Chương 57: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh nói xong chợt cảm thấy sau gáy lành lạnh, cô vừa đưa tay lên sờ thì nghe dì Tuệ nói: "Đương nhiên là phải chiếu cố, đêm khuya thanh vắng không có ai, không cẩn thận là bị đạo sĩ thúi bắt đi ngâm rượu đấy!"
Bùi Oanh Oanh: "..."
Có đạo sĩ nào dám bắt đại xà như bọn họ đi ngâm rượu, không sợ bị nuốt chửng sao?
"Vậy dì Tuệ chiếu cố đi." Bùi Oanh Oanh nhét một lá rau xà lách vào miệng.
Cô mới dứt lời thì dì Tuệ đã nhanh chóng thoái thác, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, "Không được, đêm ngủ tôi hay nghiến răng, nhỡ đánh thức thiếu gia thì làm thế nào? Thiếu gia ăn tôi mất."
"Nhưng mà..." Bùi Oanh Oanh còn chưa nói xong đã thấy dì Tuệ xán lại nói nhỏ: "Hãy nghĩ đến Mason vẫn còn đang ở bệnh viện, ôi cậu bé tội nghiệp, thanh quản bị thương, không hát được nữa thì nửa đời sau phải làm sao bây giờ?"
"Được! Cháu chiếu cố!" Bùi Oanh Oanh cười khổ.
***
Sau bữa tối, dì Tuệ đổi gối cho rắn trắng nhỏ, bà nói đi ngủ phải nằm gối có màu sắc ấm áp nên đổi sang một cái gối màu vàng nhạt.
Bùi Oanh Oanh phát hiện dì Tuệ căn bản không dám đụng vào rắn trắng nhỏ, bà dùng một loại yêu thuật nâng rắn trắng nhỏ bay lên, chuyển sang vị trí mới.
Bùi Oanh Oanh đứng xem, không nhịn được nói: "Dì Tuệ, dì có cách hay như vậy mà sao lại đưa đũa cho cháu gắp?"
"Ầy, không phải đấy là phương pháp dành riêng cho cô sao, cô đâu có yêu thuật, hơn nữa vì muốn để cô thể hiện sự quan tâm chăm sóc hết lòng nên tôi mới không thể làm giúp." Dì Tuệ nghiêm nghị, Bùi Oanh Oanh chỉ thấy như bà đang cố ý hù doạ người.
Đổi gối xong, Bùi Oanh Oanh vô cùng tận tuỵ bưng gối đựng rắn trắng nhỏ về phòng.
Cô không dám đặt gối lên bàn hay ghế salon nữa mà dứt khoát đặt xuống tấm thảm lông trải gần giường mình. Cô nghĩ dù buổi đêm Quý Đường có rơi từ gối xuống thì cũng sẽ ngủ trên thảm, không bị nhiễm lạnh.
Xếp gối xong, Bùi Oanh Oanh đi tắm, lúc cô mặc đồ ngủ ra ngoài thì rắn trắng nhỏ vẫn còn an tĩnh nằm tại chỗ.
Bùi Oanh Oanh thở phào một hơi, ngồi xuống bàn bắt đầu giải đề thi, vừa ngồi liền ngồi đến tận 11 giờ.
Chỉ còn 2 tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Bùi Oanh Oanh nhìn ngày tháng đếm ngược trên lịch để bàn, nhớ Quý Đường bảo sau kỳ thi đại học mới bắt đầu mối quan hệ kế tiếp.
Haizz.
Bùi Oanh Oanh thở dài, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Cô để lại một ngọn đèn trên tường vì sợ ban đêm xảy ra chuyện gì.
Rắn trắng nhỏ ngủ ở tấm thảm trải gần giường cô, chắc nó sẽ không leo lên giường được đâu nhỉ? Nhưng nhỡ nó leo lên thì làm thế nào?
Nghĩ đến khả năng này, Bùi Oanh Oanh ngồi bật dậy, cô mất 5 phút đồng hồ để kéo tấm thảm có rắn trắng nhỏ sang phòng đặt đàn dương cầm, sau đó đóng cửa lại.
Làm xong tất cả những chuyện này, Bùi Oanh Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn nó không leo lên giường cô được nữa.
Một đêm này, Bùi Oanh Oanh ngủ rất say, không hề mộng mị.
Buổi sáng hôm sau, cô dậy đánh răng rửa mặt rồi mới vào trong phòng đặt đàn, vừa vào liền trợn tròn mắt, vì rắn trắng nhỏ không có ở đây, trong khi cái gối vàng nhạt vẫn ở nguyên chỗ cũ.
"Dì Tuệ! Dì Tuệ!" Bùi Oanh Oanh chạy nhanh xuống nhà chính, vừa chạy vừa kêu to, "Không thấy chị đâu..."
Nửa câu sau bị nghẹn trong cổ họng, bởi cô trông thấy Hạ Anh Mạc.
Hạ Anh Mạc mặc âu phục trắng, áo mũ chỉnh tề ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách.
Anh ta thấy Bùi Oanh Oanh còn đang mặc đồ ngủ, mái tóc hơi ướt thì cười ẩn đầy ý.
"Chào buổi sáng Oanh Oanh, nhìn em hoạt bát đáng yêu thế vậy, tôi yên tâm rồi." Hạ Anh Mạc cười nói.
Bùi Oanh Oanh lặng yên không dấu vết mà lùi ra sau hai bước, đúng lúc này dì Tuệ bưng trà ra, bà thấy Bùi Oanh Oanh đứng ở cửa liền nói: "Nhị tiểu thư, cô mau thay quần áo rồi xuống ăn sáng."
"À, vâng." Bùi Oanh Oanh xoay người muốn đi, chợt nghe Hạ Anh Mạc nói.
"Đúng rồi, hình như tôi vừa nghe Oanh Oanh nói không thấy chị đâu, là ý gì vậy?"
Cả người Bùi Oanh Oanh cứng lên, cũng may dì Tuệ đứng ra nói đỡ, "Hôm qua Nhị tiểu thư bám Đại tiểu thư, nhất định đòi ăn sáng chung với Đại tiểu thư. Chỉ là hôm nay Đại tiểu thư có việc nên đã ra ngoài từ sáng sớm rồi."
"Ồ, hoá ra là thế, vậy bao giờ Quý Đường về?" Hạ Anh Mạc nói tiếp, "Tôi biết dạo này cô ấy đều ở thành phố A nên mới tới."
"Tôi không biết." Bùi Oanh Oanh quay đi, "Chị tôi luôn bề bộn nhiều việc, có khi vừa ra ngoài là đi liền mấy ngày, phiền Hạ tiên sinh lần sau lại tới."
Dường như Hạ Anh Mạc rất ngạc nhiên khi Bùi Oanh Oanh dám nói chuyện kiểu này với anh ta, hứng thú trong mắt càng gia tăng, "Thế ư? Vậy tôi không làm phiền nữa, do có một vụ làm ăn lớn nên tôi mới đến tìm Quý Đường. Nếu không biết khi nào cô ấy về thì tôi đành đi trước."
Nói xong Hạ Anh Mạc đứng dậy, lúc đi ngang qua người Bùi Oanh Oanh, anh ta hơi cúi đầu, khẽ cười một tiếng.
Bùi Oanh Oanh bỗng nhớ lại lần trước Hạ Anh Mạc đã lừa gạt cô một nụ hôn, cô giận đến mức tay xiết thành nắm đấm. Nhưng vẫn không nói gì cả mà chỉ nhìn anh ta rời đi.
Sau khi Hạ Anh Mạc đi khỏi, dì Tuệ tiến lại, "Cô nói không thấy thiếu gia đâu?"
"A, đúng rồi! Cháu tìm một lượt khắp phòng mà cũng không tìm được." Bấy giờ Bùi Oanh Oanh mới sực nhớ ra mình còn việc quan trọng hơn phải làm —— tìm Quý Đường.
Dì Tuệ dẫn người lục tung Quý trạch lên nhưng vẫn không tìm thấy Quý Đường. Dì Tuệ nói đạo hạnh của Quý Đường cao thâm hơn đám rắn bọn họ rất nhiều, nếu Quý Đường cố tình che giấu yêu khí thì bọn họ không tài nào ngửi thấy.
Hôm nay Bùi Oanh Oanh được nghỉ không cần học kèm, cô cũng đi tìm phụ. Mấy người dì Tuệ tìm đến từng bụi cỏ, thậm chí còn lội xuống cả ao sen để tìm nhưng vẫn không thấy Quý Đường đâu.
Tiêu rồi, Quý Đường bị cô đánh mất rồi.
"Dì Tuệ, chẳng lẽ chị thật sự bị đạo sĩ bắt đi?" Bùi Oanh Oanh bất an hỏi.
Trong mắt dì Tuệ hiện rõ vẻ lo lắng, nhưng vẫn an ủi Bùi Oanh Oanh, "Không sao đâu, nhất định là không sao, nếu đêm qua có đạo sĩ tới thì chúng tôi đã biết ngay."
Tuy cô không thích Quý Đường, hay phải nói là rất ghét anh, nhưng dù sao anh cũng biến mất khi ở trong phòng mình, hơn nữa Quý Đường còn đang là một con rắn trắng nhỏ yếu ớt. Lương tâm Bùi Oanh Oanh không yên ổn, tự trách đêm qua không nên chuyển rắn trắng nhỏ ra phòng ngoài.
Bùi Oanh Oanh về phòng, cô đã tìm khắp phòng rồi, ngay cả phòng đựng đồ cũng lật tung lên nhưng vẫn không thấy bóng dáng rắn trắng nhỏ đâu hết.
Cô nhụt chí ngã xuống giường, đột nhiên nghe thấy rít một tiếng.
Bùi Oanh Oanh giật bắn mình, đứng dậy vén chăn lên, liền thấy rắn trắng nhỏ mà bọn họ tìm cả ngày nay đang chiếm ổ chăn của Bùi Oanh Oanh. Vừa rồi bị Bùi Oanh Oanh đè lên làm đầu lưỡi nó phụt cả ra ngoài, tựa như bị tắc thở vậy.
Bùi Oanh Oanh sợ hãi khóc huhu, vừa khóc vừa gọi dì Tuệ.
"Dì Tuệ, hu hu hu, cháu đè chết chị rồi..."
***
Nửa tiếng sau, Bùi Oanh Oanh vẫn còn sợ hãi nhìn rắn trắng nhỏ nằm trên gối mềm, nó đã rụt lưỡi lại, thân thể nhỏ dài cuộn tròn.
Không biết có phải đã nhìn quen hay không mà Bùi Oanh Oanh bỗng thấy rắn trắng nhỏ không còn quá đáng sợ, hơn nữa vừa nhỏ nhỏ lại vừa trắng trắng, nhìn lâu còn thấy hơi đáng yêu.
Khoan, dừng lại!
Tại sao cô có thể dùng từ đáng yêu để hình dung Quý Đường cơ chứ? Quý Đường đang tạm thời mất yêu lực mới biến thành rắn trắng nhỏ này thôi, nguyên hình thực sự của anh to lớn hơn nhiều.
Mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn ngấm ngầm động tâm. Cô nhìn rắn trắng nhỏ nằm yên lặng, lấy dây buộc tóc của mình ra.
Dì Tuệ nói Quý Đường đang ở trạng thái say ngủ, cảm nhận với bên ngoài vô cùng yếu ớt, cho nên cô có làm gì thì đối phương cũng không biết, thế thì...
Hai mươi phút sau, Bùi Oanh Oanh hài lòng nhìn rắn trắng nhỏ thắt một cái nơ bướm trên đuôi, nhìn qua càng thêm đáng yêu.
Hừ, Quý Đường ngày ngày bắt nạt cô, giờ cô bắt nạt lại thì anh cũng không biết.
Bùi Oanh Oanh vừa mới trang trí cho rắn trắng nhỏ xong thì dì Tuệ tới, bà bảo phải đi tắm cho Quý Đường.
"Tắm? Nó còn phải tắm nữa? Tắm kiểu gì?"
"Xả nước vào bồn tắm rồi nhẹ nhàng bỏ thiếu gia vào. Có thể nặn thêm chút sữa tắm, sau đó dùng bàn chải đánh răng lông mềm chà chà thân thể. Cuối cùng xả qua nước ấm, thế là tắm sạch." Dì Tuệ nói.
Trong đầu Bùi Oanh Oanh thoáng nổi lên dự cảm xấu, "Dì Tuệ, đừng nói là dì bảo cháu tắm đấy nhé?"
"Đương nhiên là Nhị tiểu thư tắm rồi, như vậy mới thể hiện được sự quan tâm chu đáo của Nhị tiểu thư." Mắt dì Tuệ loé sáng.
Bùi Oanh Oanh cứ có cảm giác như đã bị dì Tuệ gài bẫy, cô phải lấy hết dũng khí sống chung với rắn trắng nhỏ, bây giờ còn bắt cô phải tắm cho đối phương nữa, đây là cố tình làm khó người ta mà!
Một tiếng sau.
Bùi Oanh Oanh ngồi bên bồn tắm, nhìn rắn trắng nhỏ chậm rãi bơi ở bên trong, đột nhiên cô thấy mình như một người mẹ già đang nhìn con trai mình bơi lội. Nếu con trai không nhúc nhích, cô liền sợ nó bị chết chìm. Nếu con trai bơi rất ổn, vậy khẳng định là nó rất vui vẻ.
"Dì Tuệ, thật sự hiện giờ chị không có thần trí sao?" Bùi Oanh Oanh nhìn dì Tuệ đang đứng bên cạnh mình.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái đã làm Bùi Oanh Oanh sợ hết hồn. Vị đứng bên cạnh cô này mang nét mặt đúng chuẩn bà mẹ già, hai tay chống má, còn thiếu mỗi câu khen ngợi "Con trai mẹ giỏi nhất!" thôi.
"Dì Tuệ!" Bùi Oanh Oanh cao giọng, bấy giờ mới kéo dì Tuệ đang ngây người hồi thần.
"Không có thần trí, giờ thiếu gia chỉ giống con rắn nhỏ bình thường thôi."
"Ồ." Bùi Oanh Oanh gật đầu, nhìn rắn trắng nhỏ trong bồn tắm, "Đã bơi nửa tiếng rồi, lên được chưa?"
"Được." Dì Tuệ cầm khăn bông, mở ra đặt vào tay Bùi Oanh Oanh. Còn mình thì khẽ động ngón tay, rắn trắng nhỏ ở trong bồn lập tức bay vào cái khăn mà Bùi Oanh Oanh đang cầm. Dì Tuệ lại lấy thêm một cái khăn bông sạch khác, tỉ mỉ lau khô nước trên người rắn trắng nhỏ. Xong xuôi mới thả rắn trắng nhỏ lên một cái gối mới.
Gối lần này là màu hồng.
"Ok rồi, tắm sạch rồi, có thể ngủ chung giường với Nhị tiểu thư." Dì Tuệ híp mắt cười nói.
"CÁI GÌ?!" Bùi Oanh Oanh kêu lên, "Cháu không ngủ chung giường với nó đâu!"
Mười phút sau.
Bùi Oanh Oanh đứng ở mép giường, nhìn rắn trắng nhỏ nằm trên đầu giường mình, tự nhủ với bản thân, nằm quay đầu ngủ vậy.
Lúc nằm xuống, Bùi Oanh Oanh vẫn còn sợ run, cô sợ rắn trắng nhỏ cử động, cũng may là đối phương nằm im lìm.
Bùi Oanh Oanh phồng mồm trợn má, tay chống cằm nhìn chằm chằm rắn trắng nhỏ đang nằm trên gối đầu của cô, trước đây cô thấy rắn đặc biệt đáng sợ, nhưng bây giờ lại cảm thấy bình thường, nếu Quý Đường luôn xuất hiện trước mặt cô với hình dạng này thì tốt biết bao.
À mà, vẫn không được, Quý Đường vẫn nên mau mau hồi phục thì hơn. Rắn trắng nhỏ có đáng yêu đến đâu đi chăng nữa thì hồi phục sức khoẻ mới là quan trọng nhất, cô cũng hy vọng Quý Đường có thể thật sự nhìn vào sự chăm sóc của cô mà hỗ trợ chữa cổ cho Mason.
Bùi Oanh Oanh mơ mơ màng màng ngủ mất, lại một đêm không mộng mị.
Hôm sau vừa tỉnh dậy, Bùi Oanh Oanh đã phải nhìn ngay xem rắn trắng nhỏ có nằm đàng hoàng không, cô thở phào, duỗi người rồi mới rời giường.
Rửa mặt xong, Bùi Oanh Oanh bưng gối đến nhà chính, dì Tuệ thấy nơ bướm ở đuôi rắn thì khoé miệng giật giật, cưỡng ép nuốt nụ cười vào trong bụng.
Giờ học hôm nay, giáo viên Hoá học to gan hôm trước thấy rắn trắng nhỏ thắt nơ, bàn tay ác ma lại bắt đầu rục rịch. May mà Bùi Oanh Oanh canh chừng đến là chặt nên mới không để đối phương đạt được như ý.
Nguyên một ngày, Bùi Oanh Oanh thấy cả người mệt mỏi cực kỳ, bữa cơm tối ăn nhiều hơn hẳn ngày thường.
Quý Đường hãy nhanh biến trở về đi thôi, haizz.
Hết chương 57.