"... Lại nữa? ** đúng là cái thành phần suốt ngày chỉ lo tìm cách bêu xấu người khác. Ra cái vẻ đạo đức cao thượng với ai ở đây thế? Thần kinh!"
Trong lòng chửi thầm ông chú "quý hóa", ngoài mặt Dương Khoa tiếp tục tỏ thái độ bực bội: "Chú Triết thì kệ đi, từ xưa đến nay đã bao giờ chú ấy nói tốt với em câu nào đâu mà phải quan tâm? Với cả nghĩ cũng buồn cười, vấn đề nghiện hay không nghiện nằm ở khía cạnh con người chứ trò chơi nó có cái lỗi gì chứ? Quản lý con cháu không được đi đổ tội cho trò chơi, năm bao nhiêu rồi còn đem cái luận điểm cũ rích ấy ra kêu ca."
"(Gật gù) Ừ thì công nhận nghiện hay không chủ yếu là do con người thật, cơ mà theo anh một phần nhỏ cũng nằm ở việc trò chơi của em nó ờ… hấp dẫn quá em ạ. Một khi đã chơi là kiểu gì cũng phải chơi mấy ván liền tù tì, chứ chơi một ván căn bản là không bõ công bật máy. Chưa kể thời gian chơi một ván "Đế chế" cũng khá là lâu, lâu hơn hẳn mấy trò giải trí nhanh gọn trên điện thoại trước đó của bọn em. Cộng vào thì coi như mất hết ngày hết buổi."
"Thành thử, chuyện ông chú của chúng ta cảnh báo lớp thanh thiếu niên trong họ có nguy cơ học theo dân tình bên ngoài nghiện trò chơi "Đế chế" này rồi dẫn đến chểnh mảng công việc học hành các thứ, theo anh thấy nó không phải là không có căn cứ đâu." Nói đến đây Dương Tâm hất nhẹ đầu về phía người em ôm laptop trên đùi: "Lấy chú Chính đây làm ví dụ chẳng hạn. Tiếng là trông cháu hộ nhà bác Tâm mà cuối cùng lại thành ngồi một góc ôm laptop đánh "Chế". Không thèm ngó ngàng đến cháu với bác Tâm luôn, này là nghiện chứ còn gì nữa?"
"Anh Tâm đừng điêu, em đang đánh chữ chứ có đánh "Chế" đâu? Từ từ rồi lát nữa em bế Bột đi chơi…. Với cả anh cứ nghiêm trọng hóa vấn đề, em bảo bao lần rồi cái trò chơi này em dứt ra lúc nào chả được? Còn lâu mới nghiện!"
"Phư!"
"Thôi đi Chính, anh đảm bảo câu đấy của em đến bản thân em còn chả tin được nữa là anh." Theo sau lời khẳng định của Dương Chính là một nụ cười khẩy đến từ đứa em và lời phản bác thẳng thừng đến từ người anh, cả hai đều không hẹn mà gặp biểu thị không hề tin tưởng chút nào. Thậm chí thành viên bé bỏng nhất nhà - Bột cũng rất trùng hợp cựa quậy cái đầu liên hồi, như muốn thể hiện rằng bản thân rất thất vọng về ông chú "đã nghiện còn ngại" của nó.
Trông dễ thương hết sức! Đáng tiếc là chẳng có ai trong số ba người để ý tới.
"... Kệ hai người, em không nói nữa. Đang cần tập trung."
Không cãi lại được những người đã ôm sẵn định kiến trong lòng, Dương Chính dứt khoát tập trung trở lại với sự nghiệp viết guide dang dở, mặc kệ Dương Tâm tiếp tục lên tiếng nhắc nhở Dương Khoa: "Đấy, tóm lại anh nghĩ là công ty của em nên lưu tâm một chút đến vấn đề nghiện ngập này. Bản thân anh trong chừng mực nào đấy cũng có thể coi như người trong cuộc rồi, cho nên trò "Đế chế" của em có sức hút như nào anh hiểu rõ lắm. Chẳng qua dòng họ nhà mình toàn gia đình quản giáo con cháu nghiêm khắc nên hiện giờ chưa thấy ai chểnh mảng vì mải chơi thôi, chứ cộng đồng ngoài kia chắc là đã có ối người chơi quên lối về rồi."
"Nếu cứ bỏ mặc không màng đến thì sớm muộn trò "Đế chế" của em cũng sẽ trở thành mục tiêu lên án của cộng đồng, giống như chú Triết vừa mới đem ra phê phán cho xem. Vẫn biết cái nhìn của dư luận về trò chơi điện tử bây giờ thoáng hơn hẳn thời xưa, nhưng ảnh hưởng tiêu cực đến mặt hình tượng chung quy vẫn là không thể tránh khỏi. Nếu anh là em thì anh sẽ trù hoạch sẵn phương án trấn an dư luận ngay từ bây giờ, để khi vấn đề bùng phát công ty có thể chủ động ứng phó ngay lập tức. Em thử cân nhắc xem sao nhé."
"... Vâng, em sẽ cân nhắc."
Mặc dù bản thân cảm thấy lời cảnh báo của anh cả có hơi bị khoa trương, song Dương Khoa vẫn nghiêm túc gật đầu tỏ ý tiếp thu. Về phần Dương Tâm, chuyện êm anh lập tức chốt lại trước khi chuyển sang chủ đề khác: "Thế thôi, còn lại ý tứ chỉnh sửa thêm bớt nội dung trò chơi của các cụ thì em cứ xem thế nào hợp lý thì làm. Nhồi nhét được thêm một hai trận đánh lịch sử nữa vào trò chơi thì các cụ càng vui."
"Vâng, nhưng khoản này em không hứa trước rằng sẽ chỉnh sửa hay gì đâu anh. Vì bọn em làm trò chơi là phải chiều lòng số đông fan hâm mộ, chứ không thể chỉ chạy theo hầu mỗi mấy cụ nhà mình được. Rồi đến lúc các cụ hài lòng dân tình lại quay ra chỉ trích bọn em đang êm đẹp tự dưng đập phá thì chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài."
"Được, tùy em…. Chuyện trò chơi coi như xong, về giải đấu thì như hôm trước vợ anh đánh tiếng trên bàn cơm rồi đấy: công ty môi giới bất động sản nhà vợ anh muốn xin một suất tham gia tài trợ giải đấu sắp tới. Nếu có thể trở thành đơn vị tài trợ chính như bên Vitality của mẹ thì càng tốt, vợ anh sẽ làm người bắc cầu dắt mối hai bên."
"Ngoài ra, chỗ các cụ trên kia cũng có một hai nhà bày tỏ mong muốn công ty em quảng cáo giúp thương hiệu nhân dịp giải đấu diễn ra. Chắc chỉ nay mai thôi là họ sẽ sang gặp em trao đổi cụ thể, thế nên là em cứ chuẩn bị sẵn tinh thần từ bây giờ đi nhé. Lần này bố sẽ không ra mặt đâu, có anh với cùng lắm là mẹ giúp em nói chuyện thôi."
Nghe Dương Tâm trình bày xong, Dương Khoa không đáp lại ngay mà thay vào đó hắn chợt lâm vào trầm tư. Tài trợ với nhờ quảng cáo thương hiệu hả, mấy lời đề nghị kiểu dạng như này dạo gần đây hắn được nghe khá nhiều rồi. u cũng là lẽ thường vì giải đấu "Đế chế" chính quy sắp tới được Ninja Entertainment đầu tư tổ chức cực kỳ hoành tráng, thêm vào trò chơi ngày càng có xu hướng trở thành bộ môn so tài phổ biến trong mắt cộng đồng người chơi PC. Số lượng khán giả tìm đến sự kiện chắc chắn sẽ không ít, và đối với các doanh nghiệp nước nhà, nhất là các doanh nghiệp tiêu dùng mà nói bữa thịnh yến nghe nhìn ấy không khác gì một cơ hội quảng cáo vàng. Chỉ cần điều kiện cho phép tuyệt không có lấy một ai xua tay chối từ.
Và Ninja Entertainment không có vấn đề gì với những lời đề nghị ấy hết. Bên nào phù hợp cộng thêm đưa ra cái giá tốt thì cứ thế mà triển khai hợp tác quảng cáo thôi, chả việc gì phải lăn tăn. Nhưng đề nghị đến từ doanh nghiệp trong dòng họ ấy hả?
Này bắt đầu phức tạp rồi đây.
Lời từ chối chắc chắn là không thể nói ra, hoặc chí ít là không thể nói ra từ miệng của hắn, bằng không thì bản thân cứ chờ lấy những trận mắng vốn tới từ bề trên đi. Sảng khoái gật đầu thì lại sợ chiếu cố người trong họ nhiều làm ảnh hưởng đến công tác trù bị chung, dẫn đến mấy anh chị em trong công ty phàn nàn này nọ. Đôi đằng đều đi không thông cả, nhất thời cảm thấy nan giải là chuyện đương nhiên.
"Thế nào, thấy khó xử phải không?" Trước sự im lặng đột ngột của Dương Khoa, làm người từng trải không quá khó để Dương Tâm đoán ra được đứa em út hiện đang suy nghĩ điều gì.
"Có một chút anh ạ." Dương Khoa trả lời thành thật: "Chuyện làm ăn dính dáng đến người thân bạn bè chắc chắn là khó xử rồi, làm sao mà vô tư như người ngoài được. Mà làm em khó xử nhất là đằng nhà vợ anh đấy, bất động sản với trò chơi điện tử, hai lĩnh vực nó có liên quan quái gì đến nhau đâu mà đặt vấn đề tài trợ hợp tác với em chứ?"
"Ơ em buồn cười! Liên quan quá đi ấy chứ, trò chơi điện tử nó gắn liền với con người phải không? Đã là người thì sống trên đời không ai chạy thoát khỏi nhà cửa bất động sản đâu em ạ, trừ phi hàng đêm em ngủ dưới gầm cầu thì không nói.... À nhưng gầm cầu cũng là bất động sản chứ nhỉ? Thế thì công ty vợ anh vẫn môi giới được, bỏ cái trừ phi đi. ( ̄ヮ ̄) "
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
"Được rồi anh đùa đấy. Thôi chịu khó giúp đỡ vợ anh chút, cuối năm rồi doanh số công ty đi xuống nhà vợ anh đang cuống hết cả lên kia kìa. Lĩnh vực phù hợp hay không cũng hợp tác treo biển quảng cáo tuốt. ╮( ̄~ ̄)╭ Mà trường hợp này thì em cứ nhận tài trợ như bình thường không cần ưu đãi gì hết, thỏa thuận tiền nong đàng hoàng xong rồi trên các trang web tuyên truyền đăng cho công ty vợ anh một hai cái banner là được. Bỏ mấy cái biển quảng cáo thực thể vợ anh gợi ý đi, làm ra chỉ tổ chướng mắt.”
"Còn chỗ các cụ thì hơi khó, mang danh nhờ vả thằng cháu ăn nên làm ra nên chắc là công ty em không "xơ múi" được gì đâu. Thôi thì ờ…, trước mắt em cứ nhận lời với các cô các chú, đừng cò kè gì cả kẻo mất lòng người trên. Xong rồi các cô các chú yêu cầu làm những gì cứ làm y thế cho anh, khi nào chốt giao kèo cụ thể thì nhờ anh, hoặc là nhờ mẹ đứng ra xin mấy đồng gọi là phí tài trợ tượng trưng. Thế là vừa có tiếng ưu đãi với đằng các cụ vừa đỡ bị kẻ ngoài người ta dèm pha."
"Được thế thì còn gì bằng, trăm sự nhờ anh nhé anh Tâm. Tiền nong thì ừ thôi kiếm được chừng nào hay chừng đấy vậy, cố gắng xoay sở cho đủ trang trải khâu tổ chức giải thôi chứ biết làm sao. (mỉm cười)"
"(Cũng mỉm cười) Thôi đi, lòe ai đấy hả thằng em siêu tỷ phú của anh? Báo cáo tài chính của Ninja Entertainment Khang nó đưa anh xem rồi nhá, doanh thu ngàn tỷ mà dăm ba cái giải đấu vớ vẩn cũng phải cố xoay là thế quái nào? Cứ thấy anh không nói là bắt đầu bịp bợm!"
"... WTF? Anh Khang này, làm bộ phận tài vụ quan trọng như thế mà chẳng chịu giữ bí mật thông tin gì sất. Mai phải cắt lương…!"
"~Tình yêu là những ánh sáng lấp lánh, đèn vàng thắp lên bên ô cửa nhỏ."
Lời bông đùa còn chưa kịp nói xong thì điện thoại trong túi quần Dương Khoa đã bất thình lình đổ chuông cắt ngang. Nhân đây cũng tiện nói thêm, bản nhạc chuông đang cài làm mặc định trên máy hắn hiện không còn là mấy bài hát thiếu nhi như ngày xưa nữa, mà nay đã được chuyển thành ca khúc “Có em chờ” siêu hot trong vài tuần đổ lại đây. Và điều đáng nói hơn cả là thanh âm đang ngân nga giai điệu tuyệt đối không phải là thanh âm của streamer kiêm ca sĩ nửa mùa Kim Cúc, mà là của một cô gái rất quen thuộc đối với cả ba chàng trai đang ngồi tụ hội.
"Ớ, này là giọng em My hả?" Nhìn Dương Khoa luống cuống lục túi quần rút điện thoại Dương Tâm đổi giọng ngờ vực.
"Yep."
"... Nịnh nọt bạn gái kinh nhờ, thu âm hẳn bài ca làm nhạc chuông nghe hàng ngày cơ đấy. Nhất em giai anh!"
"Bị ép buộc nhé, không phải nịnh nọt đâu anh."
"Chỉ phét! Đã nói đừng lòe anh nữa rồi vẫn cố. ( ̄▽ ̄) “
"Thật đấy chứ lòe gì?... (bấm thưa máy) A lô?"
"Chào sếp Khoa ạ. Sếp có rảnh không cho... Thủy làm phiền một chút." Điện thoại vừa kề sát tai, giọng điệu run run quen thuộc của Lệ Thủy - cô em họ và cũng là một trong số những cánh tay đắc lực của Liễu tại Ninja Entertainment lập tức vang lên. Khiến Dương Khoa không thể không mở đầu bằng một lời trấn an:
"Chị Thủy đấy à? Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói thôi chị, không cần phải gấp gáp đâu em đang rảnh. Không bận gì hết."
"Vâng…. Sếp Khoa à, công ty mình vừa gặp chút phiền toái liên quan đến trò chơi "Đế chế". Chị Liễu muốn tổ chức một cuộc họp trực tuyến ngay bây giờ để lên phương án xử lý, sếp có thể bớt chút thời gian tham gia họp được không sếp?"
"Tất nhiên là được, thế nhưng cụ thể là phiền toái gì mà không thể để đến thứ Hai ngày mai vậy?" Nghe thấy tên trò chơi "con cưng" đi liền với cụm từ “phiền toái”, bàn tay Dương Khoa bất giác siết chặt chiếc điện thoại nhỏ xinh đang cầm, giọng điệu thì mất hết vẻ vui đùa cợt nhả mới rồi.
"Thưa, chẳng là một số cơ quan truyền thông vừa mới đăng tải tin tức với nội dung phê phán trò “Đế chế” của chúng ta, cho rằng nó hiện đang là tác nhân chủ chốt khiến cho giới thanh thiếu niên nước nhà mê chơi điện tử quá độ dẫn đến bỏ bê công việc học hành. Bình thường thì chúng ta không cần phải để tâm đến mấy tin tức chủ quan dạng này, thế nhưng thời điểm trù bị giải đấu hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, hơn nữa những tin tức này còn nhận được sự ủng hộ đến từ một số nhà phê bình trò chơi có tiếng. Sự tình có phần hệ trọng nên chị Liễu muốn tổ chức họp bàn để làm rõ vấn đề và dập ngay mối nguy từ trong trứng nước sếp ạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT