Nhìn cuốn sổ tiết kiệm 1 tỷ đô la trên bàn, Hoàng Kỳ Phương cười híp cả mắt. cô lật tay lên một cái USB màu đỏ đưa cho người đàn ông mặc ves lịch lãm ngồi đối diện “ đây là vật phẩm ông cần, chúng ta hợp tác vui vẻ” nói xong trên môi Hoàng Kỳ Phương nở mộ nụ cười hòa ái.
Người đàn ông lịch lãm kia không nói một lời lạnh lùng đứng dậy bước ra ngoài, dừng như hắn ta không để ý đến vẻ đẹp nghiêng nước nghiên thành của nàng, hắn chỉ lạnh lùng nói. “ tôi chỉ mong cô quên đi buổi giao dịch ngày hôm nay là được.” nói xong hắn bước ra cửa.
Ngồi cùng với Hoàng Kỳ Phương là một chàng trai thanh tú, điển trai cực kỳ.” Kỳ Phương, hắn nghĩ hắn là ai chứ! Hừ chỉ là một con chó cho bọn Thế Gia mà thôi!” chàng trai không nhọn được với thái độ của người đàn ông kia. Tranh thủ hắn vừa mới đi liền lớn tiếng mắng.
Hoàng Kỳ Phương nhẹ nhàng mỉm cười “ kệ hắn đi, dù sao họ cũng là những tên tai to mặt lớn, chấp làm gì, quan trọng là chúng ta có tiền, với một tỷ này đủ cho cả 2 ta sung sướng cả đời.” nói xong nàng hôn lên má hắn một cái rồi cần quyển sổ tiết kiệm 1 tỷ đô la vào phòng ngủ.
Nhìn bóng dáng thước tha của Hoàng Kỳ Phương, trong ánh mắt Lương Trọng lộ ra vẻ nuối tiếc, nhưng ngay sau đó lại đổi thành ánh mắt của một con dã thú.
Hắn siết chặt tay, cầm một con dao găm nhọn hoắc trực tiếp lao tới đâm thẳng vào tim nàng. Một dao này trực tiếp lấy đi tính mạng nàng.
Hoàng Kỳ Phương trơ mắt nhìn người yêu đâm thẳng mộ nhát dao trí mạng vào tim, trong thâm tâm nàng tự hỏi, tại sao? Tại sao? Bọn họ đã yêu nhau 4 năm rồi cơ mà, vì sao? Vì tiền ư! Hay vì….. nước mắt Hoàng Kỳ Phương chảy dài trên gò má.
“ xin lỗi Kỳ Phương! Anh thật có lỗi với e, nếu không có 1 tỷ này chắc chắc ba anh phải chết, a xin lỗi. a phụ lòng em” Lương Trọng thều thào nói nhỏ trong tai nàng. Sau đó hắn lấy cuốn sổ tiết kiệm lạnh lùng bước ra khỏi căn nhà, không thèm nhìn lại một cái.
……………………………………………………………………………………….
Hoàng Kỳ Phương nhà ở thị trấn Xuân Hưng là một thị trấn nhỏ vùng ven thành phố Hồ Chí Minh. Cha mẹ cô đều là nhân viên trong một nông trại sản xuất lương thực, chịu trách nhiệm vận hành máy móc. Nhìn điều kiện sơ qua cũng có thể coi gia đình cô thuộc dạng trung lưu, không giàu cũng không nghèo.
Cô là sinh viên trường đại học Hoa Minh thuộc khoa công nghệ, nếu sau này không có gì thay đổi thì cô sẽ tiếp tục làm cái công việc nhàm chán của cha mẹ cô.
Chính vì không có hứng thú nên cuộc sống của cô vô cùng đơn điệu, sáng đến trường, trưa ngủ trong thư viện, chiều lê xác về ký túc xá, tối đến thì có có thể vui vẻ một chút với bạn trai của mình.
Nhưng cũng may thay khi cô vừa vào năm hai đại học thì chính quyền thế giới đưa ra một trò chơi Con Đường Vận Mệnh. Từ đó về sau đâu đâu cũng nghe Con Đường Vận Mệnh, ai ai cũng nhắc Con Đường Vận Mệnh.
Hoàng Kỳ Phương cũng tham gia trò chơi này, cô chơi cùng các bạn cùng khóa và bạn trai. Tuy cô chơi với thời gian lâu như thế nhưng thành chính của cô cũng chỉ là một hương trấn cấp 2, thực lực bình thường, quân đội bình thường, tài nguyên thiếu thốn. nghe qua thì có vẻ tồi tệ, nhưng thực chất như vậy cũng đã là mạnh nhất trong đám bạn của cô rồi.
Bởi vì các cô không có tiền, không có quyền nên không tập trung được thế lực, nên luôn bị các thành trấn khác thường xuyên ức hiếp đàn áp cước bóc tài nguyên.
Nhưng một ngày nọ vận may đã mĩm cười với cô. Như thường lệ cô dẫn quân đội của mình đi thám hiểm bản đồ, nên cô đã phát hiện một khu căn cứ mã tặc ẫn nấp thật sâu trong lãnh địa của cô.
Và thế là một trận càn quét qui mô lớn đươc tiến hành. Trận chiến này cô đã dốc hết toàn bộ vố liếng mình có. 500 đao binh, 1000 thuẫn binh. 600 cung binh, cùng 800 thương binh.
Cho đến khi tên mã tặc cuối cùng bị diệt thì quân đội của cô chỉ còn vỏn vẻn binh 4 thương binh 8 thuẫn binh. Có thể nói quân đội của cô gần như bị quét sạch.
Tưởng rằng kho tàng bọn mã tặc là giàu sụ, hàng ngàng đồng vàng, một đống trang bị hoàng kim. Nhưng ai ngờ kho tàng của bọn chúng chỉ võn vẹn một cái rương gỗ cũ nát.
Thất vọng tràn trề, cho tới khi nàng mở chiếc rương gỗ ra. Một ánh sáng chói mắt. bên trong rương gỗ là một cái lệnh bài vàng óng ánh.
“ ôi trời, kiến thôn lệnh Hoàng kim! Ôi mẹ ơi! Kiến thôn lệnh hoàng kim! Giàu to, giàu to thật rồi!” nàng vô cùng sung sướng mà giật thót lên.
sau một tuần đắng đo suy nghĩ, nàng đã quyết định bán Kiến Tạo thông lệnh hoàng kim cho Gia Thế, một trong nhưng quân đoàn hùng mạnh nhất khu vục châu Á. Nghe nói đòan trưởng quân đòan Gia Thế là một kẻ có thực lực vô cùng hùng hậu kể cả trong game lẫn ngoài đời thực. thành chính của hắn đã đạt cấp bậc Tiểu Thành Cấp 3. Đứng top 3 trong thập đại cao thủ toàn thế giới.
Cầm 1 tỷ đô la trên tay nàng vui đến cười híp cả mắt, nàng có vô vàng dự định lớn lao với số tiền này, nhưng nào ngờ đâu, niềm vui chưa kịp tắt nàng đã bị người yêu nàng đâm lén sau lưng một nhát chí mạng.
Nàng nằm trong vũng máu trơ mắt nhìn người đàn ông mà nàng đã yêu thương trong 4 năm qua. Nổi đau vằng xé tim nàng, tim ngừng đập, khuôn mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn bóng lưng người đàn ông dần dần biến mất.
…………………………………………………………………………………
“ ta hận! ta hận! ta không cam! Ta không cam! Ta hận! ta không cam” trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng thét đầy u vẻ oán hận như tiếng sét giữa trời quang.
“ Kỳ Phương! Nó làm sao vậy! tiểu Hà mau xem nó bị nó bị làm sao thế” Ngọc Thanh mơ mơ màng màng nói.
Tiểu Hà mặc chiếc váy ngủ màu hồng chạy lon to đến giường Hoàng Kỳ Phương kiểm tra.mặc nhanh chóng biến đổi.
“ không hay rồi đại tỷ ơi! Chị Kỳ Phương sốt cao lắm, dường như còn đang bị mê sãn nữa. mau gọi cấp cứu đi. Nhanh lên.
Cả phòng 3 người rối rít như ong vỡ tổ làm náo loạn cả ký túc xá nữ.
……………………………………………………………………………………….
Cảm giác đầu mình như búa bổ, nặng nề, đôi mắt như có chì kéo lại, cho dùng nàng muốn mở mắt ra nhưng không được, nhưng bên tai nàng vẫn nghe văng vằng tiếng nói của đám bạn chung phòng ký túc xá.
Có giọng nói ngọt ngào của cô bé Mỹ Hà học năm nhất, giọng nói bánh bèo của Minh Hương bạn cùng khóa với cô, còn có giọng nói quyến rũ của chị đại trong phòng Ngọc Thanh năm 3.
Không biết bao lâu, cô mới tỉnh dậy, dập vào mắt cô là một màng trắn tinh khiết, cô tự hỏi đây có phải là thiên đường hay không.
Nhưng đang suy nghĩ vẫn vơ thì một âm thanh máy móc vang lên “ bệnh nhân Hoàng Kỳ Phương 19 tuổi sinh năm hai đại học Hoa Minh. Được đưa vào bệnh viện lúc 3 giờ ngày 13 tháng 6 năm 2550. Bệnh nhân được chuẩn đoán sốt cao không rỏ nguyên do.”
Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi to đùng, chuyện này là sao, không phải nàng bị tên Lương Trọng kia đâm cho một nhát dao chí mạng ư! Nhưng tại sao nàng lại trở về 2 năm về trước, ngày mà nàng ngập viện vì sốt cao.
Chẳng lẻ chuyện đó mà mơ, không! Nhất định không phải là mơ, đó chính là sự thật, sự thật hắn đã phản bội mình, sự thật hắn vì tiền mà giết bạn gái 4 năm. Có lẽ vì ông trời thương xót nên mới cho mình cơ hội lần 2. Nhất định mình phải nắm chặt cơ hội này, vừa tư vừa công… Lương Trọng từ nay về sau chúng ta có rất nhiều chuyện để giải quyết đấy….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT