Thành Khánh An bị phá, Lỗ quân đại thắng, tin chiến thắng nhanh chóng được truyền về Lỗ quốc, từng câu từng chữ đều không hề keo kiệt mà tán thưởng Tôn Diệu Quang hết lời.
Mà tin chiến thắng này do chính tay Nam Vinh Kỳ viết.
Tối đầu tiên đóng quân tại thành Khánh An, giải quyết xong vấn đề đêm lạnh giá, Tôn Diệu Quang bị Nam Vinh Kỳ bỏ rơi.
Hắn cảm thấy buồn phiền, ôm lấy vò rượu ngồi trên tường thành uống say đến mức không còn biết trời nam đất bắc. Tiết trời lạnh lẽo, nửa khuôn mặt Tôn Diệu Quang vùi vào trong áo choàng, trên gương mặt trắng nõn là vệt hồng hồng từ hai má lan lên chóp mũi, trong đôi mắt sâu đen láy là đèn hoa giăng kết nơi Khánh thành.
"Tam điện hạ! Ngài sao lại ở đây!"
Tướng quân mang theo đội hộ vệ đi tuần tra quanh thành, tình cờ trông thấy Tôn Diệu Quang đang ở đây uống rượu.
Trong quân có lệnh cấm rượu, Tôn Diệu Quang lúc này có thể nói rằng là đã làm trái quân quy.
Tôn Diệu Quang ôm khư khư vò rượu trong tay, ánh mắt mờ mịt nhìn Nam Vinh Kỳ, phảng phất như rằng không hề nghe thấy tiếng gọi kia của phó tướng.
Nam Vinh Kỳ phất tay, "Tất cả các ngươi lui hết xuống đi."
Chờ bọn họ rời đi, Tôn Diệu Quang lảo đảo đứng dậy, loạng choạng đi về hướng Nam Vinh Kỳ, "Ta sai rồi..."
Nam Vinh Kỳ thầm nghĩ trong lòng, hắn coi như cũng biết thức thời, "Tam điện hạ đã làm gì sai?"
Tôn Diệu Quang nâng bình rượu đặt vào tay y, hơi tiến lên phía trước một chút, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi lạnh lẽo của tướng quân.
Cái này gọi là tiền trảm hậu tấu.
- ---------
Đoàn làm phim【 Bà cốt 】 cũng không tính là nhà sản xuất lớn gì, so với【 Tuổi xế chiều 】thì nghèo hơn nhiều, mà hậu kỳ thì đốt tiền đặc biệt nhiều. Thế là thứ gì có thể cắt giảm thì cắt giảm, thậm chí phân cảnh có tiếng chó sủa quỷ cũng là do trợ lí đạo diễn ngồi bên cạnh sủa.
Nhìn trợ lý đạo diễn nửa quỳ trên mặt đất sủa gâu gâu, Cố Nại ép bản thân mình nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn phì cười, "Thật xin lỗi, xin lỗi."
Hắn là vua phì cười ở đoàn phim, và mọi người hiển nhiên cũng đã quen với điều đó.
Loại chuyện như phì cười này kể ra cũng khá kì lạ, chỉ cần có thể chọc vào đúng điểm gây cười thì sẽ bắt đầu cười liên tục không dứt. Bình thường mà vượt quá năm lần thì đạo diễn sẽ chủ động dừng lại, thay vào đó sẽ dựa vào hậu kỳ chỉnh sửa, hoặc là diễn viên chính mình cảm thấy không sửa được, trực tiếp bỏ qua.
Cố Nại hít sâu một hơi, rồi nhìn đến "chú chó" đang quỳ trên đất, miệng vì cố nén cười nên có chút mím lại, hai má cũng hơi tròn ra.
Đạo diễn thấy bất lực, "Quên đi, bắt đầu diễn luôn."
Một khi không có gì có tác động vào khiến Cố Nại phải cười, thì diễn xuất của hắn thật sự rất tốt. Về cơ bản chỉ cần diễn một lần là đã qua, thế nên đạo diễn đối với việc thi thoảng cậu bật cười vẫn luôn dung túng.
Sau khi diễn xong phân cảnh quỷ sai âm tào đi bắt quỷ, Cố Nại tạm thời có thể nghỉ ngơi ăn cơm tối. Hắn vừa ngáp vừa đi về phía xe bảo mẫu, vốn định lên xe, lại trông thấy trong góc tối cách đó không xa Nam Vinh Kỳ mặc một thân quần áo đen đội mũ lưỡi trai đang đứng nói chuyện với một người khác.
Thân hình của y thon dài, dù có đứng trong góc tối vẫn sẽ rất dễ trở thành tâm điểm cho sự chú ý của người khác.
Cố Nại tiến đến gần một chút, nấp ở phía sau một chiếc xe đạo cụ, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của Nam Vinh Kỳ, "Phải ba giờ sáng mới kết thúc công việc sao?"
"Ừ, hôm nay vẫn còn tính là sớm."
...
Đứng nghe một lúc thật lâu, thấy toàn là hỏi thăm về lịch làm của đoàn kịch, Cố Nại lúc này mới đi ra ngoài, "Sao anh lại có mặt ở đây?"
Nghe đến giọng nói của Cố Nại, Nam Vinh Kỳ quay đầu lại, sự kinh ngạc và vui mừng thoáng cái chợt lóe lên trong mắt y. Y khoác một cánh tay lên bả vai Tiểu Lưu, "Ừ, tới gặp bạn thôi."
???
Nam Vinh Kỳ liếc Tiểu Lưu một cái, cậu ta lập tức hiểu ra vấn đề, "À đúng rồi, tôi còn bận một số chuyện, phải đi trước đây."
Cứ thế, Tiểu Lưu cứ như một cơn gió mà biến mất trước mặt Cố Nại.
"Anh ta lúc nào cũng vội vàng như vậy, coi ra tôi phải đứng đây đợi anh ta trở lại rồi."
...
"Vậy anh cứ tiếp tục chờ ở đây đi, tôi đi ăn cơm trước." Cố Nại nói xong, sau đó kiêu ngạo quay người rời đi.
Nam Vinh Kỳ mím chặt môi, tiến lên nắm lấy cổ tay hắn, "Chờ đã..."
"Chuyện gì?"
Cố Nại bây giờ quá mức lạnh nhạt, mà loại lạnh nhạt này qua mỗi phút mỗi giây lại khiến cho tâm tư của Nam Vinh Kỳ trở nên nôn nóng, âm giọng cũng dâng cao lên hai decibel*, "Tôi tới đây là để gặp cậu! Sau khi kết thúc công việc vẫn còn chưa ăn gì cả! Vẫn luôn đứng tại nơi này chờ đợi cậu!"
*Decibel (đề - xi - ben), viết tắt là dB, một đơn vị đo cường độ âm thanh.
Cố Nại rất muốn nói, anh không ăn cơm là tại tôi hả? Chẳng lẽ tôi đã ép buộc anh phải đứng đây chờ đợi hay sao?
Nhưng khi nhìn đến bộ dạng xù lông của Nam Vinh Kỳ, Cố Nại lập tức mềm lòng.
Đều là diễn viên như nhau, có kết bạn với nhau cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, trong lòng nghĩ vậy, Cố Nại mới quay sang cười với y một chút, "Thế anh có muốn cùng nhau ăn không?"
Tâm tình Nam Vinh Kỳ nháy mắt như mây tan trời quang, "Được!"
...
Lúc này trong xe bảo mẫu chỉ có mỗi Mao Mao, nghe thấy tiếng cửa xe mở ra thì quay đầu lại nhìn, "Vừa đúng lúc, cơm tối đã..."
Nhìn thấy Nam Vinh Kỳ cùng theo tới ngay phía sau, Mao Mao sửng sốt.
Tình huống gì thế này?
Bữa tối của Cố Nại là bữa ăn tiêu chuẩn dành cho một người, tăng thêm một Nam Vinh Kỳ thì chắc chắn không đủ ăn rồi. Hắn nhìn qua Mao Mao nói, "Đi gặp người của đoàn phim lấy thêm một phần cơm hộp đi."
"Ừm... tôi đi ngay đây!"
Nam Vinh Kỳ ngồi ở ghế trên nhường lối cho cô rời đi. Chờ đến khi Mao Mao đi khỏi y mới từ từ tiến lại gần vị trí ngồi của Cố Nại, vô cùng tự nhiên. Nhưng khi nhìn thấy bữa tối của Cố Nại, ánh mắt của Nam Vinh Kỳ lập tức lạnh toát, đến cả nửa điểm ôn hòa vừa nãy cũng không có, "Cậu làm sao lại ăn những thứ này."
Một tô salat, hai miếng thịt bò, và một quả trứng gà.
Bày ra ba tô nhỏ, Nam Vinh Kỳ chỉ cần hai ba miếng là ăn hết.
"Không ăn cái này thì ăn cái gì." Cố Nại liếc mắt nhìn Nam Vinh Kỳ một cái, dùng đũa gắp lên một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, từ tốn nhai nhai, vẻ ngoài tuy rằng thản nhiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại như nổi bão không ngừng.
Ai muốn ăn cái này đâu chứ! Ông đây muốn ăn là thịt chua ngọt cá sốt cay! Nếu không phải vì lo nổi nụm thì còn lâu ông mới ăn cái này!
"Bọn họ không cho cậu ăn no hay sao?"
Cố Nại không biết được lúc này Nam Vinh Kỳ đang suy nghĩ điều gì, chỉ là bị ánh mắt thương cảm rõ ràng của y làm cho cả người nổi da gà, "Không phải... chỉ là tôi, tôi thích ăn thanh đạm một chút."
Có trời mới biết được món khoái khẩu của ông là lẩu cay!
Thấy Cố Nại nhai miếng thịt bò một cách ngon miệng, Nam Vinh Kỳ hơi có chút nghi ngờ, lẽ nào những thứ này lại thực sự ngon đến vậy?
Sâu ham ăn chui lên não rồi. Y chăm chú nhìn vào cái miệng nhỏ của Cố Nại, lúc hắn nuốt xuống đồng thời không nhịn được mà hầu kết chuyển động.
Cố Nại luôn dùng khóe mắt nhìn về phía y, thấy y nuốt nước miếng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hay là mình chia cho anh ta một miếng?
Nhưng mà có chút không nỡ...
Thôi quên đi, "Anh có muốn ăn không?"
Nam Vinh Kỳ nhìn thẳng vào hắn, gật đầu, "Có."
Cố Nại đã sớm phát hiện ra rằng, dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng của hắn, thực chất là ẩn giấu một trái tim ngốc nghếch đáng yêu.
"Vậy anh ăn đi."
Nam Vinh Kỳ lập tức bất động, chỉ là cái miệng có hơi há ra một chút.
???
Đây là muốn hắn đút cho ấy hả?
Cái này có hơi quá phận không?
Nhưng mà chỉ có một đôi đũa...
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, Cố Nại dời đi tầm mắt liền không nhìn về y nữa, tự mình gắp salat đưa lên miệng ăn tiếp.
Miệng Nam Vinh Kỳ lúc này mới dí sát vào hắn một chút.
"Nếu muốn ăn thì anh tự mình lấy ăn đi! Chẳng lẽ lại muốn tôi gắp cho anh ăn à!" Nhìn y được voi đòi tiên làm Cố Nại quên luôn cả việc giữ hình tượng.
"Cậu giúp tôi một chút được không? Tay tôi bẩn." Nam Vinh Kỳ mang vẻ mặt đương nhiên ngồi bên cạnh chờ đợi được đút ăn. Thấy Cố Nại nhìn sang, y còn chớp mắt hai cái.
Lông mi của y vừa khẽ chuyển động một chút, Cố Nại đã cảm thấy những điều y nói quả thật rất có đạo lý, chính mình mới thật sự là kẻ có vấn đề.
Thần kinh mợ rồi, hắn sợ là bị người này khiến cho phải đầu hàng rồi.
"Đây."
Cuối cùng, Cố Nại vẫn lựa chọn dùng đũa gắp một miếng thịt bò cho y.
Nam Vinh Kỳ hiểu chuyện tránh đi đầu đũa, cắn một miếng thịt bò, nhai nhai, nụ cười trên khuôn mặt liền nhạt đi thấy rõ, y ghét bỏ bĩu môi, "Nhạt nhẽo, không có mùi vị gì..."
Cố Nại cắn răng, liều mạng muốn duy trì hình tượng của bản thân, "Tôi đã nói là tôi thích thanh đạm một chút rồi mà."
Hắn phải duy trì hình tượng, fan hâm mộ rất thích dạng này của hắn, tuyệt không thể phá vỡ nó được.
Nếu để cho Nam Vinh Kỳ biết được bộ dạng thật sự của hắn, nhất định hắn sẽ thoát fan.
Lúc này có người gõ gõ cửa xe.
"Vào đi."
Là Mao Mao, cô liếc mắt nhìn vào phía bên trong chiếc xe, sau đó mới đi vào, "Cơm hộp tới rồi đây."
Đồ ăn của 【 Bà cốt 】cũng không tệ lắm, có ba món, nhìn thôi cũng thấy muốn ăn rồi.
Nam Vinh Kỳ nhận lấy rồi đẩy thịt chua ngọt đến trước mặt cho Cố Nại, "Ăn cái này."
Mao Mao cười hì hì, "Tôi xuống trước đây, hai người cứ tự nhiên đi, chúc ngon miệng!"
Vừa xuống xe một cái, Mao Mao không thể chờ đợi thêm nữa, lấy điện thoại của mình ra, cập nhật ngay một bài đăng mới trong diễn đàn ẩn danh.
Bài viết có tiêu đề như sau:
CHUYỆN KHÔNG THỂ KHÔNG KỂ CỦA IDOL NÀO ĐÓ VÀ FAN HÂM MỘ!
Chủ thớt: Có một fan hâm mộ đã ngồi máy bay bốn tiếng đồng hồ lận, dựa vào quan hệ tạo dựng đến đoàn phim thăm hỏi, ở lại cũng chưa đầy năm phút, sau khi tặng quà cho thần tượng lại ngồi bốn tiếng đồng hồ để trở về! Đặc biệt hơn nữa, phân cảnh lúc tặng quà cho thần tượng cứ anh ta như giao ra lễ vật để cầu hôn vậy!
Chủ thớt: Chộ ôi, tui vừa nhìn thấy cái gì vậy! Idol thế mà còn vô Weibo của fan hâm mộ xem tin! Có chút lo lắng nên đã trượt tay ấn vào nút like...
Chủ thớt: Mới xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ! Quá ngọt! Tui nói vậy hẳn là mọi người cũng biết được đó là ai rồi, quắn quéo... còn nữa, mọi người không được đêr nội dung bài viết lộ ra bên ngoài!
Chủ thớt: Mới vừa rồi, fan hâm mộ lại đến thăm thần tượng một lần nữa, được idol dẫn lên xe ngồi! Thần tượng còn để trợ lý đi lấy cơm hộp cho fan hâm mộ cho, có cơm hộp fan hâm mộ trực tiếp đem hết thịt cho thần tượng vẫn trong giai đoạn ăn kiêng! Tui thức thời lẩn mất, không dám quấy rầy đến hai người bọn họ...
Nội dung bài đăng này nhìn thì giống như cũng không có gì, nhưng những người có mặt trong diễn đàn này đều là người lăn lộn trong giới, dùng ngón chân cái cũng biết chủ thớt nói đến ai, một đám cứ như cắn thuốc, điên cuồng comment cầu càng nhiều tin nóng.
Mao Mao thò đầu ra một chút, meo meo nhìn về phía bên trong xe.
Chỉ chốc lát sau, lại cập cập bài mới.
Chủ thớt: Fan hâm mộ đúng là mẫu bạn trai mạnh mẽ! Thần tượng muốn uống chút nước, nhưng làm cách nào cũng không thể mở được nắp chai, fan hâm mộ trực tiếp đoạt lấy, không mất tí sức nào đã mở được nắp chai! Mặt minh tinh hình như có hơi chút ửng hồng thì phải...
Thực sự là Cố Nại có bị đỏ mặt.
Hắn cũng có thể mở nắp ra hiểu không!
Hai người đàn ông nhường qua đút lại cho nhau đã thấy GAYGAY rồi, lại còn mở nắp bình nước thì tính sao hả!
"Cậu không uống sao?" Nam Vinh Kỳ cũng chú ý thấy được màu da trên mặt hắn đỏ lên, lại làm ra vẻ như không nhìn thấy, còn đàng hoàng chững chạc trêu chọc hắn.
Có một câu nói trước đây rất đúng, dù sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ nhận lại quả báo. Mấy cái trò này đều là y học được từ Tôn Diệu Quang, hiện tại dùng ở trên người Cố Nại rất hợp lý.
"Tôi đột nhiên không muốn uống." Cố Nại đặt chai nước bên cạnh cửa sổ xe, quay đầu lại nhẹ nhàng thở ra, bỏ đi cảm xúc kì lạ trong lòng, đến khi quay đầu nhìn lại vẻ mặt đã khôi phục lại như bình thường.
Nam Vinh Kỳ vừa định hỏi tại sao, thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
"A lô."
Bên kia liền truyền đến giọng của Úc Vũ Hủy, "Tôi thi xong rồi! Xếp thứ bảy mươi sáu! Ngày mai tôi sẽ đi Hải Thành!"
Nam Vinh Kỳ liếc mắt nhìn qua Cố Nại, nhỏ giọng nói rằng, "Tôi nhớ rồi, ngày mai tôi sẽ đến sân bay đón."
"Tuyệt vời!" Úc Vũ Hủy hoan hô, điện thoại lại bị Thư Viễn Sâm đoạt lấy, "Này."
Giọng anh có phần hơi khàn khàn, đã vậy còn mang theo giọng mũi, Nam Vinh Kỳ không khỏi lo lắng, "Anh bị cảm?"
"Ừ, có một chút... không có gì đáng ngại..."
Nghe anh nói vậy, Nam Vinh Kỳ sầm mặt xuống, "Sao không có gì đáng ngại được! Ngã bệnh rồi thì phải đi bệnh viện chữa trị!"
Trong lòng Thư Viễn Sâm cảm thấy ấm áp, anh nở nụ cười, "Thật sự không có gì, chỉ là cảm vặt chút thôi, đến phòng khám truyền dịch thì sẽ khỏe."
"Vậy cũng được, nhớ giữ gìn sức khỏe một chút, anh đừng quên..." Nghĩ đến ngồi ngay bên cạnh là một người theo thuyết vô thần, Nam Vinh Kỳ lập tức im bặt, "Nói chung nhớ uống thuốc đều đặn, đợi khỏi hẳn rồi thì hãy mang theo Úc Vũ Hủy đến đây, nếu nó không chịu thì để tôi nói chuyện."
"Ừm, thật sự không sao..."
Cúp điện thoại xong Nam Vinh Kỳ liếc nhìn thời gian, cũng đã khuya, "Hôm nay cậu có phải làm việc đến ba giờ sáng không?"
Cố Nại từ từ ăn hết phần salat còn lại trong bát, "Có lẽ là có, một lát nữa còn quay cảnh đêm nữa."
Bởi vì sáng mai cần phải dậy sớm nên Nam Vinh Kỳ thực sự không thể ở lại đây đến ba giờ sáng, y thở dài, "Được rồi, cậu cứ từ từ ăn đi, tôi về khách sạn trước đây."
Cố Nại ỷ vào chứng mù mặt của Nam Vinh Kỳ mà lén lút trợn trắng mắt, sau đó chậm rãi ăn tiếp. Hắn đã ăn rất chậm có biết không, đồ ăn hai ba miếng là ăn hết bị hắn dây dưa đến tận hơn hai mươi phút.
Nam Vinh Kỳ bước xuống khỏi xe bảo mẫu, bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Cố Nại đang ngồi dưới ánh đèn trắng, "Ngày mai, tôi có thể tới gặp cậu cùng ăn cơm tối được không?"
Tác giả có lời muốn nói
Cố Nại: Anh biết các chế thích bộ dạng này của anh!
Nam Vinh Kỳ: Khổ não, tại sao hắn vẫn đối với ta lãnh đạm như vậy, xem ra ta phải càng nỗ lực!
....
A a a a, ngày hôm nay quá ít, tôi phát lì xì cho mọi người có được không, sẽ phát ngẫu nhiên 50 cái~
Còn có Weibo tối nay đến hái cúc cầu view ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT