“Qua kỳ thi tuyễn tú, các tiểu thư đã thể hiện rất tốt năng lực của mình, trở thành người xứng đáng để thành phi tử của Trẫm, nay Trẫm ưu ái sắc phong . . .
Cự Giải đức độ khiêm nhường, sắc nước hương trời, ban chữ Đức, phong làm Đức phi, ban cho Giải Thu cung.
Thùy Dung dung mạo xuất chúng, phong làm Dung phi, ban cho Dung Hạ cung.
Ngọc Hiền hiền lương, tài sắc vẹn toàn, phong làm Hiền phi, ban cho Ngọc Xuân cung.
Liễu Thục phong làm Thục phi, ban cho Liễu Đông cung.
. . . .
Song Ngư tài năng thiên phú, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, phong làm Ngư Mỹ nhân, ban cho Lam Dương viện.
Khâm thử.”
Ma Kết một hơi đọc hết tên các tú nữ, “Chúc mừng các nương nương.”
Đám tú nữ sau khi nghe sắc phong, mặt mày hớn hở, cười toét cả miệng ra, Song Ngư không nói gì, chỉ lẳng lặng trở về phòng của mình, cơ thể nàng còn chưa khỏe mạnh lại. Ma Kết để ý thấy, liền lách khỏi đám tú nữ, tới phòng nàng.
“Cốc! Cốc!”
Tử Liên ra mở cửa, hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Vương gia “Tham kiến Vương gia.”
“Miễn lễ, Song Ngư nương nương đang ở trong sao?”
“Ân, mời Vương gia vào.” Tử Liên tránh đường để Ma Kết tiến vào.
Song Ngư uể oải ngồi trên giường, sắc mặt không kém hôm qua là mấy.
“Nương nương, không khỏe sao?” Ma Kết lại gần.
“Vương gia, vì sao lại tới đây?” Song Ngư ngạc nhiên.
“Chỉ là thấy sắc mặt nương nương không được vui nga, thế nào? Có phải là thấy không công bằng?”
“Không có, nô tì sao dám nghĩ vậy, chỉ là thân thể không được khỏe, không thể đứng lâu.” Song Ngư đáp.
“Bây giờ tiểu thư đã được sắc phong làm Mỹ nhân, đừng xưng nô tì nữa.” Ma Kết nói.
“Mỹ nhân thì sao? Chẳng qua chỉ là một cái tên gọi.” Song Ngư mắt xa xăm nói.
“Cô đang bất mãn?” Ma Kết nhíu mày.
“Nô tì nói không chính là không.” Song Ngư không kiên nhẫn đáp.
Ma Kết biết tâm tình cô hiện đang như thế nào, không nói thêm nữa, “Vậy, cô hãy mau chóng sắp xếp sang Lam Dương viện ở. Cáo từ.”
Ma Kết xoay lưng bước đi.
“Việc sắc phong này rõ ràng là không công bằng mà. Tiểu thư là người xuất sắc nhất nga, vì sao chi được phong Mỹ nhân?” Tử Liên cũng thấy bất mãn vô cùng.
“Xuất sắc nhất thì sẽ được gì? Vốn dĩ đây chỉ là hình thức để che mắt thiên hạ, những ai có gia thế cùng địa vị, hiển nhiên sẽ được phong cao hơn thôi. Chúng ta chỉ là may mắn mới được ở lại trong này. Chẳng biết là phước hay họa.” Song Ngư trầm ngâm nói.
“Em đi thu xếp lại đồ đạc, chúng ta phải chuyển sang Lam Dương viện thôi, dù sao mọi thứ bây giờ cũng đã khác.”
“Nhớ mang theo tiểu bạch thỏ.” Song Ngư nhắm mắt dưỡng thần, thanh âm nhỏ nhẹ nói.
“Ân. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi.” Tử Liên đáp.
--- Ta là Holy ---
“Đức phi nương nương, người đã thu xếp xong chưa?” Một mama mặt cười tưới rói bước vào.
“Đã xong hết rồi.” Cự Giải gật đầu.
“Vậy thỉnh nương nương lên kiệu.”
“Ừm. Khoan, ta muốn sang bên Song Ngư một lát.”
“Thời gian không kịp đâu. Xin mời nương nương.” Mama vẫn giữ nét mặt tươi cười nói.
Cự Giải hơi chần chừ, nơi ở của nàng và Song Ngư quá cách xa nhau, sau này muốn gặp cũng thật bất tiện, bị mama hối thúc, Cự Giải đành ngậm ngùi lên kiệu. Kiệu lăn bánh hướng về Giải Thu cung- nơi ở mới của nàng.
Vào đêm nay, Hoàng cung sẽ tổ chức tiệc mừng Hoàng thượng nạp phi. Sẽ chỉ là một yến tiệc đơn giản, không rườm rà. Tuy là Hoàng đế, có thể nạp muôn vạn cung tần mỹ nữ, nhưng cũng như bao người khác – chỉ lấy một chính thê, hay nói cách khác là Hoàng Hậu. Đại lễ thành hôn của Hoàng đế chỉ diễn ra một lần duy nhất.
--- Ta là Holy ---
Phủ Vinh Xuân.
“Phu nhân, bà xem, Tiểu Ngư đã được phong làm Mỹ nhân rồi a.” Ngư phụ mừng rỡ, cầm giấy báo chạy vào phòng.
Ngư mẫu đang ngồi cùng Xử Nữ và Bảo Bình nói chuyện phiếm, nghe tin ấy, giật mình đánh rơi chén trà.
“Để con.” Xử Nữ tiếp lời, cầm lấy tờ thông báo đọc.
“Là thật rồi. Tiểu Ngư đã trở thành phi tử của Hoàng đế.” Xử Nữ vui mừng nói.
“Nga. Thật sao? Ngư tỷ thật lợi hại.” Bảo Bình mừng rỡ nói.
Ngư mẫu nghe vậy, xúc động rơi nước mắt không ngừng. Nữ nhi của bà, rốt cuộc cũng đã đi lấy chồng rồi.
“Nương, người phải cười chứ, đừng khóc nữa a.” Bảo Bình lau nước mắt cho nương.
“Nha đầu ấy, rốt cuộc cũng đã gả đi a. Nhưng là chịu chút ủy khuất, không được như người ta, khua chiên múa trống cho cả huyện biết, chỉ có thể lặng lẳng mà gả đi.” Ngư mẫu đau lòng nói.
“Cũng đã gả đi rồi. Bà đừng buồn nữa.” Ngư phụ an ủi Ngư mẫu.
Bảo Bình cùng Xử Nữ không nói gì, lặng lẽ dắt nhau rời khỏi phòng, sau khi khép cửa lại, Xử Nữ mới lên tiếng “Tiểu Ngư thật sự đã gả đi rồi sao?”
“Xử tỷ, tỷ buồn sao?” Bảo Bình ngây thơ hỏi.
“Bảo Bảo ngốc, tỷ ruột của muội phải gả đi, không có cơ hội được về nhà, muội không buồn sao?”
“Gả đi là một chuyện tốt, buồn cái gì a.” Bảo Bình khó hiểu.
“Muội vẫn còn nhỏ lắm.” Xử Nữ xoa đầu Bảo Bảo nói.
“Tỷ với muội chơi trò chơi đi nga.” Bảo Bình nói.
“Muội thật là . . . “ Xử Nữ bật cười, Bảo Bảo . .. Vẫn còn trẻ con lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT