“Anh Tịch à, bản cập nhật này đúng là không nhiều nội dung mới đâu, chỉ là thêm vào chế độ chơi tùy chọn này thôi.”
Trong phòng Game Tester, một nhân viên kéo ghế lách người sang trái để cho những người đằng sau có thể quan sát nội dung trên màn hình máy tính trước mặt. Chỉ thấy giao diện phiên bản hiện tại của trò chơi “Slither” nhiều thêm một chế độ chơi tuỳ chọn mới xuất hiện, còn chế độ chơi nguyên bản nay đã đổi tên thành chế độ chơi bình thường.
“Vậy đội kỹ thuật các em mất bao lâu thì có thể đưa nó thượng tuyến?” Tịch đứng giữa đoàn người phía sau lên tiếng.
“Nó tuỳ thuộc xem anh có cần luôn bây giờ không, nếu anh cần luôn thì bọn em có thể làm gấp cho anh không có vấn đề.”
“Vậy em làm giúp anh luôn đi, càng sớm càng tốt.”
“Được, thế thì tối nay bọn em tăng ca, chắc là đến đêm sẽ xong anh nhé.”
“Thế còn phiên bản trên thiết bị di động?”
“Có thể cập nhật đồng bộ với phiên bản trên PC này.”
“Vậy thì cứ quyết định như thế.” Dứt lời Tịch quay về phía mấy người đứng sau: “Các em mau chóng về phòng đăng thông báo lên trang chủ ngay, nội dung là trò chơi chuẩn bị tiến hành bảo trì trong đêm để cập nhật phiên bản mới. Thời gian... cụ thể là mấy giờ thì được hả Bảo?”
“Ước chừng đến tầm 10 giờ bọn em sẽ cho hệ thống offline, sau đó cập nhật thì em nghĩ không mất nhiều thời gian cho lắm. Chắc chỉ vài phút là xong thôi.”
“Thôi ta cứ thống nhất bảo trì trò chơi từ 10 giờ đến 11 giờ đi, thời gian một tiếng cho dư dả. Đấy có thế thôi, các em mau về làm giúp anh.”
“Ôi tối nay lại phải tăng ca à anh, mới đầu tuần thôi mà chưa gì đã cực thế?” Một nữ nhân viên thấy vậy thở dài nhăn nhó.
“Nghề nó thế thì chịu thôi em, với lại các em thì đăng xong thông báo rồi về thôi chứ anh có bắt các em ở lại đâu? Nhanh lên xong sớm rồi về luôn, mà nhớ là cho thông báo xuất hiện ngay lúc người chơi đăng nhập vào giao diện trò chơi ấy nhé.”
Dứt lời Tịch vỗ tay xua đám nhân viên rời đi¸ sau đó bản thân anh cũng tất bật đi xuống tầng trệt rồi rẽ vào phòng chăm sóc khách hàng.
“Còn mấy cái người này nữa.” Tịch lắc đầu ngao ngán gõ cửa phòng. Trong một công ty chuyên về lĩnh vực trò chơi thì đội ngũ chăm sóc khách hàng phải là đơn vị nhạy bén với thời cuộc nhất, một khi phát hiện tình huống không đúng một cái phải báo lên trên ngay thì công ty mới có động thái đối phó phù hợp. Vậy mà người chơi người ta đã phàn nàn một hai ngày rồi, đến cả tai tác giả trò chơi mà các vị đây vẫn bình chân như vại. Thế có chết người không cơ chứ!
“Một đống người làm mà còn không sát sao bằng một cậu thanh niên. Quá là mất mặt!” Mang theo ý nghĩ phải đề xuất với sếp để chỉnh đốn Tịch nhanh chóng lách người qua cánh cửa vừa mở.
...
----------
“Sang trái tý nữa đi Khoa ơi, lệch ra ngoài rồi.”
“Nhưng mà nó bị vướng chị ạ, không dịch sang nữa được đâu.”
“Thế thì chuyển sang tường bên này đi chú. Bên kia bị thập thò thì đừng cố.”
“Nhưng mà như thế có trái với quy củ không anh?”
“Trời ơi quy với chả củ? Chỗ nào thuận tiện thì người ta đặt chứ lấy đâu ra quy củ hả chú?”
“Thôi nào duyệt xong chưa để anh còn dán? Xắn tay áo chờ nãy giờ rồi nè.”
“… Đấy, ta đặt chỗ này nhé. Quá hợp lý rồi, nào mời anh Hoàng.”
Buổi sáng ngày hôm sau, cả nhóm Dương Khoa tụ tập lại bên ngoài phòng làm việc cùng với món quà đặc biệt mà Thu Lan mang về - một tấm biển tên phòng làm việc nho nhỏ vuông vức màu xanh da trời.
Nhìn Thiếu Hoàng việc nhân đức không nhường ai chậm rãi bóc lớp bảo vệ keo dán rồi từ tốn ấn tấm biển tên lên tường như sợ nó đau, trong lòng Dương Khoa cảm thấy mười phần vui vẻ. Món quà này của Thu Lan thật là tuyệt vời, không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều yêu thích nó vô cùng.
“Em Lan khéo thật đấy, mua ở đâu được tấm biển đẹp quá!” Đứng lùi về phía sau để thưởng thức thành quả của mình¸ Thiếu Hoàng không quên quay sang Thu Lan khen một câu vuốt đuôi. Xem ra ông anh này đã hoàn toàn bình thường trở lại sau vụ cà phê hôm thứ sáu.
“Anh quá khen (mỉm cười).”
“Trông tuyệt vời lắm chị Lan ạ. Mà chị kiếm được nó ở đâu thế?”
“À thì chị đặt làm từ hôm trước đi lên Sở Đầu tư đó Khoa. Thấy chị đi đăng ký doanh nghiệp một cái là cò mồi đứng đầy ngoài cổng người ta xúm lại mời chào chị luôn. Thế rồi chị nghĩ là phòng làm việc chúng ta cũng nên có biển tên doanh nghiệp cho đàng hoàng nên chọn làm tạm một cái mang về. Mấy anh em không chê là tốt rồi.”
“Ầy, đẹp thế này sao lại chê?”
“Chê gì chứ, thích quá là đằng khác ấy chị Lan!”
“Lan chu đáo thế này đúng là đàn ông bọn anh được nhờ.”
“... Có gì đâu mọi người." Một tràng khen ngợi nối tiếp nhau làm Thu Lan cảm thấy có chút ngượng ngùng. Theo bản năng cô đan chéo hai tay vào nhau hơi cúi mặt nhìn xuống, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ đó là được công nhận cảm giác thật tốt!
“Này, anh có ý kiến. Hay là chúng ta làm một kiểu ảnh kỷ niệm ngày vui đi.” Thế rồi Duy Hải đứng ra thu hút sự chú ý của mọi người bằng một chủ ý tuyệt vời khác.
“Ý hay!”
“Được nha! Nhưng mà thế thì phải nhờ ai đó đi qua chụp chứ nhỉ, để cả năm người chúng ta vào ảnh.... Ồ chị gì ơi, khoan đừng đi em nhờ tý!”
Trông thấy một cô gái trẻ sành điệu vừa mới dắt xe máy ra khỏi căn nhà bên cạnh, Dương Khoa vội vàng lên tiếng trước khi cô gái phóng xe đi mất. Không đợi người ta lên tiếng hắn chạy tới với chiếc điện thoại trong tay trình bày luôn vấn đề:
“Chị ơi, em nhờ chị chụp giúp bọn em một kiểu ảnh được không? Một kiểu thôi, không mất nhiều thời gian của chị đâu ạ.”
Trông thấy vẻ mặt đầy hy vọng của chàng thanh niên trẻ tuổi, cô gái hơi lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu nhận lời. Cầm lấy điện thoại, cô lùi về phía tường đối diện để có được một góc chụp đẹp mắt nhất.
“Chị gái đứng dịch sang bên này một tý, đừng tựa vào cái ống.”
“Sao người thấp nhất lại đứng giữa thế?... À muốn chụp cả tấm biển hả?”
“Ok, đẹp rồi đấy mọi người cười nào. Một hai... ba!” Dứt lời một tiếng “Tách!” vang lên, khoảnh khắc năm người nở nụ cười xán lạn trên môi đã được lưu giữ hoàn tất.
Hạ tay xuống, cô gái nhìn lại bức ảnh vừa chụp rồi mỉm cười hài lòng trả lại điện thoại cho Dương Khoa:
“Của em này.”
“Ôi đẹp quá, cảm ơn chị nhiều nhé!”
“Ừm.”
Dứt lời cô gái quay người một cách điệu đà lên xe rời đi, mà Dương Khoa thì cầm điện thoại trở lại với mọi người để cùng nhau bình phẩm bức ảnh mới chụp:
“Chú Khoa cười trông đểu thế!”
“What? Nụ cười toả nắng thế mà còn chê!”
“Toả nắng sao bằng được anh Hoàng? Trông anh Hoàng chói lọi chưa, làm phai mờ cả mùa đông năm ấy luôn!”
“Có mỗi cái sự thật chân lý điều hiển nhiên đấy mà mày cũng phải nhắc đi nhắc lại hả Lâm? Nhìn sang em Lan đây này, đây mới là ngôi sao của toàn bức ảnh!”
“Được rồi, tý nữa Khoa gửi lại ảnh này cho chị. Chị phải đem in ra rồi treo lên tường trong nhà mới được.”
“Chị in nhiều nhiều vào rồi treo mỗi tầng một bức nhé.”
Thế rồi năm người cười nói tự nhiên đi vào bên trong, sau khi đã tuyên bố với thiên hạ sự xuất hiện của mình bằng một tấm biển mang theo cái tên rất kêu: “Ninja Studio” đặt trước cửa nhà.
...
----------
Khoảng thời gian náo động ban đầu qua đi, phòng làm việc của Dương Khoa dần dần đi vào hoạt động ổn định.
Có công cụ Game Engine tự chế trong tay, sau khi nâng hẳn số hiệu phiên bản lên thành “Ember 2.0” toàn đội bắt đầu đi vào chế tác “Fruit Ninja”. Với kế hoạch làm việc đã được phân công rõ ràng trước đó, toàn nhóm bốn người Dương Khoa phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng và ăn ý.
“Anh Hoàng à, không cần phải dựng hình mấy loại quả này chân thực quá đâu.”
Dương Khoa vừa nói vừa chỉ tay vào quả dưa hấu Thiếu Hoàng mới vẽ xong trên máy tính: “Em chỉ cần nó tạo nên cảm giác mượt mà khi xuất hiện là đủ. Với cả nếu đi vào cầu kỳ chi tiết quá thì trò chơi sẽ trở nên nặng nề, không đúng với phương hướng ban đầu đề ra.”
“Anh nhớ rồi, trò chơi cần được vận hành trơn tru nhẹ nhàng nhất có thể phải không?”
“Chuẩn đấy.”
“Ok, vậy thì anh sẽ chỉnh lại.”
“Cả anh Lâm cũng chỉnh lại theo anh Hoàng nhé. Đây này, ví dụ như quả táo anh đang thiết kế đừng hoa lá cành gì nhiều, phủ một lớp vân bề mặt là được. Còn đâu anh cứ chơi màu sắc tươi sáng che đi cho em.”
“Được.”
...
Một lần khác, Dương Khoa đứng bên cạnh Duy Hải đeo lên tai nghe rồi gật gù:
“Âm thanh lưỡi dao di chuyển rất chân thực.”
“Rồi, còn âm thanh chém trúng quả?”
“Ừm... âm thanh chém trúng quả thì anh nên chỉnh sửa chi tiết hơn một tý. Nói thế nào nhỉ, tức là anh phải làm bật ra được cái cảm giác người ta cắt chém một loại quả mọng nước, chứ không phải là một vật thể khô không khốc nào đó.
“Ồ, thế thì chờ anh tý.... Đây, có đúng là âm thanh này không?”
“Đúng chính xác. Anh lồng ghép với chúng lại sao cho hợp lý nhé. Còn nữa, em cần anh làm thêm một thư viện tập hợp những thanh âm đơn sắc tươi vui, nó sẽ được dùng khi người chơi chém được điểm thưởng.”
“Cần thêm thư viện thanh âm đơn sắc tươi vui.... Rồi, anh sẽ làm sau.”
...
Có những lúc, cả đội lại tụ về chỗ của Dương Khoa kinh ngạc dõi theo diễn biến trên màn hình.
“Sao cơ, ý chú tức là trong chế độ “Arcade” những quả chuối sẽ bay theo một hướng KHÁC?”
“Chuẩn đấy anh Hoàng, nếu mà cho chuối bay từ dưới lên trên cùng với đống quả kia thì nó lại dễ quá.” Dứt lời Dương Khoa cho chạy mô hình được thiết lập tạm trên máy cho mọi người cùng xem. Chỉ thấy một ô màu đen ghi tạm là “Chuối mang hiệu ứng” được thảy lên từ hai bên trái phải màn hình, thay vì được phóng lũ lượt từ dưới lên như những ô vuông khác mang tên “Các loại quả còn lại”.
“... Anh có thể tưởng tượng ra vẻ cay cú của người chơi khi họ chém trượt chuối rồi.” Trọng Lâm nhìn Dương Khoa bằng ánh mắt nghiêm trọng.
“Cho nên em mới nhấn mạnh anh với anh Hoàng là hãy thiết kế những quả chuối này thật là sặc sỡ, thật là khác biệt so với tất cả vào. Để cho người chơi nhìn một phát là bật ra ngay ý định: “A! Quả chuối đặc biệt! Tao chém mày trước!”. Như thế để cho họ biết rằng rõ ràng như thế mà còn chém trượt thì đương nhiên là lỗi của họ.” Dương Khoa vừa nói vừa múa tay minh họa.
“Thì ra là thế.” Thiếu Hoàng gật gù khâm phục: “Nếu vậy thì chế độ này sẽ cực kỳ đặc sắc, bởi vì nhiều hướng bay của hoa quả hơn tức là phạm vi thao tác của người chơi cũng rộng hơn.”
“Rộng hơn và ăn điểm trừ cũng dễ hơn nữa.” Duy Hải mỉm cười chỉ tay lên mô hình vẫn còn đang chạy, chỉ thấy xen lẫn những ô màu đen là một vài chấm đỏ có ghi chữ “Bom”.
...
Bên cạnh công việc chính là chế tác trò chơi, Dương Khoa còn phải chia sẻ công tác hành chính thường nhật cùng với Thu Lan.
“Báo cáo tình hình tài chính tuần này đây em nhé. Mà tài chính nghe hơi quá, không bằng nói là báo cáo chi tiêu thì đúng hơn.”
“... Hết cũng hơi nhiều chị nhỉ, thế này chắc em phải rót vốn thường xuyên rồi.”
“Chứ còn gì nữa, khi chưa có doanh thu thì bao nhiêu tiền đổ vào cũng thiếu. Phải rồi, chuyện trang web em suy tính ra sao?”
“Chắc chắn là phải xây dựng thôi chị, làm nghề này không có web làm sao được?”
“Vậy thì chị sẽ đi đăng ký tên miền bên Bộ Công thương. Về phần nội dung ra sao thì các em muốn tự lo hay đi thuê ngoài?”
“Trước hết để em hỏi lại ba anh dưới kia xem có quen ai thiết kế web không đã, nếu có thì thôi còn không thì lại phải nhờ chị đi thuê rồi.”
“Được rồi, nhờ vả gì đấy là chức trách của chị mà.” Thu Lan cười khổ: “Em làm sếp kiểu gì mà còn khép nép hơn cả nhân viên!”
“Có chị lớn đáng tin cậy để gửi gắm nó thế đấy.” Dương Khoa cười vô tư đáp lại. Bất quá có lẽ vì đã nghe nhiều nên Thu Lan bắt đầu miễn dịch trước những lời tung hô kiểu này, chỉ thấy cô đóng quyển sổ ghi chép hàng ngày lại rồi đổi giọng chăm chú nhìn về phía hắn:
“Còn một chuyện nữa em phải nghiêm túc lên kế hoạch ngay từ bây giờ, đó là công tác đảm bảo đầu ra cho trò chơi của em. Đi qua tìm hiểu mấy ngày vừa rồi chị thấy công đoạn quảng bá lẫn phát hành trò chơi khó khăn hơn khâu thiết kế rất nhiều. Một mình chị không thể lo liệu được đã đành, văn phòng làm việc của chúng ta cũng chưa có danh tiếng gì cho nên sẽ rất khó thu hút được tầm mắt công chúng. Vậy nên nếu muốn thành công, em phải cân nhắc đi tìm ngoại viện ngay từ bây giờ.”
“Ngoại viện?”
“Đúng thế, hoặc là ít nhất em phải cho chị vài trăm triệu cùng với vài nhân viên dưới quyền về đây. Nếu không thì dù có ba đầu sáu tay chị cũng chẳng thể cáng đáng được.”
Nhận thức được vấn đề nghiêm trọng Dương Khoa vội gật mạnh đầu, biểu thị rằng mình sẽ chú tâm đi tìm phương án giải quyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT