Theo lệ một tháng hai lần, Huỳnh Hiểu cùng Mộ Dung Phong vào cung thăm hỏi thái hậu. Thái hậu nương nương là người rất hiền hòa và dễ gần. Bà vô cùng hài lòng nhìn bộ dáng trưởng thành, chững chạc của Mộ Dung Phong. Ai, chuyện này tất cả là nhờ con dâu ngoan Huỳnh Hiểu này. Bà kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tay nàng, cất giọng hiền từ :
- Hiểu Hiểu, thật cảm ơn con.
Nghe lời nói mang mấy phần khen ngợi của thái hậu, Huỳnh Hiểu trong lòng có điểm ngại ngùng. Thực ra nàng đâu có công lao gì, là Mộ Dung Phong một thân tự mình nhận thức thôi mà. Huỳnh Hiểu lắc đầu :
- Thái hậu, người quá khen rồi.
- Ây da, Hiểu Hiểu, con đừng khiêm tốn quá. Từ sau khi con đến, tiểu Phong mới chịu nói chuyện với ta nhiều hơn, cũng hoạt bát hơn trước rất nhiều. Con xem, bây giờ nó còn giúp hoàng huynh công vụ triều chính. Công lao này không nhờ con thì nhờ ai?- Thái hậu cười vui vẻ nói. Đứa con dâu này thật ngoan, vừa khiêm nhường lại lễ độ, rất hợp ý bà. Tiểu Phong của bà quả là có phúc khi có một thê tử như thế.
Lại nói đến chuyện tiểu Phong xử lí việc nước giúp Mộ Dung Triệt, Huỳnh Hiểu nào có can dự. Tất cả là do tên hoàng đế xảo trá kia dùng thủ đoạn dụ dỗ tiểu Phong. Cứ nhắc đến là nàng thấy bực mà. Hừ, cứ cho hắn là hoàng đế cao cao tại thượng nàng không cách nào xử hắn được đi, nhưng nàng có thể nhờ người khác. Huỳnh Hiểu liếc nhìn thái hậu, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý.
Huỳnh Hiểu giả bộ buồn rầu hướng thái hậu nói :
- Thái hậu, tiểu Phong bao lâu nay sống vô ưu vô lo, tính tình hồn nhiên vui vẻ, nay lại tự dưng can dự triều chính nên sẽ có chút không quen. Mà người biết đấy, quan trường là nơi người ta đấu đá nhau vì quyền lực. Tiểu Phong hồn nhiên như vậy bước vào thế giới đầy mưu mô đó làm sao giữ được mình, làm sao tránh khỏi bị kẻ xấu lợi dụng.
- Hiểu Hiểu, con không cần phải phiền lòng, Triệt nhi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.- Thái hậu vỗ nhẹ vào tay Huỳnh Hiểu nói.
- Thái hậu à, hoàng thượng là đấng minh quân lại vô cùng sủng ái tiểu Phong, điều này con rất rõ. Nhưng mà hôm qua, tiểu Phong phải giúp hoàng thượng xem tấu chương tới nửa đêm mới hồi phủ. Người không biết đâu, dáng vẻ chàng lúc ấy rất mệt mỏi. Người làm thê tử như con nhìn thấy mà đau lòng.- Huỳnh Hiểu nói đến đây cũng cảm thấy thật buồn nôn. Nàng không khỏi khâm phục tài năng diễn xuất quá đạt của mình. Mộ Dung Phong về muộn là thật nhưng hắn nào có mệt mỏi gì, còn dám giở trò với nàng cả đêm.
- Con nói sao? Phong nhi hôm qua nửa đêm mới về? Triệt nhi sao lại để Phong nhi vất vả như thế?- Nghe tới đó, sắc mặt của thái hậu không còn bình tĩnh nữa.
- Con nào dám gạt người ạ.
- Con an tâm, ai gia sẽ nói chuyện với hoàng thượng, tuyệt đối không để Phong nhi phải chịu khổ.
Thấy bộ dáng nghiêm trọng của thái hậu, Huỳnh Hiểu không khỏi cười thầm. Hà hà, Mộ Dung Triệt kia, ngươi cứ chờ mà nghe “cải lương” đi.
Đúng như dự đoán của Huỳnh Hiểu, bạn hoàng đế nhà chúng ta đã bị thái hậu giáo huấn cho một trận, thậm chí chuyện hắn giao việc cho Mộ Dung Phong rồi đi vui vẻ cùng hoàng hậu cũng bị khui ra. Kết quả, hắn bị mắng cho choáng váng đầu óc, đồng thời Mộ Dung Phong được miễn việc. Vậy là từ nay, đệ đệ thân yêu của hắn sẽ không ngày ngày vào cung hướng hắn gọi hoàng huynh đòi chỉ dẫn nữa. Vậy là hắn hết cơ hội làm ca ca tốt, hết cơ hội gần gũi với đệ đệ mình. Oa, hắn không chịu đâu. Mộ Dung Triệt mang bộ mặt đau khổ, cau có đi khắp nơi, hại ai nhìn thấy cũng cả kinh, lo lắng, chỉ sợ không may làm hắn phật ý liền mất mạng.
***
- Tiểu Phong à, ai gia cùng Hiểu Hiểu nói chuyện rất vui vẻ, thêm nữa, dạo này ai gia rất buồn chán. Vậy nên, đêm nay con để Hiểu Hiểu ngủ lại Từ Ninh Cung với ai gia một đêm nha.- Thái hậu cười hiền từ hướng Mộ Dung Phong đề nghị.
Vừa nghe xong, sắc mặt Mộ Dung Phong liền chuyển xấu. Cái gì? Muốn giữ Hiểu Hiểu của hắn ở lại á? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ. Mộ Dung Phong với tay một cái, ôm chặt lấy Huỳnh Hiểu, bộ dáng giữ của như chỉ sợ nàng bị người khác cướp mất. Hắn nhăn mày, lắc đầu nguầy nguậy :
- Con không đồng ý.
- Tiểu Phong à, chỉ là một đêm thôi mà. Ngày mai, Hiểu Hiểu liền hồi phủ với đệ.- Mộ Dung Triệt vội vã dỗ dành Mộ Dung Phong.
Nhưng vương gia nhà chúng ta là một người yêu vợ hơn mạng. Người ta có thể xin bánh của hắn nhưng tuyệt đối không thể động đến vợ của hắn. Thế nên, cho dù hai người kia có năn nỉ ra sao, hắn cũng không chịu, dứt khoát không chịu.
Huỳnh Hiểu thấy vô cùng kì quái, sao hôm nay thái hậu và Mộ Dung Triệt năm lần bảy lượt muốn giữ nàng lại hoàng cung? Chẳng lẽ họ có chuyện riêng muốn nói với nàng mà không cho tiểu Phong biết? Nhưng hôm nay nàng ở đây cả ngày, cả những lúc không có mặt Mộ Dung Phong, họ cũng không nói gì với nàng mà.
Lúc Huỳnh Hiểu ra về, thái hậu có kéo nàng lại dặn dò vài câu :
- Hiểu Hiểu, đêm nay con đừng ra ngoài. Nếu có nghe thấy tiếng động gì lạ cũng không được chạy ra xem rõ chưa? Con chỉ cần an phận nằm ngủ là được.
Nàng khó hiểu nhìn thái hậu hỏi tại sao nhưng bà không trả lời, chỉ nhắc nhở nàng phải làm theo ý bà. Huỳnh Hiểu mờ mịt gật đầu, ôm một bụng nghi vấn ra về.
Dõi theo bóng dáng nàng, thái hậu lo lắng hỏi Mộ Dung Triệt :
- Triệt nhi, ta lo cho Hiểu Hiểu lắm. Hay là con phái người đến bảo vệ nó.
Mộ Dung Triệt trấn an thái hậu :
- Mẫu hậu, nàng là người do Dạ thần phái đến, chắc là sẽ không sao đâu. Con tin tưởng nàng sẽ bình an. Hơn nữa, tiểu Phong đối với nàng yêu thương nhiều như vậy chắc chắn sẽ không làm tổn hại nàng.
Thái hậu âm thầm thở dài một hơi :
- Ta cũng mong là như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT