Edit: Thỏ

“Em sẽ làm tình với bạn mình sao?”

Hắn cúi đầu nhìn chăm chú Sầm Lệnh Thu. Y nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ biết dùng cặp mắt ngấn nước kia nhìn chằm chằm hắn, bên trong tràn ngập ưu thương và bất lực.

Mạc Độc Chước suy nghĩ về thứ mà y sẽ suy nghĩ.

Có lẽ y cảm thấy làm tình với bạn bè rất ghê gớm, chẳng khác nào bị cưỡng bức như phụ nữ, lại thêm suy sụp và hối hận. Hối hận ngày hôm đó đã cùng Lạc Tâm Yến đến khu vực đua xe, cho nên mới gặp phải hắn, mới biến thành tù nhân.

Nghĩ đến đây, một luồng tuyệt vọng mãnh liệt đột nhiên đánh úp vào Mạc Độc Chước, trái tim vốn vô tâm vô tư bỗng trở nên đa sầu đa cảm, trở nên mềm tan. Hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng dâng đầy của Sầm Lệnh Thu ấy, phút chốc khó chịu đến hít thở không thông.

Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi Sầm Lệnh Thu sẽ thực sự hận mình, sợ hãi Sầm Lệnh Thu vĩnh viễn không bao giờ yêu hắn.

“Sầm Lệnh Thu, em hận tôi không?”

Nhưng y không trả lời.

Hận là tự tổn thương bản thân, không nói hận bởi vì không còn hận. Thời gian đăng đẵng như mang đến niềm hi vọng cho Mạc Độc Chước, hắn cúi đầu, lần nữa dịu dàng liếm mút môi lưỡi của Sầm Lệnh Thu, đồng thời động tác cũng cẩn thận, sợ đối phương sẽ cự tuyệt mình, nhưng cũng vô cùng kịch liệt chờ mong đối phương đáp lại.

Đáng tiếc Sầm Lệnh Thu chỉ nhắm chặt hai mắt, dòng lệ tuôn rơi nơi khóe mắt đỏ hoe.

Sầm Lệnh Thu không cự tuyệt hắn, không giãy giụa cũng không chống cự, chỉ là không kìm được mà thấp giọng nỉ non, tựa như bị bóng đè nửa mê nửa tỉnh.

Môi hôn dịu dàng kia khiến Mạc Độc Chước dần nảy sinh dục vọng, ý loạn tình mê, ngón tay vì hưng phấn mà trở nên run rẩy, hắn nhắm nghiền mắt cảm nhận khoái cảm mãnh liệt mang đến từng tia rùng mình.

Chỉ có tuyệt đối chiếm hữu, chỉ có hoan ái bên nhau mới có thể khiến hắn chiếm được những xúc cảm mặt trái của Sầm Lệnh Thu. Dường như Sầm Lệnh Thu cũng cảm thụ được những động tác dâm mỹ và kích thích này, cho dù y đang mê man cũng nhíu mày, mở mắt; tuy rằng có hơi ghét bỏ nhưng cũng hiện hữu vài phần mê ly. Y nhìn vào khoảng không, còn đôi con ngươi của Mạc Độc Chước lại tràn đầy tình dục.

“Người tình nhỏ, em thích vị dâu tây, vị việt quất hay vị bạc hà?” Tay trái hắn xước vài sợi tóc rũ trước trán, tay phải cầm ba chiếc áo mưa giơ đến trước mặt Sầm Lệnh Thu, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ.

Sầm Lệnh Thu có phần bất lực khi nhìn ba mảnh nhỏ hình vuông có màu sắc khác nhau, sau đó nhắm chặt mắt, vốn dĩ nghiến răng còn định nói gì, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ mệt mỏi nhíu mi.

“Bạc hà vị quá lạnh, việt quất vị quá nồng, vẫn là dâu tây tuyệt nhất, ngọt ngào như em.” Hắn ngậm vào miệng mảnh màu hồng phấn, sau đó cắn một góc, nghiêng đầu làm động tác xé rách. Động tác này vô cùng lôi cuốn, vô cùng có mùi vị đàn ông, nhưng Sầm Lệnh Thu cũng không hề nhìn tới.

Cơ thể Sầm Lệnh Thu rất nóng, loại nóng này không phải thân nhiệt bình thường, giống như bỏng cháy cực hạn, sắp sôi lên.

Làm tình với y, tinh thần chìm trong khoái cảm càng cuồng nhiệt hơn so với thể xác, đây là thứ mà trước kia hắn chưa từng trải nghiệm.

Bạn giường ngày xưa của Mạc Độc Chước đều nói hắn bền bỉ rất lâu, nhưng làm tình với Sầm Lệnh Thu kiên trì chưa đến 10 phút đã bắn. Đây không phải hắn bất lực, mà do hắn thực sự khó mà kháng cự được sự chấn động sâu trong thân xác và linh hồn. Cảm giác này quá mức mãnh liệt, trải qua một lần đủ khiến người khắc cốt ghi tâm, thấm sâu xương tủy. Thế nên hắn hoàn toàn đắm chìm trong nó, thời điểm không thể kiểm soát được mình mà cứ thế bắn ra.

“Bảo bối ơi, hôm nay em khiến thằng em tôi căng tràn sức sống.”

Kỳ thực Sầm Lệnh Thu đã sốt cao đến ngất xỉu, chỉ là Mạc Độc Chước sa vào bể tình nên không phát hiện ra. Hắn còn cảm thấy hôm nay Sầm Lệnh Thu ngoan hơn ngoài dự đoán, có lẽ làm một lần rồi nên không còn hơi sức chống đỡ.

Hắn cứ âu yếm, phát tình, đối phương không phối hợp cũng không phản kháng, cứ như vậy gần hai giờ trôi qua.

“Sầm Lệnh Thu tình nhân bé bỏng, rời giường thôi. Bổn đại gia hầu hạ em đi tắm.” Lúc hắn nói chuyện với người dưới gối, cuối cùng cũng nhận ra có điều bất thường. Chẳng lẽ y bị hắn làm đến hôn mê?

Nhưng mặt y đỏ bừng, vầng trán nóng hổi. Một luồng suy nghĩ bất an lướt nhanh qua tâm trí Mạc Độc Chước, thế mà hắn chưa dám tin.

“Sầm Lệnh Thu! Sầm Lệnh Thu! Tỉnh mau, em vẫn ổn chứ?” Trong giọng nói tràn đầy sợ hãi và nôn nóng, “Em đừng con mẹ nó dọa ông đây! Tại sao lại phát sốt hả?”

Hắn vội vàng móc điện thoại gọi cho bác sĩ riêng của Mạc gia. Ngày thường hắn gần như không liên lạc  với người này, cơ bản cha mẹ hắn có việc mới cần gặp. Hắn chỉ cảm thấy may mắn khi đã lưu số ông ta dù không dự trù được tình huống phát sinh hôm nay.

Đầu dây kia nhanh chóng bắt máy.

“Mạc thiếu, buổi chiều tốt lành. Xin hỏi lão sinh có thể giúp gì cho ngài đây?”

“Chuyện đó…” Hắn nhất thời không biết miêu tả ra sao. “Chính là đối tượng của bổn đại gia ấy, lúc cùng tôi làm chuyện đó vẫn bình thường, nhưng đột nhiên ngất đi, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Hơn nữa còn phát sốt, trán nóng vô cùng, đây là chuyện gì thế? Ông đây phải làm sao? Có nghiêm trọng không?”

Lão bác sĩ nghe thấy giọng nói vì khẩn trương nên có chút lộn xộn kia, cũng rất có bản lĩnh hỏi lại: “Mạc thiếu, đối tượng của ngài… là nam phải không?”

“Ừ.”

“Người kia mấy tuổi?”Mấy chuyện này lão cũng gặp nhiều, người như Mạc thiếu vừa có tiếng vừa có miếng, rất nhiều kẻ thích vờn mấy cậu thiếu niên nhỏ tuổi.

“Chắc tầm hai mươi mấy.”

“À, không phải vị thành niên là được, không có gì to tát đâu, thân thể không bị ảnh hưởng xấu. Mạc thiếu, vị tiên sinh này phát sốt là vì ngài xuất tinh bên trong mà không rửa sạch sẽ.”

Mạc Độc Chước định nói không có, hôm nay hắn đeo bao, hôm qua làm xong hắn còn tẩy rửa cho y nữa. Chốc sau nghĩ kỹ thì hắn chỉ rửa sạch cơ thể bên ngoài, còn bên trong đúng là không rửa sạch.

Nhưng khó lòng mà trách hắn. Trước kia hắn chưa từng làm với đàn ông, không biết làm xong phải rửa cho sạch sẽ, nếu qua loa sẽ bị phát sốt. Vừa rồi dáng vẻ của Sầm Lệnh Thu làm hắn sợ đến vã đầy mồ hôi lạnh.

“Bổn đại gia có nên cho y uống thuốc không?”

“Mạc thiếu, giờ ngài đem bạn trai ngài đi tắm rửa đi, tinh dịch bên trong phải lấy ra hết. Tôi sẽ đến ngay, tiêm cho bạn trai ngài một mũi sẽ không có việc gì.”

“Vậy ông tới đây. Càng nhanh càng tốt.”

“Vâng, Mạc thiếu.”

Biết được nguyên do tinh dịch lưu trong cơ thể sẽ tạo thành sốt cao sau đó, Mạc Độc Chước nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng khi hắn duỗi tay sờ thử vầng trán nóng hổi của Sầm Lệnh Thu, thần kinh lại trở nên căng thẳng. Hắn ngẫm nghĩ, nếu mình không làm được gì thì cũng nên tìm cách hạ sốt cho Sầm Lệnh Thu.

Hắn lao khỏi phòng, từ trên lầu hô vọng xuống: “Du Lâm, chú mày hỏi trợ lý của Sầm Lệnh Thu xem nhiệt kế và khăn sạch ở đâu? Chú đem lên cho anh, khăn bông phải tẩm vào nước ấm, nhân tiện hỏi xem có túi chườm lạnh không.”

Du Lâm vốn dĩ đang nhìn chăm chú người trên sofa cũng có cảm giác giọng Mạc thiếu gia có phần nôn nóng: “Lão đại, chị dâu phát sốt à?”

Đường Niên Chỉ bỗng nhiên mở mắt.

“Ừ. Chú mau đem dụng cụ lên đây.”

“Cái gì! Tiên sinh phát sốt? Mạc Độc Chước tên chết bầm kia! Rốt cuộc anh đã làm gì với anh ấy hả?!”

Đường Niên Chỉ giãy khỏi sự trói buộc của Du Lâm, nhảy dựng muốn lao lên lầu nhưng đã bị Du Lâm giữ chặt cánh tay.

“Thời gian gấp rút, em khoan hẵng xem tiên sinh nhà em, đi lấy dụng cụ đã.”

“Vậy anh buông tôi ra! Cột tôi thế này lấy kiểu gì chứ!”

“Em theo tôi, Niên Chỉ. Em chỉ chỗ tôi sẽ đi tìm, đỡ mất công em.”

Đường Niên Chỉ thấy đối phương chẳng có ý định muốn mở còng tay cho mình, cậu đành hướng dẫn gã đường đi nước bước. Trước hết vào nhà vệ sinh và phòng khách lấy khăn bông và túi chườm lạnh, lại đến ngăn tủ đầu giường của Sầm Lệnh Thu mà lấy nhiệt kế.

Lúc này Mạc Độc Chước ôm Sầm Lệnh Thu vào bồn tắm tràn đầy nước ấm, thấy Sầm Lệnh Thu nhíu mày, sau đó bất giác run lên, chắc đang cảm thấy lạnh. Mạc Độc Chước vội vàng chỉnh nhiệt độ nước ấm hơn, nghe thấy tiếng Du Lâm đập cửa rồi sau đó vang lên chất giọng của một tay trợ lý quá phiền: “Mạc Độc Chước! Anh để tôi vào đó! Ngày thường một tay tôi chăm sóc tiên sinh, để tôi vào ngay!”

Mạc Độc Chước gào thét nội tâm, cái đệch! Vợ ông khỏa thân ngoại trừ ông thì lũ người ngoài có thể xem à?

Tuy rằng mi nằm kèo dưới, nhưng kiểu gì mi cũng là đàn ông! À không, cho dù mi là đàn bà thì ông cũng cảm thấy vợ ông bị xơ múi. Rốt cuộc vợ ông đẹp đẽ như vậy…

Gượm đã! Thằng oắt này làm trợ lý cho Sầm Lệnh Thu, trước kia cũng xơ múi không ít rồi?

Ông đệch! Xem sau này bổn đại gia có róc thịt mi không!

Tưởng tượng đến đây, dục vọng chiếm hữu châm mồi lửa giận, hắn căn bản không để tâm Đường Niên Chỉ, bèn mở một khe hở nhỏ đủ vươn tay cầm dụng cụ rồi khóa trái ngay.

Mạc Độc Chước xoay người nhìn Sầm Lệnh Thu tựa vào bồn tắm ngủ mê, tâm trạng bất giác trở nên tươi đẹp.

Này là da ngọc da ngà, trắng như sữa, tựa như sành như sứ.

Này là lông mi, đen dài cong vút, quá con mẹ nó diễm lệ rồi.

Này là môi mỏng, nhàn nhạt anh đào, hận không thể từng phút từng giây kéo thật dài nụ hôn kiểu Pháp.

Hắn ngẩn người một phú đồng hồ, sau đó vội đem túi chườm lạnh đặt lên trán y, đặt nhiệt kế bên dưới đầu lưỡi, à đấy, bác sĩ yêu cầu hắn thay y rửa sạch hậu huyệt đúng không?

“Bảo bối à, xin lỗi, bổn đại gia tuyệt đối không hề nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu, bổn đại gia muốn giúp em tẩy rửa.” Hắn đâm ngón trỏ vào trong, nháy mắt lại chào cờ.

Cái đệch con mẹ nó, lúc này là lúc nào, vợ mày đều như vậy mà còn cương được à? Hắn thầm trách móc bản thân.

Nghe cầu thang vang lên tiếng bước chân, Mạc Độc Chước nhanh chóng bế Sầm Lệnh Thu lên, lấy khăn bông lau khô người rồi bọc y bằng áo tắm dài kín mít. Rốt cuộc vẫn thấy không an toàn nên chạy đến phòng ngủ cầm quần lót mặc cho y mới mở cửa cho bác sĩ vào.

Bởi vì Mạc Độc Chước sơ cứu không tồi nên cơn sốt kia đã giảm đi một chút, chỉ còn dưới 40 độ.

Bọn họ đưa Sầm Lệnh Thu vào phòng, bác sĩ không nói năng gì liền vén áo tắm của Sầm Lệnh Thu, duỗi tay muốn cầm quần lót y.

“Này, lão làm gì hả?” Hắn xông lên ngăn cản hành động kia ngay tức khắc.

Mạc gia đại thiếu gia chửi thầm, lão dám giở trò bỉ ổi tại trận với vợ ông? Đây là phường lang băm gì? Còn muốn sống?

“Mạc thiếu…” Nét mặt ông ta có vài phần khó xử. “Tôi muốn tiêm bạn trai ngài một liều hạ sốt, mà vị trí tiêm của liều này đều tiêm ở mông…”

Lúc này Mạc Độc Chước mới nhận ra mình đã quá khích nên cũng thả lỏng tay, nhìn thấy cánh tay lão bác sĩ bị bóp đến ửng hồng, hắn hơi tự trách mình một chút.

Trải qua chuyện này, lão bác sĩ suýt thì nhắm mắt đâm kim. Sau khi cởi phân nửa quần lót xuống, tầm mắt của Mạc Độc Chước cũng dính chặt ở nơi nọ.

Đệch bà già nó! Xem cặp mông kìa! Ánh mặt trời chiếu lên mông dường như đang lấp lánh, tựa như dụ dỗ hắn chứ chẳng chơi! Ông đây muốn chết! Đệch đệch đệch, cứu ông!

Quả nhiên lúc Mạc Độc Chước định hình lần nữa, hắn lại cương rồi.

Lúc này đây hắn vô cùng tự trách, vợ mình còn chịu kim tiêm đau, mình thì ở đây muốn thượng vợ. Thằng em hắn làm loạn nhưng hắn thì không làm loạn đâu.

“Ông chăm sóc y cho tốt vào, tôi đi WC một chuyến.”

Dứt lời Mạc gia đại thiếu gia quay lưng, để lại cho vị bác sĩ một bóng dáng phong trần và tịch mịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play