Khác với những trò chơi mà Dương Khoa và đồng bọn đã từng chế tác trong quá khứ, “Age of Empires” là một trò chơi cỡ lớn bao hàm khá nhiều nội dung phức tạp bên trong, và trên hết những nội dung ấy lại được xây dựng dựa trên yếu tố lịch sử chân thực – một chuyện thường bị coi là vô cùng nhạy cảm trong lĩnh vực này.
Vì sao lại gọi nhạy cảm? Một phần là do bản chất của lịch sử vốn dĩ nó là như vậy, mặt khác thì là do mỗi người sẽ có một cái nhìn của riêng mình về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Có người tự hào về dòng máu dân tộc chảy xuôi trong huyết quản, có người lại ra sức chối bỏ sự tích “vinh quang” của cha ông. Rồi thì người dân thuộc hai quốc gia thù địch trong quá khứ chắc chắn sẽ không có thiện cảm về nhau ở thời điểm hiện tại vân vân…, chín người mười quan điểm như vậy dẫn đến bất cứ khi nào chủ đề lịch sử được đem ra thảo luận rộng rãi thì kiểu gì tranh luận cũng sẽ bùng nổ theo như một lẽ tự nhiên.
Mà tranh luận lại là một thứ gì đó rất phiền phức, kiểm soát không tốt có khi dẫn phát làn sóng dư luận bất bình hay phẫn nộ chứ chẳng đùa. Chính vì vậy các nhà sản xuất trò chơi thường khá cẩn thận trong việc lồng ghép yếu tố lịch sử chân thực vào trong sản phẩm của mình, với tiêu chuẩn mặc định là làm hài lòng số lượng người chơi và fan hâm mộ nhiều nhất có thể. Không sử dụng từ toàn bộ ở đây vì đương nhiên rồi, đó là chuyện bất khả thi.
Đồng thời trong số nhóm người cần được “chiều chuộng” thoả mãn về mặt tinh thần này nhất định phải có cộng đồng người chơi nước nhà, hoặc là cộng đồng người chơi thuộc khu vực mà công ty trò chơi xem nơi đó như thị trường phát hành gốc rễ. Nếu không đáp ứng được yêu cầu trên thì tốt nhất là công ty nên chuẩn bị sẵn các biện pháp cần thiết để ứng phó cảnh tượng người chơi phản đối rầm rộ, hoặc nghiêm trọng hơn thì là sản phẩm bị tẩy chay vì khắc hoạ không đúng sự thật lịch sử, phản quốc các thứ….
Nhưng tốt xấu gì con người ta vẫn luôn có biện pháp ứng đối, còn Dương Trạch và dòng họ Dương nhà ông căn bản là không có cái lựa chọn đó. Gia tộc chính trị nòng cốt không đi đầu trong việc làm rạng danh lịch sử nước nhà thì thôi, lại còn cổ động con cháu trong nhà “phản quốc” nữa thì không thành trò cười nghìn năm mới lạ.
Thế cho nên sau khi nghe vợ mình vạch trần mối liên hệ giữa cơ nghiệp đứa con út tự mình gây dựng nên và hành động hỏi mượn sách sử cực kỳ bất thường của nó, kể từ thời điểm ấy Dương Trạch đã bắt đầu chú ý tới dự án trò chơi cỡ lớn được Ninja Studio phát triển trong âm thầm. Trải qua vài ba lần thăm dò hỏi han, biết được “Age of Empires” sẽ chỉ chú trọng vào việc khắc hoạ những sự kiện hào hùng của lịch sử chứ không xuyên tạc hay bôi nhọ gì ông mới cảm thấy yên tâm. Đồng thời trong lòng ông còn đắc chí cực kỳ vì Dương Khoa con ông tự biết đường tìm cách tái hiện những trang sử hào hùng của nước nhà, để dân tộc Việt sánh ngang các cường quốc năm châu chứ không cần bất kỳ ai phải nhắc nhở hết.
Vậy mới là con trai của ông chứ, càng lớn càng khôn khéo!
Lo lắng trong lòng tan biến, Dương Trạch mới bắt đầu để tâm suy nghĩ đến những chuyện khác. Thế rồi dạo gần đây sau khi xem qua đoạn trailer hoành tráng của trò chơi, trong lòng ông bỗng dưng nảy sinh ý định sao Ninja Studio không nhân cơ hội này loại bỏ triệt để rào cản tiềm ẩn mang tên Hiệp hội trò chơi nước nhà?
Mấy lão già cốt cán bên đó chẳng khác gì ông lẫn người nhà họ Dương hết, ai nấy đều mong muốn trò chơi do dân Việt làm ra có thể ca ngợi lịch sử nước Việt dù chỉ một chút. Chỉ cần cho bọn họ thấy Ninja Studio có đầy đủ năng lực để đáp ứng nguyện vọng ấy, thậm chí còn có thể làm được tốt hơn thì tương lai con ông tha hồ mà nhặt nhạnh chỗ tốt, chứ không chỉ dừng lại ở mấy lời hứa hẹn chót lưỡi đầu môi.
Nghĩ là làm, Dương Trạch nhờ cậy một vài thành viên Hiệp hội đánh tiếng mời Dương Khoa đến rồi lập tức cho con ông biết những điều đã nêu ở phía trên, đồng thời bảo Dương Khoa trình bày về sự góp mặt của dân tộc Việt Nam trong “Age of Empires” cho mọi người bên Hiệp hội cùng biết vì trailer trò chơi không đả động đến nó. Mặc dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng trải qua cân nhắc thiệt hơn Dương Khoa vẫn quyết định kể toàn bộ những gì thành viên Hiệp hội muốn nghe, bao gồm nội dung chiến dịch khởi nghĩa Lam Sơn dài hơi lẫn chi tiết chủng tộc Việt có thể chọn để chơi như bao chủng tộc khác.
Khỏi phải nói, nghe xong ai nấy đều sướng rơn.
Cân nhắc thêm đến hiện tượng “Flappy Bird” một thời làm cộng đồng dậy sóng và chuỗi chiến tích ấn tượng mà Ninja Studio hiện đang sở hữu, các thành viên có chức quyền phía Hiệp hội Trò chơi rất nhanh chóng cụ thể hoá cái “tý xíu ưu đãi” trong miệng của bọn họ. Trải qua vài tiếng đồng hồ đánh giá kỹ càng trailer và một số hình ảnh trò chơi Dương Khoa cung cấp, “Age of Empires” đã được gắn mác 13+ – một mức phân loại thuộc dạng “ngon lành cành đào” và sẽ không gây bất cứ phiền toái nào trong việc tung sản phẩm ra thị trường. Đồng thời, một vài “bô lão” còn lớn tiếng cam đoan chỉ cần trò chơi bước đầu chinh phục được cộng đồng thì bọn họ chắc chắn sẽ theo vào phụ giúp tuyên truyền, không để một cánh én Ninja Studio phải làm nên cả mùa xuân.
Toàn những kẻ khôn lỏi. Ai mượn bọn họ tuyên truyền cùng chứ? Chỉ dây máu ăn phần là nhanh!
Đó là toàn bộ những gì ngự trị trong đầu Dương Khoa khi buổi gặp mặt trao đổi đi đến hồi kết. Thành viên Hiệp hội, Dương Trạch, Cẩm Tú ai nấy đều vui vẻ ra mặt, chỉ có riêng mình hắn khó khăn lắm mới giữ cho nụ cười trên môi không bị méo xệch. Đồng thời hắn còn cảm thấy buồn vui lẫn lộn trước sự quan tâm âm thầm của người bố, vui không biết tại sao còn buồn thì… cũng chẳng biết tại sao.
“Chị biết chứ, thấy sếp Khoa trợn mắt há mồm lúc gặp bác Trạch ở đó là chị nhận ra ngay rồi. Mà hình như mấy người bên Hiệp hội có vẻ nể nang bác Trạch ra phết sếp ạ, thế nên công việc mới hoàn thành chóng vánh như vậy. Giá mà bác Trạch giúp chúng ta chào hỏi nốt Cục Bản quyền nữa thì có phải là vẹn cả đôi đường không.” Cẩm Tú tiếp tục hót líu lo.
“Không, 99,9999% là bố em có tiếp xúc cả với người bên Cục Bản quyền rồi. Chị không thấy dạo gần đây khâu xét duyệt bản quyền các thứ thuận lợi vô cùng à? Tỷ như cái bài “Protectors of the Earth” đó, duyệt xong trong một nốt nhạc chứ có dây dưa như cái bài “Zombies on your lawn” khi xưa đâu? Dẫu biết là nhạc không lời nhưng kể cả thế thì cũng nhanh thái quá so với bình thường.” Đến đây mà Dương Khoa không liên tưởng thêm đến chuyện bố hắn đã giúp là phải giúp cho trọn vẹn thì uổng công đầu thai sống kiếp thứ hai.
“… Ừ nhỉ.” Im lặng mấy giây suy nghĩ, cuối cùng Cẩm Tú chép miệng tổng kết: “Có người như bác Trạch sướng thật đấy. Nhất sếp Khoa.”
“Chậc, nói ra thì lại mang tiếng sướng không biết đường sướng, cơ mà nhiều lúc em chẳng thích thế này đâu chị Tú ạ....” Lời mới nói được một nửa thì ngừng lại, Dương Khoa buồn chán nghiêng đầu nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập qua khung cửa ô tô. Biết là sếp mình có tâm sự nên Cẩm Tú biết ý không tiếp tục lên tiếng chuyện trò, hai người cứ thế ngồi lặng im thẳng đến khi chiếc xe công vụ chở hai người tiến vào tầng hầm tòa cao ốc Pulse.
“Thôi sếp ạ, dù sao thì chuyện bác Trạch ra tay lo liệu mọi bề giúp chúng ta cũng là chuyện tốt. Như thế chúng ta càng được rảnh tay để làm chuyện chúng ta nên làm. Suy nghĩ nhiều chẳng được gì đâu vui lên đi sếp.” Bước xuống xe, Cẩm Tú vừa tháp tùng Dương Khoa đi lên văn phòng vừa lựa lời động viên sếp trẻ vài câu.
“... Chị nói đúng. Xác thực chúng ta nên vui vì chuyện này.” Dương Khoa gật nhẹ đầu đáp lại. Thôi thì câu chuyện dù sao nó cũng đã xảy ra, có muốn thay đổi kết quả cũng chả được nên tốt nhất là cứ nhìn nhận vấn đề một cách lạc quan cho nhẹ đầu. Hắn đã có đủ thứ để mà lo toan rồi.
“Đương nhiên là đúng rồi, sự thật nó là như vậy mà. ( ̄~ ̄) Thế nhé, bye bye sếp Khoa chị chạy về phòng báo cáo công việc đây, xong rồi còn phải lượn một vòng công ty khoe bộ cánh đang mặc trên người này nữa. Cứ tưởng đi một tý thôi rồi về ai dè tiêu tốn hết cả buổi sáng, vỡ hết kế hoạch khoe khoang cùng với bà Ly kia rồi.”
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
Tiến vào văn phòng trụ sở, gật đầu với người nhân viên lễ tân xong hai người nhanh chóng tách ra, Cẩm Tú chạy đi báo cáo cho Thu Lan nghe về những gì xảy ra tại Hiệp hội còn Dương Khoa thì định bụng tạt qua phòng ban thiết kế để xem tình hình ngày hôm nay như thế nào. Thế nhưng mới đi được nửa đường thì thanh âm huyên náo vọng ra từ căn phòng Media ngay lập tức khiến hắn phải dừng bước:
“(Gõ bàn) Thống nhất lại chiều nay chúng ta trình kế hoạch làm sê-ri sneak peek các chủng tộc này nhé. Nó phù hợp với bộ tứ streamer chúng ta đang có ở đây nhất đấy, còn hai kế hoạch kia tạm thời gác lại rồi tính sau. Anh chị em nhất trí không?”
“Nhất trí!” (đồng thanh)
“Ok. Thế thôi giải tán đi, nghỉ sớm chiều nay họp sớm. Thuận tiện chúng ta làm một bữa chào mừng ngày thành lập “bộ tứ” nhé.”
“Ôi thôi nào, không cần phải vậy đâu.”
“Ơ cái bà này hay nhờ? Dịp trọng đại mà lại kêu không cần, chán bà ghê hồn!”
“Bộ tứ streamer? Công ty mình hình như chỉ có ba streamer thôi mà? Tứ ở đâu ra vậy?” Ngẫm lại nội dung câu chuyện nghe lỏm được Dương Khoa lấy làm lạ vân vê cằm suy nghĩ. Câu trả lời đến với hắn ngay sau đó, chỉ thấy cánh cửa phòng khép hờ bất chợt bị đẩy sang một bên, một đoàn đội trai thanh gái lịch nối đuôi nhau bước ra ngoài hành lang.
“Không căng tin! Chả ai làm một bữa chào mừng thành viên mới ở căng tin cả, nghe nó…. (Trợn mắt) Oái, chào sếp ạ!”
"Chào sếp Khoa.”
“Anh Khoa.~” Nhận ra thân ảnh quen thuộc đứng ở ngay bên cạnh, cả đám người tức thì lên tiếng chào hỏi rối rít.
“Mọi người nghỉ rồi đấy à?” Dương Khoa nở nụ cười tự nhiên, ngữ khí thân thiện hỏi thăm.
“Vâng, chiều nay tổ chức họp sớm nên mọi người tranh thủ nghỉ sớm sếp ạ. À quên, giới thiệu với sếp đây là thành viên mới nhất của nhóm tên Hân. Giới thiệu với Hân đây là sếp Khoa, người đứng đầu công ty.” Sau khi lấy lại được bình tĩnh Nhật Phong ngay lập tức nghiêng người giới thiệu cô gái đứng giữa đội hình cho Dương Khoa biết. Chắc hẳn đây chính là thành viên làm nên “bộ tứ” rồi, dáng dấp có vẻ vừa quen vừa lạ khiến Dương Khoa “đứng hình” trong một giây trước khi vươn bàn tay ra bắt tay làm quen với đối phương.
“Chào mừng Hân đến với Ninja Studio.”
“Cảm ơn sếp ạ. Rất hân hạnh được gặp sếp.”
Bắt tay nhau xong xuôi, thấy sếp lớn không để bụng chuyện mình tỏ vẻ thất thố Nhật Phong bèn chuyển sang mời mọc: “Thưa sếp, tình hình là phòng ban chuẩn bị tổ chức một bữa liên hoan chào mừng thành viên mới là Hân đây ạ. Sếp xem….”
“Thôi thôi, mọi người cứ đi liên hoan thoải mái mình còn nhiều việc lắm.” Dương Khoa không chút do dự khoát tay chối từ. Thấy vậy đám người Nhật Phong cũng không nói thêm gì nữa, họ nhanh chóng kéo nhau rời đi chỉ để lại mỗi mình người bạn gái của sếp lớn ở lại.
“Anh Khoa về rồi đấy à? Làm em đợi mãi.” Không gian chỉ còn mình hai người Thảo My mới tiến đến ôm tay Dương Khoa thỏ thẻ. Đương nhiên là trong quá trình thực hiện hành động âu yếm không thể thiếu một nụ hôn nhẹ vào má bạn trai.
“Thế hả, em đến khi nào vậy?”
“Em đến từ sáng sớm rồi, lúc anh vừa mới đi ra ngoài đó.“
“Ừm, sáng nay anh có chút việc đột xuất với bố Mimi thông cảm nhé. À này, chuyện bà chị vừa gia nhập bộ môn Media kia là thế nào vậy? Sáng nay người ta mới đến à em?” Thấy nơi đây không phải là địa điểm thích hợp để nói chuyện tình cảm nhớ nhung Dương Khoa bèn chuyển sang chủ đề khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT