn khi thấy có vài ba quyển như vầy

- Tôi rất ít khi đọc cho Hạo Minh lên chỉ mua vài quyển đẻ thằng bé đọc mà thôi - hắn nói

- Anh dạy chữ cho con - cô không thể tin nổi

Gật đầu hắn lại chú tâm vào quyển sách của mình, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô và Hạo Minh, trong lòng vẫn còn muốn nói với cô mấy điều nhưng mà lời tới cổ họng lại bị nghẹn lại không nói được, có lẽ bây giờ khoảng cách giữa cô và hắn đã rất xa, rất khó để hắn mở lời được.

Hạo Minh thấy chán khi nhìn thấy sách, cậu bé muốn nghe kể mọi chuyện trước đây về bố mẹ của mình lên bèn nói

- Mẹ trả lời con mấy câu hỏi nhé - Hạo Min nói rồi đưa đôi mắt cún con nhìn cô

Gật đầu đồng ý với cậu bé, cũng muốn hiểu thêm về con trai , cô nằm xuống, ôm lấy thằng bé, Hạo Minh cũng vùi đầu vào ngực cô làm cho chiếc áo rộng thùng thình của cô hở quá lố, hơi ngượng sợ hắn để ý với lạ cô không có mặc bra nhưng mà Hạo Minh có vẻ thoả mãn với tư thế nằm , như vậy chắc sẽ dễ ngủ nên cô cũng đành bỏ qua vậy

- Mẹ tại sao lúc con còn bé mẹ lại không ở bên con ? - Hạo Minh hỏi đưa mắt nhìn cô.

Bị hỏi 1 câu chạm tới ký ức đau buồn, cô khẽ nhắm mặt lại rồi nói

- Bởi vì mẹ rất bận, không thường xuyên ở bên con được - cô nói giọng trầm ổn không có 1 tia cảm xúc nào cho người nghe

Thấy cô tìm ra 1 lý do không cho Hạo Minh biết chuyện lúc đó, giọng cô lại rất bình thường không có cảm xúc, hắn đột nhiên chua xót, như bị búa đập vào tim, nhìn thấy cô nhắm mắt nói dáng vẻ bình thản như vậy chắc cô đã mất rất nhiều nước mắt cùng thời gian để được như vầy thì hắn biết rằng cô đã trải qua những gì, thực đau, đau lắm hắn muôn ngay lúc này ôm cô vào lòng nhưng lại không được, cô ở ngay sát gần đó, hắn cũng chả thể làm gì được.

- Mẹ bận lắm ư, không có thời gian về thăm con à - Hạo Minh mắt sửng đỏ, giọng nói nghe có phần giận dỗi tủi thân

Nước mắt cậu bé rơi làm ướt 1 mảnh áo của cô, khẽ nén lại đau lòng, cô phải mạnh mẽ lên thì con mới học tập được

- Hạo Minh ngoan nào, mẹ không muốn nhìn thấy con khóc 1 chút nào - cô nói nhẹ nhàng rồi quệt nước mắt cho cậu

-..... - hắn một bên không nói gì được,

Lúc này đây hắn muốn quay lại ngay quá khứ để thay đổi mọi thứ, thì bây giờ không khí lúc này sẽ hạnh phúc là bao, nhưng thời gian đã qua không thể thay đổi được, giờ thì cô chắc cũng hết yêu hắn rồi, lúc này hắn thấy lồng ngực mình khó chịu, hắn cảm giác rằng mình đang cố lấy Hạo Minh ra để có rằng buộc với cô. Giả sử như cô không có con thì sao, lúc này đây chắc cô đang ở bên 1 gia đình khác và có 1 cái hạnh phúc khác rồi.

- Mẹ ôm con cho tới lúc con ngủ nhé - Hạo Min nói rồi nhắm mắt lại

Cậu bé đã quá mệt mỏi rồi, cậu còn nhớ như in, năm cậu tròn 1 tuổi, cậu từng hỏi ba về bức ảnh cưới, 1 người phụ nữ cùng với ba, và hỏi những bức ảnh trong máy tính của hắn cũng có hình người phụ nữ đó ngay cả bàn làm việc cũng có ảnh của người phụ nữ đó mà không phải cô Kiều My, nhưng ba cậu chỉ nói rằn đó có lẽ là 1 người ba không thể quên cũng như đã làm những chuyện rất tồi tệ.

Hạo Minh rất tò mò lên cậu hỏi bà của Mình thì bà mới kể cho cậu mọi chuyện, lúc nghe đầu đuôi câu chuyện, có lúc cậu khóc thành tiếng, lúc đó cậu mới biết rằng đó là mẹ của mình, cậu muốn gặp mẹ cậu chả muốn lúc nào cũng phả nhìn cái cô Kiều My xấu xí kia, mẹ cậu đẹp hơn nhiều. Trước đâu lúc cậu chơi bóng, cậu cũng nhìn thấy mẹ mình đang đứng xa nhìn mình, chiều nào cũng nhìn cậu chơi ở ngoài vườn, nhìn thấy ánh mắt đầu yêu thương đó cậu lại muốn nhảy vào lòng mẹ mà ôm lấy mẹ nhưng mà đâu có được, ba đã bảo không được tìm mẹ. Nên cậu cũng chỉ biết len lén nhìn mẹ từ xa mà thôi.

Nhớ ủng hộ tác giả bằng cách like và cmt bên dưới nhá, góp ý để tác giả sửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play