Trong 1 căn biệt thự xa hoa, có 1 tiểu thiên thần đang nô đùa. Nụ cười ngây thơ, đáng yêu. Bỗng nó nghe tiếng đồ đạ đổ vỡ, tiếng khóc, tiếng quát mắng. Linh tính chẳng lành, nó chạy vào ngay. " Ôi trời" nó thốt lên. Đồ đạc bị vỡ tứ tung và người đang nằm trên đất khóc là mẹ nó. Còn người nhẫn tâm đánh đập mẹ nó là người mà suốt mấy năm qua nó gọi là ba. Mà khoan! Người đàn bà diêm dúa ngồi trên sofa là ai? Không bận tâm nó chạy đến chỗ của mẹ đẩy ba nó ra vừa khóc vừa nói:
- Ba..huhu..ba hư lắm. Ba đánh mẹ..con ghét ba...huhu
Nhưng trái với hành động vỗ về con thì ông ta xô nó ra. Tay nó rướm máu. Mẹ nó cầm chân ba nó nói:
- Hức..anh ơi..em đi cũng được nhưng em xin anh hãy cho con ở lại. Dù sao nó cũng là con anh, anh à
Mụ già ngồi ở sofa lên tiếng:
- Con sao! Nực cười. Cô dõng tai nghe cho kĩ. Con của anh Hoàng là Uyên Linh chứ không phải Uyên Nhi. 2 mẹ con cô đừng xin xỏ gì. Quản gia! Mau tóm cổ 2 mẹ con ăn mày này ra đi.
Rồi ả ta tình tứ cùng ba nó lên lầu. Mẹ nó thất thiểu dắt nó đi. Đường đường la phu nhân và tiểu thư tập đoàn Vesa đứng thứ 10 giờ thành kẻ lang thang. Cả ngày qua 2 mẹ con nó chưa có gì vô bụng mà ông trời cũng trêu người. Gió thổi mạnh, mây đen kéo tới và trời đổ mưa. Mưa càng lúc càng lớn và không có báo hiệu dừng. Vì sợ con lạnh, mẹ nó ôm trọn nó vào lòng để nó không bị ướt và lạnh. Nhận được hơi ấm từ mẹ..mi mắt nó nặng trĩu và nhắm lại.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy thì thấy mẹ nó ngất. Toàn thân lạnh ngắt. Chết rồi! Nó nhớ ra là mẹ nó bị ung thư phổi. Vội năn nỉ người qua đường đưa mẹ nó vào viện. Cũng may có ông chú tốt bụng đã giúp.
Ngồi co chân trước cửa phòng cấp cứu. Nó cầu mong mẹ nó bình yên vô sự. " Ting" cửa phòng cấp cứu mở ra, nó lay tay bác sĩ:
- Bác sĩ! Mẹ cháu..
Hiểu ý nó vị bác sĩ thở dài:
- Mẹ cháu đang mang trong người bệnh ung thư phổi, lại còn bị cạm lạnh khiến cho bệnh nặng hơ..ta e..
Chưa kịp để bác sĩ nói xong, nó chạy ù vào trong. Mẹ nó cơ thể ốm yếu, xanh xao. Thở mệt nhọc bằng máy. Cầm đôi bàn tay mẹ. Nó áp vào má mặc cho nước mắt chảy dài:
- M..mẹ ơi.hic..mẹ sẽ khỏe phải không mẹ...mẹ sẽ tiếp tục dẫn con đi ăn kem.mẹ à!
Rồi bà nhắm mắt buông tay. Nó sửng sờ. Mắt nó nhòe đi, hét:
_ MẸ À!.. HIC MẸ DẬY ĐI MÀ..HUHU..DẬY ĐI
Nhưng đám lại vẫn là im lặng vô vọng. Nó khuỵu xuống. Sau khi nhờ bệnh viện lo cho mẹ. Nó lang thang, nhìn con đường dài phía trước giờ còn mình nó. Nó mới 13 tuổi thôi mà. Làm sao chịu được cú sock này. Nó hận! Nó hận ông ta. Nó thề sẽ khiến cho ông ta sống khônh được yên. Bỗng đầu óc nó quay cuồng và ngã xuống. Khoảng lát sau, có 1 chiến xe hơi sang trọng đổ kế nó. 1 cặp vợ chồng xuống xem tình hình. Gọi mãi mà nó không dậy đành bế nó về.
Nó lơ mơ tỉnh giấc. Đây là đâu! Nó đang ở trong 1 căn phòng to gấp đôi phòng cũ của nó. " Cạch" tiếng mở cửa. Cặp vợ chồng bước vào nhìn nó cười hiền. Bớt cảnh giác nó nhìn họ, người phụ nữ hỏi:
- Nhà cháu đâu! Sao cháu lại ngất giữa đường.
Nó chỉ lắc đầu. Người đàn ông vuốt tóc nó:
- Cháu cứ nói!
Nó bắt đầu có thiện cảm. Kể cho họ nghe. Giọng nói nghèn nghẹn như kìm chế. Kể xong nó oà khóc. Người đàn ông nói:
- Ông ta quả là rất tồi.
Người phụ nữ ôn nhu nhìn nó:
- Chúng ta không có con. Vậy đi con hãy là con gái bọn ta.
Nó lưỡng lự. Nó không biết làm sao nếu nhận thì mọi người nói nó là kẻ hám danh. Như hiểu ý nó, người đàn ông lên tiếng:
- Con yên tâm. Ta sẽ giúp con dành lại Vesa. Hoàn thành tâm nguyện mẹ con.
Họ kiên nhẫn nhìn nó. Nó gật đầu. Mẹ nó ( gọi vậy luôn ha) cười tươi nói:
- Good! Từ giờ con sẽ là con gái ta Trần Hoàng Anh Thy. Là nữ chủ nhân tương lai của Trần Hoàng. Ta và cha con sẽ công bố cho giới truyền thông và con yên tâm ta sẽ không để ảnh con.
Nó gật đầu và cảm ơn bà. Nó thấy thương bà như mẹ ruột. Nó là Anh Thy, con gái tập đoàn Trần Hoàng. Dù nhỏ tuổi nhưng nó biết tập đoàn Trần Hoàng. Tập đoàn này đứng thứ 2 thế giới, chủ tịch là Trần Minh Khang 1 thời làm mưa làm gió. Được mệnh danh là " ông vua cổ phiếu" khiến ai cũng sợ. Còn phu nhân là Hoàng Minh Ngọc, 1 nhà thiết kế tài ba.
Sau khi chôn cất mẹ ruột nó thay đổi hẳn. Lầm lì, ít nói. Nó quyết tâm trả thù. Nó được mẹ nó dẫn sang nha bác Ngọc bạn thân của mẹ nó. Ở đây nó quen được 1 cô bạn. Mái tóc búp bê ôm lấy khuôn mặt tròn trĩnh, đáng yêu. Nhỏ hỏi nó:
- Nè! Cậu đẹp quá. Cậu tên gì?
- Trần Hoàng Anh Thy, còn bạn
- Mình là Phạm Lâm Thiên Băng.
Nó và nhỏ rất hợp nhau. Vì nhà cùng 1 khu nên chiều nào 2 đứa cũng qua lại chơi với nhau. Tụi nó nhường nhịn, bảo vệ nhau xem nhau như chị em.
2 năm sau.
- CÁI GÌ! TỤI CON MUỐN ĐI PHÁP!
Vâng! Đó là tiếng hét của nhị vị phụ huynh. Tụi nó năm nay 15 tuổi. Tụi nó thông báo đi du học mặc cho gia đình khuyên. Nói không lại tụi nó nên 4 ông bà cho tụi nó thỏa chí. Ngày tiễn tụi nó ra sân bay, 2 bà mẹ dặn dò đủ điều. Bỗng loa phát thanh
" CHUYẾN BAY TỪ VIỆT NAM SANG PHÁP SẮP CẤT CÁNH. MONG HÀNH KHÁCH NHANH CHÓNG LÀM THỦ TỤC"
Tụi nó ôm ba mẹ của mình rồi kéo vali vào. Ngồi trên máy bay, nó nhớ tới chuyện năm xưa. Nắm chặt tay nó khẽ:" Các người cứ sống tốt những năm tháng còn lại. Tôi sẽ đòi lại từng món 1". Rồi nó khẽ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT