*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thỏ
Nếu người am hiểu nấu nướng nhất căn chung cư này đã sinh bệnh, như vậy nhiệm vụ nấu bữa tối sẽ phải rơi trên đầu ba người còn lại.
Mạc gia đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, ngoại trừ đánh nhau cũng không biết làm gì, xuống bếp càng không. Nhưng bởi vì hắn đã phải lòng Sầm Lệnh Thu, mặt trăng mùa thu có thể chứng giám, chiếc giường bốn chân có thể chứng giám, cho nên vì bảo bối mà lăn xuống bếp là chuyện đương nhiên, chỉ là Du Lâm biết khôn… ngăn hắn lại.
Vì thế Mạc gia đại thiếu gia ngồi vắt chéo chân trên sofa, nói: “Không phải chỉ là bữa tối sao? Bổn đại gia sẽ gọi điện kêu nhà hàng làm vài món đem tới đây. Này, trợ lý kia, vợ tôi thích ăn món gì?”
“Tiên sinh còn đang bệnh mà anh còn muốn để anh ấy ăn uống thức ăn dầu mỡ như vậy? Mạc thiếu gia, anh có tâm không?”
Mạc Độc Chước đen mặt, với tay cầm lấy một chén trà mà Sầm Lệnh Thu vô cùng yêu quý đem từ Nhật về, đập nát.
“Tiên sinh rất thích chung trà Thịnh Nguyệt (*) này! Anh dám làm vỡ nó ư?”
“Vỡ thì mua lại cái giống như đúc tặng cho bảo bối là được, ngoài ra bổn đại gia muốn tìm một nhà hàng có thể làm món thanh đạm, tóm lại bảo bối muốn ăn gì sẽ có thể làm ra món đó. Lần cuối, bổn đại gia cảnh cáo cậu, đừng con mẹ nó làm lẫy với ông đây, ông giận lên rồi cậu khó sống đấy. Bổn đại gia nhân nhượng cậu là vì nể mặt vợ mình, mong cậu con mẹ nó tự giải quyết cho tốt.”
Câu cuối gằn từng chữ một, Du Lâm một bên thầm suy nghĩ trong lòng, khí thế của Mạc thiếu rốt cuộc cũng con mẹ nó quay lại! Một ngày Mạc thiếu không vung tiền qua cửa sổ, không lên giọng hỏi thăm bà già người đối diện vài lần, đối với thủ hạ như bọn họ mà nói đúng thật là có chút không quen.
Gã nhiệt tình hâm mô loại khí chất mang tính tổng tiến công kia cũng đồng thời đau lòng thay Đường Niên Chỉ. Tuy rằng thương tiếc cậu trai nhưng gã cũng tin rằng cậu có khả năng… rạch mặt ăn vạ với Mạc Độc Chước.
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com“Tuy tôi chỉ là trợ lý quèn nhưng Sầm Lệnh Thu là một người vô cùng nhân hậu, thiện lương, vẫn xem tôi như người thân của anh ấy. Đối với sự hiểu biết của tôi về anh ấy mấy năm nay, nếu anh dám động vào tôi, cho dù Tiên sinh có tình cảm với anh cũng sẽ hận anh đó, càng miễn bàn đến việc anh ấy đón nhận anh.”
Mạc Độc Chước cay nhất là lúc này không thể một quyền đấm vào bụng Đường Niên Chỉ, nhưng nghĩ đến viễn cảnh bảo bối của hắn sẽ vì cậu ta trở mặt với mình, hắn đành phải xoa xoa tay cho đỡ giận.
“Giờ tiên sinh đang ốm, tôi cảm thấy nhà hàng làm thanh đạm tới đâu cũng kém mình làm. Bữa tối của tiên sinh để tôi lo liệu, còn bọn anh muốn ăn nhà hàng hay cơm hộp cứ việc ăn.”
Mạc Độc Chước vốn dĩ định vặn xoắn tên trợ lý này, sau ngẫm lại nhẫn vẫn là nhịn, dù sao thân thể của vợ mới quan trọng nhất, huống chi Du Lâm cũng mở lời: “Lão đại, để Đường Niên Chỉ làm đi, vừa hay em cũng muốn nếm thử tài nghệ của cậu ấy.”
Mạc Độc Chước nhìn gã ta: “Thằng oắt này, vừa có vợ đã quên bạn ngay? Coi chừng có ngày bổn đại gia xào chú.”
Cuối cùng Đường Niên Chỉ làm ra món rau cháo thanh đạm, đương nhiên Du Lâm cũng như ý nguyện, thò một bát sang.
“A, ngon quá, đúng là hương vị tuyệt trần.”
“Đó là chú mày chưa thưởng thức tài nấu ăn của chị dâu mới có thể nghiêm túc khen như vậy.”
Sau khi đút Sầm Lệnh Thu ăn cháo xong, nét mặt Mạc Độc Chước đầy thỏa mãn. Hắn thích ý nghiêng người tựa trên cửa sổ, một chốc nghịch tóc của y, chốc sau lại vuốt ve mu bàn tay, hắn cảm thấy đau lòng bởi vì hắn mà mu bàn tay đẹp đẽ này phải chịu kim tiêm.
“Mạc Độc Chước, tôi có thể xuống lầu chơi đàn chứ?” Sầm Lệnh Thu quay sang hỏi hắn, cả ngày nay y gần như ngây ngẩn tại giường, rất chán nản. Là một nghệ sĩ dương cầm, một ngày không chạm vào dương cầm đúng là rất khó chịu. Đôi con ngươi xinh đẹp, uể oải nhìn chằm chằm sườn mặt người đàn ông, hi vọng hắn có thể đồng ý với yêu câu này.
“Không thể.” Mạc Độc Chước đưa tay sờ trán y. “Em còn sốt nhẹ, phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hẵng chơi đàn sau, thời gian còn dài.”
“Vậy tôi có thể đi tắm chăng?”
“Sao lại không, tôi và em cùng tắm.” Hắn nhếch môi cười cười, trong thanh âm tràn ngập mùi nguy hiểm.
“…Mạc Độc Chước, tôi chỉ sốt nhẹ thôi, không phải mất năng lực tắm rửa.”
Mạc Độc Chước cúi đầu im lặng một hồi, thật lâu mới gian nan mở miệng: “Được, vậy em tắm đi, đừng tắm vòi sen. Tôi pha nước giúp em.”
Mất một cơ hội xơ múi vô cùng tốt, nội tâm hắn cảm thấy cực kỳ đau khổ. Hắn vừa phân vân, vừa tuyệt vọng, ngay lúc chuẩn bị tỏ ra ‘vì không yên tâm nên mới vào xem’ để mở cửa thì phát hiện Sầm Lệnh Thu đã khóa trái, khéo ghê.
Rồi hắn an ủi mình rằng, dù không thể thấy mỹ nhân tắm rửa cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo kia, vì thế hắn vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, không đi ra ngoài.
Trời xanh không phụ lòng người, nửa giờ sau cửa mở, Sầm Lệnh Thu mặc chiếc Yukata màu xanh biển (trang phục truyền thống Nhật Bản mùa hè) càng khiến dáng vẻ thêm mê hoặc, càng khiến làn da thêm nõn nà, thậm chí gần như trong suốt. Đôi gò má vì hơi nước mà trở nên ửng hồng, tóc đen dài xõa bên tai, vừa yếu mềm lại phong tình vạn chủng.
Điều này khiến tâm lý Mạc Độc Chước xịt máu mũi, còn sinh lý thì cũng cương lên.
“Này, bảo bối, đây là áo tắm em đem về từ Nhật sao? Trông đẹp đấy. Lần sau mua một cặp tình lữ, em thấy thế nào?”
“…Mạc thiếu thích thì mua.”
“Sao còn chưa lau khô tóc? Cảm lạnh thì sao? Máy sấy chỗ nào, tôi giúp em sấy tóc.”
Sầm Lệnh Thu có phần khó chịu với ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn, bèn ngoảnh mặt đi. “Không cần phiền anh, tôi tự làm được.”
“Nhưng em còn đang bệnh mà.” Còn giả vờ kiếm cớ. “Bảo bối ơi, tóc em dài như vậy đương nhiên sấy chậm rồi. Tóc ngắn như ông đây không cần máy sấy, gió thổi đã khô. Em thì không được đâu, em đang sốt này, phải hong khô tóc không thì tối nay sẽ đau đầu. Chẳng lẽ… Em cố tình muốn để bổn đại gia mát-xa cho?”
Nếu có thể xơ múi vợ mình, thể diện là cái gì chứ? Có thể ăn sao?
Người này lấy lý do y bệnh để sàm sỡ y, dù lời lẽ nghe rất đúng. Sầm Lệnh Thu đã cảnh báo bản thân nhưng hết cách rồi, không thể rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Y đành ngồi trên sofa, đưa đầu mình cho Mạc Độc Chước.
“Vậy phiền Mạc thiếu sấy giúp tôi.”
Được Sầm Lệnh Thu cho phép, Mạc Độc Chước càng làm loạn công khai. Hắn sờ vành tai vợ một chút, sau đó cọ vào cổ vợ, hoặc là mơn trớn lưng vợ. Hắn ăn đậu hủ vợ đến tràn trề, Mạc thiếu sấy tóc gần nửa giờ, mà nửa giờ này đối với Sầm Lệnh Thu vô cùng lâu.
Cái này cũng chưa tính là quá đáng. Quá đáng nhất chính là sấy tóc xong Mạc Độc Chước bế y lên giường, tiếp theo ăn vạ muốn cùng hắn ngủ.
“Mạc Độc Chước, tôi còn sốt, rất là khó chịu, đêm nay anh để tôi ngủ ngon giấc đi.”
“Không được.” Hắn giấu đi tâm trạng mình, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Sầm Lệnh Thu như thế. “Bổn đại gia muốn ngủ cùng em.”
“Nhưng tôi không có thói quen ngủ với người khác. Tôi muốn nghỉ ngơi, muốn có giấc ngủ vẹn tròn…”
Mạc Độc Chước cắt ngang lời y: “Chiều nay em ngủ quá nhiều, buổi tối ngủ thì thừa giấc.” Hắn cúi đầu, thân mật cọ vào sườn mặt y. “Cho dù em muốn ngủ thì ngày mai ngủ bù, em thấy đúng không?”
Ngoài miệng lịch sự trưng cầu ý dân, bên trong lại không cho đối phương cự tuyệt. Hắn bắt đầu hôn y, phong kín đôi môi ấy, thô lỗ dùng đầu lưỡi lấp đầy. Hắn khiến Sầm Lệnh Thu không thể phát ra âm thanh, nói không nên lời, chỉ có thể mơ màng, nỉ non đứt quãng.
Sầm Lệnh Thu giãy dụa khiến Mạc Độc Chước không thoải mái nhíu mày, hắn đưa tay phải cố định đôi tay Sầm Lệnh Thu lên đầu giường, tay trái mở đai lưng của bộ Yukata trên người y.
“Không hổ là áo tắm Nhật Bản, đúng là tiện ha.” Mạc Độc Chước thì thầm trêu chọc bên tay y, tay trái cũng luồn dưới thân, cầm lấy nơi nóng rực ấy.
“A…” Sầm Lệnh Thu bất giác rên rỉ thành tiếng, lúc sau liền cảm thấy hổ thẹn. “Mạc Độc Chước, anh buông tôi ra!”
“Hửm… Nhạy cảm vậy à? Bảo bối nhỏ, bình thường em không tự thẩm đúng không?” Trong mắt hắn có chút khó tin, lại đan xen chút hưng phấn và khiêu khích. Bởi vì Sầm Lệnh Thu phản ứng quá mạnh, hắn càng muốn làm bảo bối sướng hơn. Hắn lấy còng tay nơi túi quần, sau đó khóa một tay của Sầm Lệnh Thu lên trên, tiếp theo cúi đầu ngậm lấy.
“A…” Sầm Lệnh Thu trông thấy động tác kia trong lòng đã dâng lên dự cảm chẳng lành, đáng tiếc y vươn bàn tay chưa bị khóa kia muốn ngăn cản hắn thì đã muộn.
Từ trước đến nay cấm dục nên y chưa từng cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt thế này, cho nên cảm giác đó ập tới khiến y không còn hơi sức chống đỡ, lại không biết làm sao, thậm chí quên luôn phản kháng. Y quên mất hết thảy, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mê người, tê dại đón lấy.
Mạc Độc Chước vừa khẩu giao vừa thưởng thức vẻ mặt say mê, phóng đãng của y. Sầm Lệnh Thu ngửa đầu, cứ thế lộ ra chiếc cổ với đường cong mảnh mai tuyệt đẹp. Đôi mắt y nhắm nghiền, cho nên khóe mắt càng sâu hơn. Từ góc độ này của Mạc Độc Chước có thể thấy toàn bộ chiếc cằm y.
Bởi vì xúc cảm cuồng nhiệt mà Sầm Lệnh Thu co rút ngón tay, xuyên qua mái tóc của Mạc Độc Chước, nắm chặt; tựa như đang giục Mạc Độc Chước nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.
“Sao nào? Kỹ thuật bổn đại gia không tệ nhỉ? Ông đây lần đầu tiên ngậm mút cho người khác. Con mẹ nó, ông đây không cần thầy dạy cũng hiểu này…”
“A… Hương vị cũng ngon lắm, em muốn nếm thử chăng?”
Linh hồn Sầm Lệnh Thu vẫn ở trạng thái bay bổng, rùng mình, Mạc Độc Chước hôn y ngay lúc y còn chưa thanh tỉnh. Cho đến khi Mạc Độc Chước đem đầu lưỡi đầy chất lỏng màu trắng đưa vào môi y, Sầm Lệnh Thu mới giật mình đẩy mạnh người bên trên. Vừa rồi khuất phục và cao trào, cả biểu cảm phóng đãng kia càng khiến y thêm phần hờn tủi, không dám đối diện với bản thân, càng không dám đối diện với Mạc Độc Chước.
“Anh đi được chưa? Anh muốn giữ tôi ở đây tra tấn đến bao giờ? Nhục nhã tôi, tra tấn tôi, khiến tôi không còn tự tôn, không còn tự do, anh hài lòng rồi chứ?”
— —
(*) Chung trà Thịnh Nguyệt