Sau một đêm suy nghĩ, chết bao nhiêu là tế bào não Vô Tà mới nghĩ ra được hai cái tên. Lấy họ của hắn thì là Tiêu Uyển Nhi và Tiêu Thanh Nhi, đứa nào chê hai cái tên này hắn sẽ thân ái tiến lại và vả cho sml, sức người có hạn, hắn nghĩ ra hai cái tên này là chạm nóc rồi.
-“Tà ca, anh đã chuẩn bị xong chưa?”-Dao Tuyết lên tiếng hỏi, Vô Tà hẹn hôm nay sẽ có tên cho hai nhân cách khác nhau của nữ vương Medusa nên hôm nay nàng đã có mặt ở phòng hắn.
-“Đã rất tốt rồi.”-Vô Tà gật nhẹ đầu một cái, lòng đầy lo lắng không biết hai cái tên đã đủ hay chưa.
-“Ta lấy cái tên Dao Tuyết mà làm chứng cho giao ước liên kết bằng máu sẽ được thành lập ngay trước mắt.”-Dao Tuyết niệm một đoạn bằng ngôn ngữ xa lạ nhưng không hiểu sao Vô Tà lại nghe hiểu được, hai giọt máu của Vô Tà bay lên nhập vào trán nữ vương Medusa-“Lấy cái tên xem như biểu tượng của liên kết. Vĩnh viễn không phản bội, cái giá của kẻ phản bội là linh hồn.”
-“Từ nay nàng sẽ là Tiêu Uyển Nhi.”-Vô Tà do đã dặn trước nữ vương lạnh lùng ra mặt trước nên theo như dự tính mà đặt tên-“Còn nàng sẽ là Tiêu Thanh Nhi.”
-“Ta sẽ vĩnh viễn lấy cái tên này để chứng minh cho mối quan hệ giữa chúng ta.”-Cả hai người lần lượt đọc lại câu vừa rồi một lần. Sau khi hai người kết thúc Vô Tà có cảm giác được trong tay nắm được một phần linh hồn của hai người. Nghi thức hoàn tất mái tóc nữ vương Medusa biến đổi theo linh hồn, với Thanh Nhi là thanh sắc còn nếu linh hồn Uyển Nhi kiểm soát là bạch sắc.
-“À, Tà ca ta có chuyện giấu anh.”-Dao Tuyết đầy hối lỗi nói.
-“Cứ nói nghe xem.”
-“Giao ước này giống như bùa yêu. Không sớm thì muộn hai nàng sẽ yêu anh tha thiết.”
-“Thật sao?!”-Vô Tà giật nảy người lên hỏi lại.
-“Đúng vậy. Xin lỗi anh đã không nói cho anh trước.”-Dao Tuyết cúi gằm đầu xuống, còn Thanh Nhi thì đỏ mặt không nói gì.
-“Sao phải xin lỗi cơ chứ. Kiếm được cho ta một vị mỹ nữ làm lão bà là quá tốt còn gì.”-Vô Tà cười lớn ánh mắt tập chung nhìn vào Thanh Nhi đang đỏ mặt. Mái tóc nàng đột nhiên biến thành màu trắng.
-“Hừ, đừng có mơ mộng như thế, đó chỉ là truyền lại trong sách cổ là như thế mà thôi. Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi.”-Uyển Nhi lạnh lùng nói.
-“Có hy vọng là tốt rồi.”-Vô Tà thân ái bỏ qua lời có Uyển Nhi. Hắn có hy vọng là tốt rồi, kiếp trước hắn chỉ tờ-rim để xả nước mà thôi, mà kiếp này nếu như lời Dao Tuyết nói chẳng phải là mua một tặng một sao, một món ăn có hai hương vị chẳng phải là quá lời sao.
-“Anh đang nhỏ dãi kìa.”-Dao Tuyết đầy vẻ không vui ai oán nói.
-“A, thất lễ tại hạ thất lễ.”-Vô Tà cười đưa tay quẹt đi nước dãi nơi khóe môi.
-“Kinh tởm!”-Uyển Nhi lạnh lùng nói, mái tóc nàng chuyển sang thanh sắc lại.
-“Em vẫn chưa biết tên anh.”-Thanh Nhi rụt rè đỏ mặt hỏi, quả thật hai tính cách trái ngược nhau mà.
-“Tiêu Tà, biệt hiệu là Vô Tà.”-Vô Tà chợt nhớ đúng là hắn chưa giới thiệu-“Ta thích gọi là Vô Tà hơn.”
-“Tà ca, em gọi thế giống Dao Tuyết nữ vương được không?”
-“Em không cần gọi ta là nữ vương cứ gọi là Tuyết tỷ là được rồi.”-Không biết là do Vô Tà mắt kém nhìn nhầm hay sao mà nụ cười trên mặt Dao Tuyết đầy vẻ quái thúc thúc đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
-“Tuyết tỷ tỷ.”-Thanh Nhi lễ phép gọi.
-“Tốt, có chuyện gì cứ nói ta.”-Dao Tuyết cười vui vẻ-“Bản công pháp này là quà ra mắt của tỷ. Chớ từ chối!”
-“Cảm ơn Tuyết tỷ tỷ.”-Thanh Nhi vui vẻ nhận lấy.
-“Anh thấy em có kế hoạch gì đó?”-Vô Tà dò hỏi Dao Tuyết.
-“Làm gì có cơ chứ, anh nhìn nhầm rồi đấy.”-Dao Tuyết nhìn Vô Tà liền đỏ mặt vội vã lắc đầu, rồi bay nhanh ra khỏi phòng-“Em quay kiếm mấy trưởng lão truyền lại công pháp cho họ đây.”
-“Làm gì mà chạy nhanh vậy ta?”-Vô Tà gãi gãi đầu khó hiểu. Rồi quay về phía Thanh Nhi-“Chúng ta tới chỗ hiến tế thôi. Ta muốn chặt đứt lời nguyền sớm, để mẫu thân em sớm được giải thoát.”
-“Dạ.”-Nhớ đến mẫu thân mình vẫn thiêu đốt sinh mệnh để duy trì số mệnh cho xà nhân tộc, Thanh Nhi tỏ ra buồn bã.
-“Tuyết nhi đi tới chỗ hiến tế trước đã.”-Vô Tà lên tiếng gọi Dao Tuyết.
-“Dạ, theo anh.”-Dao Tuyết ngay lập tức trở lại trong phòng.
-“Để em dẫn đường.”-Thanh Nhi gật nhẹ đầu rồi bắt đầu đi trước dẫn đường. Dưới căn phòng của nàng dẫn vào là một mật đạo ngay dưới ngai vàng của nữ vương.
-“Hai người đi theo em xuống, dàn hiến tế bên dưới.”
Một đường đi xuống, dọc theo hai bên được lắp Dạ Nguyệt thạch soi sáng cả mật động. Chắc các bạn tưởng tượng nó như một hang động tự nhiên chứ gì? Sai rồi, lối xuống không hề kiến tạo bậc thang mà trải một tấm thảm đỏ trên mặt sàn được lát đá, hai bên tường được lắp một loại kim loại giúp phản chiếu ánh sáng của Dạ Nguyệt thạch khiến mật động càng sáng hơn không chút âm u.
Cuối mật động là một cánh cửa gỗ, Vô Tà có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc phả ra từ phía sau cánh cửa khiến hắn vô thức rùng mình một cái.
-“Tràn ngập tử khí, không biết đã bao xà nhân vương đã kết thúc mạng sống ở nơi này.”-Vô Tà đầy cảm thán nói, ánh mắt Dao Tuyết hiện ra vẻ đau thương. Nói thế nào thì nói tất cả người ngã xuống ở đây đều là hậu bối của nàng.
-“Hài nhi, con tới rồi sao?”-Một giọng nói yếu ớt vang lên ngay khi Thanh Nhi đặt tay của nàng lên cánh cửa. Tay Thanh Nhi run lên, đau đớn người bên trong là mẫu thân nàng.
Vô Tà tiến đến một bước ôm nhẹ Thanh Nhi vào lòng, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng và mắt hắn, nàng bình tĩnh hơn một chút nhưng cánh tay vẫn vô lực. Vô Tà tiến đến một bước dùng tay mở cánh cửa ra, cánh cửa dần mở rộng để ba người nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong, căn phòng hầu như chẳng có gì cả ngoại trừ một vòng tròn ma thuật cổ lão ở chính giữa có một lão bà tóc trắng như tuyết, làn da nhăn nheo, chiếc đuôi rắn bảy màu đã bong tróc vảy lộ rõ vẻ già nua thiếu sức sống.
-“Chàng trai trẻ ngươi là nữ tế của ta sao?”-Lão ẩu mở miệng lên tiếng-“Còn vị kia không biết là nữ vương từ thời đại nào vậy?”
-“Có thể coi ta là nữ tế cũng được, ta là Tiêu Tà. Nàng là Dao Tuyết người của mười vạn năm trước.”-Vô Tà chậm rãi ngồi xuống đối diện nữ vương Medusa đời trước.
-“Dao Tuyết nữ vương sao? Dao Tuyết nữ vương xin thứ lỗi, ta không thể đứng dậy hành lễ được.”
-“ Không sao.”-Dao Tuyết phất nhẹ tay một cái.
-“ Bây giờ xà nhân và nhân tộc đã chính thức giải hoà rồi sao?”-Nữ vương Medusa đời trước nhìn qua Vô Tà.
-“ Không. Tìm hình vẫn còn rất căng thẳng.”-Vô Tà lắc nhẹ đầu nói.
-“ Thật khó, đời ta cũng đã hết sức vẫn như muối bỏ biển.”-Nữ vương Medusa đời trước thở dài nói.
-“ Tại ngài chưa có đủ thực lực để làm chuyện đó.”-Vô Tà đơn giản nói.
-“ Đúng là ta thực lực vẫn còn quá yếu.”-Nữ vương Medusa đời trước gật đầu một cái. Không nói đến chuyện đó nữa, nàng nhìn qua Thanh Nhi-“Hậu nhân của con lúc này tới cấp độ nào rồi? Chứ con mới đạt Đấu Tông không được lâu đâu.”
-“Con cũng chưa có hậu nhân. Mà từ nay không cần phải hiến tế nữa.”-Thanh Nhi báo tin vui của xà nhân tộc cho mẫu thân mình.
-“ Ý con là Dao Tuyết nữ vương sẽ giúp ta giải quyết?”-Nữ vương Medusa đời trước nhìn qua phía Dao Tuyết.
-“ Là ta, không phải nàng. Chuyện này ta chắc chắn có thể làm được.”-Vô Tà chỉ vào mình.
-“ Thật sao? Thật tốt quá, ta có thể yên bình mà nhắm mắt rồi.”
-“ Nhưng ngài biết đấy, mỗi người đều có bí mật mà càng ít người biết càng tốt.”-Vô Tà nói một câu mở hàng, hắn muốn giúp nữ vương Medusa hồi lại thọ mệnh luôn nên cần nàng giữ bí mật.
-“ Dù sao ta cũng sắp chết rồi, nhưng nếu muốn thì cũng được.”-Nữ vương Medusa đời trước cười nói, trong lúc đó hai viên cầu sáng từ nàng bay ra lơ lửng trước mặt Vô Tà.
-“ Nội đan và sinh phách.”-Dao Tuyết chậm rãi lên tiếng-“ Xà nhân tộc cũng có thể kết thành một viên nội đan giống với ma hạch của ma thú, đúc kết trong đó tinh hoa tinh luyện cả đời, mất đi thực lực đại giảm không thể có cơ hội kết lại lần nữa, tương lai tu luyện cũng vì việc mất đi mà hạn chế. Còn Sinh Phách kia là một trong bảy Phách, mỗi người đều có bảy Phách tất cả, trong đó nếu bị người khác nắm trong tay Sinh Phách thì cũng có nghĩa bị nắm giữ sinh tử trong tay.”
-“Sinh phách thì ta thu, còn nội đan thì trả lại cho ngài.”-Vô Tà dung nhập Sinh Phách còn nội đan thì đưa ngược lại.
-“ Ta còn cân nội đan làm gì cơ chứ?”-Nữ vương Medusa đời trước bật cười lớn-“ Ngươi cầm lấy mà hấp thụ sớm ngày bắt kịp nữ nhi của ta, chứ ngươi thực lực yếu vậy nói sao nàng nghe.”
-“ Vậy thì để ngài quản lý nàng.”-Vô Tà vẫn đưa ngược lại, nắm được bảo đảm bí mật không tiết lộ ra hắn cũng bắt đầu hành động, với một ý niệm Tuyết Kiếm bay khỏi lưng hắn đâm nhanh về phía trái tim của nữ vương Medusa đời trước. Tất cả đều không kịp phản ứng trước hành động bất ngờ đó, nhưng sau đó lại càng bấy ngờ hơn-“Choang!”-Một tiếng như kính vỡ, khói đen bốc lên từ người nữ vương Medusa đời trước dần kết thành một hắc đầu lâu đầy vẻ dữ tợn rồi tan biến trong không khí không để lại giấu vết nào cả. Do nguyền chú là từ hai thanh kiếm nên việc giải quyết nó đối với Vô Tà không hề có chút khó khăn nào, không có tính khiêu chiến chút nào cả.
-“Cuối cùng nguyền chú đã giải, từ nay xà nhân tộc sẽ có thể chậm rãi leo lên đỉnh cao của quá khứ, thiên hữu xà nhân tộc ta, thiên hữu xà nhân tộc ta.”-Nữ vương Medusa đời trước ngửa mặt lên trần cười lớn vui vẻ với đôi mắt đẫm nước mắt hạnh phúc, Thanh Nhi thấy mẫu thân mình vui vẻ cũng vui vẻ theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT