Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ
bây giờ là đôi “anh em hoạn nạn”. Cả hai đều không ngờ là sự trở về của
thái hậu lại đưa đến tình trạng gay cấn thế này. Hai người không chỉ lo
cho bản thân mà còn phải nghĩ đến tự ái của Tử Vy và Yến Tử. Có rất
nhiều việc biết mà không thể nói ra. Yến Tử là người năng động, nóng nảy còn Tử Vy thì quá nhạy cảm. Vì vậy đều không thể cho họ biết đề nghị
của thái hậu. Chỉ còn cách là tìm cơ hội xoay chuyển tình thế, lẳng lặng mà làm.
Vĩnh Kỳ suy nghĩ chọn giải pháp để Yến Tử học chữ. Sửa
đổi cách nói năng của Yến Tử. Ba tháng! Chỉ có ba tháng không hiểu có
hoán chuyển được không? Riêng về Nhĩ Khang thì chẳng biết phải làm gì
hơn, là cầu nguyện mong trời đất nhỏ lòng thương mà giúp đỡ.
o O o
Hôm ấy, hai người đến Thấu Phương Trai, Vĩnh Kỳ ném quyển sách thành ngữ lên bàn, cố ý làm ra vẻ bình thường nói:
- Nào! Yến Tử đến đây. Lâu quá rồi không có dịp học thành ngữ, mình ôn lại để không quên nhé.
Yến Tử đứng bật dậy.
- Thôi đi! Thôi đi! Tôi không học mấy thứ này đâu, chán chết đi đấy,
những thứ này chẳng ích lợi gì cho tôi cả, thà là đi học võ học kiếm còn hơn. Mấy miếng đòn hôm trước sư phụ dạy, đến nay tôi còn chưa luyện
được nữa là...
Nói rồi là chụp kiếm định chạy ra sân, Vĩnh Kỳ vội chạy theo giữ lại.
- Không học thành ngữ thì học thơ Ðường cũng được. Hôm trước anh dạy bài “xuân miên bất giác hiểu” có thuộc chưa, đọc xem nào.
Yến Tử nhướng mày.
- Có khó gì đâu “xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề điểu, dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu.” (giấc xuân không biết sáng, đây đó
tiếng chim ca, đêm đến trời mưa gió làm rơi mấy đóa hoa).
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Tử Vy đều vỗ tay mừng rỡ.
Yến Tử đắc ý nói:
- Nói thật với các anh, đọc thơ Ðường thì cũng nào có gì ghê gớm đâu, chỉ giống như hát thôi.
Vĩnh Kỳ nói:
- Vậy thì lần trước anh dạy em bài “tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến
lai giả” (trước không thấy người xưa, sau chẳng thấy người đến) em còn
nhớ không? Đọc xem nào?
- Trần Tử Ngang... Trần Tử Ngang... anh chàng này thật kỳ cục.
- Tại sao lại kỳ cục?
- Phía trước không thấy người, phía sau cũng không thấy người. Thì rõ
chốn ấy hoang dã rồi, đâu có gì vui mà nán lại, không bỏ đi cho phức,
còn bày đặt làm thơ nữa.
- Ðừng có lý luận nhăng cuội,
Và Vĩnh Kỳ đọc ngay.
- “Tiền bất kiến cổ nhân,
Hậu bất kiến lai giả,
Niệm thiên địa chi du du,
Ðộc sảng nhiên nhi thể hạ.”
(Ngoảnh lại trước người xưa vắng vẻ,
Trông về sau quạnh quẻ người sau
Ngẫm hay trời đất dài lâu
Mình ta rơi hạt lệ sầu chứa chan).
Yến Tử như nhớ sực ra, rồi bình luận.
- Ồ, anh này rõ là hay khóc tệ. Tôi nhớ ra rồi “thể hạ” tức là nước mắt
nước mũi chảy xuống. “lai giả” ý chỉ người sẽ đến. Anh chàng Trần Tử
Ngang này điên đấy, Trước không thấy người xưa, sau cũng không thấy
người đến, là khóc òa? Có phải là kỳ cục không? Mấy tay thi sĩ rõ là ở
không sinh tật, mới viết những giòng chữ này. Tôi thật không hiểu, làm
gì có ai nhịn được người đời xưa? Cũng nào có ai bết được người sắp ra
đời? Vậy mà cũng khóc, khóc một cách ngon lành như vậy.
Mọi người Yến Tử “bình luận” mà ngẩn ngơ. Nhĩ Khang cười nói:
- Cũng phải công nhận là Yến Tử nhận định cũng có lý đó chứ?
Yến Tử nghe vậy càng hăng.
- Còn nữa, ngay cái bài “xuân miên bất giác hiểu” kia cũng có vấn đề.
Tử Vy hỏi:
- Vấn đề ở chồ nào?
- Ngủ đến tận sáng trắng rồi, chim kêu inh ỏi vẫn không dậy. Tối mưa gió
ồn ào vẫn nằm đó. Còn hỏi hoa rụng hết bao nhiêu cánh rồi. Một người như vậy, chắc là mù nên chỉ nghe mà không nhìn thấy? Trời sáng trắng cũng
không biết, chẳng những mù mà còn liệt hoặc điên điên!
Mọi người nhìn nhau, hết ý kiến với nhận xét của Yến Tử, trong khi cô nàng định bước ra sân, để luyện kiếm. Vĩnh Kỳ chận lại:
- Khôing cần biết cô nghĩ gì. Nhưng những bài thơ Ðường này, ai ai cũng
đọc, ai cũng biết. Vì vậy cô cũng phải biết. Hay là thế này, hãy nghĩ là đọc giùm tôi vậy?
Yến Tử nhìn Vĩnh Kỳ:
- Vậy anh cũng luyện kiếm vì tôi nhé?
- Thì em đọc cho anh nghe một bài thơ Ðường, anh sẽ luyện với em.
Yến Tử bực dọc.
- Thơ Ðường, thơ muối gì, tôi đều không thích đọc cả. Chuyện đó như cực hình, tôi chẳng ưa đâu.
Vĩnh Kỳ cố nhẫn nại.
- Có nhiều chuyện không phải là vì chúng ta thích hay không thích mới
làm. Em chớ xem đó là gánh nặng, là sẽ thấy bình thường ngay. Em phải
biết trách nhiệm chứ?
- Cái gì mà trách nhiệm? Tại sao tôi phải có trách nhiệm đó. Anh nghĩ sao vậy? Tối ngày hết bắt tôi đọc thơ đến học thành ngữ. Hay là anh chê tôi dốt? Ít học? không xứng đáng với anh? Tôi đã bảo anh rồi, tôi mà có học hàng đống thứ đi nữa thì tôi vẫn là Yến Tử, chứ đâu biến thành phụng
hoàng đâu? Vì vậy tôi không thích đọc thơ, cũng không thích học thành
ngữ. Nếu anh mà cứ ép tôi mãi, tôi sẽ ghét anh đấy.
Vĩnh Kỳ đã bực mình từ lâu. Bây giờ không nhẫn nhịn được nữa, trước cách nói năng của Yến Tử nên giận dữ hét:
- Tại sao em không nghĩ đến cảnh khó xử của tôi chứ? Ít ra em cũng phải
nghĩ đến tôi một chút. Suốt ngày em cứ nghĩ đến chuyện chơi chứ không
chịu học. Làm như bổn phận tôi là phải cùng em chơi, cùng em quậy. Tôi
đã hết lời năn nỉ, muốn em vì tôi mà thay đổi một chút. Ðể tránh bị
người ta dòm ngó, em lại không chịu hợp tác. Nếu em nghĩ đến tôi một
chút, đứng ở vị trí tôi mà suy nghĩ, thì hẳn em sẽ hiểu. Tôi là a ca cơ
mà? Tôi có vị trí, có bối cảnh riêng của mình. Nếu em muốn bước vào gia
đình tôi, vào cuộc đời tôi, thì em phải chịu khó một chút, chứ chỉ nghĩ
đển mình không thì rõ là ích kỷ quá!
Vĩnh Kỳ vừa dứt lời, Yến Tử đã hét theo:
- Anh nói gì? Tôi chẳng hiểu gì cả. Có phải là anh chê tôi dốt nát phải
không? Tôi biết mà, anh là a ca, thân thế cao, còn thân phận tôi thấp
hèn. Anh khỏi phải nhắc nhở, nhưng tôi hỏi anh, làm a ca có gì là ngon?
Tôi đâu có dựa hơi anh? Đâu có cần anh. Nếu anh thấy tôi không xứng thì
cứ chia tay. Dù gì chúng mình cũng chưa làm lễ thành hôn cơ mà?
Càng nói Yến Tử càng tức, càng lớn tiếng:
- Anh khi dể tôi, anh khinh rẻ tôi. Sao không nghĩ ngược lại, cái bà
Hoàng ngạc nương của anh đó, tối ngày cứ tìm cách nhốt tôi. Hỏi một gia
đình như vậy. Có đáng để tôi trân trọng không. Tôi sợ phát khiếp đi thì
có!
Nhĩ Khang bước tới can hai người ra,
- Ngũ a ca, Yến
Tử! Hai người làm sao vậy? Cá tính của Yến Tử thế nào Ngũ a ca chẳng
biết sao? Có chuyện gì thủng thẳng mà nói, sao lại cãi nhau. Người ngoài họ tìm cách chia rẽ thì phải càng đoàn kết hơn chứ?
Tử Vy cũng kéo Yến Tử về phía mình.
- Có gì đâu? Chẳng qua Ngũ a ca muốn chị học thành ngữ tất cả đều tốt đẹp cho chị. Chị không hiểu còn cãi nhau với anh ấy, vậy có phải là quá
đáng không?
Vĩnh Kỳ còn giận nên quay qua nói:
- Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy, vậy mà không biết. Người hiểu biết đâu có hành động như vậy? Phải nghĩ dến tôi một chút chứ?
Yến Tử giằng tay Tử Vy đến trước mặt Vĩnh Kỳ.
- Ðúng rồi! Tôi là người không hiểu biết, tôi là đứa ngu đần được chưa?
Anh tưởng là tôi không bực ư? Mỗi ngày cứ đem những thứ mà tôi không nhớ ra vặn vẹo tôi, làm tôi bực gần chết.
Rồi như cầm lòng không đặng. Yến Tử mếu máo nói:
- Tôi mà sống với anh, chắc tôi phải biến thành một người khác. Tôi phải
“mở miệng ra là nói văn chương” vậy thì tại sao anh không chọn người ăn
nói văn vẻ? Tại sao lại chọn tôi? Tôi thấy tịnh như xứng với anh lắm
đấy, anh chọn Tịnh Nhi đi!
Vĩnh Kỳ giận dữ.
- Nói vậy nghe được à? Con người kỳ cục quá!
- Sao lại không? Anh mới là kỳ cục, kỳ cục hơn ai tất cả.
Nhĩ Khang và Tử Vy hoảng lên cố sức can gián, Nhĩ Khang nói:
- Ngũ a ca này! Anh hãy nhịn một chút đi, Bình tĩnh mới không sai lầm!
Tử Vy thì vỗ Yến Tử.
- Ðừng khóc nữa! Đừng khóc Yến Tử. Chị mà khóc Ngũ a ca cũng nào có vui,
Thuờng khi chị chỉ bệnh có một chút là Ngũ a ca đã quýnh lên. Chị khóc,
anh ấy khổ lắm đấy!
Yến Tử càng khóc to hơn.
- Anh ấy mà đau khổ ư? Đúng rồi, đau khổ vì chẳng biết làm cánh nào để bứt tôi ra được!
Vĩnh Kỳ nghe vậy bỏ đi, vừa đi vừa nói:
- Ðược rồi! Được rồi! Coi như tôi ngu muội mới quen biết người như cô đi, tôi điên mà.
Yến Tử nghe vậy hét lớn:
- Vâng, anh là thằng ngu, là thằng điên, vì vậy anh mới quen tôi, anh đi đi! Ðừng có đến đây tìm tôi nữa!
Yến Tử nói xong cũng ném kiếm bỏ chạy về phòng.
Tử Vy và Nhĩ Khang nhìn nhau, rồi một người đuổi theo Vĩnh Kỳ, một người chạy vào phòng ngủ tìm Yến Tử.
o O o
Khi đến Cảnh dương cung, Nhĩ Khang trách Vĩnh Kỳ.
- Lần trước tôi với Tử Vy có chuyện không vui chính anh đã khuyên tôi đủ
thứ. Thế mà tại sao lần này, xảy ra cho chính mình, anh lại không bình
tĩnh. Ðể sự việc lại rắc rối lên như vậy? Đúng ra có nhiều điều anh
không nên nói.
- Tại sao có điều tôi không nên nói? – Vĩnh Kỳ vẫn còn hậm hực.
- Chyện này tôi đã cố nén lâu rồi, đúng ra phải nói từ lâu. Cậu không
thấy đó sao? Thái độ như vậy làm sao có thể chịu được? Không chịu học
hành! Lần trước mấy câu thành ngữ đọc trật vuột cả. Lần này đến thơ
Ðường cũng chẳng gắng mà đọc cho đúng, lại còn lý luận này nọ. Nếu cô ấy mà biết nghĩ đến tôi thì đâu có làm chuyện như vậy?
- Thành thật mà nói, chúng ta cũng cần phải thông cảm cho cô ấy. Có lúc tôi thấy mình đã nghĩ oan cho cô ta.
- Nghĩ oan ở chỗ nào?
- Chẳng hạn chuyện bắt Yến Tử học. Chuyện đó ngoài khả năng của cô ta.
Cái đáng yêu, dễ thương của Yến Tử là sự chất phác, quê mùa. Anh yêu Yến Tử hẳn cũng là vì yêu cái chơn chất đó. Vì vậy, Yến Tử nói đúng, nếu
bây giờ ta mà “cải tạo” cô ấy tức là không còn Yến Tử nữa. Làm vậy có
phải là hoài công không?
Vĩnh Kỳ nghe có vẻ nghĩ ngợi, nhưng lại nói:
- Nhưng cậu cũng biết, chỉ chuyện tôi yếu cô ấy không chưa đủ cơ mà.
- Vâng, đó là nổi khổ tâm của anh, nhưng cũng là nỗi khổ tâm của Yến Tử.
Bị lão phật gia ghét bỏ đã là một áp lực. Anh đúng ra phải an ủi, đằng
này lại gây sức ép thêm, bằng cách bắt học. Ban nãy Yến Tử đã nói thật,
cô ấy chẳng có trí nhớ. Vì vậy ngoài chuyện nghĩ đến mình bị mọi người
ghét bỏ ra, còn có cái mặc cảm tự ti. Bởi anh rõ là không muốn Yến Tử là Yến Tử nữa, mà anh muốn có một Yến Tử tiểu thơ đài các?
- Tôi nào có ý đó?
- Anh không biểu hiện ra, nhưng từ thái độ là vậy. Vì anh đã nói anh đã
uổng công vun đấp tình cảm, anh là thằng ngu... những câu nói đó cho
thấy anh khinh khi cô ấy. Tiếc rẻ vì mình đã quen một cô gái vô học,
thông tục. Nhưng anh quên là sự chơn chất vô tư của Yến Tử là một vốn
quý. Mấy tiểu thơ khuê các làm sao có được? Giọng điệu của anh chẳng
khác lão phật gia chút nào...
- Tôi không hề khinh cô ấy.
- Nhưng điều đó Yến Tử nào có nghe thấy! Cô ta chỉ thấy anh gặp là la
hét. Anh cứ đem cái thế gia của mình ra, nào là a ca, là người có danh
vọng. Vì danh vọng của anh, cô ấy phải thế này thế nọ mới xứng đáng là
một vương phi. Bằng không thì chẳng xứng.
- Tôi đâu có nói vậy đâu?
- Nhưng những điều anh nói đã khiến người khác hiểu như thế!
Vĩnh Kỳ cảm thấy rối rắm. Những lý luận của Khang rõ là làm Vĩnh Kỳ bế tắt. Nhĩ Khang lại ướm lời.
- Nếu tôi là anh, nãy giờ tôi đã đi nhanh đến Thấu Phương Trai xin lỗi cô nàng.
Vĩnh Kỳ lớn tiếng.
- Cái gì? Xin lỗi ư? Ai lại làm chuyện kỳ cục vậy? Trong chuyện này đâu
phải chỉ một mình tôi có lỗi? Cô ấy cũng có vậy? Cô ấy là đàn bà phải
xin lỗi tôi trước chứ. Ðàn ông con trai ai lại xuống nước kỳ vậy?
- Chúng ta mặc dù là nam tử hán đại trượng phu, nhưng trước mặt bọn tiểu
nữ tử lại khó mà cao ngạo được. Tốt nhất anh đừng sa vào vết chân trước
đó của Tôi. Ðể Tử Vy say lúy túy, rồi đưa đến tai họa nữa. Rốt cuộc rồi
lại hối không kịp.
Vĩnh Kỳ vẫn cương quyết.
- Tôi không khiếp nhược như cậu đâu!
- Thôi được, anh ngon hơn tôi. Vậy thì sau này đừng có hối hận nhé? kinh nghiệm bản thân tôi thì càng cứng sẽ càng sai đấy.
Nói rồi, làm bộ thở dài.
- Bình thường Yến Tử cũng làm ra vẻ cứng cỏi vô cùng. Vậy mà mới một chút đó cũng đã bù lu bù loa không hiểu cô nàng bây giờ thế nào nữa. Anh
không quan lại Thấu Phương Trai, không biết chuyện gì đã xảy ra!
Nói xong đứng dậy bỏ về, Vĩnh Kỳ nhìn theo Nhĩ Khang rồi buông mình xuống ghế, mà lòng đầy giằng co.
o O o
Nhĩ Khang khuyên Vĩnh Kỳ không được, thì Tử Vy cũng nào có khuyên bảo được
gì Yến Tử. Vì bản chất người nào cũng ngang ngạnh đâu ai chịu khuất phục ai?
Mãi đến tối, Yến Tử đợi mãi chẳng thấy Vĩnh Kỳ đến, cơn giận càng cao hơn. Cô nàng bỏ cả cơm tối, cứ đi lại mãi trong phòng, mặc cho bao tử cồn cào.
Ðến khuya Kim Tỏa hâm nóng thức ăn lại, mang đến bên Yến Tử cười nói:
- Chị Yến Tử, đừng có giận mà. Em làm thức ăn rất ngon hâm nóng lại cho
chị nè. Có cả món chè tráng miệng hột sen ngân nhĩ nữa, chị uống đi cho
hạ hỏa. Giận làm gì, chỉ làm tổn hại chân khí của mình thôi. Ăn đi!
Yến Tử khoát tay:
- Tôi không ăn đâu chết là cùng chớ gì!
Kim Tỏa đặt món ăn lên bàn bước tới:
- Xin hãy nghĩ đến nô tài một chút đi. Tôi đã bỏ công đến nhà bếp nấu
thức ăn đặt biệt này cho chị. Có há cảo, bánh bao, gà rô ti nè. Còn nóng đó, ăn đi! Ăn đi!
Yến Tử giậm chân.
- Ðã bảo không ăn là
không mà. Anh ta là cái gì mà lên mặt vậy? Định đem cái chức danh a ca
ra dọa ta ư? Ta thật xui xẻo mới đụng phải người như vậy. Lần truớc
Hoàng a ma tát ta một bạt tay, đã nói với anh ấy, nếu thương ta thật
tình thì cùng ta bỏ đi đi, bỏ cái chức danh a ca. Vậy mà anh ấy không
chịu bắt ta phải chịu cực khổ trong cái hoàng cung này còn đòi cải tạo
ta. Ta làm sao không nổi giận, anh ấy tưởng mình có giá lắm ư? Anh ta
coi trọng cái chức danh a ca hơn cả tình yêu của ta nữa!
Tử Vy bước tới vỗ về.
- Chị nói oan cho Ngũ a ca hãy nghĩ lại chuyện anh ấy cướp ngục, cứu
chúng ta xem thế nào? Lúc đó chẳng phải là mọi người đã có ý định bỏ
trốn cả không? Anh ấy đâu phải là hạng người say mê phú quý? Vì chị mà
Ngũ a ca đã hy sinh biết bao thứ? Từ ngày lão phật gia về, Ngũ a ca đã
phải chịu biết bao là áp lực. Dù gì thái hậu cũng là bà nội ruột của Ngũ a ca, đâu ai lại có thể không biết đến ông bà mình. Chị hãy đứng ở lập
trường của Ngũ a ca mà nghĩ lại đi!
Yến Tử càng giận.
-
Lập trường của anh ấy? Hừ chẳng lẽ anh kỳ chỉ quan tâm đến lập trường
của mình, còn lập trường của tôi thì sao? Tại sao lại thiên vị như vậy?
Nói cái gì ra cũng ép tôi phải thế này thế nọ nhưng tôi thà là...
Yến Tử nói đến đó chợt nghĩ ra được thành ngữ tiếp.
- Tôi thà là “sĩ khả sát bất khả nhục” (kẻ sĩ thà chết chứ không chịu
nhục) anh ấy muốn có cô ấy. Còn tôi đánh chết cũng không thể biến ra
người như vậy được.
Tử Vy cố nhịn cười nói:
- Ngũ a ca nào có muốn chị biến thành người vậy đâu? Nếu chị mà biến ra mẫu người như
thế, thì chắc có lẽ Ngũ a ca là người cuốn gói bỏ chạy trước đấy.
Rồi Tử Vy nói thêm:
- Thật ra thì anh ấy rất yêu quý chị, rất thích chị.
Yến Tử trừng mắt.
- Ngươi đừng có biện hộ cho anh Kỳ, đừng có nói tốt anh ta được không?
Tử Vy vội nói:
- Thôi được! Thôi đươc! Tôi sẽ không nói hộ ai cả, tôi sẽ nói là anh Vĩnh Kỳ rõ là kỳ cục, không biết thế nào là tình cảm. Không biết thương
hương tiếc ngọc, thôi thì mặc kệ anh ấy vậy. Ðừng nhắc đến con người bạt bẽo kia làm gì? Thôi! Bây giờ thì chị ăn được rồi chứ?
Tử Vy bứng chén chè hột sen sang.
- Ðừng để chết đói! Tội gì mà phải nhịn đói? Nào ăn với tôi đi nào?
- Tôi bảo không ăn là không ăn mà.
Yến Tử đẩy tay, chén chè rơi xuống đất vỡ tan.
o O o
Kết quả, qua ngày hôm sau, Yến Tử bỏ hoàng cung ra đi.
Trời vừa tờ mờ sáng, là Yến Tử cải trang thành thường dân mang túi nhỏ, đựng quần áo và tiền bạc rồi bỏ ra ngoài cung.
Ra đến cổng thành, đám thị vệ chận lại, nhưng khi nhìn ra là Yến Tử, bọn họ lập tức đứng nghiêm.
- Hoàn Châu cát cát kiết tường!
Yến Tử ra lệnh.
- Vậy sao còn chần chừ gì không mở cửa thành cho ra đi ra?
Ðám thị vệ ngập ngừng.
- Cát cát muốn đi ra ư? Chưa có lệnh mở.
Yến Tử vỗ vỗ lên chiếc túi.
- Lệnh phi nương nương muốn ta mang cái túi này ra cho một người ngoài cung, ta phải giao gấp cho người ta.
Thị vệ nhìn ra ngoài.
- Người ta đứng ở ngoài chờ ư?
Yến Tử thừa cơ đá thị vệ rồi phóng người ra ngoài nói:
- Ta có đặc lệnh của hoàng thượng, có thể ra khỏi hoàng cung bất cứ lúc
nào. Lệnh phi nương nương cũng có việc muốn ta làm ngay, nếu ai ngăn
chặn làm chậm trễ, ta sẽ mét lại hoàng thượng lúc đó sẽ tai họa đấy.
Yến Tử phi thân thật nhanh, bỏ mặc bọn thị vệ ngẩn ngơ phía sau. Khi đã đi
xa được một đoạn đường mới quay đầu nhìn lại hoàng cung, lòng đầy xúc
cảm.
- Hoàng cung, Ngũ a ca, Hoàng a ma, Tử Vy ta đi đây nhé! Ta đi và sẽ không bao giờ quay lại nữa, đừng chờ!
Minh Nguyệt có bổn phận phục vụ Yến Tử sáng sớm bước qua phòng mới hay là
Yến Tử không còn trên giường, chăn nệm xếp tươm tất. Quần áo giày dép
cung đình còn nguyên. Cạnh gối có để lại một phong thư.
Nhìn thấy phong thư, Minh Nguyệt mới giật mình, biết là có chuyện rồi, vội vã cầm thư sang gặp Tử Vy.
Tử Vy mở ra xem, chỉ thấy vẻ một con chim én bay ra khỏi hoàng cung. Phía
dưới viết thêm mấy chữ nguệch ngoạc “trước không thấy cổ nhân, hậu không thấy người đến, người mà không nhìn thấy nữa đó chính là Yến Tử.”
Tử Vy hoảng hốt gọi:
- Tiểu dặng tử, Tiểu Trác Tử!
Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử vội vã chạy vào.
- Các ngươi có thấy Yến Tử đâu không? Có ai thấy?
Tiểu Đặng vội nói:
- Chúng tôi vừa đến Thần Võ môn hỏi, ở đấy bảo là lúc trời còn chưa sáng, đã thấy cát cát cải trang làm dân thường nói là phải ra ngoài để lo
việc cho lệnh phi nương nương nên đã xông ra cổng thành đi mất. Bây giờ
thị vệ đang định bẩm báo cho hoàng thượng biết sự việc đấy.
Tử Vy nghe vậy giật mình, hối Tiểu Đặng Tử:
- Tiểu Đặng Tử, ngươi nhanh nhanh chạy sang Cảnh Dương cung nói cho Ngũ a ca biết đi, còn Tiểu Trác ngươi tìm lại nhà Phước đại gia, nhờ người
đến ngay Thần Võ môn để chận họ lại, không để chuyện làm kinh động Hoàng a ma, sau đó nói với Ngũ a ca và phúc đại gia đến ngay đây, để bàn cách ứng phó.
- Vâng!
Và chỉ một lúc sau là Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang hớt hải chạy dến. Vừa gặp Tử Vy đã hỏi
- Cô ấy để thơ gì lại? Đâu đưa ra cho tôi xem nào?
Tử Vy giao thư cho Vĩnh Kỳ:
- Các anh có chận bọn thị vệ lại không? Chuyện này mà để hoàng thượng
biết là không tốt. Yến Tử lại gây chuyện không hay, mong là quỷ thần
giúp đỡ, để bọn mình tìm được cô ấy về.
Nhĩ Khang nói:
-
Tôi đã dặn dò bọn thì vệ rồi, bọn nó cũng đang sợ té khói đây. Vì để cho cát cát ra ngoài, mà không lệnh là điều cấm. Nghe nói bọn mình tìm cách giải quyết được, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi giật lấy thơ trên tay Vĩnh Kỳ liếc qua, Nhĩ Khang giậm chân nói:
- Ðấy thấy chưa? Tôi đã nói với anh rồi, mà chuyện này đừng có nhì nhằng
mà anh lại không nghe, cứ tự ái! Trong khi Yến Tử là con người dễ bị
kích động, làm việc đâu có suy nghĩ như mình. Giờ thế nào? Anh thấy sao?
Vĩnh Kỳ còn bối rối nói:
- Xin lỗi, tất cả tại tôi cả. Sơ xuất quá, nhưng tôi làm sao biết, là cô
ấy lại có thể hành động như vậy. Nếu biết tôi nào để Yến Tử học thành
ngữ, học thơ Ðường làm chi?
Kim Tỏa đứng gần thấy vậy nói:
- Thôi đừng có chậm trễ nữa, mau mau đi tìm Yến Tử về đi. Tôi nghĩ chắc
chị ấy cũng không đi đâu xa đâu hẳn là đến Hội Tân Lầu thôi. Chị ấy chỉ
quen Liễu Thanh, Liễu Hồng, gặp chuyện không vui, hẳn là đến đây để kể
lễ. Ðó là chưa nói ở đó còn có sư phụ chị ấy nữa.
Nhĩ Khang nói:
- Ðúng, chúng ta nên đến Hội Tân Lầu ngay! Ngũ a ca có đến đó liệu mà năn nỉ đấy, bọn này không biết đâu.
Tử Vy nói:
- Tôi cùng đi với các anh nhé?
- Cô đi cùng thì sẽ gặp rắc rối, vì hôm nay đâu phải là ngày được xuất cung?
- Nhưng nếu tôi không cùng đi, thì bảo đảm với các anh là sẽ không tìm ra được Yến Tử. Mà tìm được, chưa hẳn cô ấy lại đồng ý về.
Vĩnh Kỳ gật đầu.
- Ðúng! Đúng! Tử Vy, cô phải cùng đi với chúng tôi. Cái cô nàng Yến Tử đó không dễ dỗ ngọt đâu.
Nhĩ Khang nói:
- Vậy thì không chậm trễ nhanh lên, chúng ta còn phải đến gặp lệnh phi
nương nương trước, năn nỉ người. Nhưng đừng nói là Yến Tử cãi nhau với
Ngũ a ca mà bỏ đi, chỉ nên nói là Tử Vy muốn đi thăm mẹ tôi thôi.
Rồi Nhĩ Khang quay sang dặn dò Kim Tỏa
- Kim Tỏa ngươi ở lại trong cung, nếu rủi mà hoàng thượng hay lão phật
gia đến, thì ngươi nói hai cô cát cát đến nhà Phước đại nhân. Tuyệt đối
không được tiết lộ chút nào về chuyện Yến Tử bỏ đi nghe không?
- Tôi biết và sẽ ở lại nhà chờ tin tức!
Tử Vy gật đầu, rồi mọi người vội bước ra cửa.
o O o
Nửa giờ sau, mọi người đã có mặt ở Hội Tân Lầu.
Liễu Thanh, Liễu Hồng, Mông Đan nghe qua thẩy đều kinh ngạc.
- Yến Tử bỏ đi mất rồi? Làm gì có thể như vậy được? Nếu ra đã đến đây
rồi? Sao không? Từ bữa trừ tà đến giờ bọn này nào gặp cô ấy đâu?
Liễu Thanh nói, trong khi Liễu Hồng lại nghi ngờ.
- Làm sao các người biết là Yến Tử bỏ ra ngoài này. Bản tính cô ấy hay
pha trò, coi chừng trốn ở một nơi nào đó rồi giả vờ phao tin. Các người
có tìm hết trong cung chưa?
Vĩnh Kỳ quá bối rối, nên nắm lấy ngực áo Liễu Thanh nói:
- Liễu Thanh, bọn mình đều là bạn bè thân thiết của nhau cả mà, đừng vì
muốn giúp Yến Tử trốn mà dối chúng tôi. Tôi biết cô ấy chẳng có nơi nào
đến cả, nếu chẳng có các người giúp sức. Hãy nói ra đi!
Liễu Thanh đẩy tay Vĩnh Kỳ ra nói:
- Tôi lừa gạt các người làm gì? Yến Tử không có đến đây thì nói là không có đến, nếu không tin các người cứ hỏi Mông Đan đi.
Mông Đan nói:
- Cô ấy thật không có đến đây, mà cô ta bỏ đi từ lúc nào chứ? Các người
phải bình tĩnh suy nghĩ, xem Yến Tử có thể đến nơi nào? rồi chia nhau mà tìm đi!
Tử Vy nghe vậy tin ngay, nói với Vĩnh Kỳ.
- Tôi
nghĩ, Yến Tử đã bất bình từ lâu, nên bỏ trốn thật sự đấy. Và không muốn
chúng ta tìm được, nên chẳng đến Hội Tân Lầu. Cô ả muốn từ bỏ hết tất cả bạn bè mà.
Nhĩ Khang nhận định.
- Nếu vậy thì tình hình
có vẻ nghiêm trọng đấy, vì Yến Tử biết võ, lại biết kiếm tiền, có thể tự lập. Biết đầu giờ này đã bỏ Bắc Kinh này, đi ngao du giang hồ khắp nơi
rồi?
Vĩnh Kỳ nghe vậy giật mình.
- Võ công Yến Tử đâu có
thể gọi là võ được? Nếu có đánh lộn với ai chưa chắc bảo vệ được mình.
Bản tính cô ta lại không biết trời cao đất dày là gì cả. Một mình đi
giang hồ, e là sẽ gặp dữ nhiều hơn là lành. Vậy thì nguy thật.
Mọi người nhìn Vĩnh Kỳ thông cảm, Nhĩ Khang an ủi.
- Ðừng lo quá, chúng ta ở đây đông người, lập tức chia ra tứ phía tìm.
Trước hết là lục sạo hết hang cùng ngõ hẻm ở thành Bắc Kinh này xem sao?
- Ðúng, bây giờ ta chia ra. Nhĩ Khang và Tử Vy một toán. Số còn lại mỗi
người phụ trách một con đường. Chỉ cần một tiếng đồng hồ là sẽ có kết
quả ngay!
o O o
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang chia nhau đi.
Họ đâu có ngờ là Yến Tử khi rời khỏi hoàng cung ra ngoài, cũng không
biết là sẽ đi về đâu. Cứ quảy chiếc túi trên vai. Rồi theo dòng người
ngược xuôi hết con đường này đến con người khác. Yến Tử nghĩ: Tử Vy và
Nhĩ Khang chắc chắn là sẽ đến Hội Tân Lầu tìm ta, trong khi ta đã cương
quyết bỏ đi rồi, sao lại cho họ tìm được. Bây giờ ta cũng không còn là
“Hoàn Châu cát cát” nữa. Từ đây ta sẽ sống thực với ta. Ta là Yến Tử,
không quan hệ một chút nào với Hoàn Châu cát cát. Ta sẽ đi tìm việc làm
để sống nhưng giờ ta đi đâu đây?
Yến Tử nhìn quanh không biết nên đi đâu. Ði một lúc chợt dừng chân trước một cái quán có vẻ là quán
nước. Thấy có rất nhiều người tới lui. Yến Tử nhìn lên bảng thấy đề mấy
chữ “Du Hiên Kỳ xã” Yến Tử nhìn mãi mà không biết ý nó nói gì, suy nghĩ
mấy chữ này lạ quá, nhưng chữ “kỳ xã” có chữ kỳ tức là cờ... Ờ, đúng rồi ở đây người đánh cờ mình cũng thích đánh cờ, vậy thì vào xem.
Thế là Yến Tử đi vào Kỳ xã. Chỉ thấy trong đó có nhiều chiếc bàn, nhiều
người vây quanh. Vừa đánh cờ vừa uống trà. Yến Tử tuy đánh cờ dở nhưng
lại rất mê cờ, nên bước tới một bàn tò mò nhìn.
Trong kỳ xã lúc đó chỉ toàn là đàn ông, nên sự xuất hiện của Yến Tử gây nhiều chú ý.
Yến Tử thấy ông già bên cạnh đi một nước cờ, vẫn tật cố hữu không ngăn được nói:
- Ý! Đừng đi nước có đó, đi nước cờ này này!
Nói là thò tay xuống bàn cờ, kéo cờ đi.
Hai ông gia đang đánh cờ nhìn lên, ông lão bị Yến Tử đi cờ chau mày.
- Cô ở đâu mà xuất hiện nơi này? Làm ơn đứng xem đừng có chỉ chỏ.
Hai ông lão lại tiếp tục đánh cờ. Yến Tử đứng xem một lúc lại không ngăn được.
- Sai rồi, sai rồi. Phải giữ con trên lại, đi con dưới đây này.
Ông lão sa sầm nét mặt.
- Ðã bảo, xem cờ không được nói cơ mà?
Yến Tử nói:
- Tôi biết xem cờ không nói mới là chân quân tử, nhưng tôi không làm được điều đó.
Ngay lúc đó một gã trung niên khoảng bốn mươi tay cầm quạt phe phẩy đi tới, nhìn Yến Tử rồi nói:
- Tôi là chủ quán cờ này. Còn cô ở đâu lại đây? Nơi này không tiếp khách nữ!
Yến Tử chau mày:
- Không tiếp khách nữ ư? Sao có chuyện kỳ cục vậy? Cửa quán các người mở rộng như vậy, không phải là ai cũng vào được à?
- Vâng.
- Thế thì tôi cũng vào đây đánh cờ, sao lại không tiếp.
Ông chủ quán họ Ðỗ cười khinh khỉnh.
- Cô muốn đến đánh cờ ư? Cô có biết là đánh cờ phải trà tiền cờ, tiền trà, cô có tiền không?
- Bao nhiêu tiền một ly trà?
- Một đồng một ly.
Yến Tử móc trong túi ra một lạng bạc, đặt mạnh lên bàn hỏi:
- Lạng bạc này trị giá bao nhiêu? Có đủ trả tiền cờ hay không?
Lão họ Ðỗ thấy vậy giật mình vội nói:
- Đủ, đủ chứ! Bây giờ cô muốn đánh cờ với ai đây?
Yến Tử đưa mắt nhìn quanh, rồi nói:
- Thôi đánh với ông vậy.
Ông chủ quán cười.
- Cô muốn đánh với tôi ư? Cô biết tôi thuộc cao thủ cờ không? Thôi chọn người khác vậy!
Rồi chỉ một gã mặt choắt nói:
- Thằng đó là đệ tử tôi đấy, cô đánh với nó thử xem.
Yến Tử thấy bị tự ái xúc phạm nên nói:
- Tôi chỉ muốn đánh cờ với ông thôi.
- Muốn đánh cờ với tôi phải đặt cược. Không cá cược tôi không đánh.
Yến Tử nói:
- Ðặt cược ư? Cũng được! Khá lâu rồi ta không được đánh bạc, bữa nay làm một bữa xem!
Ông Ðỗ với ánh mắt xảo quyệt, cười nhẹ.
- Có nghĩa là nếu tôi thua, tôi sẽ chung tiền cho cô và ngược lại, cô thua phải đưa tiền cho tôi đấy.
Yến Tử hỏi:
- Cược bao nhiêu đây?
Lão Ðỗ cầm lượng bạc của Yến Tử lên.
- Thì cược cái lượng bạc này vậy.
- Ðược.
Hai người ngồi vào bàn, lão Ðỗ nói với tiểu nhị...
- Tiểu nhị, hãy pha một bình trà ngon nhé.
Rồi đưa tay nói với Yến Tử.
- Nào mời cô đi trước đi.
Yến Tử hiên ngang đi ngay một con. Ðám đông đứng chung quanh xì xào. Lão Ðỗ không vội đi ngay, hỏi:
- Gọi tiểu thư là gì đây?
- Là Tiểu Yến Tử!
Vừa nói vừa nhìn vào bàn cờ. Lão Ðỗ đã tiến quân đi được mấy bước đã chiếu bí Yến Tử, Yến Tử không chịu rút cờ lại nói:
- Ồ chơi xấu quá, ông gài bẫy tôi ư? Không được đâu, tôi đi lại nước cờ này.
Yến Tử không thực hiện được ý định. Cây quạt trên tay của lão Ðỗ phớt qua. Yến Tử như bị điện giật, vội rút tay lại. Lão Đỗ nói:
- Ðánh cờ ăn tiền thì đã chọn cờ, đi rồi không được hồi!
Yến Tử ngạc nhiên nhìn lão Ðỗ. Cái con người này lạ thật, trời lạnh thế này mà lại phe phẩy cây quạt trên tay. Hay là hắn biết võ công?
Yến Tử cứ suy nghĩ thì lão Ðỗ đã thọc xe xuống ăn mất một con mã của Yến Tử. Yến Tử kêu lên:
- Ồ! Thế này thì không được! Ông lợi dụng lúc tôi không để ý hưởng thế thượng phong, vậy là chơi không đẹp.
Lão Đỗ cười.
- Thôi không nói nhiều. Bàn cờ này cô thua đứt rồi!
- Tôi thua à? Yến Tử nhìn xuống bàn cờ đành chấp nhận. Thôi được rồi, ta chơi ván khác vậy.
Lão Đỗ cười:
- Chơi ván khác ư? Cá cược bao nhiêu đây?
Yến Tử lấy nguyên một nén bạc, liệng lên bàn hùng hồn nói:
- Nếu ông mà đánh thắng ba bàn liên tiếp thì thỏi bạc này sẽ hoàn toàn thuộc về ông.
Lão Đỗ cười híp mắt.
- Tôi chỉ cần thua cô một bàn là chung ngay một nén bạc cho cô.
- Chắc nhé!
- Vâng.
Thế là ván cờ lập lại. Nhưng chỉ đi được có mấy bước. Yến Tử lại thua. Bàn
thứ hai lại thua nữa, đến thứ ba cũng tương tự. Lão Đỗ chắp tay lại ra
vẻ sảng khoái:
- Vậy là nén bạc này của tôi rồi nhé.
Yến Tử thua đổ mồ hôi hột, tức khí móc thêm một nén bạc thứ hai ra.
- Ðánh lại! Đánh lại!
Nhưng cuối cùng Yến Tử lại thua tiếp cuối cùng lão Đỗ đã thấy đủ, đứng dậy.
- Thôi nghỉ không chơi nữa đâu!
Nhưng Yến Tử nào chịu thua, đứng chận ngang.
- Ông thắng rồi bỏ đi ư? Thế này đâu có được?
Lão Ðỗ làm bộ nói:
- Ðánh thế này chán quá. Một bàn một thỏi đi.
- Được!
Yến Tử nói rồi thò tay xuống cạnh định kiếm túi đãy của mình lấy bạc đánh.
Không ngờ chiếc túi trống rỗng. Yến Tử giật mình hét lên:
- Ai lấy cắp của tôi rồi?
Ðám đông đứng quanh chỉ nhìn nhau lắc đầu. Lão Đỗ từ tốn nói:
- Mất bạc ư? Ờ! Ở giữa nơi đông người thế này cô phải cẩn thận chứ? Này
hãy nhìn lên vách tường nhà tôi xem. Tôi có treo tấm bảng “coi chừng móc túi” nữa cơ mà?
Yến Tử cờ bạc thua, bây giờ mất sạch hết tiền, lại nghe tay chủ quán nói vậy, nên đổ quạu làm dữ.
- Ông nói vậy sao được. Ðồ đạc để trong quán ông thì ông phải có trách
nhiệm chứ? Cửa tiệm này là gì? Ăn cướp à? Hãy đem tiền trả hết lại cho
ta!
Lão Ðỗ vỗ mạnh một cái lên bàn hét:
- Cô ăn nói đứng
đắn cho một chút? Ở thành phố Bắc Kinh này có ai dám nói Ðỗ đại gia là
làm chuyện mờ ám đâu? Ngươi là đứa bụi đời phương nào, chẳng tìm hiểu rõ ta là ai, lại dám lớn lối như vậy? Nếu biết điều thì mau về nhà lấy
tiền khác ra đây, cờ bạc tiếp.
Nói xong anh ta phẩy quạt một cái
sức gió của cái phẩy đẩy cả vạt áo Yến Tử lên tận mắt. Ông ta còn vận
nội công, nói như lệnh vỗ.
- Tiểu Nhị! Tiễn khách!
Yến Tử
đâu có chịu thua, hét một tiếng, đạp đổ chiếc bàn truớc mặt. Bình trà,
tách trà đổ bể tùm lum. Những người đứng quanh vội vã né tránh.
- Cái cửa tiệm ăn cướp này. Dám trộm cả tiền của bà ư? Vậy là quá lắm. Bọn bây muốn chết mới đụng đến bà!
Vừa nói vừa đạp đổ tất cả những chiếc bàn còn lại. Lão Ðỗ giận, xòe quạt ra bước tới, quơ tay sang định chụp lấy Yến Tử. Yến Tử hét:
- Rõ là ngươi biết võ công nữa ư? Biết võ công mà làm chuyện ám muội vậy là không tốt, muốn bắt giữ ta, cứ bắt đi!
Yến Tử vừa nói vừa phi thân, nhảy từ nơi này sang nơi khác. Nhảy đến đâu
bàn ghế gãy đổ đến đó, chủ quán họ Ðỗ tức quá gầm lên đuổi theo. Khách
thấy đánh nhau sợ mang họa, vội bỏ chạy ra ngoài cả.
Lão Đỗ nào
chỉ có một mình còn mấy tay tiếp sức nữa. Trong khi Yến Tử vừa đánh mấy
chiêu với chủ quán đã biết mình không phải đối thủ của hắn ngay. Nhưng
đã lỡ giao đấu, không lùi được nữa, đành húc đầu vô mà đánh.
Một
cây quạt đã đánh trúng vai Yến Tử cảm thấy đau buốt, hét lên. Một cây
quạt thứ hai lại bay đến, Yến Tử biết muốn thoát chết chỉ có nước chạy,
nên xông về phía cửa. Nhưng trước cửa đã có mấy tay giữ cửa. Lão chủ
quán chỉ cần phi thân tới, gõ nhẹ quạt lên đầu, là mắt Yến Tử tối sầm
lại. Không còn biết gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT