Chương 78: Bạn trai thứ năm.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Ngày sinh nhật của Hướng Vu Đồng, Bùi Oanh Oanh đặt trước nhà hàng và bánh ngọt, còn mua thêm cả hai món quà, một món là đồng hồ đeo tay, một món là ví tiền.

Hai lần sinh nhật trước Hướng Vu Đồng đều không xin nghỉ được, đây là lần đầu tiên cô tổ chức sinh nhật cho cậu ta nên muốn làm long trọng một chút.

Hôm nay Bùi Oanh Oanh mặc một chiếc váy đỏ không tay với thắt lưng ôm sát, mái tóc quăn tự nhiên xoã tung trên vai, đen đỏ kết hợp càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, thật xinh đẹp động lòng.

Hơn hai năm nay Bùi Oanh Oanh đã trưởng thành rất nhiều, gương mặt cũng đẹp hơn trước kia, nếu nói trước đây cô chỉ là một cô bé xinh đẹp khiến ai cũng muốn nhìn nhiều thêm vài lần, thì hiện giờ cô chính là một cô gái khiến người ta đã nhìn là không sao rời mắt nổi.

Vừa rồi khi cô vừa bước vào nhà hàng, không ít người đã nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí còn có người tiến đến xin số điện thoại nhưng đều bị cô khéo léo từ chối.

Bùi Oanh Oanh ngồi xuống bàn rồi nhìn đồng hồ đeo tay, cô đến sớm hơn giờ hẹn chỉ khoảng 10 phút, Hướng Vu Đồng là một người rất đúng giờ, không đến sớm cũng không đến muộn.

Lần này Bùi Oanh Oanh cố tình hẹn cậu ta muộn hơn một chút vì cô cần một ít thời gian để trao đổi với nhân viên phục vụ nhà hàng, khi nào nên bưng bánh sinh nhật lên, khi nào nên mở nhạc.

Trong 10 phút này Bùi Oanh Oanh hơi khẩn trương, hôm nay cô đã đặt phòng khách sạn, mà bộ nội y cô mua qua mạng cũng đã được để sẵn trong phòng, chỉ chờ bọn họ ăn cơm xong là cô sẽ giả vờ say rượu, sau đó đưa Hướng Vu Đồng đến đó. Lúc cô đi tắm sẽ thay bộ nội y kia, việc này cô cũng đã trao đổi trước với nhân viên khách sạn, khi hai người đến khách sạn, nhân viên lễ tân sẽ đưa thẻ mở cửa của căn phòng cô đặt cho hai người.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ nam chính thực hiện.

Bùi Oanh Oanh thở ra một hơi, hy vọng sẽ không có điều gì bất trắc xảy ra. Thật ra cô cũng sợ mình lâm trận bỏ trốn, bởi vì đây chính là lần đầu tiên cô làm ra chuyện to gan như vậy.

...

Hướng Vu Đồng tới.

Lúc trông thấy Bùi Oanh Oanh, cậu ta liền nở nụ cười, nhưng sau đó lại không cười nữa mà chậm rãi đi tới.

Thấy Hướng Vu Đồng, Bùi Oanh Oanh lại càng thêm căng thẳng, thế nên hoàn toàn không phát hiện ra nhịp chân của cậu ta không giống ngày thường. Sau khi vào học trường quân đội, nhịp chân và sải bước của cậu ta cũng nhanh và rộng hơn so với người bình thường.

"Ngồi đi." Bùi Oanh Oanh đứng lên.

Hướng Vu Đồng ngồi xuống đối diện cô, "Em đến lâu chưa?"

"Em vừa đến mấy phút thôi." Bùi Oanh Oanh ngồi xuống, cô vẫy tay với nhân viên phục vụ, gọi những món mà cô đã cẩn thận nếm thử từ tuần trước. Cô phải đảm bảo rằng mọi việc tối nay đều diễn ra hoàn hảo, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Bùi Oanh Oanh quay đầu nhìn nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, cô đang định nâng ly ra hiệu cho đối phương mang bánh sinh nhật ra thì Hướng Vu Đồng ngồi đối diện bỗng lên tiếng.

"Oanh Oanh, anh có chuyện muốn nói với em."

"Hả?" Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, cô chần chừ nhìn cậu ta rồi lại quay sang nhìn nhân viên phục vụ, sau đó mới nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta chia tay đi." Hướng Vu Đồng bình tĩnh nhìn cô.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Bùi Oanh Oanh cứng đờ, một lát sau cô mới rút tay về đặt trên đùi.

Cô mím môi, hít vào một hơi rồi mỉm cười, "Em cảm thấy trò đùa này không buồn cười chút nào."

"Anh không đùa với em, Oanh Oanh." Hướng Vu Đồng nói tiếp, "Ông nội anh đã sắp xếp cho anh đi xem mặt với người khác, anh đã gặp mặt rồi, đối phương rất tốt, rất xứng đôi với anh."

Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, cười thành tiếng, "Cái gì cơ? Em đã bảo trò đùa này không buồn cười một chút nào rồi mà." Cô đứng dậy, "Gì nhỉ, em bảo nhà bếp mang bánh sinh nhật ra rồi mà sao vẫn chưa thấy đâu? Anh chờ em chút, để em đi xem thử."

Cô còn chưa kịp đi thì cổ tay đã bị giữ lấy.

Ánh mắt Hướng Vu Đồng rất nghiêm túc, "Oanh Oanh, em nghe kỹ lời anh nói có được không? Chúng ta ở bên nhau đã gần 3 năm, anh bắt đầu thấy chán ngấy rồi. Hơn nữa em lại còn muốn thi lên thạc sĩ, thi xong lại phải học tiếp 3 năm nữa, anh... không có nhiều thời gian để chờ em. Anh có cuộc sống của chính mình, anh phải rời khỏi Đế Đô."

Bùi Oanh Oanh nhìn cậu ta một hồi, bất ngờ hỏi: "Anh đã có quyết định điều động rồi đúng không?"

Hướng Vu Đồng im lặng.

Bùi Oanh Oanh thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi lại xuống ghế, định giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, "Điều động đến đâu? Cách Đế Đô rất xa sao?"

Hỏi xong cô liền nhìn đối phương, muốn chờ cậu ta nói gì đó, nhưng cậu ta một mực không lên tiếng. Cô đành phải giơ ly rượu với nhân viên phục vụ để họ bưng bánh sinh nhật, đồng thời mở bài hát chúc mừng sinh nhật lên, thậm chí còn tắt đèn đi.

Kế hoạch ban đầu là Bùi Oanh Oanh sẽ đến chỗ nhân viên phục vụ rồi tự mình bưng bánh sinh nhật tới, vừa đi vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật, nhưng hiện tại cô không có cách nào làm việc này, bởi cô sợ mình sẽ thất thố.

Chiếc bánh sinh nhật được đặt lên bàn, trên bánh cắm ngọn nến biểu thị số tuổi của Hướng Vu Đồng.

Bùi Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào mấy ngọn nến một lúc lâu, mãi sau mới lấy món quà vẫn cất dưới ghế ra, "Chúc mừng sinh nhật, Vu Đồng."

Hướng Vu Đồng không nhận, cậu ta nhìn Bùi Oanh Oanh rồi thổi tắt nến, không cầu nguyện, không tỏ ra vui vẻ một chút nào. Dáng vẻ hờ hững như thể cậu ta không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay vậy.

Bùi Oanh Oanh nhẹ nhàng đặt quà lên bàn, giọng nói hơi khàn, "Chỉ vì có quyết định điều động mà chia tay em à? Em đã chuẩn bị sẵn phương án nếu anh rời khỏi Đế Đô rồi, em có thể đi theo anh, đến nơi anh đóng quân học thạc sĩ, không sao cả, hoặc là... không học nữa cũng được, cũng không phải là không tìm được việc làm."

"Không chỉ vì lý do này, anh phải đến đó 2 năm, 2 năm nữa anh sẽ có cấp bậc, không còn là một sinh viên quân sự bình thường nữa, mà em... không giúp được gì cho anh cả, anh cần một cô gái có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp. Tuy cô gái mà anh xem mặt không xinh bằng em, nhưng gia cảnh của cô ấy tốt hơn em, ngang ngửa với nhà anh. Ở bên cô ấy anh sẽ bớt phải lo nhiều chuyện, hơn nữa anh và cô ấy có thể công tác cùng một đơn vị, có thể gặp mặt hàng ngày." Khi nói ra những lời này, bàn tay đặt trên đùi Hướng Vu Đồng lặng lẽ siết chặt, nhưng vẻ mặt cậu ta vẫn hờ hững như cũ.

Bùi Oanh Oanh quay mặt sang chỗ khác, hai mắt đỏ lên, cô cắn chặt răng, mãi mới nói ra được, "Anh chê em là trẻ mồ côi phải không?"

"Đúng." Hướng Vu Đồng thừa nhận, không những vậy còn nói, "Yêu đương với em thì được, nhưng anh không thể nào kết hôn với em."

"Anh nói dối." Bùi Oanh Oanh cứng miệng nói, cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, cứ ngỡ là cậu ta sẽ né tránh ánh mắt cô, nào ngờ lại không hề. Dường như bất cứ lúc nào cậu ta cũng luôn nhìn thẳng vào cô như vậy, ánh mắt thẳng tắp, không tránh không né.

"Căn bản không phải vì nguyên nhân này, nếu chỉ vì chuyện này thì tại sao anh không nói với em muộn hơn? Có thể đợi đến năm tư, đến lúc anh phải đi lại nói mà, chúng ta còn có thể yêu nhau thêm 1 năm nữa. Không phải anh nói cô ấy không xinh bằng em sao, vậy em..."

Bùi Oanh Oanh không thể nói được hết câu, cô vừa chớp mắt, một giọt nước mắt liền rơi xuống.

Cô ngửa mặt lên, cố gắng nén nước mắt lại.

Vô tích sự, khóc cái gì mà khóc, khóc có gì hay chứ.

Bùi Oanh Oanh thầm mắng bản thân.

"Anh không lừa em, hôm nay anh chia tay với em chủ yếu là do cô ấy, cô ấy đã tới Đế Đô rồi, đang đợi anh. Cô ấy hy vọng anh nói rõ với em nên anh mới tới đây." Hướng Vu Đồng nhìn Bùi Oanh Oanh đang rưng rưng nước mắt, "Anh không muốn để em gặp cô ấy, vì cô ấy là một cô gái rất tốt."

Bùi Oanh Oanh dùng giấy ăn lau nước mắt, "Anh cứ nói dối tiếp đi, em nghe, không sao cả."

Hướng Vu Đồng nhíu mày, "Oanh Oanh."

"Trừ phi cô gái kia thật sự đứng trước mặt em, nếu không em sẽ không tin. Chỉ vì biết mình phải điều động đến nơi khác nên anh mới chia tay với em chứ gì, đó là đâu? Là nơi khiến anh không thể không chia tay em sao?"

Hướng Vu Đồng yên lặng giây lát, "Biên giới Trung – Việt, em biết đấy, anh là lính rà phá bom mìn."

Bùi Oanh Oanh ngây ngẩn, cô biết Hướng Vu Đồng học rà phá bom mìn ở trường, nhưng không ngờ lại bị phân đến biên giới. Cậu ta đã từng nói đa số đàn anh của cậu ta đều ở lại Đế Đô, rất hiếm khi có người bị phân đến chỗ kia.

"Chưa chắc anh đã sống sót trở về, cũng không biết đến bao giờ mới về được, khi về có cụt tay cụt chân hay không, anh không thể đảm bảo với em bất cứ điều gì." Hướng Vu Đồng nói nhỏ, "Em cũng không thể cùng anh đến đó, anh không thể để em ở đây chờ anh."

Bùi Oanh Oanh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng ôm lấy mặt, cô muốn ngăn dòng nước mắt nhưng lại không sao ngừng được. Cô đã từng nghĩ rằng, chỉ cần cô và Hướng Vu Đồng yêu nhau thì trên đời này sẽ không gì có thể chia cắt hai người bọn họ, nhưng hiện thực lại tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Cô không biết tại sao lại như vậy, thậm chí còn không thể ngờ lại có loại khả năng này, cô đã nghĩ đến rất nhiều cách giải quyết, thế nhưng cố tình lại là kết cục xấu nhất, xấu đến mức cô không cách nào giải quyết nổi.

Cô bi thương nói qua kẽ ngón tay, "Không thể đổi nơi khác sao?"

"Quyết định đã đưa ra, không ai thay đổi được." Hướng Vu Đồng nói.

Bùi Oanh Oanh bỏ tay xuống, nước mắt đã đong đầy gương mặt. Có lẽ người xung quanh đều đang nhìn dáng vẻ thê thảm của cô, nhưng lúc này cô đã không còn quan tâm tới bất cứ điều gì. Cô quật cường nói: "Em chờ anh, em sẽ đến sống ở thành phố gần biên giới nhất. Nếu đến kỳ nghỉ phép mà anh vẫn không thể quay về thăm em, chúng ta liền yêu xa, em sẽ đợi đến khi anh quay lại."

Hướng Vu Đồng khẽ lắc đầu, "Oanh Oanh, em quá ngây thơ rồi. Mà anh cũng không cần em đợi." Nói đến đây, cậu ta đứng lên, "Anh đi trước đây, em hãy tỉnh táo lại đi."

Bùi Oanh Oanh vội vàng đứng lên, cô quên cả cầm túi xách của mình, cứ thế đuổi theo Hướng Vu Đồng, nhưng đối phương đi quá nhanh, mà cô thì lại bị nhân viên phục vụ giữ lại.

"Ngại quá thưa cô, cô quên đồ kìa." Nhân viên phục vụ cười lúng túng.

Bùi Oanh Oanh quýnh lên, thấy Hướng Vu Đồng đã đi ra khỏi nhà hàng thì trực tiếp tránh thoát nhân viên phục vụ đuổi theo, lúc đuổi ra đến cửa, cô không để ý đến mấy bậc cửa nên giày cao gót nghiêng ngả, cứ thế ngã ngồi xuống đất, cổ chân đau nhói.

"Vu Đồng!" Bùi Oanh Oanh hớt hải bò dậy, nhưng lúc cô đứng lên được thì Hướng Vu Đồng đã lên xe taxi.

Cô chạy tới bên đường nhìn theo, chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ.

Một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt cô.

Hết chương 78.

Lời của Bê Ba: Nói chung là Bê cảm thấy Đông Đông để nữ chính yêu nam phụ là một bước đi sai lầm, vừa khiến bao nhiêu sự đáng ghét của nữ chính lộ ra hết, lại vừa quá tàn nhẫn với nam phụ, kiểu độc giả ai cũng biết trước sớm muộn gì đôi này cũng không thành rồi. Thế mà Đông Đông còn cố tình cho 2 người họ yêu nhau. Cuối cùng lại chọn cách dừng lại bằng cách biến nam phụ thành người tàn nhẫn chia tay, trong khi đáng lẽ ra nam phụ mới là người đáng thương nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play