“Thế nào hả Khoa, mấy thành viên trước mắt này không có vấn đề gì chứ? Anh phải tổ chức tới bốn năm vòng tuyển chọn sàng lọc mới tập hợp được từng ấy thôi đấy.”
Nhìn các thành viên của tổ thiết kế trò chơi mới thành lập trao đổi với nhau một cách hăng say, Dương Viễn nở nụ cười đầy tự hào rồi quay đầu về phía Dương Khoa lên tiếng hỏi thăm. Trải qua một khoảng thời gian ngắn đi theo Hoan học hỏi kinh nghiệm tổ chức và quản lý một chi nhánh hoạt động trong lĩnh vực trò chơi, tính đến thời điểm hiện tại anh đã có đầy đủ năng lực để kế thừa chức vụ mà Hoan hiện đang đảm nhận. Và công cuộc chiêu mộ bảy nhân tài Bắc Mỹ về với Ninja Studio này chính là thành tích đầu tiên mà anh đóng góp cho công ty.
“Quá được anh Viễn ạ.” Dương Khoa gật mạnh đầu biểu thị bản thân hài lòng cực kỳ về đoàn đội ngồi phía đối diện: “Toàn là người có kinh nghiệm làm việc đầy mình, tuyển bọn họ vào công ty coi như đỡ đi bao nhiêu công sức đào tạo dạy việc các thứ. Mà anh tìm được đám người này ở đâu mà hay thế, vốn em tưởng rằng anh tập hợp thành công một đoàn đội hoàn chỉnh thôi đã là tốt lắm rồi cơ.”
“À thì, chỉ đơn giản là thu thập thông tin từ các công ty đang hoạt động trên thị trường rồi “vớt” người đang có ý định rời khỏi đó thôi mà. Chẳng có gì khó khăn.”
“Ùiii, anh đùa em thế nào ấy chứ đào người của đơn vị đồng hành trong nghề khó lắm đấy chứ không đùa đâu. Ở quê nhà có một đợt bọn em thử làm chuyện đó rồi mà chẳng ra đâu vào với đâu, cuối cùng đành phải chuyển sang săn tìm sinh viên mới ra trường cho đỡ mất công mất thời gian.”
“À ừ. Quan trọng là phải nắm bắt được thông tin tình báo chuẩn xác, không thì đúng là cực nhọc mà chẳng nên công cán gì. Cũng may mà điều kiện của chi nhánh hiện tại khá lý tưởng, lại thêm văn hoá phương Tây nó cởi mở hơn phương Đông một chút nên công cuộc khai thác thông tin của anh không gặp nhiều trắc trở cho lắm.”
“Còn về chuyện săn tìm sinh viên, xác thực tuyển sinh viên mới ra trường hay là kẻ mới bước chân vào nghề dễ dàng hơn tuyển người có kinh nghiệm nhiều, thế nhưng làm vậy thì thành ra phụ lòng mong mỏi của các em quá. Dù gì thì các em cũng tin tưởng giao phó trọng trách cho anh rồi, cho nên anh cảm thấy chịu khó tìm kiếm nhân tài một chút vẫn tốt hơn về lâu về dài. ┐( ̄~ ̄)┌ “
“… Chà, nhưng dù là vậy thì em vẫn phải khen ngợi thành quả của anh anh Viễn ạ.” Trong lòng vui vẻ tưng bừng trước tinh thần cống hiến của người anh họ, ngoài mặt Dương Khoa vẫn bình tĩnh tiếp tục chuyện trò: “Phải biết rằng đội hình thành viên chủ chốt ở tổng bộ quê nhà còn không được “xịn sò” như thế này đâu, thành lập hai năm rồi mà số người đạt đẳng cấp “thế giới” ba sao vẫn chỉ loanh quanh một bàn tay....À quên, mình nói khơi khơi thế này có sao không anh Quế? Có thành viên nào trong đội ngũ bên kia biết tiếng Việt không?”
“Không đâu em cứ yên chí, bọn họ nghe chúng ta nói chuyện chỉ như tiếng gió thổi qua tai thôi.” Dương Viễn nhẹ giọng trấn an rồi trình bày tiếp: “Có điều trình độ và kinh nghiệm làm việc của những thành viên mới này tuy đảm bảo thật đấy, thế nhưng tại phương diện tính cách thì bọn họ vẫn có chút khiếm khuyết, Tỷ như cái anh chàng ăn mặc chả khác gì con tắc kè hoa bên tay trái kia khá là vô tư, kiểu trong đầu nghĩ gì là ngoài miệng bộc lộ ra hết ấy. Mấy lần anh ngồi nói chuyện toàn bị người ta xoay cho chóng mặt chẳng biết đường nào mà lần!”
“Không sao, chỉ cần chú ý đừng đi quá giới hạn và không gây phiền toái cho đồng nghiệp là được. Công ty phải có người như thế mới vui anh Viễn ạ, là em thì em không ngại.” Dương Khoa nhanh chóng biểu thị trường hợp của thành viên “tắc kè hoa” Felix không thành vấn đề. Đồng thời trong lòng hắn còn bổ sung thêm một câu khoa trương như ông anh Thiếu Hoàng ở nhà hắn còn bao dung được thì sá gì dăm ba thanh niên bốc đồng người Mỹ?
“Ừm, nhưng đấy tình hình cụ thể thế nào anh vẫn phải nói ra để em nắm được ngọn ngành. À quên, thêm cả anh chàng ngồi cạnh anh chàng “tắc kè hoa” kia nữa. Trường hợp của người này cũng khá là đặc biệt. Khác với sáu người còn lại anh bắt mối với người này thông qua kênh tuyển dụng trên hệ thống quản lý của Hiệp hội Trò chơi bản địa. Hay nói cách khác, người này đang trong trạng thái thất nghiệp trước khi tìm đến công ty chúng ta.”
“Hở, như vậy thì có gì đặc biệt đâu?”
“Đặc biệt ở chỗ hồ sơ cá nhân của người này trên trang web Hiệp hội bị đính kèm cảnh báo. Cụ thể hơn thì là, người này từng mắc lỗi nghiêm trọng dẫn đến bị công ty cũ sa thải.”
“(Trố mắt) Ghê vậy cơ á? Sao lại bị sa thải thế anh? Em nhớ không lầm thì qua màn giới thiệu ban nãy cấp độ sao của anh ta là cao nhất đội ngũ đó. Chưa kể phong thái cũng điềm tĩnh tự tin nữa, công ty nào mà lại đi chê người có tài có đức như vậy?” Liên tiếp những câu hỏi thắc mắc được Dương khoa liến thoắng đưa ra.
“Anh cũng chịu. Đây không tin thì profile đây, em xem mà xem.” Dứt lời Dương Viễn cầm lấy laptop thao tác một hồi rồi xoay màn hình cho Dương Khoa xem.
- --
- Nhà chế tác trò chơi: Matthew Voight
- Tuổi: 25
- Quốc tịch: Mỹ
- Tác phẩm nổi bật: Hildegast, Illuminia 3: The Ray of Hope
- Đánh giá chung: Thế mạnh nằm ở khía cạnh lập trình, với sự chính xác gần như tuyệt đối đi kèm sự sáng tạo đột phá trong việc xây dựng mã nguồn hạch tâm. Tuy nhiên các khía cạnh khác chỉ dừng lại ở mức hiểu biết lý thuyết sơ sơ, đến một đứa bé cũng có thể làm được tốt hơn một khi đi vào thực hành.
- Đánh giá cụ thể: Lập trình: (A+) – Kịch bản: (E-) – Sáng tạo: (B) – Đồ họa: (D-) – Âm thanh: (E-) – Tổng thể: (C-)
- Xếp hạng cấp độ: 3,5 sao.
- Chú ý: Người này đã từng dính phốt dẫn tới bị AEther Games sa thải. Chưa biết tình huống cụ thể ra sao.
- --
“Dính phốt WTF?! Lại còn đứa bé cũng làm được tốt hơn là cái gì đây anh Viễn?” Mới đảo mắt liếc qua nội dung Dương Khoa đã không kìm được lớn tiếng kêu rên. Cũng may mà những người khác bao quát cả Liễu, Minh Hà lẫn phiên dịch viên lúc này đều đang mải chuyện trò với nhau không để ý tới hắn, nếu không thì đúng là mất hết hình tượng vừa khổ công tạo dựng nên.
“Ui đừng bận tâm đến mấy tiểu tiết đó đi Khoa, là anh hứng lên dịch cho vui ấy mà. ( ̄ヮ ̄)”
“Chậc, dịch thuật có tâm một chút đi chứ anh…. AEther Games? Xem nào…. Nếu em nhớ không nhầm thì cái công ty này nổi tiếng ra phết đấy anh ạ, vào được đó làm việc chắc không phải dạng vừa đâu.” Trong đầu nhớ lại thông tin cóp nhặt trên mạng về những công ty trò chơi nổi tiếng trên thế giới, Dương Khoa suy nghĩ một chút rồi đưa ra phán đoán: “Em thấy cái cảnh báo ở đây nó cứ kỳ lạ thế nào ấy anh Viễn ạ. Liệu có gì không ổn không, tỷ như viết nhầm hay công ty cố ý bêu xấu nhân viên cũ chẳng hạn. Ở tổng bộ quê nhà cũng có một trường hợp như vậy đó.”
“Anh cũng có ý nghĩ giống em đó Khoa, thế cho nên dạo trước sau khi đọc xong hồ sơ anh vẫn gửi lời mời phỏng vấn tới người này. Và trải qua quá trình phỏng vấn chị Hoan có nhận xét rằng người này xác thực có tài, cấp độ ba sao rưỡi không “ảo” một tý nào hết. Theo anh khả năng cao vấn đề của người này nằm ở tính cách, vì qua tiếp xúc sơ bộ anh thấy người này khá… chậm chạp và cẩn trọng. Minh chứng rõ ràng nhất là mặc dù nhận được kết quả thông qua ngay khi vòng sàng lọc kết thúc nhưng mãi đến tận tuần trước người này mới quyết định gia nhập công ty chúng ta. Là cái thành viên cuối cùng mà anh bảo em đấy.”
“Tóm lại là không có liên quan gì đến kinh nghiệm hay trình độ phải không? Nếu thế thì cái cảnh báo này không có nhiều ý nghĩa với em, cứ để anh chàng làm việc cùng đội ngũ đi rồi sau này quan sát thêm.” Dương Khoa nhanh chóng chốt lại vấn đề, bàn tay thuận tiện cầm chuột tắt đi bản hồ sơ trên laptop.
“Ừm…. À đấy, liên quan đến chuyện công việc của đội ngũ.” Như sức nhớ ra một điều gì đó, Dương Viễn nhìn xung quanh một hồi rồi nhỏ giọng thì thầm: “Tại sao em lại quyết định cho đội ngũ phát triển luôn dự án mới thế? Anh tưởng theo như kế hoạch thống nhất khi xưa ta chỉ cho bọn họ làm những nội dung lặt vặt trước để luyện tay thôi chứ?”
“Vốn ban đầu em cũng có ý định đi theo kế hoạch khi xưa, nhưng rồi về sau nghĩ lại thì em thấy đã mất công tập hợp đội ngũ rồi thì ta cho bọn họ làm luôn trò chơi mới cho đỡ phí công. Trùng hợp thay trong tay em lúc này đang có một dự án cực kỳ phù hợp với dân bản địa, thế là... như anh thấy ban nãy rồi đấy. Bảy người bọn họ sẽ cùng nhau chế tác “Slay the Spire”.” Dương Khoa nửa đùa nửa thật đáp lại. Khi xưa, vào cái ngày Dương Viễn đến nhận việc tại Ninja Studio đúng là hai anh em hắn cùng với Thu Lan đã có mưu đồ xây dựng thêm bộ phận thiết kế trò chơi tại chi nhánh khu vực Bắc Mỹ, bên cạnh phòng ban phát hành sản phẩm sẵn có. Lý do thì có rất nhiều, nhưng tựu chung lại thì mấy người bọn họ đơn giản là muốn tận dụng nguồn nhân lực chất lượng cao nơi đất khách quê người.
Hiện tại quy mô dự án trò chơi của Ninja Studio ngày càng to lớn, khối lượng công việc theo đó cũng sẽ ngày một đồ sộ, không thể cái gì cũng đùn hết cho mấy anh em Thiếu Hoàng làm được. Phải liệu đường gia tăng nhân số của bộ môn thiết kế, và những nhân tài cư ngụ phía bên kia bán cầu nhanh chóng lọt vào tầm mắt của các thành viên cao tầng trong công ty.
Và cứ thế, kế hoạch tập hợp đội ngũ được Dương Viễn triển khai trong âm thầm. Về phần Dương Khoa, theo như những gì đã bàn bạc từ trước thì hắn sẽ phụ trách đẩy một số nội dung sang chi nhánh Bắc Mỹ cho các thành viên dưới trướng xây dựng. Bất quá, việc bất ngờ mở khóa “Slay the Spire” vào dịp giữa hè khiến cho hắn thay đổi ý định ban đầu.
Từ mớ dữ liệu nhận được từ Btop, Dương Khoa thấy rằng trò chơi này không quá khó để chế tác nên. Chưa kể bối cảnh trò chơi cũng thuộc dạng ma huyễn u tối, là thứ tương đối quen thuộc với người dân nơi xứ sở cờ hoa. Vậy thì chằng bằng biến “Slay the Spire” thành sản phẩm đầu tay của chi nhánh Bắc Mỹ thay cho những nội dung lạ lẫm mờ mịt nào đó sẽ tốt hơn rất nhiều. Nếu thất bại thì thôi coi như tích lũy kinh nghiệm cho những dự án tiếp theo, còn nếu thành công thì lấy thành tích đó làm vốn liếng thừa thắng xông lên. Lợi nhiều hơn hại.
“Tự tin ghê quá đó em…. Thôi được, vậy thì tương lai anh sẽ nhìn tình hình thực tế rồi làm ra điều chỉnh sau.” Liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn nhiều nữa Dương Viễn bèn thảo luận vấn đề sau cùng: “Một chuyện nữa, bởi vì lần này là anh tự ý chủ trương mời chào thành viên tinh anh trong nghề về làm việc nên chi phí lương lậu, đãi ngộ các thứ bị đẩy cao lên so với dự tính ban đầu. Cụ thể….”
“Không sao hết, cái gì có thể giải quyết được bằng tiền thì anh đừng nên do dự. Hiện tại thứ Ninja Studio thừa mứa nhất là tiền, cần bao nhiêu để đảm bảo chi nhánh phát triển thuận lợi anh cứ báo về tổng bộ để bọn em lo liệu.” Nghe thấy Dương Viễn đả động đến vấn đề tiền bạc Dương Khoa không chút do dự gạt phắt nó đi ngay. Xác thực lúc này Ninja Studio chẳng sợ tiêu tiền tý nào, chỉ sợ không có chỗ để tiêu thôi.
“Ghê vậy cơ à? Tổng bộ nhiều tiền lắm sao?”
“Đúng. Thêm nữa anh cứ mạnh dạn thành lập thêm mấy phòng ban nhân sự kế toán các thứ cho giống với tổng bộ đi, đừng một mình cáng đáng hết như chị Hoan em thấy vất vả lắm. Dù sao thì mình cũng đã xác định từ đầu là sẽ cắm rễ ở đây lâu dài.”
“Được, vậy thì sau ngày hôm nay anh sẽ bàn bạc với chị Hoan về việc thành lập thêm phòng ban. Thế nhưng tương lai nắm quyền anh vẫn sẽ làm tổng giám sát nhé.”
“Đương nhiên rồi. Đó là mục đích của việc đưa anh sang đây mà?”
“Ok, thôi giờ anh phải đi giúp chị Hoan sửa soạn hợp đồng cho các thành viên bên kia ký kết. Tý nữa Khoa thảo luận với bọn họ xong thì nhớ bảo anh một câu nhé.” Đoạn Dương Viễn mỉm cười đứng dậy rời khỏi phòng, để lại đội nhóm Dương Khoa và đội nhóm Matthew ngồi lại với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT