*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thỏ

Khi bức màn nhung mở ra, Sầm Lệnh Thu ngồi yên lặng trước đàn dương cầm, y vận áo sơ mi đen nhún bèo được thiết kế theo phong cách của thế kỷ 19, bên ngoài là bộ vest Tuxedo màu xám đậm. Một dây nhung màu đen bản lớn buộc gọn gàng mái tóc dài kia.

Tuy rằng chỉ là thay thế nhưng tiết mục y vẫn rất có trọng lượng, dương cầm và vĩ cầm hợp tấu khúc nhạc ‘Merry Go Round Of Life’ (*), và nhạc công chơi vĩ cầm kia, tức Darcy, cũng là nhạc công khá nổi tiếng ở Châu Âu.

Trước khi bắt đầu, Sầm Lệnh Thu nhìn về phía khán giả, quả nhiên không ngoài dự kiến, ở hàng gần nhất chính là Mạc Độc Chước với vẻ mặt cuồng si gợi đòn.

Ngốc nghếch, đừng dùng ánh mắt lộ liễu như vậy nhìn tôi. Sầm Lệnh Thu nói thầm trong thâm tâm, có thể động dục ở Hội Trường Vàng, hẳn Mạc Độc Chước là người duy nhất.

Đúng hơn mà nói, từ khi màn nhung kia kéo ra Mạc Độc Chước đã bị nhan sắc của Sầm Lệnh Thu làm cho chấn động rồi. Tuy rằng tiệc sinh nhật lần trước có nhìn thấy dáng vẻ ngồi bên đàn dương cầm khiến hắn vừa gặp đã yêu, nhưng sự trang trọng và đẳng cấp của lần đó vốn không thể so sánh với lần này.

Phong thái của Sầm Lệnh Thu nhẹ nhàng, ôn tồn, hào hoa và phong nhã là lần đầu tiên hắn gặp qua. Mạc Độc Chước nghĩ: Nếu Sầm Lệnh Thu sinh ra ở thế kỷ 19, ắt hẳn bộ vest Tuxedo kia khoác vào người có thể ăn đứt hoàng tử William; càng cao quý, càng có khí chất của vương giả.

Tâm trí hắn hoàn toàn bị dung mạo của Sầm Lệnh Thu lấp đầy, thế cho nên xung quanh thính phòng mong đợi hai nghệ sĩ chơi đàn xuất sắc sẽ mang đến màn trình diễn đặc sắc ra sao, còn Mạc Độc Chước thì cố gắng kiềm chế ham muốn của bản thân bằng cách siết chặt hai tay lại.

Sầm Lệnh Thu ưu nhã, kiêu kỳ. Y càng lạnh lùng xa cách, hắn càng muốn bẻ gãy đóa hoa ngạo nghễ kia, đè ở dưới thân mà khi dễ vô hạn. Chà đạp y, cắn mút y, tra tấn y, nhìn khóe mắt đỏ hoe rơi lệ, yếu ớt van xin hắn buông tha.

Dạo đầu ‘Merry Go Round Of Life’ bằng điệu Valse, hòa nhịp là hơi thở tràn ngập mối tình đầu lãng mạn và ưu thương của người thiếu nữ. Khi thì nhộn nhịp, hoạt bát, khi thì chậm rãi, buông lơi; để nắm bắt âm điệu này cần có yêu cầu rất cao – phải hoàn toàn tập trung cao độ.

Sầm Lệnh Thu hít sâu một hơi, bắt đầu chạm phím. Mở đầu là những đơn âm liên tiếp, vừa linh hoạt ma mị, vừa u buồn, như thể cuốn người nghe vào một câu chuyện xưa yên tĩnh. Ba nốt tiếp theo dần dần biến chuyển để tạo nên một âm khúc lãng mạn của tình yêu. Cô thiếu nữ phải đối diện với cơn say nắng ngang đời, đối diện với nhịp đập trái tim đầy bất ngờ và táo bạo, đối diện với thứ cảm xúc bâng khuâng và đôi phần chua xót. Cô sợ hãi tình yêu đến với mình, cũng sợ hãi nó sẽ mất đi. Sự bồi hồi, ngổn ngang lặp đi lặp lại, cuối cùng người thiếu nữ đã hân hoan đón nhận nó…

Kỳ thực từ lúc xuống máy bay Sầm Lệnh Thu đã khó chịu lắm. Không có bữa trưa ngon miệng khiến y có chút say máy bay; hơn nữa liên tục ngủ thiếu giấc khiến cơ thể y cực kỳ mỏi mệt. Hành trình từ Bắc Kinh đến Vienna lại vội vã vô cùng, dây thần kinh vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng.

Thiếp mời thình lình xuất hiện khiến y luyện tập bản nhạc này chỉ được nửa giờ, luyện tập cao độ đã khiến một thể lực vốn không khỏe lại càng không khỏe hơn. Lần trình diễn này thần trí của y gần như mê mang, nhưng y cố dựa vào ý chí để bắt buộc mình phải kiên trì cho hết.

Nửa giờ trước khi luyện đàn Sầm Lệnh Thu đã bắt đầu sốt cao lần nữa, độ nóng ở trán đủ khiến người ta lo sợ, mồ hôi lạnh trên lưng thấm ướt áo sơ mi, khớp ngón tay âm ỉ đau nhức không ngừng. Bởi vì thái độ thành khẩn và cố chấp sâu thẳm trong linh hồn dành cho nghệ thuật, dù cho cơ thể sắp khuỵu đi nhưng vẫn phải duy trì tác phong cao quý và tao nhã, biểu diễn khúc nhạc đến tận cùng.

Trình diễn kết thúc, ngón tay thuôn gầy kia buông lơi ba phím cuối. Thính phòng vang lên tiếng vỗ tay, nhưng lọt vào tai y chẳng khác nào những hư ảo từ chân trời xa xôi bay đến. Thời khắc Sầm Lệnh Thu đứng lên suýt chút đã ngã khuỵu. Y cố gắng kiểm soát chính mình, hướng khán giả cúi chào một cái rồi đi xuống sân khấu như một bóng ma.

Lúc vào phòng chờ, Đường Niên Chỉ lay lay y: “Tiên sinh, anh chơi quá tuyệt vời!” Cậu thử sờ trán của Sầm Lệnh Thu. “Tiên sinh làm sao vậy, khó chịu sao? Trời ơi, rõ ràng lúc nãy vẫn tốt mà, tại sao trán anh lại nóng như thế? Chúng ta phải mau đến bệnh viện!”

Đang lúc cậu dìu Sầm Lệnh Thu ra ngoài, đột nhiên một cánh tay chặn đường đi.

Người này tóc vàng, nét mặt ngạo mạn và vênh váo, Đường Niên Chỉ đương nhiên biết gã ta là ai. Tuy cậu chưa gặp mặt nhưng theo như lời miêu tả của Sầm Lệnh Thu bằng vài từ giản đơn đã đủ khiến cậu chiếu tướng rồi. Gã chính là kẻ luôn đối đầu với Sầm Lệnh Thu từ năm 16 tuổi.

Có lẽ vì ghen tỵ tài hoa và sự coi trọng của thầy giáo dành cho Sầm Lệnh Thu, gã luôn nhằm vào y khiêu khích. Ban đầu Sầm Lệnh Thu xem như không có chuyện gì, nhưng thấy đối phương ngày càng quá đáng, quan hệ giữa bọn họ ngày càng trầm trọng, cuối cùng trở thành đối thủ một còn một mất.

Nhưng theo như Sầm Lệnh Thu nói, đã bốn năm y không va chạm người này. Hôm nay thế mà gặp mặt ở đây, đúng là oan nghiệt.

“Tao bảo này Sầm Lệnh Thu, nhìn thấy tao còn không chào hỏi, giả vờ bệnh tật cái gì. Mày đúng là ngày càng không có tố chất, cái dáng vẻ ban đầu chỉ là dối trá thôi.”

Nói lời rất khó nghe, Đường Niên Chỉ lập tức ra mặt: “Chó ngoan không ngán đường, xin mời xách váy sang một bên.”

Tuy rằng không nhận được câu trả lời từ Sầm Lệnh Thu nhưng anh ta vẫn luyên thuyên nói: “Mày là ai? Từ khi nào Sầm Lệnh Thu tìm được thằng osin như mày, đúng là ruồi bọ cùng một giuộc. Nè, Sầm Lệnh Thu, lần này mày có thể lên sân khấu là vì người diễn chính có việc đột xuất, không thì làm gì đến lượt mày ha? Vốn dĩ từ đầu mời tao nhưng tao từ chối. Ăn cơm cặn của người ta tao không thích đâu, còn mày thì gì cũng ăn được.”

Sầm Lệnh Thu chỉ thấy ù ù lỗ tai, cố gắng muốn nghe đối phương nói gì nhưng không thể nghe thấy, mí mắt cũng càng thêm nặng trĩu.

Đường Niên Chỉ cãi cọ với gã ta nên vô tình làm lãng phí thời gian, không ngờ đối phương không có được câu trả lời thì thẹn quá hóa giận, cứ cầm chặt tay cậu không buông. Ngay lúc cậu định đáp trả anh ta thì cách đó không xa có một người bước tới, trùng hợp đó là nhạc công vừa hợp tấu với Sầm Lệnh Thu –  Mr. Darcy. Anh ta đưa cánh tay bắt lấy tay Đường Niên Chỉ, thành khẩn và nhẹ nhàng nói: “Thật ngại, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi Sầm Lệnh Thu.” Sau đó anh ta quay sang nhìn người đàn ông ngạo mạn. “Carl, đừng gây rối, buông tay họ ra.”

Gã ta lúc này mới không cam lòng mà để Sầm Lệnh Thu rời khỏi.

Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com

Sầm Lệnh Thu vừa rời khỏi phòng chờ đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. Chủ nhân của chiếc ôm kia mang một mặt đầy chờ mong, thế nhưng phát hiện Sầm Lệnh Thu ngất xỉu rồi thì biểu cảm cũng đen lại.

“Chậc. Vừa rồi vẫn tốt, nhưng giờ lại nóng như nung? Bảo bối à, thân thể em kém thật đấy, sau này anh và em phải vận động nhiều hơn mới được. Anh không quen thuộc ở Vienna nên đành để em đi bệnh viện rồi. Nếu em không đến đây, ở nhà cũng sẽ không sốt thành như vậy. Cho dù sốt thì vô nước biển tại nhà cũng thoải mái hơn nhiều.”

“Tiên sinh nhà tôi đã ngất rồi, anh còn nói mát gì chứ?”

“Bổn đại gia nói con mẹ nó mát hồi nào? Vợ ông đây sinh bệnh ông không cần so đau lòng với cậu đâu! Cậu nói thêm một chữ tiền khách sạn đêm nay cố mà tự túc!”

“Không trả thì không trả, dùng tiền của anh Thu đóng viện phí và thuốc men cũng không cần anh ra một xu!”

“Chỉ à, em là vợ anh, tiền ăn ở phải do anh chứ.” Du Lâm mượn gió bẻ măng nói.

“Anh câm miệng!”

Nhận được ánh mắt hình viên đạn của vợ mình, Du Lâm ghé đầu đến trước mặt cậu trai, ngoan ngoãn nói: “Tuân lệnh vợ. Nếu em không muốn nghe thấy giọng anh, anh tình nguyện giữ im lặng vì em mãi mãi.”

Nói xong ngón trỏ làm động tác kéo khóa kéo trên môi. Sau đó gã quay sang Mạc Độc Chước: “Lão đại, chị dâu còn bệnh, anh đứng đây hơn thua làm gì?”

“A… Ngại thật bảo bối, vừa rồi nhìn em chơi đàn anh đã cương. Nhưng bộ dáng của em như vậy…” Mạc Độc Chước nuốt vế sau vào cổ họng, bộ dáng của em như vậy, bổn đại gia càng muốn (ức) hiếp em đấy!

Hắn sực nhớ lời nhắc nhở của Du Lâm, cũng nhớ tới ba điều cấm của bảo bối nên đành phải làm một quyết định đầy gian nan: Cho dù muốn giở trò lưu manh cũng phải chờ thân thể của bảo bối khỏe hơn mới chơi được.

Tuy nhiên mấy ngày nay Mạc thiếu đúng là nghẹn chết.

Kỳ thực suốt quá trình xếp hàng đăng ký phòng bệnh Mạc Độc Chước hưởng thụ vô cùng. Bởi vì Sầm Lệnh Thu cứ ngoan ngoãn ngốc trong lồng ngực hắn, mặc hắn ôm, mặc hắn xơ múi cũng không phản kháng, tựa như bọn họ đã là một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp.

Nhưng hai người bọn họ thật có khả năng trở thành mối quan hệ người yêu bình thường sao? Thật sẽ có một ngày Sầm Lệnh Thu cam tâm tình nguyện đi theo hắn, dù không có uy hiếp nào cũng sẽ không rời hắn sao?

Mạc Độc Chước ngồi bên giường bệnh, ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của Sầm Lệnh Thu, chợt nghĩ. Nếu có thì tốt, không có cũng không sao. Nhưng hắn vẫn có chút tự tin vào mình, hắn là ai chứ? Hắn chính là Mạc thiếu được nhiều người mê như điếu đổ, tuy rằng có kẻ yêu hắn vì tiền nhưng cũng chứng minh được, ông đây nhà không có gì ngoài điều kiện.

Huống hồ ông đây lớn lên cũng ngon nghẻ, mặt mũi này, vóc dáng này, đi làm người mẫu cũng đúng thôi. Thực tế chứng minh, Mạc thiếu có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm nhưng vì sao muốn dựa vào vũ lực?

Tới khi nhìn sang Sầm Lệnh Thu, hắn không chắc lắm. Hắn áp sát mặt mình đến gần y, quan sát dung mạo y; lại lấy ra di động tự soi chính mình vài lần, càng không thể xác định. Hắn bèn hỏi du lâm: “Du lâm, chú mày thấy bổn đại gia đẹp trai phong nhã không?”

“Lão đại, đó là đương nhiên. Trong lòng em thì anh là người đàn ông đẹp trai, phong nhã nhất.”

Nói xong câu này gã nghe Đường Niên Chỉ ‘hừ’ một tiếng, vội vàng nói thêm. “Vợ à, em cũng là người đàn ông đẹp nhất lòng anh.”

Mạc Độc Chước trầm ngâm một hồi, hỏi: “Vậy… chú thấy anh với Thu xứng đôi không?”

“Chắc chắn rồi. Lão đại anh tuấn tú, lắm tiền, chị dâu thì lịch thiệp, đẹp đẽ… Nhìn sao cũng xứng.”

“Thế à?” Mạc Độc Chước nhếch môi cười. Đúng là mình cũng coi được lắm. Hắn nhìn bản thân qua màn hình điện thoại, tự kỷ sờ cằm, gật gật đầu như một cách công nhận vẻ đẹp trai của bản thân.

Sau đó hắn ghé vào tai Sầm Lệnh Thu: “Bảo bối nhỏ, em thấy anh điển trai không?”

Trả lời hắn đương nhiên là im lặng.

Hắn cười cười, không biết xấu hổ mà lẩm bẩm: “Im lặng xem như chấp nhận đấy. Em cái người này, thì ra em cũng thích anh sao.”

Nói xong hắn cọ cọ vào mặt Sầm Lệnh Thu, dịu dàng quá đỗi.

— —

(*) Merry go around of life: Nhạc phim hoạt hình của Howl’s moving castle.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play