Biên tập: B3

“Anh!” Bùi Oanh Oanh bị chọc giận, cô không còn lời nào để nói với người trước mặt.

Đã vậy Mason còn cười với cô, anh ta nhìn thang máy đi lên tầng bảy rồi mới thờ ơ nói: “Dù sao thì cô đi một mình cũng rất nhàm chán, chi bằng bồi tôi đi dạo đi.”

“Tôi có hẹn với người khác.” Bùi Oanh Oanh muốn ấn nút thang máy, nhưng Mason ngăn cản, anh ta nghiêng người chắn trước bảng điều khiển, chắp tay tỏ ý cầu xin: “Làm ơn làm ơn, thật ra thì tôi có chuyện muốn nhờ, giúp tôi một lần nhé. Cô nghĩ xem, không phải hôm qua tôi còn đưa cô về nhà sao?”

Anh ta người cao chân dài, chỉ cần rướn người đến là mang theo một loại áp bức không tên, nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn vờ như không thấy, cô cứ tức giận trợn mắt với Mason.

Đúng lúc này thang máy mở ra, Bùi Oanh Oanh phát hiện ở bên ngoài thang máy lại là một cánh cửa, hơn nữa cửa kia là cửa khoá mật mã.

Mason thấy Bùi Oanh Oanh bất động thì trực tiếp kéo cổ tay cô đi ra ngoài: “Yên tâm, tôi chỉ xin cô vài phút thôi, lát nữa tôi sẽ để cô đi.”

Anh ta kéo Bùi Oanh Oanh đi đến trước cánh cửa khoá mật mã, ấn mấy con số, cửa liền mở ra.

Bùi Oanh Oanh kinh ngạc khi bên trong lại là một khách sạn.

Mason thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Oanh Oanh thì giải thích: “Đây là một khách sạn theo chế độ hội viên, có mật mã mới có thể vào được, nếu không tôi cũng không có cách nào tránh được mấy người hâm mộ kia.”

Đối diện hai người chính là quầy lễ tân khách sạn, có mấy cô gái rất xinh đẹp đang đứng, vừa nhìn thấy Mason liền khom người cúi chào: “Chào Mason tiên sinh.”

Mason híp mắt cười, gật đầu: “Xin chào.”

Bùi Oanh Oanh giằng tay mình ra khỏi tay Mason, tức giận nói: “Anh đã vào được đến đây, an toàn rồi đúng không, tôi đi được chưa?”

“Này!” Mason vội vã chặn đường Bùi Oanh Oanh, cố làm ra vẻ đáng thương: “Cô đã giúp tôi đâu, cô mà đi thì tôi phải làm thế nào?”

Bùi Oanh Oanh cảm thấy cái tên Mason này thật sự là không có chút đứng đắn nào, giọng cô cũng trở nên hung dữ hơn rất nhiều: “Không phải ở đây còn nhiều người như vậy sao? Anh đi mà nhờ người khác, tôi có việc rồi.”

Cô vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên.

Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn thử, quả nhiên là Doãn Hàm gọi tới, bây giờ đã là hơn ba giờ rồi.

Kiểu người giống như Doãn Hàm này, sợ là rất khó tha thứ cho người nào trễ hẹn.

Cô đang muốn nghe máy thì Mason đã đoạt mất điện thoại của cô, anh ta còn ỷ vào chiều cao mà giơ điện thoại lên làm Bùi Oanh Oanh không sao lấy được: “Đừng nghe vội, cô giúp tôi trước đã, xong rồi chắc chắn tôi sẽ để cô đi, chuyện này chỉ có cô mới giúp được tôi thôi.”

Anh ta thấy Bùi Oanh Oanh có vẻ tức giận thì vội hạ giọng: “Oanh Oanh tốt bụng, giúp tôi một tay đi mà.”

“Ngừng!” Bùi Oanh Oanh bắt đầu thấy hoài nghi gu thẩm mỹ của Quý Đường, sao cô ấy có thể tìm một anh chàng thế này cơ chứ: “Rốt cuộc thì anh muốn tôi giúp cái gì?”

Mason nghe vậy thì lập tức nói: “Đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ Quý Đường không liên lạc với tôi rồi, tôi không tìm được cô ấy, cô ấy cũng không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại của tôi, tôi đang rất sốt ruột, tôi muốn biết hiện giờ cô ấy đang làm gì.”

Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, cô nhớ mấy tiếng trước cô vẫn còn gặp Quý Đường mà.

“Anh không tìm được chị ấy thì cũng chưa chắc tôi đã tìm được.” Bùi Oanh Oanh nói.

Mason dùng hai tay dâng điện thoại trả cho Bùi Oanh Oanh, cuộc gọi của Doãn Hàm đã ngừng lại vào lúc hai người bọn họ tranh cãi: “Vậy thì cô gọi cho Quý Đường xem cô ấy có nghe máy không.”

Bùi Oanh Oanh suy nghĩ một hồi, từ trước tới giờ cô chưa từng gọi điện thoại cho Quý Đường mà chỉ nhắn tin, nhưng căn bản thì Quý Đường cũng không mấy khi nhắn lại.

“Nếu chị ấy không nghe máy thì tôi có thể đi đúng không?” Bùi Oanh Oanh hỏi.

Mason gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Đến lúc này Bùi Oanh Oanh mới lấy dũng khí gọi điện thoại cho Quý Đường, tiếng tút tút lạnh như băng vang lên, Bùi Oanh Oanh chờ đợi giọng nói điện tử vang lên, chẳng qua cô không chờ được.

“Oanh Oanh?” Giọng Quý Đường vang lên ở đầu dây bên kia.

Bùi Oanh Oanh không ngờ là Quý Đường lại nghe máy nên hơi sửng sốt: “Chị, bây giờ… chị đang ở đâu thế?”

Mason thấy Bùi Oanh Oanh nói chuyện thì hai mắt sáng rực, anh ta chạy đến trước mặt Bùi Oanh Oanh rồi nhìn chằm chằm vào di động của cô, vẻ khẩn cầu trong mắt hiện lên hết sức rõ ràng.

Bùi Oanh Oanh thấy vậy thì không khỏi cảm thấy Quý Đường chính là một kẻ gây hoạ, sao lại trêu chọc phải một tên Mason phiền toái như vậy chứ, còn không bằng Doãn Hàm hồi trước.

Quý Đường ở bên kia im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Sao vậy? Doãn Hàm không ở cạnh em ư?”

Chỉ một câu nói thôi mà đã khiến Bùi Oanh Oanh hoàn toàn ngây dại. Cô không để ý đến Mason nữa mà nghiêng đầu nói nhỏ: “Chị, chị biết em sẽ đi gặp Doãn tiên sinh sao?”

Một tiếng cười khẽ truyền đến.

“Có chuyện gì của em mà tôi không biết chứ, nói với Mason ở bên cạnh em, khi nào tôi rảnh thì sẽ tự đi tìm cậu ta, đừng để người của cậu ta dò hỏi hành tung của tôi, nếu không đừng trách tại sao tôi nổi giận.”

Quý Đường cũng biết Mason ở bên cạnh cô, Bùi Oanh Oanh không biết phải nói gì nữa, vì Quý Đường quá đáng sợ.

Cúp điện thoại xong mà Bùi Oanh Oanh vẫn còn chưa hoàn hồn. Mason thấy Bùi Oanh Oanh bỏ điện thoại xuống thì nhíu mày: “Sao cô lại cúp điện thoại?”

Bùi Oanh Oanh nhìn anh ta, chuyển lại y nguyên lời của Quý Đường.

“Chi tôi muốn tôi chuyển lời với anh, khi nào có thời gian chị ấy sẽ tự đi gặp anh, anh không được phép dò hỏi hành tung của chị ấy.”

Mason không hề hài lòng với đáp án này, anh ta lầm bà lầm bầm: “Cái gì chứ, tôi là ngôi sao mà cô ấy còn bận hơn cả tôi? Thôi, ai bảo tôi là đàn ông chứ, nhường cô ấy vậy.”

Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ nói với anh ta: “Tôi đã giúp anh rồi, tôi đi được chưa?”

Mason phất phất tay, mất hứng với Bùi Oanh Oanh ngay tức khắc: “Đi đi, đi đi, haizz.”

Nhưng Bùi Oanh Oanh vừa mới xoay người đi thì lại nghe Mason nói: “Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô một câu, hiện tại ở ngoài cửa đều là người hâm mộ của tôi, cô mà ra thì không ổn lắm.”

Nói xong, anh ta liền chỉ về màn hình camera trên vách tường.

Quả nhiên ngoài cửa khách sạn đứng một đám người, bọn họ đang cố gắng giải mật mã.

Bùi Oanh Oanh nhìn xong thì thở dài đầy bất lực. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Doãn Hàm.

“Rất xin lỗi, Doãn tiên sinh. Tôi có chút việc bận nên chưa thể tới được.”

Doãn Hàm trả lời tin nhắn rất nhanh: “Không sao, tôi chờ em.”

Mason đi tới quầy lễ tân khách sạn trò chuyện với mấy cô gái xinh đẹp kia, một lát sau, anh ta cầm đi một chiếc thẻ mở cửa phòng.

Anh ta nghiêng người nhìn Bùi Oanh Oanh: “Cô muốn ngồi nghỉ ở bên ngoài hay là vào phòng tôi ngồi? Phòng tôi có rất nhiều hoa quả và đồ uống, còn có cả máy chơi game để giết thời gian nữa. Có lẽ người hâm mộ của tôi sẽ còn ở đó rất lâu đấy.”

Bùi Oanh Oanh xua tay: “Tôi ngồi ngoài này là được rồi.”

Cô tìm một cái ghế salon rồi ngồi xuống.

Mason thấy vậy thì không mời nữa, đi theo nhân viên khách sạn về phòng.

Một nhân viên khách sạn bưng trà tới cho Bùi Oanh Oanh, Bùi Oanh Oanh vội vàng đứng dậy cám ơn, cô gái kia chỉ mỉm cười nói không có gì, nhưng trước khi đi, cô ấy lại tốt bụng nhắc nhở Bùi Oanh Oanh một câu: “Tôi nghĩ cô nên lên mạng đọc tin tức về Mason.”

Hả?

Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp phản ứng thì cô gái kia đã rời đi, cô khó hiểu ngồi xuống, mở điện thoại ra tìm tin tức của Mason, đọc được một lúc, gương mặt nhỏ nhắn của cô liền tái đi.

Cái gì mà “Tiểu thiên vương Mason của dòng nhạc Rock and roll bị lộ chuyện yêu đương? Hẹn hò với một thiếu nữ ở trung tâm thương mại giữa ban ngày ban mặt…”

Bùi Oanh Oanh thấy hình của mình bị chụp rõ nét, thậm chí truyền thông còn phóng lớn mặt cô lên.

Tin tức này vừa được đăng lên vào mười phút trước.

Thảo nào mà Quý Đường biết cô và Mason đang ở cạnh nhau, chắc là đã đọc được tin này.

Bùi Oanh Oanh vỗ trán, cô cũng quá xui xẻo đi.

Cô nhìn màn hình camera, mấy người hâm mộ kia vẫn còn ở cửa, nhìn dáng vẻ chẳng khác nào vợ cả quyết tâm đợi đến cùng để bắt gian phu và bồ nhí.

Bùi Oanh Oanh ngồi một tiếng đồng hồ nhưng mấy người hâm mộ kia vẫn còn chặn ở cửa, cô đã hơi mất kiên nhẫn. Bỗng chợt nhớ ra Doãn Hàm là ông chủ của trung tâm thương mại này, chắc là sẽ có biện pháp xử lý.

Bùi Oanh Oanh do dự hồi lâu, cuối cùng đành nhắn tin cho Doãn Hàm.

Chưa đầy năm phút sau, Doãn Hàm mang theo một đám vệ sĩ đi lên.

Doãn Hàm anh tuấn nhưng lạnh lùng, lúc nhìn người khác cũng luôn mang theo mấy phần hờ hững, cộng thêm luôn đứng ở vị trí cao hơn người, nên khí thế toàn thân đã sớm không ai bì kịp. Mấy người hâm mộ kia vừa nhìn thấy Doãn Hàm thì đều không kìm được mà lùi về phía sau.

Bùi Oanh Oanh nhìn qua màn hình, thấy chỉ chưa đầy hai phút sau, mấy người hâm mộ kia đã như ong vỡ tổ, toàn bộ rời đi hết.

Mà chỉ tích tắc sau, Doãn Hàm cũng vào đến nơi.

Nhân viên trong khách sạn đã sớm đứng thành hàng, khi Doãn Hàm bước vào, toàn bộ lập tức cúi chào chín mươi độ.

“Chào Doãn tổng!”

Trăm miệng một lời, thái độ cung kính của họ khiến Bùi Oanh Oanh thấy chột dạ, cô để một vị Tổng giám đốc xử lý việc cỏn con không đáng kể này, liệu có phải hơi quá hay không?

Doãn Hàm sải bước đến trước mặt Bùi Oanh Oanh, ánh mắt âm trầm quét qua gương mặt cô, khi cúi xuống nhìn chân cô thì khẽ cau mày.

Anh ta trực tiếp cởi áo vest của mình ra đưa cho Bùi Oanh Oanh: “Dùng cái này che kín chân lại.”

Bùi Oanh Oanh hơi kinh ngạc khi thấy hành động này của anh ta, lần đầu tiên cô gặp Doãn Hàm, anh ta cũng cởi áo ra cho Quý Đường mặc, anh ta không thích nhìn người khác mặc ít đồ sao?

Cô không khỏi lui về sau một bước, nói lễ phép: “Không cần đâu, tôi không lạnh.”

Chân mày Doãn Hàm nhíu chặt hơn, hình như anh ta muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nhịn xuống.

Tuy nhiên Bùi Oanh Oanh đã đánh đòn phủ đầu: “Doãn tiên sinh, ngài nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?”

Doãn Hàm nghe cô hỏi thì chân mày chậm rãi giãn ra, anh ta chần chừ nhìn Bùi Oanh Oanh, môi mỏng hơi hé: “Tôi…”

“Ơ? Cô còn chưa đi à?” Không biết Mason chui từ đâu ra, chắc là anh ta vừa tắm xong, đầu tóc ướt sũng, mặc áo choàng tắm của khách sạn, tay bưng ly rượu vang.

Doãn Hàm nhìn thấy Mason thì một lần nữa lại cau mày, anh ta nhìn Mason bằng ánh mắt chán ghét, Bùi Oanh Oanh chưa từng thấy anh ta thể hiện thái độ rõ rệt như thế bao giờ.

“Người làm em bị đưa lên tin tức chính là tên nhóc lông vàng này?” Anh ta cất giọng không vui, thậm chí còn mang theo tính công kích cá nhân.

Mason nghe vậy thì không vui, không uống nổi rượu nữa: “Có ý gì, hôm nay tôi là lông đen! Lông vàng là hình tượng từ tuần trước rồi nhá!”

Hết chương 18.

Tác giả có lời muốn nói:

Oanh Oanh: Chị, bạn trai cũ và bạn trai mới của chị gặp nhau. Mùi thuốc súng thật là nồng nặc.

Quý Đường: Thế sao? (mỉm cười)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play