Lý thuyết chơi cờ
không phải là một môn học bắt buộc, nhưng ở học viện khi thi nghiên cứu
sinh lại bắt buộc. Cho nên đối với Nam An An mà nói, mang tiếng hướng
dẫn bọn nhỏ lưu thông tiền tệ, nhưng tuyển chọn lớp này trên cơ bản đều
là những đàn anh đàn chị khóa trước của học viện kinh tế, Nam An An đành phải kế thừa.
Khương Minh vẫn luôn không dùng tài liệu lên lớp,
lần này khiến Nam An An trước khi tới dạy thay Khương Minh còn phải đặc
biệt soạn giáo án cho cô. Soạn giáo án cả một đêm Nam An An mới làm
xong, ngày hôm sau trước khi lên lớp nửa giờ cô đã chạy tới dưới lầu học viện kinh tế, đứng im lặng ở đó một lúc mới không còn căng thẳng nữa.
Chuông điện thoại di động vừa vang lên, Nam An An liền mở khóa màn hình
---
Khương Minh: Trước khi hết tiết kiểm tra ba lần. Mỗi lần đều
phải đứng trước lớp điểm danh, ấn ppt (PPT là định dạng mặc định để lưu
các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước - Theo
Google) giải thích trọng điểm một lần ý bài theo câu theo chữ, trước khi tan học 15 phút tùy tiện kiểm tra, đề bài ở cuối ppt. Bình thường điểm
dựa vào điểm danh là 15 điểm và dựa vào bài kiểm tra là 25 điểm mà chấm.
Nam An An: Anh chắc chắn là anh kêu em dạy thay giúp anh, chứ không phải là bảo em nhận lấy cái chết giúp anh?
Khương Minh: Ngoan.
Nam An An: ╭(╯^╰)╮
Khương Minh: Dù sao chúng ta ai tới cũng đều bị đám nhóc con kia ân cần thăm hỏi cả nhà, cuối cùng cũng giống nhau cả.
Ân cần thăm hỏi cả nhà…..
Mặc dù bị trêu đùa, nhưng Nam An An cũng chỉ có thể an ủi bản thân, tiện
thể vì mấy người học giỏi mặc niệm một chút. Nam An An hít sâu một hơi
ôm tài tiệu về lý thuyết bàn cờ đúng giờ đi vào lớp học. Vừa vào tới
liền nghe được tiếng huýt sáo, sau đó toàn bộ phòng học đều sôi trào
hừng hực, “Sư mẫu” và “Cô” hết đợt này đến đợt khác.
Nam An An rất không dễ dàng mới hết căng thẳng, giờ bị đám nhỏ đó gọi trôi chảy thế lại không biết chạy đi đâu rồi.
Ngoại trừ chuyện bài viết, bình thường Nam An An và Khương Minh luôn rất
khiêm tốn, bây giờ cô đến giúp Khương Minh dạy quả thực là làm dấy lên
tinh thần nhiều chuyện của các học trò, lưu thông tiền tệ khóa hai còn
hét lên: “Sư mẫu sư mẫu, sư phụ đi đâu rồi?”
Nam An An mồ hôi đầy đầu: “Đi công tác.”
Học sinh: “Sư mẫu, cô thật sự đồng ý rồi, lộc cộc lộc cộc. Hơn nữa sư mẫu rất xinh đẹp đúng như trong truyền thuyết.”
Cô không chịu nổi sự nhiệt tình này, Nam An An vỗ vỗ tay, làm tư thế hãy
im lặng, trước mặt bao người hắng giọng một cái: “Tôi tới điểm danh.”
Ngay sau đó, “Sư mẫu” và “Cô” liên tiếp không ngừng cộng thêm cả “Đừng mà,”
Nam An An không quan tâm lấy danh sách ra điểm danh sau đó cả người nhìn thoải mái hơn nhiều. Cô cắm USB vào bắt đầu đọc tài liệu dạy học, lúc
bắt đầu vì căng thẳng nên đọc có chút lắp ba lắp bắp, đến sau thì càng
lúc càng trôi chảy hơn. Nam An An nghiêm túc đọc tài liệu giảng dạy, vừa giải thích một số điểm quan trọng, sau khi khóe mắt trong lúc lơ đãng
liếc nhìn thấy Giản Diệu ngồi trước mặt cô ở hàng thứ nhất, thì không
trao đổi với học sinh nữa.
Giản Diệu ngồi ở hàng thứ nhất, ngẩng
đầu có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Nam An An. Cậu thích phụ đạo viên thoạt nhìn môi hồng rằng trắng đẹp mắt lâu như vậy. Hôm nay cô mặc áo
khoác ngoài bằng vải ka – ki màu cổ điển, giống áo của Khương Minh cậu
đã từng thấy khi anh lên lớp, có lẽ vì để nhìn thành thục hơn, hôm nay
Nam An An không buộc tóc, tóc dài quăn buông xuống bộ dạng rất xinh đẹp.
Tiết lý thuyết đánh cờ này khó khăn và vất vả, nhưng cũng có thể nói rất thú vị, khi Nam An An đưa ra ví dụ nào đó còn cười khe khẽ, lộ ra mắt nai
rất đẹp và cả lúm đồng tiền nhỏ.
Giống chiều hôm đó ở trong quán cafe, lúc bọn họ gặp lần đầu tiên, cậu tính tiền giúp cô, cô cười nhẹ nhàng với cậu như vậy.
Giản Diệu ngồi nghe tư tưởng hơi không tập trung, không biết là Nam An An
căng thẳng hay vì tránh né cô, mà cả quá trình cậu cái người ham học này nhưng lại không có ánh mắt trao đổi hay thỉnh thoảng phụ họa như các
học trò của cô.
Giản Diệu tâm phiền ý loạn, cậu vốn hạ quyết tâm
muốn buông tay, loại tình yêu không có hi vọng này, chẳng những cậu kém
xa Khương Minh, mà còn Nam An An cũng không có ý tứ gì với cậu…..
Nhưng Nam An An vừa xuất hiện trước mặt cậu, cậu mới phát hiện sự quyết tâm của cậu có dễ dàng dao động cỡ nào.
Cậu không cam lòng, tuyệt đối không.
Nam An An nghiêm túc dựa vào ppt xâu chuỗi những điểm quan trọng, nói hơn mười phần rốt cuộc cô cũng dần dần thả lỏng.
Đáng tiếc trên thực tế, cô vẫn đánh giá thấp bạn học Giản Diệu, Nam An An
nghĩ rằng với tính cách của Giản Diệu, về sau hai người bọn họ cũng xem
như người xa lạ.
Cô không nghĩ tới trong vòng 20 phút ngắn ngủi
sau đó cô bị Giản Diệu ngắt lời năm lần. Mỗi câu hỏi Giản Diệu nêu lên
câu nào cũng sâu sắc, ngay từ đầu Nam An An còn có thể dựa vào giáo án
trả lời trôi chảy, nhưng đến sau câu hỏi của Giản Diệu đã vượt ra phạm
vi lý thuyết đánh cờ, cô không trả lời được chỉ có thể nói câu nói vạn
năng của giới giáo viên --- “Việc này, tiết sau chúng ta sẽ thảo luận
tốt hơn.”
Giản Diệu hài lòng ngồi xuống, trong 40 phút sau đó
không ngắt lời cô nữa. Nam An An nói qua trọng điểm một lần sau đó bắt
đầu kêu cả lớp làm bài kiểm tra, sau khi thu xong bài kiểm tra xong cô
đang chuẩn bị ra về thì bị Giản Diệu gọi lại.
Giản Diệu rất
nghiêm túc muốn trao đổi chuyện học hành với cô, Nam An An chỉ có thể cố gắng làm một giáo viên có trách nhiệm thảo luận một giờ về lý thuyết
đánh cờ cùng Giản Diệu. Toàn bộ quá trình thảo luận Giản Diệu đều không
tập trung tư tưởng, ánh mắt cực nóng luôn khóa chặt trên người cô.
Nam An An bị cậu ta nhìn cả người cảm thấy không được tự nhiên.
Liên tục hai tuần công việc của cô là dạy lý thuyết đánh cờ, lên lớp thì bị
làm khó dễ, tan học thì bị nhờ thảo luận nghiên cứu. Rốt cuộc có một lần hết giờ dạy cô thừa dịp lúc Giản Diệu đang sắp xếp cặp sách nói một
tiếng “Tan học” rồi co cẳng chạy, cô mới không cần thảo luận đánh cờ và
đi nhờ xe cùng Giản Diệu.
Đáng tiếc Nam An An vừa chạy đến đầu
cầu thang, Giản Diệu mượn cớ hỏi lý thuyết đánh cờ chạy tới, còn quang
minh chính đại nói: “Cô, có mấy vấn đề chị giảng trên lớp em chưa hiểu,
tuần sau phải thi rồi, chị giảng lại cho em nhé.”
Không phản bác
được, Nam An An chỉ có thể thoải mái gật đầu, dưới con mắt sáng lên của
Giản Diệu gọi điện thoại cho Khương Minh, sau đó đưa di động tới bên tai Giản Diệu: “Em hỏi đi.”
Giản Diệu: “….” Xem như chị lợi hại.
Bên kia truyền tới giọng nói dễ nghe trầm thấp của Khương Minh: “An An?”
Giọng anh luôn trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng chỉ riêng khi nói chuyện với
Nam An An trong giọng nói rõ ràng rất dịu dàng, mang theo cưng chiều.
Trong lòng Giản Diệu hơi chua xót.
Cầm điện thoại, Giản Diệu rơi
vào đường cùng cũng chỉ có thể thuận cây sào bò lên trên: “…. Thầy, em
là học trò của ngài, có mấy vấn đề muốn hỏi thầy.”
Khương Minh: “Em nói đi.”
Giản Diệu ôm di động thảo luận nửa giờ về lý thuyết đánh cờ với tình địch
của mình, sinh viên chưa tốt nghiệp đối đáp với tiến sĩ tài chính quốc
tế, cậu không hề nghi ngờ sẽ bị ‘quân lính tan rã,’ chỉ có thể vội vàng
nói câu “Cảm ơn thầy, em hiểu cả rồi,” sau đó nhìn Nam An An cầm điện
thoại nói với Khương Minh bên kia đầu dây: “Oa, thầy anh rất lợi hại, em cũng không biết đó.”
Giản Diệu: “…..”
Giản Diệu thấy Nam An An cầm di động chạy xuống dưới lầu, hạ giọng nói với bên kia: “Khương Minh…..”
“Em nhớ anh lắm.” Cô chạy rất nhanh, mái tóc dài tung lên giọng nhẹ nhàng nói.
Giản Diệu giơ tay lên, tài liệu lý thuyết đánh cờ rất dày liền trực tiếp rơi vào thùng rác bên cạnh cầu thang, phát ra tiếng “Loảng xoảng.”
Đối phó Giản Diệu xong, Nam An An vui sướng ôm sách về ký túc xá, cô là
người sống kiểu mô hình ‘động vật sống thành đàn,’ lúc Khương Minh ở
thành phố C thì sống cùng Khương Minh, Khương Minh vừa đi công tác thì
cô lại qua ngủ bên Đường Viên, cũng may trong khoảng thời gian này Đường Viên đều ở trong trường học.
Nam An An về tới dưới lầu ký túc xá 21 thì thấy một chiếc xe Audi màu đen khiêm tốn, cô vừa đi qua trước
đầu xe, cửa xe liền mở ra.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn từ phía sau đi ra, thân thiết nói với cô: “Cháu là Nam An An?”
Nam An An lễ phép mở miệng nói: “Cháu là Nam An An, chú, xin chào.” Với ba
Khương Minh cô vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ, lúc trước từng gặp một lần ở tiệc sinh nhật ông cụ An.
Khương Dương nói thẳng vào vấn đề: “Tôi là ba Khương Minh, cháu có thời gian không, tôi muốn mời cháu ăn bữa cơm.”
Nói là nói như vậy, nhưng ông ta dùng giọng điệu trần thuật.
Biết rõ là Hồng Môn Yến, Nam An An cũng chỉ có thể gật đầu đi theo Khương
Dương lên xe, cô và Khương Dương ngồi ghế sau. Trong xe không mở nhạc,
có chút áp lực.
Nam An An ngồi đó có chút dè dặt, ngồi cùng một
chỗ với ba bạn trai khó tránh khỏi gò bó, hơn nữa quan hệ giữa người ba
này và Khương Minh hơi tế nhị, lại còn tác phong của Khương Dương rất
mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Cũng may rất nhanh Khương Dương nói chuyện về Khương Minh cùng cô, tránh không khí xấu hổ
này, giọng điệu ông ta mang theo chút nhớ nhung và tiếc nuối: “Hồi nhỏ
Khương Minh và tôi khá gần gũi, con trai mà, vẫn luôn sùng bái ba hơn.
Khi đó quan hệ bọn tôi rất tốt ngay cả Tần Nhiên cũng phải ghen tỵ. Đáng tiếc, cuối cùng tôi vẫn làm nó thất vọng….”
“Đứa nhỏ Khương Minh này rất cố chấp, trong mắt không chấp nhận có một hạt bụi…. Đã lâu rồi, bọn tôi thậm chí còn không cùng ăn một bữa cơm ngon lành, ngay cả cơm
tất niên cho có lệ cũng không.”
Nam An An ngoan ngoãn nghe không nói chen vào, cô không biết an ủi Khương Minh như thế nào cả.
Trong giọng nói của Khương Dương càng để lộ sự hối hận về chuyện bị phát hiện phản bội mẹ Khương Minh hơn, mà không phải hỏi về chuyện của mình.
Cô tôn trọng ba Khương Minh, nhưng cô không ủng hộ cách làm của ông, quan
hệ giữa Khương Minh và ba anh như đang bước đi trên tầng băng mỏng, cô
cũng không có lập trường đánh giá gì hết.
Cũng may Khương Dương cũng chỉ tự mình xúc động hoài niệm, không có ý kêu cô trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT