Nắng sớm xuyên qua từng kẽ lá, chiếu sáng cả một vùng sân rộng lớn, tiếng chim chóc hót líu lo vang vọng. Khí trời đã bắt đầu se lạnh, sắp bước vào mùa đông. Cự Giải mặc y phục đơn giản màu trắng tinh, mái tóc thả tự nhiên, chỉ cài duy nhất một chiếc trâm bạc, trông nàng thướt tha, dáng vẻ thoát tục, qua ánh nắng chói chang, nàng nhìn thấy một thân ảnh hiên ngang, dáng người vững chãi, mái tóc dài thắt đuôi sam của hắn bay bay, dáng vẻ tiêu diêu, cô độc.
“Sớm a” Cự Giải cất lời chào hỏi.
Nam nhân đó xoay người lại, ánh mắt trìu mến, mỉm cười nhìn nàng. “Sớm”
“Thật làm phiền huynh quá” Cự Giải cùng nam nhân đó cất bước về phía cửa phủ, theo sau nàng là Thúy Vân, trên tay đang cầm một chiếc giỏ nhỏ, bên trên phủ khăn trắng.
“Huynh cũng rãnh rỗi mà, huống hồ muội chỉ còn ở lại đây một hôm, lại phải về Hoàng cung rồi” Nam nhân ấy vẫn giữ nét cười trên mặt, ánh mắt hắn sáng lấp lánh, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Cự Giải bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.
“Làm sao thế?”
“Muội không thích về” Cự Giải như một tiểu oa nhi, mè nheo nói.
“. . . Nhưng nơi đó có Thiên Yết . . .” Vẻ mặt hạnh phúc trên mặt nam nhân ấy biến mất thay vào đó là nét mặt sa sầm.
“Muội nghĩ thông suốt rồi, Thiên Yết dường như không có tình cảm gì với muội, muội cũng không thể cố chấp mà giữ lấy hoài được” Cự Giải cười đáp, trên mặt không còn nét tiều tụy, bi thương như trước.
Nam nhân ấy sững sờ trước lời nói của Cự Giải, trong lòng hắn dấy lên một tia hy vọng mỏng manh.
“Sư huynh, huynh làm sao thế?” Cự Giải thấy lạ, liền lay lay người Sư Tử.
Sư Tử giật mình, bối rối nói “Không có, không có việc gì đâu! Chúng ta đi thôi”
. . .
Tại hỉ phòng của Thiên Bình – Song Tử.
Thiên Bình mắt khẽ động, vươn tay ưỡn người uể oải, miệng ngáp dài một tiếng.
“Oa .. . ngủ thật đã a”
Bất chợt nàng chạm đến một thứ gì đó mềm mềm, có hơi ấm. Tay nàng sờ soạng liên tục hòng xác định thứ đó là gì.
“Nương tử, mới sáng sớm mà nàng đã dê ta rồi sao???” Một giọng nói càn rỡ vang lên.
Thiên Bình kinh ngạc, mắt mở to, bật người ngồi dậy, chỉ chỉ vào tên nam nhân đang nằm bên cạnh nàng.
“Sao chàng lại nằm đây????”
Song Tử chán nản ngồi dậy “Chúng ta đã thành thân rồi a”
“Hồi nào? Sao ta không nhớ???” Thiên Bình xoa xoa cằm suy nghĩ.
“Nàng giỡn mặt với ta đúng không?” Song Tử trừng mắt, nhéo nhéo má của Thiên Bình.
“Ui ui . .. ta đùa a, đau nga”
“Hừ! Mau dậy rửa mặt, chúng ta phải hồi phủ” Song Tử buông tha nàng, đứng dậy, miệng hô to cho đám hạ nhân tiến vào hầu hạ.
Thấy Thiên Bình vẫn còn ngồi thẫn thờ trên giường, Song Tử khó hiểu “Sao vậy? Không khỏe sao?”
“Không có, chỉ là nhớ phụ hoàng . . .” Thiên Bình giọng nói nghẹn ngào.
“Đừng nghĩ nhiều, sắp tới lễ mừng thọ của Hoàng thượng, chắc chắc phụ hoàng nàng cũng sẽ sang đây tham dự vì tình giao bang của hai nước”
“Thật sao??? Tốt quá” Thiên Bình mừng rỡ, nhảy tưng tưng trên giường.
Song Tử chỉ biết lắc đầu, mỉm cười sủng nịch nhìn nàng.
. . .
Hỉ phòng Kim Ngưu – Bạch Dương.
Kim Ngưu từ trong cơn mộng tỉnh lại, dụi dụi mắt nhìn màn màu đỏ thắm đập vào mắt nàng, hai mắt nàng như muốn díu lại, khẽ xoay người, mắt nàng bỗng trợn tròn ngạc nhiên tột độ.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Tiếng la thất thanh vang vọng khắp phủ, độ to của nó có thể đánh bật cả nóc nhà, vách tường nứt nẻ, chim chóc hoảng sợ rụng hết lông, run như cầy sấy đậu trên cây. Các hạ nhân trong phủ đều bị tiếng la làm cho khiếp đảm hồn vía, có người nhờ đó mà bị điếc mất cả hai tai, tiếng la vang xa tới nỗi có một gia đình đang tổ chức tang lễ, bà cụ đang nằm yên trong quan tài bỗng dưng bật dậy.
Bạch Dương bị tiếng la làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra, chép chép miệng “Ngưu nhi, mới sáng sớm, chưa gì đã muốn luyện thanh rồi sao?”
“Sao lại leo lên đây????” Kim Ngưu tức giận, dùng chân đá, đạp, cố gắng đẩy Bạch Dương rớt xuống giường.
“Uy uy . . .. sao nàng có thể bạo lực như thế? Ta nằm dưới đất lạnh quá, mới mò lên đây a” Bạch Dương đỡ lấy những cú đá của Kim Ngưu, luôn mồm giải thích.
“Rõ là nói xạo, chàng là người luyện võ, sao có thể thấy lạnh được???” Kim Ngưu trừng mắt nhìn Bạch Dương.
“Từ lúc hồi kinh, ta có luyện võ đâu, thân thể cũng không được như trước a” Bạch Dương co rúm người, vẻ mặt đáng thương.
Kim Ngưu nghĩ bụng, hắn nói cũng có lý à nha, từ lúc về đây toàn ăn sung ở sướng, có phải làm gì nhiều đâu.
Bạch Dương thấy vẻ mặt Kim Ngưu đã dịu lại, bèn được nước tới luôn “Nàng xem, ta thật đáng thương a, tay chân đều lạnh cóng nga”
Kim Ngưu càng nghe càng mủi lòng, dịu giọng nói “Hừm, không truy cứu nữa. Dậy ăn sáng!!!” Nàng từ trong chăn chui ra, đứng trước giường làm vài động tác thể dục.
“Ăn xong chúng ta đến Hoàng lăng một chuyến” Bạch Dương cũng ngồi dậy, vươn vai, đêm qua hắn đợi mãi Kim Ngưu mới ngủ, thừa cơ hội hắn thành công leo lên giường, an lành ôm mỹ nhân ngủ cho tới sáng.
*Hoàng lăng: Lăng mộ dành riêng cho Hoàng tộc.
--- s2Holys2 ---
Tại nơi hoang vắng, ít người qua lại, xung quanh là cây cối bao vây, tiếng lá xào xạc như tiếng thì thầm của người đã khuất.
“Cha, nương . . .nữ nhi bất hiếu, bây giờ mới tới thăm hai người” Cự Giải hốc mắt đỏ, sụt sịt nhìn hai tấm bia khắc tên cha mẹ nàng, thương tâm nói. Nàng nhận lấy giỏ mà Thúy Vân đang cầm, đặt xuống bên cạnh ngôi mộ, lấy từng thứ từng thứ đặt trước hai tấm bia.
“Nương, đây là món bánh khi còn sống nương thích ăn nhất a, là nữ nhi tự tay làm cho người” Cự Giải vuốt ve tấm bia, cười chua xót.
Nương nàng vì sinh khó, sau khi nàng ra đời liền mất máu nhiều quá mà hương tiêu ngọc vẫn.
“Giải nhi, đừng tự trách mình nữa” Sư Tử đặt tay lên vai Cự Giải, an ủi nàng.
“Cảm ơn huynh hôm nay đã cùng muội tới đây” Cự Giải mỉm cười, ánh mắt cảm kích vô cùng.
“Đừng khách sáo, bái tế xong rồi, huynh đưa muội đi dạo phố”
“Được” Cự Giải lau vội những giọt nước mắt, nàng biết không phải lỗi của nàng mà nương phải chết, cha cũng chưa bao giờ trách nàng, từ lúc sinh ra nàng vẫn luôn được ông yêu thương hết mực.
Cự Giải phủi phủi những chiếc lá dính trên y phục của nàng, Thúy Vân nhanh nhẹn đỡ nàng đứng dậy, cả ba cùng rời khỏi khu rừng hoang vắng.
“Xoạt!”
Một tiếng động lạ vang lên, Sư Tử thính giác nhanh nhạy, hai mắt đảo quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng động ấy.
“Á” Cự Giải bỗng kêu lên, ngã khuỵu xuống.
“Nương nương, người làm sao vậy????” Thúy Vân sắc mặt hoảng sợ, lúng túng đỡ Cự Giải.
“Xoạt!”
Sư Tử nhanh chóng thấy được con vật đang tạo nên những tiếng động đó, hắn lập tức xuất ám khí, con vật đó ngay lập tức bất động.
“Giải nhi, muội không sao chứ???” Sư Tử lo lắng quỳ một chân xuống bên Cự Giải.
Cự Giải sắc mặt tái nhợt “Chân . . . “ Nàng yếu ớt kêu khẽ.
Sư Tử hiểu ra, liền vén váy Cự Giải lên, ở bên bắp chân phải nàng có hai vết thương hình tròn nhỏ, nằm sát gần nhau.
“Hừ, muội bị con rắn đó cắn phải rồi”
Cự Giải tái mặt, nàng không phải sẽ chết chứ? Nàng không muốn đâu? Nàng còn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của nàng a. Đang lúc nàng mải suy nghĩ thì Sư Tử đã một góc áo của hắn, buộc chặt bắp chân, sau đó dùng miệng hút máu độc ra. Cự Giải ngây người, mắt ngân ngấn nước nhìn nam nhân không tiếc mạng sống hút máu độc cho nàng.
“Sư huynh . . .”
“Đừng sợ, huynh sẽ hút hết máu độc ra, muội sẽ không sao” Sư Tử vẫn giữ bình tĩnh, tận lực giúp Cự Giải loại bỏ chất độc ra khỏi người.
Cự Giải khóe môi run run, mấp máy không nói nên lời, lại chợt nhớ tới lời Thiên Bình từng nói.
“Có đôi lúc . . .người mình tìm lại ở ngay trước mặt”
--- s2Holys2 ---
Phượng Nghi cung.
“Nàng sao rồi?” Thiên Yết từ bên ngoài bước vào, đám cung nữ cùng thái giám giật mình quỳ xuống, sao lại không có ai thông báo a.
“Bình thân hết đi” Thiên Yết phất phất tay. Đám cung nhân liền tạ ơn rồi mau chóng lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
“Chàng mong thiếp xảy ra chuyện gì sao?” Song Ngư đang ngồi dùng điểm tâm, nghe tiếng Thiên Yết liền chu môi nói, vẻ mặt xem ra không vui.
“Sao vậy? Khó chịu chuyện gì?” Thiên Yết nhướng mày, tới bên cạnh Song Ngư ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm.
“Đúng! Thiếp chính là rất khó chịu” Song Ngư bĩu môi, giành lấy miếng điểm tâm chưa kịp ăn từ tay Thiên Yết.
“Đã cho Thái y tới xem thử chưa?” Thiên Yết lại chuyển sang rót trà, cầm tách trà thơm nghi ngút lên tới gần miệng, nhẹ thổi qua.
“Thiếp không có bệnh, cần gì phải khám” Song Ngư lại giành lấy tách trà của Thiên Yết, tiện tay đưa tách trà lên miệng uống cạn.
“Vậy thì khó chịu chuyện gì?” Thiên Yết thở dài, điểm tâm đã không cho ăn, ngay cả trà cũng . ..
“Chàng rõ ràng thương Đức phi hơn thiếp” Song Ngư ủy khuất nói.
“Sao lại nghĩ như vậy” Thiên Yết nhíu mày, sẽ không phải là đang ghen đấy chứ?
“Chàng cho Đức phi xuất cung tới tận mấy ngày, còn thiếp thì sao chứ?” Song Ngư chỉ trích Thiên Yết. Rõ ràng là không công bằng nha.
“Vậy ra là ấm ức chuyện đó sao? Chuyện này vốn không liên quan tới việc thương ai hơn cả, nàng ấy đã mất cả cha và nương, ta vì chút tình nên mới để nàng ấy lưu lại ngoài cung một ngày để đi bái tế hai người”
“Thiếp cũng có cha và nương nga” Song Ngư chau mày, đứng bật người dậy, chống nạnh nhìn Thiên Yết.
“Nhưng cha và nương nàng đều còn sống, gặp lúc nào không được?”
“Nhưng . . .” Song Ngư còn muốn cãi thêm.
“Đủ rồi!” Thiên Yết đứng phắt dậy, khuôn mặt tỏ rỏ việc hắn đang không vui “Không nói chuyện này thêm nữa, trẫm phải đi xử lý quốc sự” Hắn phất áo rời khỏi Phượng Nghi cung, không thèm ôm lấy nàng một cái trước khi đi như mọi hôm.
Song Ngư giận run người nhìn bóng lưng Thiên Yết dần khuất, nàng mím môi, hét lớn.
“Đi luôn đi, đừng có tới đây nữa”
--- s2Holys2 ---
Sau khi Cự Giải bị rắn độc cắn, Sư Tử vội đem nàng hồi cung ngay lập tức, vì những thái y trong cung nhất định tay nghề cao hơn.
“Cũng may là đã xử lý kịp thời, nếu không thì Đức phi đây cũng khó lòng mà qua khỏi nga” Bảo Bình bắt mạch và kiểm tra vết thương nơi chân Cự Giải xong, liền dùng giấy bút kê một đơn thuốc.
“Cảm phiền cô nương rồi” Cự Giải khách sáo nói.
“Cứu người là quan trọng a” Bảo Bình nói, đó là nghĩa vụ của một người thầy thuốc.
“Nhưng tại sao ở Ngự Y viện lại chỉ có mình cô vậy?” Sư Tử thắc mắc, khi hắn tới cũng chỉ có mình Bảo Bình, không hề thấy một thái y nào khác.
“Không có gì quan trọng đâu, ta kê xong thuốc rồi đây, nhớ đúng giờ mà dùng” Bảo Bình đưa tờ giấy cho Thúy Vân, sau đó cáo từ trở về Ngự Y viện.
“Cũng may là đã không còn nguy hiểm tới tính mạng” Sư Tử thở phào nhẹ nhỏm.
“Lần này . . . thật sự rất đa tạ huynh” Cự Giải sụt sịt nói, khóe mắt đã ứa nước.