Nửa tiếng sau.

“Cyber nhà mày đây á Tùng? To tướng như rạp chiếu phim thế!” Đứng trước cổng vào của một cyber game khang trang, Dương Khoa không kìm được hô lớn.

“Công sức thuyết phục gia đình cả tháng trời của tao đấy!” Tùng hất hàm trông rất vênh váo: “Phải đảm bảo giờ trong nhà có chỗ chơi rồi không được lêu lổng bên ngoài nữa bố tao mới đồng ý mở cho. Xong rồi bố tao còn suy tính thấy cyber game cũng kiếm được nhiều tiền hay gì gì đó nữa cơ, nhưng mà cái đấy tao không rõ lắm. Tao chỉ biết đại khái rằng bố tao muốn làm lớn luôn một thể để sau này cho tao trông coi.” 

“… Mở từ bao giờ thế?” Dương Khoa không biết nên nói gì nữa. Bản thân cực nhọc vất vả lắm mới gây dựng được một văn phòng chế tác trò chơi bé tý, trong khi thằng bạn kỳ kèo với gia đình vài câu là có ngay một cyber to tướng. Trong thoáng chốc hắn cảm thấy bị đả kích tâm linh nghiêm trọng.

“Mới khai trương được một hai tháng thôi. Mà sao lại đứng cả ở ngoài làm gì cho lạnh, mọi người mau vào đi.”

Dứt lời Tùng dẫn đám bạn còn lại tiến vào cyber game. Sau khi buổi tiệc sinh nhật lớp trưởng Minh kết thúc, có khoảng chục người nói lời tạm biệt vì đủ loại lý do như học hành, bận việc, mệt mỏi vân vân.... Tiếp đó khi đặt chân đến khu vui chơi giải trí này của gia đình nhà Tùng thì số thành viên nữ còn lại tụ thành đội ngũ đi sang cửa hàng spa nằm ngay bên cạnh cùng với một vài nam thanh niên không mặn mà gì với trò chơi điện tử. Cuối cùng chỉ còn lại mười lăm người bao gồm cả chủ nhà bước chân đi vào bên trong.

À, cũng không phải là toàn bộ thành viên nữ đều lựa chọn đi spa.

“… Sao Linh không tụ họp cùng các bạn nữ lớp mình bên spa kìa? Chạy sang đây làm gì thế?” Trông thấy Thuỳ Linh vô tư sóng vai đi bên cạnh Dương Khoa, Minh giả vờ ngạc nhiên hỏi thăm.

“Thôi, mấy đứa hôm nào gặp nhau chẳng được. Riêng có Khoa đây hiếm lắm mới có dịp thấy mặt, phải ưu tiên chứ!” Nói xong Thuỳ Linh nghiêng người dựa vào Dương Khoa làm hắn thiếu chút nữa thì bước hụt một bước.

“Cái tên tiền nhiệm đáng ghét này! Tốt nghiệp xong rồi mà chẳng giải quyết hậu sự sạch sẽ gì cả, hay là còn chưa dứt ý đồ với người ta đây nữa?” Đứng lại cho vững Dương Khoa thầm mắng trong lòng. Suốt từ giữa buổi tiệc đến giờ hắn luôn phải bị động ứng đối những cử chỉ mập mờ của cô bạn học cũ này, thực sự là khổ sở quá đi mất!

Bất quá đối với cô nàng năng động bạo dạn này Dương Khoa cũng có chút hảo cảm, cho nên từ đầu đến cuối hắn vẫn trấn định cười nói tự nhiên hết mức có thể. Song song với đó hắn còn cố gắng thể hiện ra phong thái vô cùng lịch sự và hoà nhã, khác hẳn với tính cách nghịch ngợm vồ vập ngày xưa của tên tiền nhiệm.

Dương Khoa hy vọng với những đổi thay trong tính cách này sẽ khiến cho Thuỳ Linh mất đi hứng thú mà rời xa hắn, nhưng sau đó hắn lập tức nhận ra cố gắng của hắn hoàn toàn phản tác dụng. Giờ thì cô nàng đang không ngừng khen ngợi hắn càng ngày càng trở nên trưởng thành, trông giống với một quý ông lịch lãm dịu dàng. 

Không phải đâu, chẳng nhẽ hắn lại có mị lực đến vậy? Trước là thanh mai trúc mã, sau đến bạn học xưa cũ, ai cũng đều không ngại những sự thay đổi rõ rệt so với quá khứ mà bám dính lấy hắn. Đãi ngộ của nhân vật chính là đây?

Cơ mà có giai nhân làm bạn bên cạnh thực ra cũng có mặt tốt, Có thể hưởng thụ những cuộc chuyện trò vui vẻ thoải mái, hưởng thụ những cử chỉ tiếp xúc thân mật, hưởng thụ mùi nước hoa thơm ngát phảng phất đâu đây, hưởng thụ cả những ánh mắt phiền toái của mười ba người còn lại đang nhìn hắn từ đằng xa nữa.

“Nhanh lên đôi bạn trẻ ơi! Thang máy đang chờ đây này!” Thuận gào to vì sốt ruột.

“Chờ tý, giữ cửa đi…. Kinh nhờ, lắp cả thang máy trong cyber nữa.” Dương Khoa cùng Thuỳ Linh bước vội vào trong thang máy, vừa đi vừa trầm trồ.

“Ờ, tại đi thang bộ cũng có nhiều thứ bất tiện mà.” Tùng vừa giải thích vừa đưa cả nhóm đi lên tầng bốn. Cánh cửa thâng máy mở ra, đập vào mắt mọi người là một căn phòng rất lớn với quầy tiếp đón nằm ngay đối diện và tầm khoảng hai mươi đài VR tối tân được xếp đặt gọn gàng xung quanh.

“Ố ồ, trông được đấy.”

“Đời AX mới nhất à Tùng? Chịu chơi thế!”

“Thế là sau này có chỗ sát phạt thoải mái rồi.”

“Tụi mày ngồi dần vào đi để tao xem nào.” Tùng lên tiếng phân phó mọi người: “Có mười lăm người tất cả, Linh có chơi không?... Có à, này thế thì làm tý “Chống khủng bố” đi. Chia người dễ mà chơi cũng dễ.”

“Ok.”

“Được, bắn nhau cho giải trí.”

“Thế thì 7 – 7 nhé, bên nào có thằng Khoa thì cho thêm cái Linh vào.”

“Yay!”

“Vãi, tụi mày coi thường tao thế?” Dương Khoa buồn bực.

“Không phải coi thường mà sự thật nó là như thế.” Một nam thanh niên vỗ vai Dương Khoa cười nói vui vẻ: “Ai chả biết mày học hành đã tệ rồi chơi game lại còn tệ hơn!”

“Đúng đấy, chơi điện tử với mày cứ như chơi với bình vôi ấy.” Tùng cũng cất giọng nửa đùa nửa thật: “Với cả mày có biết chơi game trên VR quái đâu, bên nào có mày với co… bạn Linh là phải chấp ấy, chứ đếch phải là có lợi thế đâu.”

“Này, tao chơi VR một lần rồi nhé!”

“Ừ ừ hẳn một lần cơ đấy. Nào, thằng Mạnh đổi cho thằng Thuận nữa là chia đội xong rồi. Anh ơi! Ra đây set up (cài đặt) máy cho em, với cả hướng dẫn thao tác cho cái bạn đeo túi kia kìa.”

“… Tụi mày dám coi thường dân chế tác trò chơi à. Chờ đấy!... Anh ơi hướng dẫn em sử dụng máy với.”

“Quả này team lớp trưởng thua chắc rồi. Đội có hai bao cát thế kia thì….”

“Chưa chắc. Ê Tùng, làm tý tiền cho máu đê! Tao với mày hai thằng làm captain (đội trưởng), mỗi hiệp đấu thằng thắng ăn thằng thua 1 “củ”. Nhận không?”

“Xời ôi. Hôm nay sinh nhật mày mà, mày muốn chơi bao nhiêu tao cũng chiều hết!”

“Thế gấp 100 lần lên nhé?” 

“… Thôi tao đùa đấy, chơi bé thôi.”

Sau đó, cả nhóm bắt đầu lục tục chọn buồng máy cho mình rồi đăng nhập vào trò chơi “Chống khủng bố”. Đây là một trò chơi giống tới tám chín phần mười thương hiệu trò chơi nổi tiếng “Counter-Strike” ở thế giới cũ – một trò chơi bắn súng góc nhìn người thứ nhất thuộc hàng kinh điển. Điểm khác nhau duy nhất có lẽ là trò chơi này chơi trên hệ máy VR thay vì PC truyền thống, dẫn đến thao tác điều khiển nhân vật hành động có phần chân thực hơn mà thôi.

“… Này, sao lại có vẻ hơi khác nhỉ?” 

Nằm trong khoang máy Dương Khoa ngờ vực lên tiếng. Hắn phát hiện ra mặc dù toàn thân mình đã thả lỏng, tinh thần cũng bắt đầu tiến vào thế giới ảo thế nhưng hắn vẫn có thể liên lạc tới thế giới bên ngoài chứ không hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ giống như lần trải nghiệm đầu tiên.

“Sao đấy Khoa?” Thế rồi hắn nghe thấy thanh âm của Thuận vang lên.

“Thuận à, tao cứ có cảm giác là lạ sao ấy, không giống như lần đầu tiên chơi VR chút nào. Tao vẫn… đại khái là mở miệng nói chuyện tự nhiên với chúng mày được.”

“Nói chuyện?... À, thế chắc là cái lần đầu tiên mày chơi game offline rồi, với cả có phải lần đó mày có cảm giác hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi, không có bất cứ liên hệ gì với bên ngoài phải không?”

“Ừ.”

“Thế thì do họ chỉnh cho mày đồng bộ 100% đấy. Lần này chơi game online đồng bộ chỉ có 80% thôi, cho nên mày vẫn có thể mở mồm nói chuyện được với bên ngoài. Giống như kiểu liên lạc với đồng đội trên mấy game PC ấy.”

“Ý mày là nó như phần mềm voice chat (trò chuyện bằng giọng nói) ấy hả?”

“Nó đấy.”

“Ra thế, tao hiểu rồi.” Dương Khoa tỏ ý mình đã hiểu, trong lòng không ngừng khen ngợi công nghệ tiên tiến vượt trội. Xem ra vẫn còn quá nhiều thứ liên quan đến VR chờ hắn khám phá sau này.

“Thôi vào đi mày, nhanh lên chuẩn bị chơi luôn này.” Thuận lên tiếng giục giã.

“Ok, tao sẵn sàng rồi.” Dương Khoa ổn định tâm thần, tập trung ý nghĩ tiến vào sân đấu.



“Ôi *** ** thằng Khoa sao nó bắn hay thế nhờ?”

“Ném nade (viết tắt của grenade – lựu đạn nổ), ném nade vào ngách Khoa ơi! Đừng chạy vào!”

“Vãi nade bay xác thằng kia luôn!”

“Thôi quả này thằng Tùng cháy túi với tao rồi, Khoa bắn tuyển quá! Tao yêu mày quá Khoa ơi!”

“Khoa chơi siêu thế Khoa ui!~~~”

“Tụi nó còn bao nhiêu đứa? Hai à? Thuận, ném cho tao quả flash (flash trong flashbang – lựu đạn choáng) lên trên cầu thang.”

“Ném rồi!”

“-Một tràng tiếng súng khô không khốc vang lên.”

“Ôôôôô! Kinh quá vỡ đầu thằng bé!”

“** chúng mày! Chia đội lại đê, bố *** chịu đâu bắn thế này ăn *** à!” Một thành viên trong đội đối thủ gào thét trên kênh chat tự do, nghe chừng có vẻ cay cú lắm rồi.

“Không được không được, bắn mới được có vài round (vòng đấu) đã đòi đổi. Ít nhất cũng phải hết hiệp này đã.” Minh vội vàng lên tiếng phủ quyết.

“Lạy mày! Tao không muốn ăn hành cả chục round nữa đâu!”

“Địp moạ coi thường bố này!” Ném nốt quả flash trong tay vòng qua khung cửa sổ bay vào trong nhà kho, Dương Khoa đạp cửa bay thẳng vào với khẩu Galil đã sẵn sàng nhả đạn. Đối thủ còn sót lại nhanh chóng nằm xuống trước loạt đạn vô tình.

*Đội chống khủng bố chiến thắng!”

“Thằng nào coi thường tao nữa ra đây xem nào?” Dương Khoa giơ súng xả nốt băng đạn lên trời, không quên bật kênh chat tự do lên khiêu khích đối thủ. Ban đầu mới nhập cuộc hắn tỏ ra khá “tạ” khi liên tục để chết cực kỳ nhảm nhí do chưa quen thuộc với thao tác. Không thể trách hắn được, dù sao thì đây mới là lần chơi trò chơi thứ hai của hắn trên VR, hơn nữa cũng có thể coi như là lần đầu tiên nếu tính đến khía cạnh so tài giữa người chơi với nhau.

Nhưng rồi một khi đã quen thuộc với độ trễ thao tác gần như bằng 0, Dương Khoa dần dần thi đấu vô cùng xuất thần. Bộ não của hắn không ngừng ra lệnh cho nhân vật của mình thực hiện những thao tác mà chắc chắn là thời ngày xưa hắn không bao giờ có thể làm được, tỷ như pha canh thời gian lựu đạn choáng phát nổ cực kỳ chuẩn xác để tiêu diệt địch vừa rồi. 

Thế là Dương Khoa càng chơi càng hưng phấn. Phải biết rằng thao tác chậm chạp, “tay không chạy kịp theo não” vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, không chỉ là ở thế giới cũ mà ở thế giới này cũng vậy. Thế nên bây giờ có cơ hội được thể hiện “trình độ” của mình thì bảo làm sao mà hắn bình tĩnh cho được?

Bảy đối thủ của Dương Khoa càng ngày càng bất ngờ trước trình độ tăng tiến chóng mặt của hắn, bảy người đồng đội bên cạnh thì lại tỏ ra phấn khích vô cùng. Nhất là Minh lớp trưởng, nếu như camera trong buồng máy VR bật lên thì ai cũng sẽ thấy được một nụ cười toe toét không khép lại nổi của anh.

“Này Minh, nốt round này bọn tao thua nữa thì coi như thua hẳn luôn, kết thúc hiệp rồi chia lại team!” Cuối cùng đích thân Tùng phải đứng ra điều đình. 

“Thế thì được.” Chuyển sang kênh chat đội, Minh bèn phân phó cả đội: “Anh em cố gắng 

làm một round chiến thắng dễ dàng nào. Tụi nó chắc chắn sẽ lại đi đường trạm gác tấn công vào nhà kho. Tao Thuận Sơn Khoa đi theo đường ngách nhỏ chạy ra cửa sau nhà kho, còn lại ba đứa với Linh trèo lên mái nhà yểm trợ.”

“Ok!”

Bảy người đồng thanh lên tiếng. Sau hiệu lệnh bắt đầu của hệ thống, cả đội lập tức di chuyển theo như kế hoạch đã định.

“Ối!”

... và cũng chết theo đúng kịch bản đã định. Thùy Linh với kỹ năng hầu như không có trong lĩnh vực trò chơi FPS luôn là người ra đi đầu tiên. Bất quá không hề gì, cô sẽ lập tức chuyển sang chế độ theo dõi ngay sau khi chết để quan sát khung cảnh xung quanh các thành viên, từ đó báo lại cho họ để nắm được tình hình.

“Một mạng!”

Sau một tràng đạn, Sơn lập tức báo lại chiến công mới lập cho những người đồng đội. Bất quá đó là những gì tất cả bọn họ thu hoạch được trong nguyên một phút tiếp theo.

“Kỳ quái! Chúng nó chạy đâu hết rồi?” Mắt thấy chỉ còn chưa đầy một phút nữa là ván đấu kết thúc, Minh phân vân tự hỏi bản thân sau khi đảm bảo rằng khung cảnh xung quanh nhà kho trống trải chẳng có một ai. Thế rồi:

*Bom đã được đặt!

“Chết rồi! Chúng nó dụ hàng! Mau quay về vườn hoa nhanh lên!” Minh phản ứng rất nhanh, anh lập tức ra lệnh cho đồng đội chạy về. Thế nhưng một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên:

“Đoàng!”

“langtinh95 hạ sát Thần Y Bó Chiếu bằng TRG-21!”

“Chết tao rồi! Tụi nó có thằng cầm bắn tỉa!” Mắt nhìn thấy nhân vật của mình nằm xuống, Minh hốt hoảng báo lại cho đồng đội cẩn thận.

“Yên tâm, để tao.” Dương Khoa tự tin cúi người chạy ra ngã ba con đường tiến vào vườn hoa: "Chúng mày ném hết bom khói ra yểm trợ tao.”

“Được x3!”

Một loạt quả bom khói được ném ra, lối vào vườn hoa bỗng chốc tràn đầy sương khói mù mịt. Cả hai bên không ai bảo ai đồng loạt chĩa hết súng của mình vào làn khói mờ ảo, chỉ chực chờ có người xuất hiện là bắn hạ.

Ngoại trừ một người.

“Camp96 hạ sát tungkhang bằng Galil MAR!”

“VÃI ***! THẰNG KHOA MÓC LỐP SAU THÙNG BỌN MÀY ƠI!” Bên kia chiến tuyến chợt vang lên tiếng hô thất thanh.

“Chúng mày đâu xông vào hết đi!” Khoa ngay lập tức ra lệnh. Tức thì cả năm người đồng đội còn lại của Dương Khoa chạy thẳng vào với ý đồ hấp dẫn sự chú ý để Dương Khoa có thể thoát thân. Đủ thứ bom đạn được hai bên ném vào người nhau, tuy nhiên với lợi thế chiếm được vị trí đẹp để cố thủ cộng thêm tay súng bắn tỉa tài tình mang bí danh langtinh95 thi đấu cực kỳ xuất thần khiến cho từng người bên phía của Minh lũ lượt nằm xuống.

Chỉ còn mười giây nữa, bom đã kêu tít tít liên hồi chuẩn bị nổ tung.

“Tao nằm rồi! Khoa..., ê Khoa mày đâu rồi.” Vừa chết một cái Thuận vội vàng báo tin cho Khoa, Song không thấy Khoa đáp lại, anh bèn chuyển sang chế độ theo dõi để tìm xem Khoa ở đâu. Và rồi anh chợt kêu to:

“HAY! Hay lắm Khoa ơi! ** mày thí đồng đội kinh vãi cả ***!”

Chỉ thấy nhân lúc mọi người còn đang mải mê bắn nhau, một quả bom khói được Dương Khoa lặng lẽ ném ra giữa vườn hoa, tức thì làn khói đen đặc lập tức xuất hiện che phủ hoàn toàn nửa khoảng sân rộng lớn. Sau đó hắn vứt hết súng đi cầm dao chạy thật nhanh xuyên qua làn khói, thẳng đến chỗ quả bom được đặt.

*Bom đã bị tháo gỡ! Đội chống khủng bố chiến thắng!

“YÊÊÊ!!! Nó là phải như thế! Nó là phải chuyên nghiệp như thế!

“*** ** chơi tiểu xảo vãi *** thế này thì chịu rồi!”

“Nhục vãi *** Tùng ơi! Quit game đi chơi làm *** gì nữa?”

“Khoa giỏi quá!!! (tung hoa) (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧”

“Quả thi đấu đỉnh cao vãi lúa, chắc tý phải gửi đoạn replay (tua lại) này lên mạng mới được.”

“Thôi đếch chơi nữa, team như *** vậy! Tao đi spa đây.”

Trong giây lát, toàn bộ kênh chat tự do bỗng nhiên ngập chìm trong tiếng tung hô xen lẫn chửi bới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play