“Chậc, sắp kết thúc rồi à?... Thôi kệ, đi gặp anh Nhật đã.” 

Sau một hồi ngó nghiêng khung cảnh bên trong hội trường, nắm được tình hình Dương Khoa chép miệng một cái rồi rẽ vào khu vực chờ chứ không hoà mình vào đội ngũ khán giả đang theo dõi tranh tài nữa. Ngày hôm qua tiệc tùng tưng bừng cả đêm nên hiển nhiên là sáng nay mãi tới khi mặt trời lên đến ngọn cây hắn mới chịu mở mắt ra. Lúc hắn bước chân vào hội trường bây giờ thì vòng chung kết tranh tài GamExpo phân khúc cá nhân doanh nghiệp đã chuẩn bị đi đến hồi kết. 

Hay nói cách khác, Dương Khoa đã bỏ lỡ phần dự thi của Nhật – người mà hắn đã hứa sẽ đến cổ vũ cho anh một khi anh lọt vào tới top 10. 

“Không sao đâu, anh biết em cũng bận rộn mà. Đến gặp anh được thế này là tốt lắm rồi.” Tại cửa ra vào khu vực chờ, thấy Dương Khoa tỏ vẻ áy náy nói lời cáo lỗi Nhật mỉm cười xua tay biểu thị không sao hết: “Lại nói, chúc mừng em và đoàn đội giật giải quán quân năm nay nhé.”

“Cảm ơn anh. Cũng chúc mừng anh Nhật trước nhé, xem ra năm nay giải ba về tay anh là cái chắc rồi.” Dương Khoa cũng cười theo Nhật, tay hắn chỉ về chiếc màn hình trình chiếu thứ hạng được lắp đặt gần đó. Hiện tại thứ hạng của chín người đã được xác định, chỉ còn lại một người cuối cùng đang nỗ lực giới thiệu trò chơi của mình trên sân khấu. Thế nhưng khả năng cướp top 3 của nó là vô cùng nhỏ, bởi lẽ nó là một trò chơi thuộc thể loại “Match 3 RPG”.

Phải nói thêm rằng, trải qua hai vòng sàng lọc nhiêu khê phần lớn các trò chơi xếp ngọc chiến đấu đã bị ban giám khảo đến từ Hiệp hội gạt bỏ khỏi top 10 chung cuộc vì lý do “bình mới rượu cũ”, không có nhiều cải tiến đột phá nổi bật. Duy chỉ có hai cái tên “lọt lưới” tiến vào vòng chung kết vì có chất lượng tổng thể đạt yêu cầu, và trò chơi của thí sinh cuối cùng đang giới thiệu chính là một trong hai trò chơi đó.

Dẫu vậy, có vẻ như “Match 3 RPG” cũng không được lòng các vị giám khảo quyền uy tại vòng chung kết. Bằng chứng là thứ hạng của trò chơi trước đó không cao, và đoán chừng trò chơi cuối cùng này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp hơn là bao.

“Cũng chưa biết được, mọi thứ vẫn khó đoán trước lắm. Phải rồi, Khoa đã tham quan gian hàng triển lãm của Navigame chưa?”

“Chưa anh. Mấy ngày vừa rồi em ngập đầu với công cuộc chuẩn bị tranh tài luôn ấy, mãi đến tối qua mới nghỉ ngơi được một tý.”

“Vậy thì bây giờ thế này, Khoa sang đó dạo chơi một vòng đi. Chờ anh nhận giải xong rồi anh chạy về mời em một bữa cảm ơn.”

“Ôi thôi nào anh Nhật, ơn huệ gì….”

“Nghe anh. Sang đó đi, với cả đến chiều nay là công ty anh dọn dẹp khăn gói ra về rồi đó. Có muốn chứng kiến dân tình tung hô trò “Điểm chết” em góp công làm nên cũng không được đâu.”

Cảm thấy áy náy vì thất hứa, cộng thêm bản thân cũng tò mò không biết dân tình có phản ứng gì trước những thay đổi mang tính cách tân mà hắn mang tới thể loại bắn súng trực tuyến nơi đây nên Dương Khoa suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng lời mời. Chuyện trò thêm một hai câu nữa, hắn nói lời tạm biệt Nhật sau đó ngược đường tìm đến gian hàng Navigame. Hắn không có hứng thú ở lại xem nốt cuộc tranh tài đang diễn ra, hiển nhiên là bởi thể loại “Match 3 RPG” đã không lọt mắt hắn từ rất lâu rồi.

“WTF? Sao đến hôm nay vẫn còn đông du khách thế này?” Đứng trước lối vào gian hàng triển lãm Navigame, trông thấy cảnh người đông nhung nhúc như giòi Dương Khoa không nhịn được cảm thán. Cứ việc ngày hôm nay du khách tại hội chợ đã vãn, song tại bên ngoài khu vực trải nghiệm “Điểm chết” vẫn có một hàng dài dằng dặc những người xếp hàng đợi tới lượt mình.

“Chết nè! Rình rập ông đây nhiều!”

“Vứt hết súng đổi sang cầm RPG đi! Nã vào xe tăng! Đừng có giết người nữa, kệ chúng nó!”

“Chia nhau ra quây thằng siêu anh hùng đó lại! Đừng có lần lượt đi lên cho nó giết nữa!”

Những tiếng hò hét vang lên một cách đều đặn gần đó càng làm cho Dương Khoa cảm thấy hiếu kỳ. Cố gắng lách qua đám đông đứng lố nhố vây quanh chỉ trỏ mách nước, cuối cùng thì hắn cũng được chiêm ngưỡng rõ ràng cảnh tượng bên trong gian trải nghiệm: hàng chục người đang mải mê ngồi bấm chuột gõ phím điên loạn bên những chiếc PC tối tân hoạt động hết công suất, đứng túc trực cạnh họ là đội ngũ phục vụ và kỹ thuật của công ty với nhiệm vụ phòng ngừa sự cố cũng như nhắc nhở người chơi thời gian trải nghiệm đã hết. 

“Khà khà, bắt quả tang thiên tài trà trộn vào đây do thám này!” Đang chăm chú quan sát, một cánh tay từ phía sau chợt vỗ vào vai Dương Khoa làm hắn giật nảy mình.

“Anh Kiên, ôi anh làm em hết cả hồn.” Quay đầu nhìn lại, nhận ra là ai Dương Khoa mỉm cười trách cứ.

“Hết hồn rồi hả, vậy thì vào đây làm chén trà cho hồn vía về lại nào.” Thấy khung cảnh ồn ào ngoài này không tiện để chuyện trò, Kiên ra hiệu cho Dương Khoa đi theo mình vào khu vực dành cho nhân viên nội bộ bên trong. Ngồi xuống rót chén trà cho cả hai, anh mở đầu câu chuyện bằng một lời hỏi thăm:

“Thế nào, sao hôm nay mới chịu ghé thăm gian hàng bọn anh vậy?” 

“Thì anh cũng biết đấy, mấy ngày vừa qua đoàn đội bọn em lo tham gia tranh tài bận túi bụi luôn. Hôm nay vừa rảnh một cái là em sang gặp các anh ngay đó.” Dương Khoa thuận miệng chém gió.

“Thôi cũng được, có lòng thế là bọn anh mừng rồi. Thêm nữa, anh nghe Nhật nói tranh tài hôm qua em giành được giải nhất? Chúc mừng em nhé.”

“Cảm ơn anh. Thế tình hình bên mình thì sao, vẫn tốt đẹp chứ?”

“Còn hơn cả tốt đẹp ấy chứ. Đấy em xem, năm nay nhờ có em cố vấn mà trò chơi bên đội anh Trung thành tâm bão của hội chợ GamExpo rồi. Từ hôm khai mạc đến giờ lúc nào cũng đông nghịt người thế này luôn, mà hôm sau luôn luôn đông hơn hẳn hôm trước mới tài!”

“Công nhận, nãy em chen mãi mới vào được bên trong đấy! (cười)”

“Mà đông quá cũng khổ.” Thấy Dương Khoa cười đột nhiên Kiên than thở: “Theo lịch thì tầm đầu giờ chiều là bọn anh chuẩn bị đánh trống thu quân rồi, thế mà bây giờ hàng dài người vẫn còn xếp hàng chờ đến lượt thế kia thì sao bọn anh dám dọn về được nữa. Không khéo lại vỡ hết kế hoạch.”

“Thì đừng dọn nữa, ta phục vụ khách hàng đến tối luôn. Khách hàng là thượng đế mà.”

“Chắc cũng chỉ còn nước đó thôi, đúng là người tính không bằng trời tính…. Kìa uống trà đi Khoa, chờ tý anh Trung anh Nghĩa sắp ra đây rồi đấy.”

“Ok, mời anh.”

Thế rồi hai người cứ thế ngồi uống trà hàn huyên với nhau, đôi mắt thỉnh thoảng lại quay ra ngắm nghía hàng người chơi náo nhiệt bên ngoài. Khoảng chừng nửa tiếng sau, lần lượt Trung, Nghĩa và Nhật xuất hiện trước mặt hai người với vẻ mặt rạng rỡ. Và khi chiếc cúp đồng được Nhật mang ra khoe, cả đám đã ngay lập tức kéo nhau đi liên hoan ăn mừng bất chấp công việc vẫn còn bề bộn.

Dương Khoa tất nhiên là phải theo chân ba thành viên bên phía Navigame, bởi lẽ mục đích của bữa liên hoan này ngoài để ăn mừng ra còn là để cảm ơn hắn thêm một lần nữa vì đã phần nào giúp đỡ Nhật trong hành trình tham gia tranh tài, cũng như đã đóng góp công lớn trong việc biến “Điểm chết” trở thành quả bom tấn được chờ mong bậc nhất trong dịp cuối năm nay. Không thể chối từ, thế là hắn lại say sưa thêm một trận nữa trước khi trở lại phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

...

Giữa chiều.

“Cho tôi gửi lại thẻ của đoàn đội Ninja Studio.”

“... Mời anh ký vào sổ này ạ.”

“... Gửi anh.”

“Cảm ơn anh, thủ tục xong rồi đấy ạ.”

Gật đầu với người nhân viên ngồi phía sau quầy, Dương Khoa xách ba lô lên vai rời khỏi khu vực lấy thẻ dự thi trước đó. Đi tới ngã ba, hắn trù trừ một hồi rồi không tiến về phía cổng chào mà lại quay bước trở về khu gian hàng triển lãm. Dù sao thì hiện tại vẫn còn sớm, thuận tiện ghé qua gian hàng GETA xem cô gái Thu Thảo này muốn chơi bài gì với hắn. 

“Ồ, gian hàng gì mà khiêm tốn vậy? Chả xứng với vị thế cựu vương một thời tý nào, so với Navigame thua kém nhiều quá.” Ngó qua mặt tiền gian hàng một lượt, Dương Khoa âm thầm đánh giá rồi đi sâu vào khu vực bên trong. Không có những dãy máy PC phục vụ nhu cầu trải nghiệm như gian hàng Navigame vừa ghé thăm, trong này chỉ có vài ba gian trưng bày tranh ảnh, màn hình trình chiếu một số tựa game của công ty mà thôi. Nhân viên cũng không mấy đông đúc, đoán chừng đến hôm nay vắng khách nên đã rủ nhau ra về bớt.

“”Grand Chef” kỷ niệm một tuổi? Cũng đúng, ngày này năm ngoái nó đăng quang tại đây mà…. Hê, trò gì đây?” Đi qua khu giới thiệu trò chơi “Grand Chef”, thế rồi Dương Khoa đột ngột dừng chân nhìn lên màn hình tivi gần đó. Chỉ thấy một nữ chiến sĩ mảnh mai, ăn mặc kiểu cách đột nhiên cầm dao đón đỡ đòn tấn công từ một tên lính trước mặt. Hai người giằng co nhau một hồi, sau đó một tên lính khác thừa cơ lẻn ra phía sau lưng người nữ chiến sĩ đâm thẳng một ngọn giáo xuyên qua người cô.

Những tưởng trận chiến sẽ kết thúc sau khi đòn chí mạng được tung ra, thế nhưng người nữ chiến sĩ chợt xoay tròn con dao găm đang cầm trong tay ba vòng. Tức thì ánh sáng màu vàng từ con dao lan toả khắp không gian, mọi thứ chuyển động chậm dần, chậm dần rồi tua ngược trở lại vài giây trước đó. Người nữ chiến sĩ quay về tư thế chuẩn bị nghênh đón tên lính trước mặt công kích, trong khi vết thương chí mạng xuyên thủng người từ phía sau lưng dường như chưa hề xảy ra.

“What? Đây là… quay ngược thời gian?” Trông thấy người nữ chiến sĩ lần này thay vì cầm dao đón đỡ thì lại lách người qua một bên để né, đồng thời qươ dao kết liễu luôn tên lính rình rập đằng sau một cách bất ngờ Dương Khoa lập tức trố mắt ngạc nhiên. Thế rồi, một thanh âm vang lên phía sau lưng đáp lại câu nói vừa rồi của hắn:

“Đúng vậy, đó là yếu tố chính xuyên suốt toàn bộ trò chơi này.” Một thân quần áo chỉnh tề trang nhã Thu Thảo khẽ gật đầu chào Dương Khoa, sau đó cô tiến đến sóng vai hắn ngắm nhìn đoạn clip đang tiếp tục được trình chiếu.

“… Xin chào.” Trông thấy Thu Thảo Dương Khoa nhàn nhạt đáp lại, khuôn mặt khôi phục về vẻ bình thường lãnh đạm.

“Xin chào. Rất vui vì bạn đã có mặt ở đây.”

“Không có gì, tôi đoán đây là thứ chị muốn giới thiệu cho tôi biết khi đến thăm gian hàng của GETA chứ?” Từ cử chỉ của Thu Thảo, hắn nhanh chóng đoán ra mục đích của lời mời cô dành cho hắn ngày hôm qua.

“Đúng thế. Đây là một trò chơi hành động pha lẫn một chút yếu tố nhập vai đang được GETA phát triển, dự tính sang năm nó sẽ được hoàn thành….” Thu Thảo gật đầu xác nhận, sau đó không để Dương Khoa thắc mắc thêm cô trình bày luôn toàn bộ nội dung chính của dự án “Cát bụi” cho hắn nghe. Về phần Dương Khoa, sau một hồi im lặng nghe Thu Thảo say sưa trình bày mọi thứ hắn chợt phát hiện ra có lẽ cô gái này cũng không đến nỗi cao lạnh như hắn tưởng tượng. Ít nhất khi đả động đến lĩnh vực trò chơi kiểu này thì trông cô có vẻ khá... nhiệt tình và say mê.

Giống hệt hắn vậy. Cứ việc khuôn mặt Thu Thảo không hề có chút biến hóa nào trong suốt quá trình giảng giải, thế nhưng một con mọt game lâu năm như hắn vẫn có thể tinh ý nhận ra điều đó. Bất tri bất giác, trong lòng Dương Khoa đã xếp Thu Thảo vào hàng ngũ những người có thể tìm được tiếng nói chung với nhau.

“Chà, thật sự rất... lý thú. Một trò chơi đầy tiềm năng, tôi nghĩ vậy.” Bất quá, sau khi nghe hết toàn bộ nội dung chính và cả những dự định chế tác nhào nặn trò chơi của Thu Thảo Dương Khoa vẫn chỉ đáp lại vỏn vẹn hai câu. Trò chơi do Thu Thảo dẫn đội chế tác này nếu có thể được phát triển đúng theo kế hoạch, không gặp phải bất trắc trở ngại gì thì nó sẽ là một trò chơi có chất lượng khá tốt một khi được đem ra phát hành. 

Thế nhưng dù là vậy thì như thường lệ, một khi dính dáng đến đối thủ cạnh tranh Dương Khoa rất kiệm lời để không tự làm khó mình trên bước đường đi tới đỉnh cao nhân sinh.

“Bạn quá khen rồi, nếu so với “Plants vs Zombies” của các bạn thì trò chơi này thật chẳng đáng nhắc tới.” Thu Thảo tỏ vẻ khiêm tốn: “Hôm qua tôi đã xem trailer và chơi demo trò chơi đó của các bạn, chúng được chế tác khá là bài bản. Kết hợp với chất lượng vốn có thì không nghi ngờ gì “Plants vs Zombies” chắc chắn sẽ là một sản phẩm bán chạy.”

“Chỉ là...”Nói đến đây Thu Thảo chợt ngập ngừng: “… tôi có lời này hơi đụng chạm một chút, có gì mong bạn bỏ qua cho.”

“Chị cứ nói.”

“Ninja Studio các bạn đang nằm trong tầm ngắm của tập đoàn Thiên Không, cho nên các cần phải cẩn thận đề phòng, Mặc dù trò chơi đã là quán quân của GamExpo rồi nhưng các bạn không nên chủ quan¸ bọn họ sẽ không từ thủ đoạn nào để ngáng chân các bạn đâu.”

“Sao cơ, ý chị là…?” Nghe thấy từ khóa nhạy cảm Dương Khoa chợt cau mày nhìn sang. 

“Thiên Không chắc chắn sẽ có hành động trong thời gian ngắn sắp tới với mục đích dìm trò chơi của các bạn xuống, từ đó nâng tầm trò chơi của bọn họ lên. Và bọn họ sẽ không từ một thủ đoạn nào cả, từ việc chế tạo phiền phức nhắm trực tiếp vào các bạn cho đến dắt mũi truyền thông dư luận công kích bới móc. Sẽ không có chiêu trò gì bọn họ không dám sử dụng hết.”

“Thậm chí tôi e là ngay từ bây giờ bọn họ đã hành động rồi, thời gian là vàng bạc mà. Tôi nói thế để bạn và mọi người phải có phương án ứng đối thật nhanh chứ cũng không có ý gì, bởi vì... nói thực tôi cũng không nghĩ GETA hay những công ty lớn khác trên thị trường tốt đẹp hơn bao nhiêu. Chỉ là chúng tôi vẫn có chừng có mực chứ không giống Thiên Không, bọn họ không có một giới hạn nào cả. Bạn hiểu ý tôi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play