Chào mấy nàng, ta đã trở lại rồi đây :3 Ta cảm ơn các nàng vì đã ủng hộ và nhiệt tình vote cho ta trong mấy tháng qua :3
Vui lắm! Mấy lời này, cũng biết diễn tả ra sao, nhưng thật lòng, cái ngày ta viết truyện, ta không mong truyện sẽ được nhiều người biết đến, ta chỉ mong một chút tâm sức của mình được ủng hộ và mong khi đọc, các nàng sẽ phần nào quên đi cuộc sống chán chường và việc học áp lực! Vì vậy, chap này là để kỉ niệm truyện
được 9k view và cũng là lời cảm ơn chân thành nhất của ta tới các nàng.
—————-
Thiên Thiên bước xuống đã được vài phút, vậy mà Vi Anh vẫn đứng yên ở
đó, ánh mắt hướng lên sân khấu. Chỉ khi Vi Anh loạng choạng do ai đó vô
tình va vào mới tỉnh ngộ.
Cậu bạn va vào Vi Anh luống cuống đỡ cô dậy.
“Xin lỗi cậu nhiều! Tớ không cố ý!”
Chẳng hiểu cậu bạn ấy luống cuống xin lỗi thế nào mà rơi luôn cả kính. Nên thành ra Vi Anh mới là ngừoi cứu nguy cho cậu bạn.
Vi Anh nhặt kính lên cho cậu bạn, trong lòng đầy rẫy nghi ngờ. Có ai lại đi mà cứ cúi gằm mặt xuống như thế không hả trời.
Nhặt kính xong, Vi Anh ngẩng đầu lên định trả lại cho cậu bạn kia. Ai ngờ đến lúc quay lên thì cậu bạn đó đã đi đâu mất, thay vào đó hai con
người, một trai một gái. Là Thiên Thiên và cô bạn chảnh choẹ ngày nào.
Bàn tay giơ lên giữa không trung thả xuống không hề hối tiếc. Nụ cười thân thiện vốn đã luôn cười với người lạ biến mất từ từ. Cô suy nghĩ
nhiều lắm, giây phút này cũng vậy. Thiên Thiên- một người con trai, hay
có thể nói là người sắp trở thành một ngừoi đàn ông chuẩn bị bước qua
ngưỡng cửa cuộc đời đầy gian nan trắc trở, nay đứng trước mặt cô, vô
cảm.. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng không cảm xúc, ánh mắt xoáy chặt lấy
tâm can Vi Anh, cô là một ngừoi yếu đuối! Tại sao lại nói như thế? Bởi
vì, ánh mắt của Thiên Thiên đủ để nhìn thấu suy nghĩ của cô, còn cô, ánh mắt trong veo mà yếu ớt không dám nhìn thẳng vào mặt Thiên Thiên, thì
chẳng vì cớ gì mà lại có thể nhìn thấy tâm can cậu…chẳng vì cớ gì!
Cô nàng chảng choẹ ấy dường như không thể thích nghi nổi với bầu
không khí im lặng nhưng lại hết sức căng thẳng, lắc nhẹ tay Thiên Thiên. Thế mà cuối cùng cô ta cũng là người mở lời.
“Hai người…có việc gì thì cứ nói..tôi..tôi..tôi xin đi ra kia lấy đồ uống!”
Cô nàng đi nhanh tới bàn ăn, hay có thể nói là chạy trốn.
Thiên Thiên đút hai tay vào túi quần, nụ cười hiện lên rõ nét, nhưng, nó không phải nụ cười tự nhiên và vui vẻ như bao ngày, thay vào đó, là
sự mỉa mai dành cho ngừoi con gái đứng trước mặt mình.
Cậu- phải, đã từng yêu cô rất sâu nặng, và bây giờ vẫn thế,
nhưng…tình cảm này đang dần dần nguỵ trang lên mình nhiều lớp vỏ bọc.
Các vỏ bọc ấy có nhiều tên, lớp ngoài cùng là Lạnh lùng, sau đó là Vô
Cảm, cứ tầng tầng lớp lớp cứ thế che đi lớp cảm xúc thực sự đằng sau nó.
Phải, bài hát cậu hát là cho cô. Là tất cả tình cảm cậu chất chứa, gửi gắm vào lời bài hát những tâm tình sâu thẳm nhất.
Cô- không hề nhìn thẳng mắt cậu. Còn cậu- vẫn hai tay hai túi quần, chẳng nói gì.
Và rồi, bầu không khí lạnh lẽo biến mất khi cô quay đi, những bước đi của cô rất dài và dứt khoát, mặc cho cái váy khá nặng. Những bước đi
không hề hối tiếc….
Thiên Thiên đứng lặng người, hai tay đã rời khỏi túi quần, ánh mắt
cậu bất lực, cô…cậu không ngờ cô có thể bước đi mà không nói lời nào như thế, lúc cô quay lưng bước đi, cậu như bị ngàn mũi kiếm sắc nhọn đâm cùng lúc vào tim.
Một giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt Thiên Thiên- nơi cứ ngỡ đã cạn khô…
————–
Vi Anh quay lưng bỏ đi, cố bước thật nhanh, thật dài, làm như thế, đỡ đau hơn một chút? Làm như thế, có phải sẽ không phải gồng mình chịu
đựng đau thương?
Nhanh lên nào Vi Anh! Nhanh lên nào! Mày phải đi nhanh hơn nữa. Nếu không mai này mày sẽ phải hối hận đấy!
Vi Anh bước ra hội trường nhanh hết mức có thể. Đúng lúc ấy, Lâm đang đứng ở cửa hậu trường, thấy Vi Anh thì lại gần hỏi han.
“Vi Anh! Sao thế?”
Vi Anh dừng lại, mặt cúi gằm xuống đất, Lâm nheo mắt nhìn cô bạn,
hàng mi dài cong vút đuợc chuốt mi đen cẩn thận óng ánh, đôi mắt to tròn có chút ánh nâu ngấn nước.
Lâm lo lắng, đảo mắt xung quanh tìm Nguyệt Đan, rốt cuộc cô bạn đi đâu rồi. Hai tay Lâm đặt lên đôi vai trắng ngần của Vi Anh.
“Sao thế Vi Anh? Hay là… Thiên Thiên nói gì làm cậu tổn thuơng à?”
Vi Anh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Lâm. Cậu bạn này thật là…chơi
với nhau hai năm rồi mà cứ đi lo chuyện bao đồng thôi. Cô lau nhẹ nước
mắt, phải nói là lau rất nhanh. Mỉm cười thật tươi.
“Có gì đâu.”
Xem ra cái trò trẻ con của Vi Anh không thể lừa gặt được Lâm. Cậu bạn đứng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.
“Vi Anh, theo tớ!”
Lâm nắm cổ tay Vi Anh kéo đi trước bao ánh mắt nghi ngờ của các bạn
trong trường. Cậu cứ kéo Vi Anh đi. Dừng lại khi vượt qua 5 tầng học.
Chiếc cửa nhỏ nhắn ở cuối cầu thang mở ra.
Lâm mở nó ra, lập tức có gió lạnh thổi vào. Vi Anh khẽ giật mình một
cái, không ngờ trên sân thượng lại lạnh thế này. Bàn tay nhỏ bé nằm gọn
tay Lâm khẽ buốt, run. Lâm biết được, xì một cái rõ dài, cởi áo khoác
ra, khoác lên người Vi Anh.
“Tưởng mày menli thế nào, yếu xìu!”
À vâng! Bạn Lâm đã ăn trọn một quả đấm sau khi vừa phát ngôn xong câu phía trên =))))
Vi Anh đấm vào mặt Lâm.
“Lâu lâu mày troll tao một lần à. Đàn bà con gái menli khác nào đàn ông!”
Lâm bĩu môi như đàn bà, phủi tay áo, thanh minh.
“Mày nhìn lại mày đi Vi Anh! Mày như thế này cũng là con gái được sao?”
“Mày…”
Vi Anh lại giơ nắm đấm lên lần hai. Cái thằng này lâu lâu lại trêu cô một lần mới chịu được hay sao ấy? Chứ kịp làm gì, đã có giọng nói vang
lên.
“Hai người làm trò khỉ gì thế kia?”
Trần Hoàng đứng ở một góc trên sân thượng, trên tay cầm ly rượu vang
dò xét. Có thể cho cô biết tại sao Trần Hoàg lại ở đây được không? Tràn Hoàng đứng đó, mặt nhìn về phía hai con người đứng ở cầu thang.
Lâm cười một cái chua xót.
Rốt cuộc có đi đâu, mày vẫn không thể thoát được cậu ta rồi Vi Anh à!
Lâm nghĩ như vậy! Cậu ngẩng đầu lên, cười tươi như đười ươi xổng chuồng.
“Vi Anh! Tự dưng dạo này tao cứ bị đau bụng ấy! Tha cho tao! Tao đi”
Không cần biết cô có đồng ý hay không, Lâm cứ thế một mạch phi thẳng
xuống cầu thang. Vi Anh gọi lại, nhưng cậu vẫn cứ thế phóng đi. Thằng
khỉ đít đỏ ấy…Mai mày chết với bổn cung!!
Trần Hoàng vỗ nhẹ lên vai Vi Anh làm cô giật mình một cái,quay lại
đằng sau. Trần Hoàng nói với một giọng khá khó chịu,trên tay vẫn lắc li
rượu.
“Cậu nói chuyện với Thiên Thiên xong chưa mà lên đây?”
Vi Anh không để ý đến lời nói của Trần Hoàng, mắt chỉ chú tâm vào li
rượu đã vơi đi gần hết trên tay Trần Hoàng. Cô nhanh tay giằng lấy, lườm Trần Hoàng một cái.
“Cậu người lớn quá hay sao mà uống lắm rượu thế!”
Trần Hoàng nheo mắt lại, đưa tay ra như muốn lấy ly rượu.
“Trả cho tớ!”
Vi Anh để ly rượu ra đằng sau lưng.
“Không! Cậu uống thế đủ rồi! Cậu mới có 17 tuổi thôi, uống thế này là được rồi!”
Trần Hoàng hít một hơi dài, cố ngăn không cho bản thân cáu gắt với Vi Anh.
“Vi Anh! Tớ mệt lắm! Trả cho tớ!”
Vi Anh càng không trả, đã thế còn bĩu môi.
“Không! Không là không!”
“Tớ hỏi cậu lần cuối, cậu có trả cho tớ li rượu không?”
“KHÔNG!”
Trần Hoàng cười khẩy một cái, cậu đã vậy, đừng trách tớ làm gì để đòi lại ly rượu nha!
Trần Hoàng kéo Vi Anh vào trong sân thượng đang lộng gió. Cậu đẩy cô sát vào tường, mặt kề mặt.
“Cậu….Trần Hoàng, cậu…định làm cái gì vậy?”
“Vi Anh…vì cậu không trả cho tớ li rượu nên tớ mới phải làm thế này thôi!”
Vi Anh run lên…
“Đừng…tớ trả cậu này!”
Trần Hoàng khoái chí cười.
“Quá muộn rồi!”
Bàn tay Trần Hoàng khẽ khàng luồn vào làn tóc rối của Vi Anh.
“Trần Hoàng…đừng..tớ mà hét lên thì mọi người sẽ biết hết đấy!”
“Cậu có hét cũng chẳng có ai biết đâu!”
“Ơ kìa……”
—————-
Hết tập rồi :))))
Mấy nàng cứ hóng tiếp đi lalala :>
Nói thật là ta cũng rất xin lỗi mấy nàng nhiều gì một tháng nay không ra chap mới! Tại do đầu năm lắm bài kiểm tra quá! Với lại ta cũng đang
phải ôn thi cho đội tuyển Tiếng Anh nên khá bận!
Còn về truyện thì ta sẽ vẫn tiếp tục và sau khi thi sẽ cố gắng viết nhanh và ra chap đều đặn!
Các nàng hãy tiếp tục ủng hộ truyện của ta và cmt,vote nhiệt tình nhé!
Yêu các nàng!
Tủ Lạnh~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT