- Ừ cảm ơn cháu - bà hắn cũng cười rất tươi rồi quay sang hắn nói
- Lát ba cháu về đó - bà hắn nói mà mặt hắn sị ra
Không nói lời nào, hắn chú tâm vào bữa sáng của mình, nàng cũng không quan tâm lắm tới chuyện này, yên vị ngồi ăn bỗng ăn nói
- Cháu từ lâu đã không coi ông ta là ba - hắn nói giọng bình thường không nặng không nhẹ
Nhưng lại khiến người nghe phải bận tâm và lo lắng, đối với nàng có 1 cảm
giác khó tả, có lẽ hắn đã từng 1 thời rất yêu ba của mình, rất kính
trọng ba mình nhưng một điều khủng khiếp nào đó đã khiến hắn trở nên như vầy, trở nên ghét ba của mình.
-
Haizzzzz ta biết cháu không thích ông ấy, hưng chuyện đó xảy ra đã lâu
rồi, cháu cũng nên tha thứ cho ông ấy, dù gì đó cũng là ba của cháu mà - bà hắn an ủi hắn nói
- .... - hắn không nói gì chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ
Thấy hắn như vậy nàng cũng chẳng nói gì thêm, thấy tín hiểu của bà hắn, nàng đi theo bà hắn lên phòng của bà
- Bà gặp cháu có việc gì ạ ? - nàng hỏi bà
- Cháu hãy khuyên Nhật Duy hộ ta nhé, nó là 1 đứa trẻ ngoan, hiền lành và ấm áp nhưng nó lại không bao gờ thể hiện cảm xúc của mình ra chỉ với
ngoại trừ cháu - bà hắn nói
- Bà, bà nói quá rồi, anh ấy cũng như vậy với bà mà - nàng cười nhẹ, có hơi ngượng ngùng
- Ồ không, trước đây nó chưa bao gờ cười cả, chỉ khi có cháu ở bên nó mới cười như lúc này, haizzz Nhật Duy cũng là 1 đứa trẻ khá bất hạnh, cha
mẹ nó ly hôn khi nó mới 5 tuổi, sau đó chưa đầy 1 năm ba nó đã cưới thêm 1 người phụ nữ làm mẹ kế của nó, không chấp nhận được sự thật này, nó
đã khóc rất nhiều, nó không thể chấp nhận người ẹ hiện tại, tự nhốt bản
thận mình ở trong phòng 2 tháng, ta có khuyên bảo thế nào cũng không
nghe.......rồi sau đó ba nó biết chuyện rồi mới đạp cửa lối nó ra cầm
roi đánh nó, dù máu chảy nhưng nó vẫn không khóc dù 1 tiếng, nhìn thế mà ruột gan ta như bị dằng xé, kể từ ngày đó thằng Duy nó không cười,
không khóc, cứ lạnh lùn nhìn mọi người, cũng ít nói đi nhiều - bà hắn
nói giọng đợm buồn
Nước mắt bà rơi khiến
nàng xót xa, mặc dù là 1 người lạnh lùng và có tính độc chiếm cao, lúc
hẹn hò với hắn nàng cũng nhiều lần thấy ấm ức nhưng mà vì tình yêu nàng
chấp nhận những lúc trẻ con như vậy của hắn bởi lẽ chả có một ai hoàn
hảo cả, mỗi người đều có những khuyết điểm riêng giống như những tờ giấy trắng tinh nhưng đâu đó vẫn có nhũng chấm nhỏ màu đen, rất nhỏ nếu
không để kĩ sẽ không thấy. Khi nghe kể về tuổi thơ hắn, nàng cũng thấy
hắn rất đáng thương giống như....nàng và anh hai
Ngồi im lặng 1 lúc lâu, không khí không như những gia đình mà nàng từng
thấy, cái cảm giác nàng lặng im như vầy cạnh bà, nàng cảm thấy thoải
mái, chứ không hề căng thẳng hay khó thở gì cả, đó là điều đáng ngạc
nhiên mà nàng nhận thấy khi ở bên bà của hắn à không....bà của hắn và
nàng
- Vậy cháu đi khám bác sĩ chưa ? - bà bỗng nhiên hỏi phá vỡ cái không khí lặng im đó
Bất ngờ trước câu hỏi của bà làm nàng không hiểu cái mô tê gì, mặt ngơ ngác nhìn bà đặt dấu hỏi chấm rõ to trên trán
Thấy nàng như vậy bà phì cười xong rồi ôn tồn nói
- Ý ta là cháu và thằng Duy đã làm vợ chồng đương nhiên sẽ có con và chắc mấy đứa cũng không ích kỷ đến mức không cho ta bế cháu đó chứ !? - bà
nói
Nghe xong mặt nàng đỏ hết lên, giống
như tôm luộc, nhờ có bà nhắc nàng mới để ý nha, bình thường thì chu kì
đèn đỏ cứ 2 tháng lại có 1 lần tuy rất khó hiểu vì mấy đứa bạn của nàng
mỗi tháng có một lần nhưng không để ý mấy bởi vì chu kỳ đến ít nàng càng xung sướng chứ sao ! Mà nói cũng thấy lạ, sao con trai không có chu kì
giống con gái nhỉ, ông trời thật quá bất công rồi ! Không nghí nhiều
nữa, vào nhà chồng cũng gần nữa năm rồi mà sao nàng chả thấy chu kì đến
thấy lạ lên nàng quyết định lát nữa đi kiểm tra thử xem.
- À vâng tất nhiên rồi thưa bà, chiều nay cháu cũng định đi kiểm tra ạ - nàng nói với bà
- Ừ cháu đi cùng với thằng Duy nhé, ta sẽ yên tâm hơn nhiều - bà nói với nàng
- Dạ vầng, thôi xin phép bà cháu đi xem anh ấy thế nào ạ - nàng nói xong
Nhanh chân chạy về phòng tìm hắn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT