Thấm thoát mà đã qua 2 năm rồi, thời gian trôi thật nhanh thấm thoát mà cô
đã ở tuổi 20 rồi. Trong 2 năm nay, tình cảm của cô và hắn không còn mặn
nồng như xưa, giờ đây có thể nói là tình cảm của anh đã phai mờ rồi
nhưng cô thì vẫn nồng nàn như xưa vẫn còn yêu hắn nhiều yêu tới chết đi
sống lại. 2 năm qua tình cảm cô dành cho hắn không có ít đi chút nào mà
còn tăng lên vạn phần
2 năm qua đã có ít
nhiều việc xảy ra, tiêu biểu như việc hắn có tình nhân ở ngoài. Cũng
đúng thôi, hắn sẽ chả cần 1 người vợ mà không thể sinh cho hắn 1 đứa
con. Lúc mà biết hắn ở ngoài có 1 người phụ nữ khác, không thể tượng
tượng được cô đã sock tới mức nào, đó chính là lí do cố kiếm được để
giải thích cho những việc mà hắn hay đi về muộn, qua đêm ở chỗ khác và
ít khi hôn cô, à không cô mong được hắn ôm còn chưa được nữa là.
Dù hắn và cô cũng thường làm chuyện đó nhưng đối với hắn chỉ là thoả mãn
nhu cầu sinh lý mà thôi, không có chút tia tình cảm nào hết, rất lạnh
nhạt khiến cho trái tim cô đau nhói, hàn đêm hắn không về cô vẫn khóc
thầm trong phòng.
Dù đã ra ở riêng, không bị bó buộc với nhà chính nhưng mà có cũng thấy đước sự thay đổi ít
nhiều của bà hắn, không phải không quý cô nhưng bà rất mong cháu nội nối rõi tông đường thì phải, cho nên liên tục bà dẫn hắn đi xem mắt mặc cho cảm xúc của cô thế nào.
Nhưng trong 2
năm qua, cô cũng học được nhiều thứ, như là mạnh mẽ hơn này, tự sống độc lập, tay nghề nấu ăn của cô trước kia khi chưa lấy hắn cũng chưa giảm
là bao nên cô quyết đinh đi học mấy môn như nấu ăn, vẽ tranh, đánh đàn
dương cầm. Cô đặc biệt thích đàn dương cầm vì hồi bé xíu cô đã có ước
mơ 1 ngày mình đánh 1 bản nhạc và được nhận nhưng tràng pháo tay reo hò
của mọi người.
và trong 2 năm qua, cô đã
kiếm được 1 người bạn để tâm sự. Cô bạn ấy tên là Phương, Nhã Phương
cũng là 1 tiểu thư quyền quý nhưng không hề kiêu căng như mấy vị tiểu
thư cô gặp rất chịu khó làm việc, cái gì cũng viết từ quét nhà rửa bát
cắm cơm mọi việc nhà Nhã Phương đều giỏi. Ngày nào buồn chán ngồi ở nhà, cô lại gọi cho người bạn thân mới quen để tâm sự.
Nhiều lần Nhã Phương đã khóc nức nở lên bảo cô đừng ở cái nơi đó nữa, cô cũng vui vui vì có người quan tâm cô, nhưng làm sao cô có đủ khả năng để rời xa người mà mình yêu được đây, làm sao có thể.
Mẹ cô cũng như Nhã Phương nhiều lần đưa giấy ly hôn cho cô bảo cô ký đi
rồi chữ ký của hắn sẽ không thanh vấn đề, nghe vậy cô đã mắng cho mẹ cô 1 trận, cô bảo rằng cô suốt đời chỉ yêu mỗi mình hắn mà thôi. Từ đó mẹ
cũng giận cô luôn, không thèm gọi điện hỏi thăm cô, biết mẹ quan tâm
mình nhưng cô vẫn muốn cô gắng để nối lại tình cảm của hắn và cô.
Anh hai ở bên kia cũng thường gọi về hỏi thăm cô bảo có nhiều chuyến công
tác quá không có thời gian thăm cô và cũng xin lỗi cô, số ngày 2 anh em
đoàn tụ nhau cũng không nhiều lắm. À còn về ký ức của cô nữa, cô cũng đã nhớ lại gần hết nhưng vẫn không thể nhớ được ra lúc đó ba cô nói gì cả !
Thôi cô chẳng muốn nhớ lại chuyện xưa nữa, giờ cũng sắp tới giờ uống thuốc
của cô rồi, cô còn phải chuẩn bị bữa sáng cho anh nữa chứ. Nghĩ vậy cô
bèn bắt tay vào làm ngay. 1 lúc sau đúng 7h hắn như thường lệ xuống nhà, việc đầu tiên như thói quen của hắn là lấy tớ báo mới nhất cô chuẩn bị
để bên cạnh cốc nước trái cây cô làm cho hắn, rồi uống 1 ngụm hắn dở báo ra đọc. Hắn thích nhất là ăn cháo thịt nạc cô làm mỗi khi ốm ăn nó hắn
nói liền khoẻ lại liền nha.
Rồi cô bưng ra 1 bát súp bò hầm, kèm thêm 1 ổ bánh mì nữa, cô còn làm thêm ít salat rau cho ăn
- Anh mau ăn đi cho nóng - cô thúc giục hắn ăn
Không nói gì hắn cúi đầu ăn, nhìn hắn ăn thôi mà cô cũng thấy hạnh phúc rồi
- Em đã ủi áo sơ mi, cà vát và bộ com lê cho anh rồi lát anh mặc sẽ rất đẹp - cô nói
Hắn một lần nữa lại gật đầu không nói gì, bầu không khí trở nên căng thăng
và ngột ngạt lắm nhưng cô không giám lên tiếng sợ hắn bực mình, sẽ ghét
cô mất.
Bỗng cô có 1 cảm giác buồn nôn ập tới cổ họng, lao nhanh vào nhà vệ sinh, cô nôn thốc nôn tháo, hành động của cô làm cho anh thoáng khiếp sợ trong giây lát
- Đừng bảo cô có thai nha ! - hắn không hỏi cô
- Em cũng không biết lát em đi khám liền chắc chỉ là tiêu hoá không tốt thôi - cô cười trừ nói với hắn
Không có phản ứng gì, hắn tiếp tục bữa ăn, ăn xong hắn mặc quần áo rồi đi làm.
Trong 2 năm nay, hắn đã học hỏi được nhiều điều và đã làm cho công ty phát
triển rất nhanh. Mặc dù khi mới ngồi vào cái ghế Tổng Giám Đốc đó có rất nhiều người không đồng tình nhưng sau 2 năm này chắc sẽ thai đổi thái
độ cùng cách nhìn đối với hắn.
Trên đường tới bênh viện khám, cô thấy 1 con chó con có lông màu trắng đã bị bùn
đất làm cho bẩn, thấy thương chú chó, cô mới bế chú lên. Không có vòng
cổ chắc là bị bỏ rơi rồi. Thôi cô bèn bế nó về nuôi vậy.
Trước khi tới bệnh viện cô tới phòng khám thú y nơi mà 1 vị tiền bối cô từng
quen trước đây khi còn là 1 học sinh ở trong trường.
- Chị Vân - cô gọi
- Ừ Linh hả - Vân đáp lại cô
- Chị khám cho câu bé này hộ em với, tiện chị tắm giúp nó nha bao tiền em gửi - cô nói với chị Vân
- Ok chị sẽ giúp em nhưng không lấy tiền đâu chị em với nhau cả có gì phải ngại - chị Vân nói làm cô có mấy phần cảm động
- Cảm ơn chị - cô nói rồi bước ra ngoài phòng khám tới bệnh viện
Sau khi vào bệnh viện kiểm tra, cô mới biết tin mình mang thai đã được hơn 2 tháng rồi. Quá bất ngờ và vui mừng không tả nổi, cô như muốn hét lên
với cả thế giới rằng " Tôi có thai rồi " vậy. Từ bệnh viện đi ra nụ cười trên môi cô không ngớt.
Về tới phòng khám của chị Vân xem cậu bé thế nào, thấy chị Vân tắm sạch sẽ cho nó thấy lông trắng mượt mà đáng yêu vô cùng
- Cậu bạn Samoyed này khoẻ mạnh lắm đừng lo, chị cũng tiêm mấy mũi phòng
ngừa bệnh cho cậu bé rồi đừng lo mà hình như theo chị thì em mới 3 tháng thôi, với lại chị thấy lạ khi mà giống Samoyed này bị bỏ rơi hay đi
lạc - chị Vân thấy hoài nghi với em chó này
- Hừm em thấy nó đang ở trong 1 cái hộp, cậu bé cố gắng chèo ra ngoài và
bị bẩn thế đấy, trong hộp còn có 1 ít đồ ăn nữa - cô nói với chị Vân
- Chắc là bỏ rơi rồi, có lẽ là nhà chật quá không còn chỗ hay là không còn thích em ấy nữa chắc thế - chị Vận suy đoán
- Ừm chắc vậy - cô không có lí do nào để nên đồng tình với chị Vân
Bế cậu bé lên, nó liếm mặt cô làm cô nhột rồi cười, lúc ra về chị Vân còn
tặng cho cô ít đồ tắm cho bé, cả thuốc chống dận cho cậu bé còn cả đồ ăn cho chó nữa chú, thấy ngại cô có từ chối nhưng chị Vân nhất quyết bảo
là cầm lấy. Không từ chối được thôi cô đành bế mấy cái này về nhà vậy.
Về tới nhà cậu bé dường như là nhà của mình chạy nhảy liên tục, cô có dẫn
cậu bẹ vào nhà tắm, nhà vệ sinh, và nơi ngủ của cậu bé dường như cậu bé
hiểu lời của cô rất ngoan ngoan, cô đi đâu cậu bé đi đấy, cảm giác rất
hạnh phúc khi có 1 đứa trẻ bám mình thật hạnh phục.
Nói vậy thôi chứ có lúc cậu bé cũng hư lắm á, ốm không chịu ăn, suốt ngày
buồn chán lại sủa, hú lên, gặm dép ở trong nhà làm cô dọn dẹp mà mệt
nhưng mà lại vui vui.
Thấy cô nuôi chó,
hắn cũng chả có ý kiến gì. Từ lúc anh về tới giờ, không tìm được thời
điểm để nói cho hắn biết, cô bèn nhân lúc hắn sắp ngủ nói cho hắn biết
- Anh hôm nay em tới bệnh viện khám - cô nói với hắn
- Ừ sao - hắn nằm lên giường nhắm hờ ắt trả lời cô
- Ừm....em khám thì bác sĩ bảo......em có t...t...th...thai....hơn 2 tháng rồi - cô ấp úng nói
Nghe cô nói xong hắn liền mở mắt, trong mắt hắn sẹt qua tia sửng sốt và bực
dọc. Không thấy hắn nói gì cô nghĩ chắc là hắn ngầm mặc đinh rằng đã
biết, thế rồi cô cũng tắt đèn xuống nằm ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT