Nam An An tay chống cằm tư tưởng hơi không tập trung, một tay cầm bút đặt
lên trang giấy, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe tiếng chuông tan học. Rất
không dễ dàng tiếng chuông tan học vang lên, giáo viện dạy môn vật lý
lại hoàn toàn không có ý định dừng lại, tiếp tục nói, hai mươi phút sau
ngoài cửa sổ có tiếng người ồn ào, mới bỗng nhiên tỉnh ra nói: “Ôi chao, người già thính lực kém, tiếng chuông tan học vang lên lúc nào nhỉ,
hoàn toàn không nghe thấy….”
Ngồi ở dãy sau Nam An An hạ giọng nói khẽ với Nam Vi Vi bên cạnh: “Em không tin bà ấy không nghe thấy.”
Giọng nói còn chưa dứt một cục phấn đã nện vào ót cô, giáo viên vật lý khí thế dào dạt: “Nói cái gì đó! Tôi đã nghe được!”
Nam An An nâng tay lau bụi phấn trên ót ngạc nhiên nói: “Cô giáo, cô có thể nghe được à?”
Dưới bục giảng cười vang một trận, giáo viên vật lý lau bảng đen, vung tay
cầm phấn viết lên bảng: “Bài tập hôm nay là một bộ đề thi, Nam An An em
hai bộ!” Nam An An là học sinh ít tuổi nhất trong lớp mười này (Cô sinh
sau Nam Vi Vi mười phút), hoàn toàn không nhận được đãi ngộ tốt gì,
ngược lại mỗi lần đều bị các giáo viên giết gà dọa khỉ, không phải là
không có nguyên nhân.
Buổi tối lúc Nam An An đăng nhập trò chơi,
bài tập vật lý một đề cũng chưa thèm động vào. Thật ra cô là bình nứt
không sợ bể, nên vẫn cứ ngâm mình trong trò chơi dẫn Tiểu Quyển chạy
lăng xăng trên màn hình.
Cho tới lúc chín giờ, đại thần Ha ha
đứng đầu danh sách pk đúng giờ online, ánh mắt Nam An An liền sáng rực
lên, mười ngón tay bay lượn đánh bàn phím tách tách.
[Nói chuyện riêng]: Cô nói với Ha ha: Sư phụ, hôm nay em có hai bài kiểm tra vật lý cần phải làm.
[Nói chuyện riêng]: Ha ha nói với cô: Vậy mà còn chơi trò chơi?
Nam An An nhìn bài kiểm tra trong tay, bối rối tiếp tục gõ chữ
[Nói chuyện riêng]: Cô nói với Ha ha: Dù sao em cũng không biết làm.
Cô đang trò chuyện vui vẻ, không biết Nam Vi Vi đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, nhìn hình ảnh trên màn hình mở miệng nói: “An An em đừng chơi nữa, đại thần chơi trong game online đều vừa nát vừa xấu như nhau cả.”
Nam An An a một tiếng rồi tiếp tục trò chuyện.
[Nói chuyện riêng]: Cô nói với Ha ha: Sư phụ, anh xấu không?
Khương Minh lấy chiếc khăn lông mới ra lau tóc, khi trở lại chỗ ngồi thì nhìn
thấy câu hỏi nghiêm túc của đồ đệ nhỏ nhà anh, anh sờ sờ cằm đánh hai
chữ.
Nam An An chăm chú nhìn màn hình ---
[Nói chuyện riêng]: Ha ha nói với cô: Không xấu.
[Nói chuyện riêng]: Ha ha nói với cô: Em xấu không?
Khương Minh nhìn câu trả lời trên màn hình suýt nữa bị sặc nước --- Bây giờ
các cô gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi đều tự tin như vậy sao? Anh nhớ
được hồi lớp mười, hoa khôi của lớp xinh đẹp còn không tự biết, mà đồ đệ nhỏ của anh lại trả lời là --- Bộ dạng em nhìn cũng được.
Cách
màn hình Khương Minh đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tự mãn của cô gái
nhỏ, chỉ chốc lát sau bên kia lại truyền đến tiếng nhắc nhở có thông báo mới.
[Nói chuyện riêng]: Tiểu Quyển nói với anh: Sư phụ, vậy anh ngốc không?
Ngón trỏ Khương Minh đẩy đẩy mắt kính, tay đánh chữ như bay.
[Nói chuyện riêng]: Anh nói với Tiểu Quyển: Không ngốc.
Bên kia Tiểu Quyển không trả lời, nhưng biểu tượng chim cánh cụt phía dưới
màn hình của Khương Minh sáng lên, chính là khung đối thoại với Tiểu
Quyển sáng lên. Đứa nhỏ này không nói hai lời đã gửi đến một đống hình
ảnh, sau khi Khương Minh kiên nhẫn lưu lại từng tấm, bên kia mới gửi tin nhắn qua:
---Tiểu Quyển: Đây là em đang kiểm tra anh sao.
Khương Minh lười biếng dựa vào ghế xem đề thi vật lý trên màn hình, tâm tình
buồn bực cả ngày không hiểu sao liền tốt lên, đứa nhỏ này đã quên vừa
mới lúc nãy cô đã nói với mình cô có hai bài kiểm tra vật lý chưa làm,
bây giờ làm ra vẻ bộ dạng nghiêm túc nói “Em kiểm tra anh,” rất buồn
cười.
Sau khi Khương Minh tìm cách in mấy tấm hình này ra xong,
cả đêm chăm chú làm đề thi vật lý trung học. Từ khi học đại học tới nay, cuộc sống của anh giống như đã mất mục tiêu, lâu lắm rồi anh không
nghiêm túc làm một việc gì như vậy, chăm chú giải đề thi vật lý ngược
lại làm anh tạm thời nghỉ ngơi sau một ngày căng thẳng đầu óc.
Buổi sáng anh đi nhà họ Khương lấy đồ của mình, lúc lên lầu thì Tần Di đang
xuống lầu, khi lướt qua nhau Tần Di yếu ớt từ chỗ chỉ còn bốn bậc cầu
thang lăn xuống dưới, sau đó ôm bụng đau đớn hô to gọi nhỏ, vẻ mặt không thể tin nhìn anh: “A Minh, ta biết chị ta mất con vẫn luôn giận chó
đánh mèo với ta, nhưng ta xem con như con ruột của mình, con nghĩ như
thế nào mà lại hại chết con của ta….”
Giây phút này, Khương Minh thật muốn làm như bà ta mong muốn.
Nhưng mà, buổi chiều bà ta thật sự được như ước nguyện, Khương Dương kiên
quyết nói với Tần Di --- Ông chỉ cần một đứa con, hơn nữa còn ép Tần Di
đi phá thai.
Khương Minh không ra tay, nhưng chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Đứa trẻ trong bụng này là Tần Di vội vã cố ý lập mưu diễu võ dương oai
trước mặt Tần Nhiên mà có được, là
nguyên nhân cuối cùng kích thích Tần Nhiên phát bệnh, cũng là chỗ dựa
cuối cùng để bà ta dựa vào ở nhà họ Khương. Lúc Tần Di khóc lóc cầu xin
anh cứu em trai anh, Khương Minh không nói một lời --- Tần Nhiên là chị
họ Tần Di đấy.
Ngón tay cầm bút máy của Khương Minh đột nhiên
phác họa xuống tờ giấy bài kiểm tra, nét mực lan rộng trên tờ giấy. Anh
làm xong đề thi cuối cùng liền trực tiếp chụp ảnh gửi qua, bên kia Tiểu
Quyển nhận được thì trả lời lại --- Sư phụ, anh rất lợi hại.
Khương Minh xoay xoay cổ tay có phần mỏi, cảm thấy tiêu hao trí tuệ cả đêm này đều đáng giá.
Tình cảm của anh đối với Tiểu Quyển chưa khắc sâu lắm, chỉ là cô xuất hiện
đúng thời điểm, nếu trước đây khi Khương Minh còn là ‘thiên chi kiêu tử’ (giống như là con cưng của trời) có gia đình đầm ấm, thì anh sẽ không
để ý đến đứa trẻ như Tiểu Quyển. Nhưng mà bây giờ Khương Minh lại thích
có một đồ đệ nhỏ như vậy, mỗi ngày lúc anh online sẽ “Xin chào sư phụ,”
giống lúc trước mặc dù Tần Nhiên bệnh nặng, mỗi lần anh về nhà bà lại
nói “Con trai con đã về.”
Anh cần một tiếng thăm hỏi ân cần, mặc dù lời hỏi thăm hỏi ân cần này là cách màn hình.
Anh cũng thích nghe Tiểu Quyển kể về mẹ cô ba cô, coi như bù đắp tình yêu
cho gia đình tan vỡ của anh, cuộc sống của cô giống như là đối tượng mà
sâu trong nội tâm anh khao khát. Lúc không thể nào trải nghiệm qua được
nữa, ngay cả chỉ nghe một chút cũng đều cảm thấy rất tốt đẹp.
Khương Minh cũng thích tâm tư nhỏ bé của cô khi tìm anh giúp đỡ làm bài tập, thật giống như đó là ước muốn sâu sắc của anh.
Khương Minh châm một điếu thuốc, bên kia Tiểu Quyển không trả lời anh, chắc là đang bận chép lại câu trả lời rồi.
Nam An An vừa nhận được câu trả lời thì bắt đầu hưng phấn sao chép, cô rất
thích sư phụ cô, anh giống như là người chuyên giải đáp thắc mắc cho cô
vậy.
Ngay từ đầu, Nam An An tìm sư phụ cô trò chuyện đều là vì bài tập, sau này thì cô cùng anh bắt đầu không có gì giấu nhau nữa.
Tiểu Quyển: Sư phụ, lớp em có rất nhiều nữ sinh được nam sinh theo đuổi.
Ha ha: Vậy còn em?
Tiểu Quyển: Em còn chưa có.
Ha ha: Không phải bộ dạng em nhìn rất được sao?
Tiểu Quyển: Bọn họ nói ngực em nhỏ.
Ha ha:…..
Tiểu Quyển: Nhưng mà sẽ lớn lên thôi.
Lúc bị An Khả bắt nạt cô cũng thích trò chuyện với sư phụ cô.
Tiểu Quyển: An Khả đẩy em, làm rơi hỏng khóa đồng tâm của em rồi [Hình ảnh].
Ha ha: Ngoan, sư phụ tặng em một chiếc.
Tiểu Quyển: Không sao ạ, em cũng đẩy cô ta, còn cưỡi lên người cô ta đánh cô ta khóc luôn.
Ha ha:….
Tiểu Quyển: Em thật là lợi hại.
Dần dần, loại trò chuyện này biến thành một thói quen. Cô không nói rõ được cảm giác với sư phụ cô là gì, dẫu sao cô cũng còn quá nhỏ. Nhưng cô rất thích mỗi ngày trò chuyện cùng với sư phụ cô, là hàng ngày. Đối với Nam An An mà nói, sư phụ đúng là thật huyền diệu.
Ở trong mắt tất cả mọi người, cô giống như là người vừa sinh ra đã có đường mở sẵn, bất kể là gia đình cô, bối cảnh, diện mạo hay là thành tích…. Nhưng những thứ
mà cô có khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ, Nam Vi Vi cũng có.
Truyện em chỉ post bên l3quydon.com, trang khác là ăn cắp.
Đây có lẽ là vấn đề mà các bào thai đôi gặp phải, lúc tuổi còn nhỏ cô thích mặc giống y chang Nam Vi Vi rồi làm động tác biểu cảm giống nhau. Sau
đó tìm một người khảo nghiệm người ta, mỗi lần khi người khác đoán sai
hai cô, cô sẽ rất đắc ý, đây chính là trò chơi mà bào thai đôi chơi
không biết mệt. Nhưng từ từ trưởng thành hơn, nhất là khi vừa bước vào
tuổi dậy thì, thì không giống như thế nữa.
Nam An An nhỡ rõ, lần
đầu tiên cô có loại ý nghĩ này là trong tiết tư tưởng đạo đức ở trung
học cơ sở, giáo viên giảng bài có tựa đề --- Trên thế giới không có hai
chiếc lá giống nhau, cũng không có hai người y chang không khác gì nhau.
Lúc đó toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lớp đều tập trung về phía cô và
Nam Vi Vi, khi đó bọn cô cũng chưa
phát triển lắm, ánh mắt nhỏ xíu vốn không phân biệt được rõ ràng, thoạt
nhìn qua thật sự rất giống. Lần đầu tiên Nam An An vì giống nhau mà cảm
thấy mất mát, những thứ quý giá nhất của cô --- bất kể là búp bê thân
thương hay là ba mẹ yêu dấu, bất kể là người hâm mộ gia cảnh hay là vẻ
ngoài xinh đẹp, Nam An An đều giống như cô.
12 tuổi Nam An An muốn tìm một thứ gì đó, là thứ chỉ thuộc về mình cô.
Sau này cô tìm được, đó chính là sư phụ cô.
Đây là sư phụ của riêng cô, một người thật huyền diệu. Nam Vi Vi không có, chỉ có cô có.
Đây là bí mật mười hai tuổi của Nam An An.
Có lẽ đây chính là sự kỳ diệu trong tình cảm, khiến người luôn được An
Dạng dạy đề phòng tình cảm của con người và ý thức an toàn đều rất mạnh, khi sư phụ nửa đùa nửa thật nhắc tới dạ hội tốt nghiệp của đại học phía Tây Nam An An hoàn toàn đồng ý đi gặp anh.
Trên màn hình Tiểu
Quyển nhảy nhảy nhót nhót, trên đầu không ngừng tỏa ra bọt khí --- Sư
phụ, anh có thể dẫn em đi vào sân thể dục sao, trời ơi trước kia em muốn chui vào mà chưa thành công đó.
Ha ha: Có thể chứ.
Tiểu
Quyển giống như cái đuôi nhỏ chạy tới chạy lui phía đằng sau thích khách áo đen, tiếp tục tỏa ra bọt khí – Bây giờ dáng người em chưa cao, đến
lúc đó ngồi trên bả vai anh.
Khương Minh nhìn đồ đệ nhỏ vui thích trên màn hình, đánh một chữ ừ gửi qua.
Nam An An lòng tràn đầy vui mừng, khoát tay một cái chén đồ hỗn độn úp lên
bàn phím, máy tính xách tay mà Nam Thị đưa cho cô hỏng ngay lập tức.
Mấy hôm trước đi gặp sư phụ cô cô cũng không liên lạc với anh nữa. Trong
lòng Nam An An cũng biết, hành vi gặp bạn trên mạng này Nam Thị tuyệt
đối không cho phép, cho nên cô không dám dùng máy tính của Nam Thị. Ngay từ đầu cô thậm chí còn muốn dối Nam Vi Vi, cuối cùng có một ngày hưng
phấn quá mới lỡ miệng nói ra.
Một đoạn thời gian dài cô rất hối
hận khi đó tùy tiện đi gặp sư phụ cô, sau này lúc biết được chân tướng
lại không nói rõ được cảm giác này là gì.
Nếu mợ cô đã sớm hạ
quyết tâm, như vậy thì không phải ngày đó cũng sẽ là ngày khác, cô và
Nam Vi Vi đi gặp sư phụ cô ngày hôm đó, ngược lại là một loại may may
mắn, ngày đó vừa đúng lúc Khương Minh cứu bọn cô. Nếu là ngày khác, thì
có lẽ sẽ không như vậy rồi.
…
“Đang làm gì đó?” Nam An An
đang mở máy tính màu bạc xem tất cả các cuộc trò chuyện được Khương Minh giữ lại cẩn thận, tai liền bao trùm trong hơi thở ấm áp, hơi ngứa, bên
eo cũng thêm hai cái tay, cô bị Khương Minh ôm lấy. Khương Minh nhấc
chân kéo ghế dựa ôm cô ngồi trước bàn sách nhìn về phía màn hình.
Nam An An bị anh ôm ngồi trên đùi đã hoàn toàn thành thói quen, cô thò
người bốp một tiếng khép máy tính lại xoay người ôm cổ Khương Minh, đồng thời ghé sát lỗ tai anh nói khẽ: “Vận mệnh thật kỳ diệu….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT