Mạc Độc Chước có hơi thô lỗ mà ném Sầm Lệnh Thu vào ghế phụ siêu xe, không đợi y giãy dụa đứng lên, Mạc Độc Chước đã dùng một tay ấn vai y, tay khác giữ lấy cổ tay mảnh khảnh, giam cầm y không lối thoát.
“Sầm Lệnh Thu, người yêu bé nhỏ của tôi, bổn đại gia khuyên em vẫn nên chừa hơi sức trên giường.” Thanh âm kia trầm thấp phảng phất nét dịu dàng lại có phần chiều chuộng, vô cùng có mùi vị đàn ông. Nhưng lọt vào tai Sầm Lệnh Thu lại giống như đùa bỡn.
Y luôn luôn dịu dàng, sâu sắc, điều đó tạo nên một con người lịch lãm lại thanh tao, nhưng đôi mắt nâu ôn hòa giờ phút này đã tràn đầy khuất nhục và kinh hoảng sau một phen uy hiếp từ người đàn ông. Dòng lệ chảy ra từ khóe mắt càng khiến ô cửa sổ tâm hồn kia long lanh hơn, phản chiếu rõ gương mặt tươi cười của Mạc Độc Chước.
Việc Sầm Lệnh Thu lộ rõ nét cáu kỉnh khiến hắn cảm thấy đặc biệt kích thích, đặc biệt hưng phấn. Y trừng mắt đầy căm phẫn với hắn, bộ dạng muốn chạy trốn nhưng chỉ có thể mặc người xâm chiếm quả thực khiến hắn mê đắm cực kỳ. Hắn nhìn Sầm Lệnh Thu giãy dụa thở dốc, sự hưng phấn tựa như luồng điện chạy dọc sống lưng, adrenalin (*) tăng vọt đầy tràn, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu phút chốc cũng tiêu tan.
Loại xúc cảm sung sướng này khiến Mạc Độc Chước hạ quyết tâm, bất luận ra sao cũng phải làm Sầm Lệnh Thu cho tới.
Mạc Độc Chước gấp đến không chờ nổi, hắn nâng cằm Sầm Lệnh Thu khiến y phải hé miệng ra, sau đó phi thường thô bạo hôn xuống, mãnh liệt liếm mút, gặm cắn y, tựa như một lão hổ chưa từng nếm qua thịt thà.
“Ưm… Anh muốn làm gì! Mạc… Buông tôi ra! Mau thả tôi ra!”
Sầm Lệnh Thu vẫn phản kháng không ngừng nhưng vẫn như châu chấu đá xe. Đối với Mạc Độc Chước mà nói, tuy rằng càng phản kháng càng khiến hắn hưng phấn, nhưng dù sao đối phương cũng có chút sức lực đủ khiến hắn không thể dùng một tay giữ lấy Sầm Lệnh Thu, một tay khác lại vững vàng lái xe được.
Dường như Sầm Lệnh Thu có thể nhìn thấu nội tâm của hắn về vấn đề này, y bỗng nhiên cong môi, lấy lòng hắn: “Mạc thiếu, anh uống nhiều rượu như vậy, hay là để tôi thay anh lái xe.”
“Em hửm?” Mạc Độc Chước phì cười. Tình huống như vậy đúng là hết cách đưa Sầm Lệnh Thu trở về, chuyện đêm nay nào ngờ sẽ phát sinh như vậy nên hắn không đưa thủ hạ theo. Nhưng hắn cũng không ngốc đến nỗi để Sầm Lệnh Thu cầm lái, xem ra phải để mỹ nhân chịu thiệt một chút rồi.
Trước lúc xuống tay hắn đã châm chước rất nhiều, chỉ sợ dùng lực mạnh Sầm Lệnh Thu chịu không nổi. Hắn không nỡ làm hanh hao da thịt mịn màng kia, nhưng cũng e lực đạo quá nhẹ không làm y ngất; đã nói không xong thì chỉ còn cách này thôi. Cuối cùng hắn bổ vào gáy Sầm Lệnh Thu một phát… vừa đủ.
Ngay lúc mỉm cười chờ Mạc Độc Chước trả lời, Sầm Lệnh Thu đã bất tỉnh hôn mê. Hắn cảm thấy may mắn khi đã dùng lực đạo vừa đủ. Hắn nhẹ nhàng vỗ về sườn mặt y, sau đó xoay người, khẽ khàng hôn lên đôi môi ấy.
Sau khi quay về biệt thự, việc đầu tiên hắn làm là trói tay Sầm Lệnh Thu bằng cà vạt ở đầu giường. Hắn e trói kiểu này sẽ làm y khó chịu, vì thế định thay bằng còng tay. Nhưng ngẫm kỹ thì còng tay sẽ cọ xát sưng đỏ, vì thế đem đồ vật kia đổi thành một chiếc cà vạt.
Sau khi yên tâm rằng Sầm Lệnh Thu sẽ không cách nào chạy trốn, Mạc Độc Chước sực nhớ ra mình chỉ lo nghiên cứu phương pháp trói người mà không chuẩn bị thứ gì cho đêm nay, vì thế lập tức sai thủ hạ đi mua gel bôi trơn và áo mưa.
“Đàn ông đâm đàn ông cần chuẩn bị gì nhỉ?” Hắn cau mày suy tư.
“Mạc thiếu, em cũng không rõ lắm, gel bôi trơn và áo mưa, vậy chắc đủ rồi…”
“Được, vậy chú đi mua đi. Nhanh một chút, đừng làm chậm trễ bổn đại gia.”
“Vâng, em đi ngay ạ.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn mới ngắm Sầm Lệnh Thu một hồi. Ban nãy y giãy dụa kịch liệt nên bộ dạng cũng có chút xốc xếch, vì vậy hắn đi vào nhà vệ sinh tẩm ướt khăn bông, nhẹ nhàng lau mặt y.
Lúc lau nơi má phải, hắn sực nhớ đêm hôm qua mình đã phí phạm của giời, không biết tiếc ngọc thương hương, lại vì một con đàn bà không đáng mà đấm Sầm Lệnh Thu (giờ là trân bảo của hắn) một quyền như vậy. Hắn thực lòng hối hận, chỉ muốn tự đấm mặt mình tám trăm đấm thôi.
Một quyền kia vẫn để lại dấu vết, nếu ở khoảng cách đủ gần, ánh sáng đủ soi vẫn có thể thấy một vết bầm nhạt sắc.
Mạc Độc Chước lại nghĩ, tối hôm qua một quyền kia rất có trọng lượng, đánh xong về mặt bảo đảm sưng. Mà đêm nay Sầm Lệnh Thu phải đích thân tham dự tiệc sinh nhật của Chu tổng, phải gặp gỡ nhiều người, còn phải diễn tấu dương cầm góp vui. Nếu trên mặt để lại vệt sưng tấy chắc chắn sẽ làm y mất mặt, cho nên đêm qua y hẳn là vất vả để xử lý vết thương. Không biết y ngủ muộn đến lúc nào?
Nghĩ như vậy, Mạc Độc Chước bất giác khom người, mang theo chút dịu dàng mà hôn lên đôi mắt nhắm nghiền và hàng mi dài cong cong của Sầm Lệnh Thu.
Thành thật mà nói, đêm qua Sầm Lệnh Thu ngủ rất muộn. Trợ lý của y, tức Đường Niên Chỉ vì một quyền này mà rạng sáng 3 giờ rưỡi phải chạy đi mua túi chườm nước đá và thuốc mỡ tiêu sưng, về đến nơi hai người cũng chật vật gần hai tiếng đồng hồ.
Lúc y ngả lưng nghỉ ngơi đã là 5, 6 giờ sáng; nhưng mọi thứ vẫn chưa xong. Một quyền kia khiến răng hàm y nhói đau, vốn dĩ y không bận tâm lắm, nào ngờ lại đau răng như vậy. Rốt cuộc lần nữa đành bò dậy uống thuốc, nằm hơn một giờ sau mới thiếp đi. Y ngủ khi người khác đã rời giường đi làm.
Đời Sầm Lệnh Thu từ giây phút gặp gỡ Mạc Độc Chước chẳng khác nào đoàn tàu đột nhiên lệch khỏi đường ray, hoàn toàn rẽ theo một hướng khác, lại là một hướng không hề tốt đẹp.
Đương nhiên sự giác ngộ này y không nhận thức từ đêm qua. Nếu muốn nói đến nhận thức, đại khái chính là lúc y vừa tỉnh lại.
Sầm Lệnh Thu vừa mở mắt đã bị ánh đèn điện chói lòa, sau gáy cũng hơi ê ê, rồi y nhận ra đôi tay mình đang bị trói. Còn Mạc Độc Chước? Hắn đang đứng ở đầu giường cười mỉm ngắm y, điều này khiến y vô cùng hoảng sợ, ngay cả mồ hôi lạnh cũng lăn dài trên trán. Thậm chí y cho rằng mình sắp bị giết rồi, nguyên do rất đơn giản – bởi vì Mạc Độc Chước hiểu lầm y dám tranh đoạt phụ nữ của hắn ta.
Những cảm xúc phức tạp chồng chéo lên nhau khiến Sầm Lệnh Thu thở hổn hển vài tiếng, bên tai chợt vang lên giọng nói của người đàn ông.
“Xem em, sợ thành như vậy.” Mạc Độc Chước trấn an y bằng cách dùng khăn bông lành lạnh lau vầng trán lấm tấm mồ hôi. “Đừng sợ, bổn đại gia không tổn thương em. Bổn đại gia thích em mà.”
Nhưng câu này không liên quan gì đến tình hình hiện tại. Sầm Lệnh Thu nghiêng đầu, nước mắt tràn đầy hốc mắt. Y khổ sở và bất lực nhìn cà vạt trói chặt cổ tay y, cựa quậy một hồi mới nhận ra nút buộc không dễ dàng tháo gỡ.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Lúc này ư? Đương nhiên bổn đại gia muốn thượng em rồi.” Nói xong, hắn bình thản cúi đầu hôn y.
Nụ hôn miễn cưỡng cũng xem như dịu dàng, nhưng dưới sự phản kháng của Sầm Lệnh Thu, Mạc Độc Chước hôn càng thêm dập dồn và thô bạo.
Hắn dùng đầu lưỡi xâm lược vào giữa hàm y, mãnh liệt mút mát chiếc lưỡi non mềm tựa như có mùi hương mê dược, hắn mút mạnh đến nỗi như muốn nuốt môi lưỡi người đối diện vào trong. Mạc Độc Chước đại thiếu gia không ngờ có một ngày mình sẽ hôn mỹ nhân đến choáng ngợp thế đấy.
Sầm Lệnh Thu cố kìm cơn đau nhức nơi đầu lưỡi, phát hiện Mạc Độc Chước không muốn dừng nên bèn cắn đầu lưỡi hắn để tỏ ra chống cự.
Mạc Độc Chước không bực tức, y cảm thấy chỉ cần thân mật được mỹ nhân, đau một chút có tính là gì. Hắn mặc kệ mùi máu tươi trong miệng, vẫn tiếp tục càn quét thành trì như cũ. Sầm Lệnh Thu bị hôn đến nước bọt chảy theo khóe môi, rơi một khoảng nhỏ trên áo gối.
Ngay lúc y sắp không thở được, rốt cuộc Mạc Độc Chước buông tha. Giữa hai người kéo ra một đường chỉ bạc thật dài. Y vội vàng ngoảnh đi, thở hổn hển, gương mặt y đỏ bừng nhưng đáy mắt vẫn lạnh băng.
“Bảo bối, em còn biết cắn tôi?” Mạc Độc Chước vuốt ve gương mặt y, ép y phải nhìn thẳng vào hắn.
“Anh từng nói sẽ không tổn thương tôi?” Sầm Lệnh Thu dùng ánh mắt phẫn hận và bất lực nhìn chằm chằm hắn, hi vọng hắn còn có lương tâm mà buông tha mình.
“Ừm, sẽ không, nhưng chuyện này không phải. Bổn đại gia sẽ khiến em thoải mái.” Lời cuối cùng hắn nén giọng cực thấp, bắt đầu cởi chiếc cúc áo đầu tiên của y.
“Phản kháng vô ích, chi bằng xuôi theo hưởng thụ.” Mạc Độc Chước vừa dỗ dành, vừa uy hiếp.
Phút chốc Sầm Lệnh Thu không ngăn được nước mắt tuôn rơi. Y nhắm mắt, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi và tuyệt vọng. Vì sao Mạc Độc Chước không bắt đầu ngay lúc y hôn mê, còn chờ y tỉnh lại mới tra tấn y như thế? Sự khổ sở giày vò này đánh vào tâm trí Sầm Lệnh Thu sẽ chỉ khiến y thêm thanh tỉnh.
Trong cơn đau y chợt nhớ, cũng vì gương mặt đào hoa này mà cả nam, cả nữ, đủ những loại người muốn động chạm y, sờ soạng y; dù rằng không tránh khỏi nhưng y chưa từng chịu sự đối đãi nào như vậy. Chưa từng có người ép y hầu hạ dưới thân, chưa từng có người cưỡng bức bằng môi hôn cuồng dã. Những tội danh kia khiến y chịu thêm nhiều vũ nhục, trong lòng uất ức dâng trào, vừa hổ thẹn, vừa sợ hãi, vừa oán ghét; những thứ này khiến y bất giác khóc lên.
“Vì sao… Vì sao đối xử với tôi như vậy… Tôi đã nói mình không phải bạn trai của Lạc Tâm Yến, vì sao phải trả thù tôi bằng cách này, Mạc Độc Chước anh…” Hơi thở bị lây nhiễm tình dục, thanh âm nỉ non lộ ra sự trong veo và phẫn nộ khiến Mạc Độc Chước phải dừng động tác.
Trong mắt mọi người, Sầm Lệnh Thu là một kẻ vô cùng dịu dàng, ưu nhã, thiện lương, lại rất dễ gần.
Nhưng y lại ghi thù rất lâu. Ai đối tốt với y đều sẽ nhớ, ai đối y không tốt, y càng nhớ rõ ràng.
Tối qua Mạc Độc Chước không rõ trắng đen đã dùng bạo lực với y, một quyền đau đớn mãnh liệt kia đã tạo ra bao nhiêu chới với, cảm giác đó cả đời không quên được.
Nếu có thể, y nguyện ý trốn khỏi Mạc Độc Chước đến một nơi rất xa, vĩnh viễn không gặp lại nữa.
Nếu có thể, y cũng muốn trả thù người này, để cho Mạc gia Đại thiếu gia phải nếm thử cảm giác tồi tàn ấy.
“Bảo bối, em nói sao?” Vì để nghe rõ hơn lời của Sầm Lệnh Thu, hắn cúi đầu càng thêm gần, đưa vành tai gần kề môi y.
“Anh từng đánh tôi một quyền, tôi không so đo… Nhưng anh vì Lạc Tâm Yến mà trả thù tôi, nhục nhã tôi… Mạc Độc Chước, tôi sẽ hận anh đó.” Có lẽ bởi vì mệt mỏi nên thanh âm y cũng chậm rãi thôi, thanh âm khiến cho người ta rơi vào thứ ảo giác dịu dàng không mang theo cay nghiệt.
Mạc Độc Chước khịt mũi cười: “Em đang nói ai trừng phạt em, bảo bối? Em cố ý đúng không? Tôi đã nói rồi nhưng em vẫn muốn nghe lần nữa? Tôi lặp lại đấy, em nghe cho rõ này. Bổn đại gia thích em, bổn đại gia đối với em nhất kiến chung tình.”
Sầm Lệnh Thu đau đến sắp mất đi tri giác, có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Mồ hôi lạnh chảy xuôi trên da, gần như thấm ướt khăn trải giường. Y đưa tay trái muốn ngăn lại dòng nước mắt đang tuôn rơi, y thật khó tin với từng câu chữ mà người đàn ông vừa nói.
“Anh gạt tôi… Van xin anh dừng lại… Nếu anh dừng tôi sẽ tha thứ cho anh…”
“Nếu bổn đại gia muốn trả thù em thật… Còn đối xử ôn tồn như vậy với em? Bảo bối, em thật sự cho rằng tôi là ngựa giống, đối với ai cũng có thể động dục?”
Động tác của hắn dần trở nên ôn hòa: “Bổn đại gia ấy, chỉ thương nhớ một mình em thôi…”
—
(*)Adrenalin là một chất hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT