*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“... Chà, thì ra lúc đầu nó toàn chơi chiêu tự buff với debuff là có lý của nó cả chứ không phải ngu như mình tưởng. Đợi đến một lúc nào đó nó sẽ "hóa điên" chém chúng ta như này, và chúng ta thì sẽ gặp bất lợi lớn vì đối thủ mạnh lên với bị dính sẵn debuff trên người. Không có biện pháp xử lý kịp thời là toi cơm."
Giữa lúc ai nấy còn đang không biết nói gì về thất bại có phần ấm ức và bất công vừa mới xảy đến thì, thành viên tên Thành đứng ở vòng ngoài đột nhiên ra vẻ thông thái lên tiếng. Lời lẽ nghe khá là xuôi tai, bất quá hiện tại nói ra mấy lời này cũng bằng thừa vì em gái sát thủ lả lướt của bọn họ đã "toi cơm" mất rồi còn đâu. Huống hồ đã đến nước này thì mấy điều ấy chẳng cần nói ai người ta cũng biết, toàn phần tử tinh anh trí thức cả chứ có phải hạng gà mờ xoàng xĩnh đâu mà không nhận ra họ vừa bị con trùm chơi khăm một vố?
Cố ý "thả" mấy lượt đầu cho người chơi thích làm gì thì làm, còn mình thì tăng công tăng thủ lên đợi về sau bất ngờ tung chiêu hiểm độc kết liễu. Quả nhiên đã mang danh trùm thì chẳng có kẻ nào đơn giản hết, lớ ngớ sơ hở một cái là nhân vật chính sẽ bị tiễn về tầng một gặp lại con cá voi trên cạn ngay tắp lự. Cơ mà cũng chẳng thể trách đám bọn họ chủ quan đắc ý được, đã đụng độ lần đầu chưa biết mặt mũi ra sao thì chớ lại còn đột nhiên "chơi bẩn" thế có mà phòng bị vào mắt. Thần thánh còn trúng chiêu nữa là người phàm.
Chẳng buồn phản ứng lại lời nói vừa rồi cho nhọc xác, thành viên tên Ngạn trở tay nhấn tắt cái bảng thống kê kết quả leo tháp lần này đi. Đoạn, anh dứt khoát buông chuột bật người đứng dậy khỏi ghế ngồi, quay về phía sau vươn vai vài cái trước khi tuyên bố nghỉ chơi: "Thôi tôi chịu nhé. Lần đầu tiên gặp trùm không biết nó có mánh khóe gì thì ăn hành là phải đạo, chơi như thế là cố gắng lắm rồi hết sức rồi. Giờ ai vào "gánh đội" tiếp đi, chứ tôi phải nghỉ một lúc đi hít thở không khí đây. Bí bách quá thể!"
"Cay thật! Con này không giở trò buff bẩn ra thì đánh thêm chút nữa là mình mở được bản đồ mới rồi. Bực quá đi mất!" Mắt thấy người chơi chính lấy cớ hít thở không khí trong lành bỏ đi, một thành viên chưa hết cay cú sau pha "chơi bẩn" mới rồi của con trùm buông lời cảm thán. Kế đến người này quay sang phía thanh niên cộc cằn hỏi chuyện: "Ê Phan Anh, đúng thật là file lưu trữ của cái trò chơi này không thể chỉnh sửa được hả?"
"Thật chứ tôi đùa mọi người làm gì? Kết cấu lằng nhằng khó bóc tách số liệu lắm, chưa kể có bóc tách được số liệu thì cũng không chỉnh sửa được vì bản thân file nó còn dính trực tiếp với cái nền tảng "Nexus". Chỉ cần có phần mềm thứ ba tác động vào một cái là "Nexus" nó phát hiện rồi tự động xóa file tạo cái mới luôn, coi như công cốc…. Mà cái này mọi người đều từng làm ở Ninja cả, hiếm lạ gì nữa đâu mà còn hỏi?" Thanh niên cộc cằn gật đầu phân trần.
"Hỏi cho chắc, nhỡ đâu cái trò chơi nhập khẩu từ nơi khác về này nó là ngoại lệ thì sao?... File lưu trữ không chỉnh sửa được hay là thử mày mò tìm xem có lối tắt nào giấu bên trong trò chơi đi. Không thì bóc tách dữ liệu xem quy luật các thứ cũng được, chứ anh em chúng ta mệt mỏi với cái trò chơi oái oăm này lắm rồi đó."
" (¬_¬) Ông nói nghe cứ dễ như là ăn cơm sườn ấy. Động cái não lên, đám người làm ra trò này mà đã chịu khó đến mức lồng ghép cả hệ thống lưu trữ vào nền tảng "Nexus" như thế thì ông nghĩ chúng sẽ để cửa cho dân thiết kế chúng ta mò vào chắc? Có thời gian mày mò tìm lối tắt với bóc tách dữ liệu chẳng bằng cố chơi như bình thường đi cho xong."
" ( ̄Ɛ ̄ *) Thì thế nào gọi là thử? Ông chưa thử sao mà biết được có lối tắt không, hay là có dễ bóc tách dữ liệu không? Đùa chứ ông nhiều lúc cứng nhắc với cố chấp quá thể Phan Anh ạ, nghe lời bọn tôi lấy một lần đi thì đã làm sao?"
"(Khịt mũi) Đừng văn với tôi. Lời mọi người tôi vẫn nghe đều chứ có phải không nghe đâu? Chẳng qua cái gì đúng với hợp lý bảo tôi nghe còn được, chứ những chuyện viển vông ông vừa nói thì có cớ gì mà bắt tôi phải nghe? Tôi không có rảnh để bày thêm trò tấu hài cho các ông xem.”
"... ** bảo cho mà biết thì nói người ta đừng “văn”. Ông chỉ được cái mồm miệng đỡ chân tay thôi Phan Anh, thế từ đầu đến giờ ông nghe được lời gì của mọi người thử kể ra xem nào? Hay chỉ toàn ý ông là nhất ai nói gì cũng mặc xác?”
— QUẢNG CÁO —
“Này nhé, đừng có đặt điều từ đầu đến giờ tôi nghe hơi bị nhiều….”
"Thế nào, cãi nhau trong game chán rồi giờ ra ngoài game cũng cãi nhau? Phiền hai ông nhìn đồng hồ giúp tôi xem bây giờ mấy giờ rồi? Muốn chơi tiếp hay như nào báo một câu để tôi với anh em còn liệu đường, chứ bọn tôi không có thời gian đứng đây nghe hai ông cãi nhau đâu."
Chứng kiến tiết mục xung đột nổ ra ngay trước mặt, thành viên tên Thành mất kiên nhẫn hướng về phía thanh niên cộc cằn hất hàm cắt ngang. Giọng điệu vẫn gay gắt tựa như lúc đôi bên lời qua tiếng lại ban nãy, mười phần chắc chín là vẫn chưa hết giận đối phương. Trong khi đó, đám đồng nghiệp đứng xung quanh nghe thấy vậy bèn quay ra nhìn chằm chằm hai thành viên tâm điểm như thể chờ đợi phán quyết từ họ. Không ai nói năng gì hết, có điều chỉ cần nhìn dáng dấp chôn chân tại chỗ không muốn tiến lên ngồi vào “ghế nóng” là đủ hiểu ai nấy không có hứng thú chơi đùa tiếp nữa. Hoặc chí ít là không có hứng thú đảm nhận vai trò con rối cho những người còn lại đứng ngoài giật dây.
"... Thôi giờ cũng muộn thật rồi, mà Ngạn nó lại nghỉ thế kia hay là ngừng ở đây đi. Chứ giờ chơi thêm một cuốc cũng phải mất cả nửa tiếng nữa tốn thời gian của anh em, mà còn chưa chắc sẽ lên lại được nữa kia. Cơ mà anh em cho chốt luôn giờ giấc buổi "check hàng" tiếp theo đi, để còn tiện thu xếp công việc chính."
Quét mắt nhìn toàn thể đồng nghiệp một lượt, biết rằng đến đây cuộc chơi khó có thể tiếp tục được nữa thế là thành viên vừa đốp chát một chập với thanh niên cộc cằn trù trừ đưa ra ý kiến. Về phần thanh niên cộc cằn, nhân lúc đối phương lên tiếng người này bất giác ngước nhìn đồng hồ rồi đảo mắt suy tư. Trong thoáng chốc, ý nghĩ làm biếng đột nhiên hiện lên trong óc kẻ được mệnh danh "mồm miệng đỡ chân tay", cảm thấy không có vấn đề người này bèn thuận miệng bày kế luôn: "Có lẽ chúng ta không cần phải tiếp tục tìm hiểu trò chơi này nữa đâu. Chốt hạ nhiệm vụ đi, đem ghi chép với quay chụp quá trình chơi của chúng ta cắt ra. Tôi sẽ nhờ người sửa sang tổng kết lại rồi nộp lên trên."
"Chốt luôn á? Sao vội thế, ta đã chơi xong đâu?" Một thành viên nhanh nhạy trong đám thắc mắc.
"Không cần nữa, vì theo tôi đến đây là ta đã có được kết quả cần thiết để bàn giao. Phía trên yêu cầu chúng ta thử chơi trò này cốt để xem tình báo có chính xác một trăm phần trăm không thôi, mà giờ thì ta có thể chắc chắn rằng cái trò này đúng là gặp vấn đề nghiêm trọng ở mảng lối chơi thật. Độ khó bị đẩy lên quá cao do cơ chế hà khắc trong mọi mảng cộng thêm nhiều chi tiết bắt bí người chơi một cách vô lý, không tài nào phản ứng lại kịp hay là lên kế hoạch đề phòng từ trước được. Đến dân làm game mê game chúng ta đây còn không chịu nổi nói gì quần thể người chơi thông thường?"
"Có kết luận ấy là ngon lành rồi, đồ họa âm thanh có sáng sủa hay tối sủa thì cũng chẳng cứu vớt được cái lối chơi tệ hại này. Tìm hiểu thêm nữa chỉ tổ tốn công vô ích, chẳng bằng ngừng đi còn tranh thủ thời gian quay về làm công việc chuyên môn. Để phần nội dung còn sót lại cho mấy tổ đội kia nghiên cứu nốt, vừa nhẹ gánh vừa được tiếng thơm hiểu chuyện cho người ta cơ hội tranh công. Mọi người thấy hợp lý không?"
"Hợp lý."
"Nghe ổn đấy, đồng ý."
"Được. Mà nguồn tình báo lần này chuẩn phết nhờ, không biết công ty khai thác được ở đâu mà tài tình thế. Trước cả cánh báo chí lẫn đám nhân viên cũ chúng ta." Bùi tai trước màn trình bày ngắn gọn của thanh niên cộc cằn, đám đông vây xung quanh ai nấy nhanh chóng gật đầu thuận theo. Đây đó có thành viên lắm miệng góp vui thêm mấy câu.
— QUẢNG CÁO —
"Kệ đi, chuyện ấy mình không cần phải lăn tăn." Thanh niên cộc cằn khoát tay ra lệnh: "Mọi người đã không phản đối thì cứ y thế mà tiến hành đi, thu dọn xong ai về thì về ai ở lại chơi thì ở. Để tôi nhắn tin trước cho sếp với mấy tổ đội kia biết."
Dứt lời thanh niên cộc cằn bước chân ra khỏi phòng làm việc trước mọi người một bước. Những thành viên còn lại thấy thế bèn gấp rút thu dọn đồ đạc, thực hiện công việc vừa được phân phó rồi cũng lục tục theo chân đối phương rời đi. Đương nhiên, thời khắc thu dọn lẫn rời đi ai nấy vẫn tiếp tục bàn tán về hành trình "leo tháp xoắn" mới nhất cho có chuyện để nói, vừa chửi bới trò chơi bất công vừa đổ tội lẫn nhau làm náo động cả căn phòng. Thẳng đến khi bóng dáng cả đám triệt để biến mất bầu không khí mới trở nên yên ổn bình hòa.
“Ôi cái đám đó đi hết rồi. Sướng quá Đảng ơi!" Một góc làm việc khác đầy kín đáo trong căn phòng nơi có đúng ba thành viên đang ngồi cùng nhau thành hàng, mắt thấy đội ngũ cựu nhân viên Ninja Entertainment đi hết một người trong số đó vội vã tháo tai nghe xuống, mặt ngửa lên trần nhà cất lời reo hò khoái trá. Để ý kỹ hơn thì thấy ai nấy đều là đồng đội đứng chung chiến tuyến với Quỳnh Anh trong phi vụ cãi cọ nảy lửa khi xưa.
"Đi rồi hả? Nhờ trời cái lỗ tai cuối cùng cũng được yên ổn." Một người khác bị đánh động cũng vội làm ra điệu bộ tương tự, đồng thời không quên thấp giọng phàn nàn: "Đám nhân viên Ninja cũ này càng ngày càng vô duyên phát ớn. Thấy người ta đang bận bịu làm nốt công việc cho xong không biết đường tránh đi còn cố tụ tập chơi đùa ở đây. Bộ công ty hết chỗ chơi rồi hay sao?"
“Bỏ đi bỏ đi. Phòng làm việc chung chúng nó viện cớ ngồi đây thực thi nhiệm vụ mình cũng đâu có làm gì được? Dây vào mấy con "gà cưng" của các sếp ấy chỉ tổ thiệt thân." Thành viên lớn tuổi còn lại thì chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo đồng nghiệp bình tĩnh đừng nóng. Đúng lúc này thì cô nàng nhút nhát Quỳnh Anh vừa vặn tiến lại gần góc làm việc của ba người, trông thấy đối phương người này chủ động lên tiếng chào hỏi: "Hề lốôô Quỳnh Anh thân yêu. Sao mặt mũi trông buồn thế kia, lại bị ai bắt nạt à?"
"A, không có đâu anh chào anh chào mọi người." Quỳnh Anh nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay rón rén kéo một chiếc ghế trống ngồi xuống. Chiếc laptop ôm trong ngực cũng thuận thế đặt lên bàn gần sát góc làm việc của ba người kia.
"... Thật không có không? Hình như lúc nãy anh thấy loáng thoáng em đứng gần đám thằng Phan Anh mà? Hay lại vừa bị thằng đó quát nạt?" Thành viên lớn tuổi nhíu mày truy vấn.
"(>﹏<) Đâu có, chắc anh nhìn nhầm hay sao ấy chứ em mới đến mà." Quỳnh Anh tiếp tục lắc đầu quầy quậy chối bay chối biến, sau đó chủ động nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay anh với mọi người chăm chỉ thế tối muộn rồi còn làm. Em tưởng module AI để mai hoàn thành nốt rồi kiểm tra một thể cũng được?"
"Thay đổi kế hoạch. Thiều vừa báo không hài lòng với hệ thống tìm đường tự động trong quá trình kiểm tra, nên giờ bọn anh phải gấp rút làm cái này cho xong rồi còn nhảy sang hỗ trợ chỉnh sửa. Em biết đấy, phòng đang bị thiếu người vì mất nhóm thằng Phan Anh mà." Mặc dù trong lòng vẫn còn hoài nghi, song ngoài mặt thành viên lớn tuổi vẫn gật gù biểu thị có lẽ bản thân nhìn nhầm thật cho đối phương vui.
"** cứ tưởng được một hôm về sớm cuối cùng lại thành tăng ca chảy máu mắt, rồi còn phải làm phiền bà chịu khổ theo nữa Quỳnh Anh ạ." Thành viên vừa thấp giọng phàn nàn trước đó chợt quay về phía Quỳnh Anh chắp tay trước ngực xin lỗi: "Thôi bà thông cảm cho bọn tôi với cả cố gắng ngồi đợi bọn tôi thêm một lúc nữa nhé. Chưa có "hàng" đâu mặc dù ờ…, đúng ra giờ này là có "hàng" cho bà xem thử rồi đấy. Cơ mà bị nhóm thằng Phan Anh làm phân tâm quá lỗi mấy phát liên tọi, phải lần mò chỉnh sửa nhức hết cả não!"
— QUẢNG CÁO —
"Không sao, công việc chung có gì mà phiền hà? Mọi người cứ tập trung làm nốt đi kệ Quỳnh Anh, Quỳnh Anh đợi được." Nỗ lực xua tay trấn an đồng nghiệp, chờ cho ai nấy vùi đầu trở lại với công việc Quỳnh Anh mới âm thầm thở phào một hơi. Tiếp đến cô chậm rãi mở laptop cá nhân ra tìm thứ tiêu khiển nhân lúc đợi chờ, và sau một tích tắc cân nhắc thì thứ cô chọn để tiêu khiển, trùng hợp thay lại chính là trò chơi vừa mới hành hạ tinh thần đám cựu nhân viên Ninja Entertainment.
"Slay the Spire", hay còn được biết đến với cái tên Việt hóa "Diệt tháp xoắn".
Cũng là hành trình leo tháp dở dang với nhân vật sát thủ lả lướt, cũng là con trùm cục mịch tay kiếm tay khiên chặn đường tiến lên, chỉ khác ở chỗ trên người đối phương đang có lượng cộng dồn độc nhiều hơn cả lượng máu còn lại. Chỉ cần nhấn nút kết thúc lượt một cái là con trùm sẽ quy tiên ngay tắp lự, trong khi nhân vật được Quỳnh Anh điều khiển không hiểu sao đến đây vẫn còn rất khỏe mạnh, "bài vở" trên tay nhiều lá lợi hại cực kỳ còn thánh di vật lẫn lọ thuốc thì dắt theo đầy người. Toàn cảnh toát lên một sự nhàn nhã vô cùng tận, khác biệt một trời một vực so với quá trình khổ chiến của đám cựu nhân viên kia.
Và như để khẳng định sự chênh lệch về đẳng cấp giữa đôi bên, cô nàng nhút nhát không vội nhấn chuột kết liễu đối thủ ngay mà mở kèm một mớ tài liệu đặt cạnh giao diện trò chơi. Toàn là những ghi chép hết sức chi tiết liên quan đến khía cạnh nội dung, từ việc phỏng đoán chiêu số của từng đối thủ một cho đến thống kê tỷ lệ rơi phần thưởng sau mỗi trận đánh, tổng hợp thư viện lá bài cùng các lối xây dựng bộ bài mạnh mẽ chuẩn chỉ vân vân mây mây... cái gì cũng có hết. Có thể vừa chơi vừa soạn ra chúng thì rõ ràng Quỳnh Anh đây chẳng phải hạng tay mơ gì, nếu không muốn nói là đã chạm đến tầng thứ gosu.
"... Bỏ chữ "có thể" đi, giờ thì chắc chắn con trùm "Nhà vô địch" ở Hồi 2 sẽ nổi điên khi lượng máu tụt xuống dưới 50%. Phần còn lại không cần thay đổi, vẫn là xóa debuff và tự tăng 6 sức mạnh khi nổi điên."
Hý hoáy xóa đi viết lại vài từ trên tờ tài liệu phỏng đoán chiêu số đối thủ, xong xuôi đâu đấy Quỳnh Anh mới tiễn con trùm cục mịch về với đất mẹ, lĩnh phần thưởng từ việc giết trùm rồi tiếp tục hành trình với một tấm bản đồ mới. Tiếp sau đó công cuộc leo tháp của cô vẫn cứ nhàn nhã như thế, quái vật con nào con nấy đua nhau ngã xuống trước những đòn "độc sát" chết chóc làm Quỳnh Anh bất giác nở một nụ cười sâu kín. Ai không biết chứ đối với cô trò này chơi thật là vui a, ban đầu chưa nắm được thông tin mới thấy khó thôi chứ về sau có thông tin một cái sẽ thấy hành trình "diệt tháp xoắn" quá ư là cuốn hút. Còn lâu mới thuộc vào hàng ngũ rác rưởi hay phí tiền như lời mấy đồng nghiệp đáng ghét kia.
Chỉ là nhắc đến Ninja Entertainment….
Mà thôi bỏ đi bỏ đi. Cuộc sống của cô đã có đủ những sự phiền phức rồi, bớt được chuyện không lành mạnh nào thì bớt đi đừng dính dáng đến kẻo lại rước vạ vào thân. Khẽ nắm hai tay thu về trước ngực tự nhắc nhở lòng, Quỳnh Anh lắc mạnh đầu một cái hòng gạt đi tâm tư không nên có trước khi đầu nhập tinh thần trở lại cuộc vui giết thời gian.