Edit: Thỏ

Sầm Lệnh Thu cắn chặt môi, y kiệt sức ngửa cổ ra sau để lộ một đường cong tuyệt đẹp, nõn nà.

Tâm lý Mạc Độc Chước như kiến cắn, hắn bèn cúi đầu gặm lên cổ y, tựa như ma cà rồng hút máu trong bóng đêm.

Tiết tấu hoan ái vừa dịu dàng vừa chậm rãi khác với những lần kịch liệt lúc trước, chẳng những Sầm Lệnh Thu không cảm thấy đau đớn mà sự nghiền nát tỉ mỉ này khiến y hơi khó chịu.

Tựa như một nơi không ngứa, nhưng nếu cố ý chạm vào thì sẽ cảm thấy nhột nhạt theo.

Sầm Lệnh Thu vươn ngón tay thon gầy siết lấy drap giường, Mạc Độc Chước lập tức nắm lấy một bàn tay, nhiệt liệt hôn lên. Bởi vì Sầm Lệnh Thu thường xuyên chơi dương cầm nên ngón tay nhạy cảm khác thường, đối với nụ hôn ướt át tinh tế này quả thật không chịu được, chỉ hôn tay thôi đủ khiến y thở dốc.

Đột nhiên Sầm Lệnh Thu mở to đôi mắt, toàn thân run rẩy.

“Mạc Độc Chước, đừng…” Có lẽ không kìm chế được, Sầm Lệnh Thu buộc phải đưa một ngón tay cắn vào miệng, mặt khác lại đứt quãng nói.

“Vì sao?” Mạc Độc Chước thở hổn hển, âm thanh vừa từ tính, vừa cám dỗ.

Sầm Lệnh Thu bị khoái cảm oanh tạc đến mơ hồ, y chỉ cảm thấy chất giọng của người đàn ông vô cùng êm tai. Y ngửi được mùi vị nơi hõm vai của đối phương trong cơn hoảng hốt, còn pha lẫn một chút mồ hôi. Tuy không thể gọi là thơm nhưng đủ khiến y thấy an toàn.

“Sầm Lệnh Thu, em nhớ cho kỹ, trong mắt anh em là người tuyệt nhất thế gian.”

Bởi rồi sự tình vừa rồi tiêu hao nhiều thể lực nên Sầm Lệnh Thu nằm vật trên giường mà thở dốc.

“Mệt mỏi vậy sao?” Mạc Độc Chước nhìn y, vốn định để y nghỉ ngơi chốc lát nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đã khuất phục y rồi, trong lòng hắn tràn đầy mừng rỡ.

Hắn rón rén khom người bọc y vào ngực, đưa ngón tay vờn tóc người yêu. Mái tóc ấy mềm mại, dài ước chừng đến cổ, tựa như một loại tơ lụa quý giá nào đó.

Đùa một hồi lại cảm thấy rối bời, vì thế liền giúp Sầm Lệnh Thu sửa sang đầu tóc lại. Mạc Độc Chước vuốt mái tóc đen ra sau vành tai của y, từ góc độ này, hắn có thể nhìn gần như trọn vẹn gương mặt thon gầy ấy, ngay cả hốc mắt cũng sâu hơn.

Mạc Độc Chước dịu dàng vuốt ve mặt y: “Mấy ngày qua chơi mệt lắm rồi?”

Sầm Lệnh Thu không trả lời, giống như đã chìm vào giấc ngủ.

Hắn quyết định đến gần hơn một chút, giờ đây khoảng cách bọn họ thực sự rất gần. Hắn có thể cảm nhận hơi thở của Sầm Lệnh Thu phả lên môi mình. Một Sầm Lệnh Thu lúc ngủ trông hơi mỏi mệt, sắc mặt hanh hao, tựa như… cánh bướm rách? Nhưng dù sao cũng rất diễm lệ rồi.

Không biết nhìn qua bao lâu, Sầm Lệnh Thu mở to hai mắt, đối diện với Mạc Độc Chước. Đôi con ngươi như pha lê sáng lên trong bóng đêm, tĩnh lặng và thuần khiết, nhưng ẩn bên dưới là tình cảm cuộn trào.

Mạc Độc Chước không thể ngó lơ chỗ khác, hắn như bị cuốn vào ánh mắt kia. Cả người hắn như có tia lửa điện lan tỏa khắp toàn thân.

Sầm Lệnh Thu mệt mỏi như vậy lẽ ra không nên làm lần hai, thế nhưng tuyến phòng thủ tâm lý đêm nay của y rất yếu, đây là cơ hội xơ múi tốt, không thể bỏ qua!

Mạc Độc Chước vừa nói đã làm, y giữ tay Sầm Lệnh Thu lên đỉnh đầu, theo sau là tiếng kêu: “Anh muốn làm gì?”

Sầm Lệnh Thu cố sức giãy dụa nhưng người bên trên ngồi bằng tư thế nửa quỳ nên y rất khó trốn tránh.

“Em yêu, một lần nữa.” Giọng Mạc Độc Chước êm ái và gợi cảm.

Hắn thích nhất Sầm Lệnh Thu không phòng bị như bây giờ, mặc cho người ta định đoạt; mà dáng vẻ nằm trên giường chẳng khác nào chú cáo tuyết, khiến hắn càng rung động nhiều hơn.

Hắn ôm Sầm Lệnh Thu trong ngực, bàn tay vuốt ve gương mặt y. Cho dù Sầm Lệnh Thu đã mệt mỏi, ngay cả mi mắt cũng không mở được nhưng hắn vẫn yêu thích không rời. Điện thoại ở tủ đầu giường có tin nhắn nên màn hình sáng lên, lúc này Mạc Độc Chước mới nhận ra thời gian đã trễ lắm. Làm lâu như vậy hẳn Sầm Lệnh Thu mệt muốn chết rồi, hắn tranh thủ thì giờ để tẩy rửa cho y, sau đó để y an tâm mà ngủ. Hắn ôm Sầm Lệnh Thu vào phòng tắm, được dịp ngắm nhìn mãn nhãn cơ thể người yêu, hắn bèn mở vòi sen. Nước từ trên đổ xuống, Mạc Độc Chước đang định dùng ngón tay để lấy tinh dịch ra thì cổ tay đã bị Sầm Lệnh Thu nắm chặt.

“Để tôi tự làm.” Sườn mặt y nghiêng nghiêng, đáy mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Chuyện này sao có thể để em tự làm được?”

Lời còn chưa nói hết, đầu ngón tay đã bắt đầu động tác linh hoạt.

“Ưm…”

“Ngoan, để chồng giúp em lấy nó. Em vịn chặt vào tường, coi chừng ngã, bằng không anh sẽ đau lòng.”

Nói rồi đưa một tay ôm lấy Sầm Lệnh Thu để giữ thăng bằng, trong quá trình tẩy rửa vẫn xảy ra va chạm, điều này khiến y phát ra một tiếng kêu rất nhỏ nhưng vẫn bị Mạc Độc Chước nghe thấy. Trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng Sầm Lệnh Thu thấp giọng nỉ non trên giường, vì thế… động tác đâm rút càng nhanh hơn. Điều này khiến y trong lúc thất thần lại có cảm giác bị kích thích…

Ngoài ra, phản ứng đầu tiên của Mạc Độc Chước là cảm thấy mình vô cùng cầm thú, đã bắn hai lần, mà Sầm Lệnh Thu mệt đến muốn ngủ, tóm lại không nên tiếp tục nữa!

Mày phải kiềm chế chút đi! Hắn nhắm mắt, cố gắng không nghĩ về những chuyện đó nữa, sau đó dành toàn tâm toàn ý vào việc tắm rửa cho Sầm Lệnh Thu. Thế nhưng tỷ lệ ham muốn chỉ tăng lên chứ không giảm xuống, khó chịu vô cùng! Cơ thể vợ hắn thơm tho khiêu gợi như thế, từng dòng nước rơi xuống thật lung linh, chỉ cần là đàn ông thì sẽ không thể cưỡng lại nổi! Dù đã lên đỉnh hai lần nhưng phản ứng này cũng là chuyện rất đương nhiên, cứ thế hắn không ngừng biện minh cho bản thân.

Nhưng đúng thật là rất khó chịu!

Mạc Độc Chước đành phải chỉnh nhiệt độ nước đến mức lạnh nhất, hi vọng dòng nước lạnh này sẽ dập tắt nguồn nhiệt trong lòng. Nói đoạn, sau khi tắm rửa xong, Mạc Độc Chước không đòi hỏi thêm lần nữa. Nếu còn cố quá sẽ thành quá cố mất thôi.

Sầm Lệnh Thu mệt mỏi nằm rút mình vào ổ chăn, hại y ngủ muộn như vậy hắn còn không biết y ghét hắn đến độ nào à, ấy thế nhất định phải ôm y vào trong ngực. Sầm Lệnh Thu hết hơi sức để chống đối hay cãi nhau, thôi thì thây kệ hắn. Mạc Độc Chước ghé vào tai người đàn ông, thanh âm đầy lười biếng và thỏa mãn: “Em yêu, hôm sau một đêm ba lần nhé?”

“Nếu anh còn dám một đêm ba lần, tôi sẽ làm anh một đêm ba mươi lần!”

Mạc Độc Chước cảm thấy có chút tức tưởi, nếu dựa theo kịch bản mà nói y phải đáp một đêm ba lần mới đúng chứ?

***

Hôm sau lúc Sầm Lệnh Thu vừa tỉnh dậy đã thấy gương mặt Mạc Độc Chước tràn đầy tươi cười. Y vẫn còn buồn ngủ, càng không muốn nhớ đến chuyện tối qua. Ngay lúc vừa định trở mình thì Mạc Độc Chước đã đến gần, tình huống khiến y cảm thấy gượng gạo. Rốt cuộc y mệt chết đi sống lại, cơ thể đau nhức như vừa ẩu đả với ai đó.

“Em yêu, em đói chưa? Ăn bữa sáng này!”

“Mạc Độc Chước.”

Hắn lập tức cười híp mắt đến gần: “Sao vậy, vợ có chuyện gì dặn dò sao?”

“Tôi nhức mỏi…”

“Nhức mỏi ở đâu?”

“Toàn thân đều nhức mỏi.”

“Vậy để bổn đại gia đấm bóp cho em.”

Mạc Độc Chước đang định nhân cơ hội này mà sàm sỡ Sầm Lệnh Thu, kết quả ngón tay vừa dùng một chút lực thì y đau đến nhíu mày kêu thành tiếng. Nếu cứ tiếp tục chương trình đúng là có thể xơ múi đấy nhưng hắn thật sự không đành lòng để vợ mình chịu khổ, vì vậy tự giác dừng tay.

“Xin lỗi em, đều do anh. Xoa bóp xong sẽ có cảm giác thoải mái một chút, nhưng nhìn em mệt mỏi như thế, hay để ngày mai anh sẽ xoa bóp giúp em. Bây giờ cứ ăn trước đi đã.”

Sầm Lệnh Thu khẽ quay đi, y từ chối miếng bánh mì bơ được hắn dâng tận miệng. Mạc Độc Chước dỗ dành vài tiếng nhưng Sầm Lệnh Thu vẫn chẳng chịu ăn, hắn cảm thấy hết cách nên đành cắn một miếng bánh mì và cố tình đút cho y bằng miệng. Tới đây Sầm Lệnh Thu đành phải đầu hàng: “Tôi ăn… Anh đừng có giở trò như thế!”

Sầm Lệnh Thu ăn uống rất nhã nhặn, nhưng lúc này không thấy ngon miệng chút nào. Bởi vì cơ thể đau nhức nên tâm trạng không tốt theo, y ăn chậm chạp, tựa như một chú mèo kiêu kỳ, gặm cắn từng chút từng chút một. Mạc Độc Chước có thừa kiên nhẫn với Sầm Lệnh Thu, hơn nữa tâm trạng còn rất vui vẻ. Hắn vô cùng thích lối ăn uống tao nhã của Sầm Lệnh Thu, hắn mê mẩn sự đạo mạo nghiêm trang đó. Hơn phân nửa miếng bánh mì bơ và ly sữa đã vào bụng, bấy giờ Sầm Lệnh Thu nằm xuống giường nhắm mắt lại, cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sau khi ngủ đủ giấc, lần nữa tỉnh dậy đã đến giờ ăn tối. Mạc Độc Chước cân nhắc tình trạng cơ thể của Sầm Lệnh Thu bèn gọi thức ăn từ ngoài vào, hắn ôm y đến bàn ăn và ngồi xuống, tiện thể đặt phần cơm trước mặt và đưa dao nĩa tới bên tay. Sầm Lệnh Thu chưa vội lấy, y chỉ chống cằm nghiêng đầu nhìn Mạc Độc Chước bằng sắc mặt hanh hao. Cứ vậy, y nhìn hắn không chớp mắt.

Mạc Độc Chước bị hớp hồn trong đáy mắt sâu, đôi con ngươi kia thật sinh động và rạng rỡ, tựa như đỉnh núi phủ tuyết trắng vào ngày xuân, khi những khối băng dần dần tan rã lộ ra dáng vẻ tươi mát, dịu dàng. Hắn cảm thấy mình lại phải lòng Sầm Lệnh Thu lần nữa, càng không ngờ rằng y lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình. Đương nhiên da mặt Mạc Độc Chước đủ dày để nhếch môi cười một tiếng rồi hỏi: “Ngắm anh như thế, chẳng phải em đã yêu anh rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play