Tô Hử làm điều hương sư chuyên thuộc của "Thư nam" đã ba năm, hằng năm mỗi một quý đều cho ra sản phẩm mới. Như vậy, Thượng Hoa đều sẽ chờ đến khi một quý kết thúc mới căn cứ vào lượng tiêu thụ mới quyết định khen thưởng cho tiểu tổ khai thác, mà tuyên truyền lấy được thành công bình thường chỉ có một buổi khánh công yến quy mô nhỏ.
Khác thường tất yêu. Tuy rằng không phải nữ nhân, nhưng Tô Hử vẫn nguyện ý tin vào trực giác của mình, vạn năm trước tổ tiên linh trưởng của y chính là dựa vào trực giác động vật sắc bén mà trong tự nhiên khôn sống kém chết tàn khốc cạnh tranh để tồn tại, vạn năm sau, y tin tưởng trên người mình vẫn bảo lưu lại một chút dự cảm với nguy hiểm.
Nhưng khi y gọi cho người lên kế hoạch du lịch, nói cho họ biết mình đã có an bài, người đó lại nói với Tô Hử, toàn bộ tiểu tổ khai thác y là người quan trọng nhất, nếu y không đi, các thành viên còn lại cũng không thể đi.
Kế tiếp, điện thoại Tô Hử cơ hồ bị toàn bộ thành viên trong tổ khủng bố. Thượng Hoa tổ chức du lịch lần này, tổng cộng bảy ngày, hành trình mỗi ngày đều đặc kín, bao hàm các thắng địa du lịch lớn nhỏ ở Nhật, dọc theo đường đi nơi ở đều là khách sạn cấp sao hoặc làng du lịch sa hoa, phí dụng chia đều cho mỗi người không dưới năm vạn, đây là không đề cập đến các chi phí phát sinh khác, tỷ như khen thưởng ca múa quý kịch hay nghệ kỹ. Nội dung phong phú như vậy, miễn bàn đến các thành viên khác, chính Tô Hử nghe xong lịch trình cũng có chút tâm động.
Lý do không tham gia du lịch Tô Hử không thể nói ra miệng, lại bị các thành viên trong tổ khai phá cầu xin một phen, càng nghĩ, càng không kiên trì như trước, hơn nữa y không đành lòng chỉ vì chính mình mà để cả tổ không được đến Nhật lần này, đành phải đồng ý.
Theo sát, người tổ chức liền báo cho y tin tốt: quê nhà trợ lý tiểu Tôn của Tô Hử có chuyện, du lịch lần này không tham gia, dư ra một cái danh ngạch, để lại cho Tô Hử, cho phép y mang theo người nhà.
Có trá! Trong đầu Tô Hử lập tức nảy ra suy nghĩ này, sau nghĩ đến buổi tuyên truyền hôm đó. Chẳng lẽ Thẩm Thừa Tuyên đã thấy được Thẩm Gia Duệ? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra, nghĩ muốn đem đứa nhỏ trở về?
Mà quả thực muốn đứa nhỏ trở về, hắn muốn là được, lấy quyền thế Thẩm gia, y căn bản không thể giữ quyền nuôi nấng Thẩm Gia Duệ, vì cái gì phí nhiều tâm sức an bài toàn bộ tổ khai phá đi Nhật Bản lữ hành?
Tô Hử trăm tư không thể lý giải. Y hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, nếu Thẩm Thừa Tuyên thật sự đánh chủ ý lên Thẩm Gia Duệ, như vậy cho dù y không đến Nhật thì hắn vẫn có cách đem đứa nhỏ về, mà nếu Thẩm Thừa Tuyên không có ý nghĩ này, vậy y không đi, chẳng phải khiến mọi người mất đi cơ hội lần này, tất cả mọi người sẽ vì thế mà sinh ra oán giận với y.
Tô Hử không còn cách, chỉ có thể thu thập hành lý, đến ngày xuất phát ngồi xe công ty đến sân bay.
Thượng Hoa tại sân bay có phòng riêng dành cho khách quý, đại bộ phận công nhân Thượng Hoa đi công tác đều có thể chờ ở đây. Tô Hử vì tìm kiếm sáng ý cho nước hoa, yêu cầu thường xuyên phải đi đây đó để sưu tầm, đối với phòng khách quý phi thường quen thuộc.
"Trà bánh ở phòng khách quý Thượng Hoa vừa tinh xảo vừa mỹ vị, hương vị cà phê cùng hồng trà thập phần thuần khiết." Tô Hử kéo Thẩm Gia Duệ đến đại sảnh, "Có đôi khi ta sẽ đặc biệt đến sớm một chút, chính là vì đồ uống cùng tiểu điểm tâm ở đây."
Thẩm Gia Duệ tiến lên phía trước vì Tô Hử ngăn lại thiếu niên đang đùa giỡn cùng bạn bè mà đâm phải, mới cười nói: "Trách không được mỗi lần đi công tác, ngài đều không thể chờ được mà vội vàng xuất môn. Muốn ăn điểm tâm thì có thể nói cho ta biết a, ta đến sân bay mua cho ngài không phải tốt sao?"
Tô Hử phải đảm bảo khứu giác cùng vị giác linh mẫn, bình thường ăn uống phi thường thanh đạm, nhưng không có nghĩa là y không thể ăn, y cũng ngẫu nhiên sẽ đi thưởng thức mỹ thực. Tô Hử đối với ăn uống không có nhiều ham muốn, đa số đều tự làm, cũng chính vì vậy, y phá lệ chấp nhất với mỹ thực chân chính. Từ Thư Nam thích ăn tiểu điểm tâm, thuê người mỗi ngày thay chính mình xếp hàng đi mua điểm tâm sang quý cung không đủ cầu, Tô Hử bị nàng bị đến văn phòng rồi không kiềm chế được để rồi bị dụ dỗ bởi hương vị của tiểu điểm tâm, không khống chế được, đành phải mặt dày mày dạn cọ ăn, cũng không ăn nhiều lắm, bất quá đều đặn ba ngày một lần, một lần cũng chỉ ăn một hơi.
Kết quả không biết Thẩm Gia Duệ từ nơi nào biết được, đối với việc này rất là căm tức, lập tức cũng tiêu tiền cho người đi mua điểm tâm, mỗi ngày ba lượt, mỗi lần là một hạp lớn đưa đến văn phòng Tô Hử. Tô Hử mất mặt với toàn công ty, từ đó về sau không dám đến văn phòng Từ Thư Nam cọ điểm tâm.
Tô Hử nghĩ vậy, lập tức đưa tay vỗ ót Thẩm Gia Duệ một cái, tức giận nói: "Còn chưa đủ sao, chê ta còn chưa đủ dọa người phải không."
Cha con hai người cười cười nói nói đi vào phòng khách quý, vừa nâng đầu liền nhìn thấy thành viên tiểu tổ đều ngời ở một góc quán cà phê phòng khách quý, chờ đến gần, Tô Hử mói phát hiện mọi người nín thở hạ giọng bộ dáng như lâm vào đại địch, tiếp đó ở giữa mọi người nhìn thấy Thẩm thừa Tuyên nghiêng người trò chuyện cùng nữ điề hương sư xinh đẹp nhất trong tổ.
Trong nháy mắt, Tô Hử tâm cao lên, cuối cùng suy sụp buông xuống. Cái gì nên tới rồi sẽ tới, đây là mệnh định trước, trốn cũng không được.
"Thẩm tổng." Tô Hử lên tiếng, "Xin lỗi, không biết Thẩm tổng cũng tới, nhượng ngài đợi lâu."
Thẩm Thừa Tuyên tùy ý khoát tay, lười biếng nói: "Ta còn muốn nói lời xin lỗi cùng mọi người, tự mình quyết định gia nhập cùng mọi người, có phải áp lực rất lớn hay không?" Nói xong hắn cười ha ha, "Không cần khẩn trương, không cần khẩn trương, ta tuy là lão bản, bất quá ta chưa bao giờ tự cao tự đại, cũng sẽ không quan báo tư thù. Lần trước cùng đám người bên Bộ tài chính đi du lịch Pháp, không cẩn thận đắc tội một tiểu kế toán, đứa nhỏ kia cũng thật không cấp mặt mũi, cứ như vậy một bàn tay tát lên mặt ta. Các ngươi xem ta có làm gì hắn không? Không có, bây giờ vẫn còn hảo hảo ở Bộ tài chính, hai tháng trước còn được đi công tác tăng thêm lương. Cho nên, " hắn đứng dậy duoix cái thắt lưng làm biếng, "Các ngươi không cần khẩn trương, cứ đối xử với ta như người bình thường là được. Nếu không thể, liền đem ta thành người nhà cũng được, thế nào?"
"... Ha hả ha hả" tẻ nhạt hai giây, mọi người lập tức hiểu ý nở nụ cười, ý đồ hùa theo chỉ lệnh "Không cần khẩn trương" từ Thẩm Thừa Tuyên, nhưng kết quả chỉ khiến mọi người càng thêm xấu hổ.
Thẩm Thừa Tuyên vẻ mặt không thú vị, cuối cùng đưa tay đón lấy ly cà phê cà phê trợ lý pha cho hắn, lần nữa ngồi xuống, tiếp tục đùa giỡn nữ điều hương sư kia.
Tô Hử với mọi người cười cười miễn cưỡng, lôi kéo Thẩm Gia Duệ tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, hỏi: "Gia Duệ, ngươi muốn uống chút gì không?"
Thẩm Gia Duệ nhìn mặt Tô hử tái nhợt, đột nhiên vươn tay ôm lấy bờ vai y, môi dán ở lỗ tai y, nhẹ giọng nói: "Ba ba, không quản xảy ra chuyện gì, ngài đều là ba ba của ta, ba ba của ta cũng chỉ có ngài. Ngài yên tâm đi."
Tô Hử run rẩy một chút, hít một hơi thật sâu, cũng đưa tay ôm lấy sau lưng Thẩm Gia Duệ, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Y không thấy kì quái khi Thẩm Gia Duệ rõ ràng thân thế của mình, y chỉ sợ Thẩm Gia Duệ trước kia không biết cha ruột mình là ai, chờ về sau biết được, sẽ kiên quyết rời đi y, trở lại Thẩm gia. Nghe được Thẩm Gia Duệ nói như vậy, lòng y buông lỏng, nước mắt đều thiếu chút nữa rơi xuống. Thẩm Gia Duệ đã mười lăm, chỉ cần trong lòng cậu có người ba ba là y, liền tính trở về Thẩm gia, Hai người bất quá chỉ thiếu đi vài năm không gần nhau, chờ ba năm sau cậu thành niên, bọn họ còn có thể cùng nhau.
Tô Hử trong lòng kích động, ôm Thẩm Gia Duệ lúc lâu, tất cả mọi người nhìn xem có chút kì quái, trợ lý Tô Hử nhịn không được nói: "Tô lão sư, con trai ngài có phải hay không sợ ngồi máy bay."
Tô Hử buông Thẩm Gia Duệ ra, Tô Hử còn chưa mở miệng, chợt nghe Thẩm Gia Duệ nói: "Đúng vậy, dù sao vài năm gần đây vấn đề máy bay xuất hiện nhiều. Đúng rồi, công ty không thể ít an bài b aba ta đi công tác sao? Tổng ở trên trời bay tới bay lui, ta là người nhà thực rất lo lắng."
Lời nghe được làm trợ lý Tô Hử sửng sốt, bên cạnh là nhân viên đã cưới vợ có con, lập tức tán dương: "Tô lão sư, con trai ngài thật hiếu thuận, ta cũng nơi nơi đi công tác, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe thằng nhỏ hỏi han một câu."
Tô Hử cười cười: "Gia Duệ đều mười lăm, con ngươi mới lớp 3 đi, trẻ con làm sao biết phải quan tâm cha mẹ như thế nào.
"Kia cũng không nhất định." Thẩm Thừa Tuyên đột nhiên ngồi xuống bên người Tô Hử, "Hương cửu linh, năng ôn tịch; Dung tứ tuế, năng nhượng lê, trẻ nhỏ hiếu thuận, từ nhỏ đã có thể nhận ra. Tiểu Hử, " thân mình hắn thoáng nghiêng về phía Tô Hử, nhìn Thẩm Gia Duệ, nói với Tô Hử, "Con ngươi hẳn từ nhỏ đã đặc biệt quan tâm ngươi đi. Thật là có phúc khí a." Hắn lần nữa ngồi trở lại, thở dài, vỗ vỗ đùi Tô Hử, "Còn đứa nhỏ nhà ta, ba tuổi chỉ biết nói "Chỉ muốn cùng ma ma, không để ý đến ba ba"."
Tô Hử trong lòng cười lạnh, người cha cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt mười ngày nửa tháng không ở nhà, cư nhiên còn muốn con trai đối với hắn nhụ mộ sao? Bất quá trên mặt vẫn như trước một bộ biểu tình mờ mịt không rõ lí do, hùa theo mọi người người cười cười xấu hổ, liền không nói gì nữa.
Cũng may ở trên máy bay, Thẩm Thừa Tuyên cũng không ngồi gần bọn họ, mà đem không gian lưu lại cho cha con hai người, bản thân mình lẻn đến ngồi cạnh nữ điều hương sư, nữ điều hương sư tốt nghiệp đại học mới vài năm, tuy biết rằng Thẩm Thừa Tuyên là một cái tra nam, nhưng không chịu nổi thế công cường liệt của đối phương, chỉ nửa tiếng ở phòng chờ đã bị hắn công hãm, lúc này mê đắm nhìn Thẩm Thừa Tuyên, ngượng ngùng cùng hắn trò chuyện.
Tô Hử nhịn được lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Thừa Tuyên, y thấy rất kỳ quái, nếu Thẩm Thừa Tuyên muốn khống chế Thẩm Gia Duệ, hẳn phải giống trong nguyên tác xuất ra tư thái lãng tử quay đầu, để Thẩm Gia Duệ tin tưởng hắn yêu sâu sắc mẹ cậu, cũng yêu thương cậu, nhưng hiện tại lại trước mặt Thẩm Gia Duệ câu tam đáp, không sợ đứa nhỏ ngày càng phản cảm với hắn sao?
Thẩm Thừa Tuyên thực mau phát hiện ánh mắt Tô Hử, lập tức hướng y thỏi một nụ hôn gió. Tô Hử lễ phép cười cười, vội xoay người.
"Làm sao vậy?" Thẩm Gia Duệ nắm chặt tay Tô Hử, "Đừng nhìn hắn, nhìn đau mắt đấy."Lại tìm thảm phô trên máy bay đắp lên người Tô Hử, "Ngủ một chút, hôm nay rạng sáng ngài mới ngủ, ta đều nghe thấy được."
"Ngươi như thế nào nghe thấy?" Tô Hử hỏi ngược lại, ninh ninh mũi cậu, nói, "Ngươi cũng hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, đến lúc đó mới có thể thăm thú."
Thẩm Gia Duệ cúi đầu, thuận tiện Tô hử dùng sức. tô Hử nhéo sống mũi thẳng tắp của cậu, khủng hoảng trong lòng vừa mới áp chế lại một lầ nữa trỗi dậy, tay y theo cánh mũi Thẩm Gia Duệ, xoa nắn hai gò má cậu.
"Đừng lo lắng." Thẩm Gia Duệ đưa tay đặt lên mu bàn tay y, "Ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi ba ba."
Từ Bắc Kinh đến Tokyo chỉ mất ba tiếng, chờ mọi người tại khach sạn sắp xếp xong xuôi, thì vừa đến bữa trưa. Tại khách sạn ăn buffet, lại nghỉ ngơi một giờ, mọi người liền có thể tự do hoạt động, có đi núi Phú Sĩ (cao 3776m, là ngọn núi cao nhất Nhật Bản, cách Tokyo 100km), có đi Ginza (là một quận của Tokyo), mà Tô Hử thì mang Thẩm Gia Duệ đến nhà tắm suối nước nóng lớn ở Tokyo.
Hai người đi lấy nước chất màu trà được gọi là "Hoàng kim chi thang", vừa mới tại ôn tuyền trong ngồi xuống, liền thấy Thẩm Thừa Tuyên vừa rồi rõ ràng nói muốn đi chùa Sensoji (là ngôi chùa cổ nhất và quan trọng nhất ở Tokyo) mặc áo tắm trắng đi đến.
"Nha, thật có duyên."Thẩm Thừa Tuyên chậm rãi cởi áo tắm đặt bên cạnh ao, lộ ra dáng người cường tráng kiện mỹ, hắn chỉ mặc một cái quần lót chữ T màu đen phong tao, long ** lộ ra bên ngoài, chút vải dệt kia miễn cưỡng che đậy cự vật hình trụ ngủ say nhẹ nhàng đung đưa theo động tác di chuyển của hắn, giống như giây tiếp theo nó sẽ từ vải dệt thoát ra vậy.
"Thẩm tổng." Tô Hử theo bản năng liếc vài lần hạ thân Thẩm Thừa Tuyên, Thẩm Thừa Tuyên "Ha" một tiếng bật cười, Thẩm Gia Duệ lập tức ôm lấy bờ vai y câu y về phía mình, trầm giọng nói: "Ba ba, ngài giúp ta chà lưng đi."
Tầm mắt Tô Hử vội không ngừng dời đi chỗ khác, tìm được khăn liền giúp cậu chà xát lưng. Thẩm Thừa Tuyên thong thả ngồi xuống trước mặt hai người, duỗi người mở rộng hai tay, không chút che dấu nhìn hai người chằm chằm.
Tô Hử xoa xoa xoa xoa, chỉ cảm thấy lưng như bị kim chích, động tác tay ngày chậm lại. Nhưng vào lúc này, một nam sinh ngoại hình tinh tế thoạt nhìn khoảng hai mươi hướng về Thẩm Thừa Tuyên đi qua, nhẹ giọng dùng tiếng Nhật chào hỏi hắn.Thẩm Thừa Tuyên không tiếp tục nhìn chằm chằm hai người họ nữa, bắt đầu cùng vị nam sinh thanh tú kia trò chuyện, hai người lại phao thêm năm phút, liền đứng dậy rời đi.
Thẳng đến Thẩm Thừa Tuyên rời đi, Tô Hử mới trầm tĩnh lại, đem khăn ném qua một bên, mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường. Thẩm Thừa Tuyên vẫn luôn đi theo bọn họ, cũng có giữ khoảng cách với họ, không quá mức tới gần, cũng không chủ động cùng Thẩm Gia Duệ trò chuyện, thậm chí còn không che dấu chính mình hoa tâm lạm tình, trước mặt đứa nhỏ lộ rõ bản tính phong lưu. Y không biết Thẩm Thừa Tuyên rót cuộc nghĩ gì, chỉ cảm thấy nếu cứ như vậy mình không thể không chết vì thần kinh căng thẳng quá độ.
Sau bữa cơm chiều, Thẩm Thừa Tuyên mời mọi người đến Ginza xem biểu diễn nghệ kỹ.
"Nội dung rất lành mạnh, ta cam đoan." Thẩm Thừa Tuyên ngăn Tô Hử lại, "Nghệ kỹ "Kỹ" là đơn người bên cạnh cũng không phải là nữ tự bên cạnh, bất quá là diễn viên, bán nghệ thôi, liền ghĩ bán thân, ta cũng sẽ không cho phép. Lại nói, đến Nhật Bản sao có thể buông tha nghệ kỹ, đây là đặc sản Nhật Bản." Nói xong, không để ý Tô Hử cự tuyệt, kích động mọi người tha Tô Hử cùng Thẩm Gia Duệ tha đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT