"Anh, Em Trai nhốt trong nhà, em sắp đi biển Z mấy ngày, anh chăm sóc giúp em nhé, trong ngăn kéo ở phòng làm việc của em có để chìa khóa sơ cua, phiền anh rồi." Từ đầu kia điện thoại truyền đến giọng của em trai.

Quý Thụy Vũ ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng thì bên kia như đã dự liệu được anh sẽ từ chối nên tức khắc cúp máy.

"..."

Em trai được lắm.

Gửi anh chăm sóc một con chó?

Quý Thừa Tiêu gặp ma à? Sao lại có cái suy nghĩ buồn cười như thế. Hay là thằng nhóc ấy cảm thấy tuổi thơ của nó sống quá thoải mái?

"Buổi chiều cùng tôi đến bệnh viện một chuyến." Quý Thụy Vũ đặt bút xuống gác văn kiện qua một bên, thoáng buồn bực xoa mi tâm.

"Có chỗ nào không thoải mái ạ?" Lâm Thanh dọn dẹp một tờ văn kiện để lên bàn làm việc của Quý Thụy Vũ, ngoài ý muốn hỏi.

"Không phải, đi lấy chìa khóa, đón một con, chó." Quý Thụy Vũ khựng người, rồi nói mà không kiềm chế nổi.

Lâm Thanh thấy Quý Thụy Vũ không muốn nói thêm nên không hỏi tiếp, chỉ thấy quái lạ trong lòng, từ lúc nào Quý Thụy Vũ có hứng thú nuôi chó?

Anh ta thật sự có thể nuôi ư?

...

Thẩm Tư Tu trực ca tối, lúc trời nhá nhem đã tranh thủ đi siêu thị mua một bịch kẹo bạc hà và đồ ăn vặt nâng cao tinh thần tập trung trí tuệ, mỗi lần trực đêm đều là thời điểm hắn đau khổ nhất. Mới đi vào bệnh viện không bao lâu, Thẩm Tư Tu nhìn thấy bóng người quen thuộc đi phía trước.

"Ngài Quý, tối vui vẻ." Thẩm Tư Tu bước lên chào hỏi Quý Thụy Vũ —— anh trai của người bạn thân.

Quý Thụy Vũ xem như là khách hiếm của bệnh viện thành phố, mặc dù em trai anh làm việc trong đây nhưng một năm không thấy mặt được mấy lần, nghĩ cũng biết, một trong số những lý do là vì công việc quá bận, với lại Quý Thụy Vũ là kiểu thể trạng không dễ sinh bệnh, vì thế quả thật đến bệnh viện không được mấy lần.

Lâm Thanh thấy có người quen chào hỏi Quý Thụy Vũ thì giảm tốc độ từ đi song song đổi thành đi phía sau.

"Chào cậu." Quý Thụy Vũ lịch sự gật đầu. Anh biết Thẩm Tư Tu.

"Thừa Tiêu không có ở bệnh viện, em nghe viện trưởng nói anh ấy với mấy người Cận Thần đi biển Z." Thẩm Tư Tu nghĩ Quý Thụy Vũ đến bệnh viện rất có thể là tìm Quý Thừa Tiêu nên nhắc nhở.

"Ừ, tôi biết, tôi đi lấy chìa khóa dự phòng để đón chút đồ vật ở chỗ ở của nó." Quý Thụy Vũ nhìn ra Lâm Thanh đứng ở sau, Lâm Thanh thấy vậy liền bước nhanh hơn.

"Đồ vật?" Thẩm Tư Tu hơi nghi hoặc lặp lại.

"Một con chó."

"Chắc là Em Trai, có lẽ họ đi chơi bỏ Em Trai lại." Thẩm Tư Tu suy nghĩ rồi nói, trong mắt mang theo ý cười.

Quý Thụy Vũ im lặng nhìn Thẩm Tư Tu, không nói gì.

... (kuroneko3026)

"Đây là chỗ ở của em trai anh?" Lâm Thanh bỏ chìa khóa xe vào túi quần, nhìn xung quanh hỏi.

"Ừ."

"Điều kiện rất tốt." Lâm Thanh nhẹ nhàng nói. Sống tại nơi thế này đúng là thoải mái, điều kiện tốt, giao thông đi lại cũng thuận tiện.

Quý Thụy Vũ ngầm thừa nhận, đi vào thang máy ấn lên tầng trên cùng. Em trai anh, từ trước đến giờ sẽ không bạc đãi bản thân.

"Ding ——" Cửa thang máy mở ra. Thiết kế theo kiểu một tầng là một căn hộ, cửa thang máy mở ra là ở ngay cửa phòng.

Quý Thụy Vũ móc chìa khóa, "lạch cạch" mở cửa, tiếp theo ấn công tắc bật đèn trên tường phòng khách.

Lâm Thanh đi theo sau đổi dép bước vào, đánh giá bốn phía.

Em trai của Quý Thụy Vũ cũng rất có phẩm vị, vất kể là vị trí hay trang hoàng đều rất tinh tế hoàn mỹ. Có điều cái làm Lâm Thanh bất ngờ đó là có vẻ như Quý Thừa Tiêu rất thích ăn vặt, trên bàn phòng khách để mấy bịch snack chưa bóc, thậm chí y còn nhìn thấy phía sau chậu cây cảnh lớn lộ ra một góc bao khoai chiên, xem ra là lén giấu.

"Một con Husky, không cao, ở ngay trong phòng, tìm xem." Quý Thụy Vũ nói xong thì bước lên cầu thang,

Lâm Thanh gật đầu, xoa cái cổ có phần mỏi, lia mắt bốn phía tìm vật có vóc dáng không cao.

Quý Thụy Vũ lên lầu, tìm một vòng trước sân thượng, không có bóng dáng của chó, đành quay lại mở cửa phòng Quý Thừa Tiêu ra, cũng không có, bèn bước qua phòng bên cạnh cũng chính là phòng của Lâm Triệt.

Còn chưa kịp bật đèn, Quý Thụy Vũ đã nhìn thấy hai vật tròn màu xanh biển phát sáng dao động.

Tìm ra.

Quý Thụy Vũ thở phào, mở đèn phòng lên.



Kế tiếp là một tiếng vang "Đùng ——" thật lớn.

Quý Thụy Vũ bỗng lùi một chân ra sau, cánh tay hất đổ các mô hình nhân vật trò chơi trên giá, vốn là nơi đặt các chậu hoa.

"..."

Anh, Quý Thụy Vũ, một người đàn ông trưởng thành tuổi tác 30+, lại bị một con Husky có 1 tuổi dọa sợ.

"Sao vậy?" Lâm Thanh vội vã chạy lên lo lắng hỏi, thời điểm thấy con Husky thì nhíu mày bất ngờ.

"Dắt nó đi." Quý Thụy Vũ nghiêng mặt ho nhẹ, lập tức quay người đi ra khỏi phòng, 3 giây sau đột nhiên lại quay về, đỡ cái giá, nhặt mô hình rơi trên sàn trả về chỗ cũ, tiếp theo trông cực kỳ tự nhiên nhanh chân rời đi.

Lâm Thanh nhìn bóng lưng có chút luống cuống của Quý Thụy Vũ, khóe môi cố kiềm chế ý cười, "Tên là Em Trai sao? Đến đây.", y ngồi xổm xuống nhẹ vẫy tay với con Husky xem ra vô cùng khó chịu.

"Ngoan, lại đây." Lâm Thanh tiếp tục dụ dỗ.

"Ăng ẳng..." Husky tủi hận đi về phía Lâm Thanh. Nó là một con chó chỉ bằng 1/30 tuổi của người đàn ông mặt lạnh mới vừa rồi, vậy mà bị hai người đàn ông bất lương khác tàn nhẫn vứt ở nhà trong tình trạng không cho ăn uống, nó đã một ngày rồi không được ăn, thiên lý ở đâu hả?

Nhưng người đang ngồi xổm trước mặt nó nhìn rất quen mắt, trông khá giống Lâm Triệt thường hay chơi với nó.

Lẽ nào người này là...

Cha của Lâm Triệt?

Lâm Thanh khẽ cười thành tiếng, xoa bộ lông mềm mại của Husky, "Đi thôi."

Husky lúc lắc đầu bước ra khỏi phòng, Lâm Thanh đi ở sau, ra đến cửa Lâm Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn căn phòng ngăn nắp, y có chút cảm giác kỳ lạ.

"Hẳn nó đói bụng lâu rồi, ở đây có thức ăn cho chó không?" Xuống phòng khách, Lâm Thanh hỏi.

"Không biết." Quý Thụy Vũ ngồi trên sofa nhìn con Husky ngồi cách anh rất xa, trả lời.

"Em xuống nhà bếp tìm thử, nếu không có thì đi siêu thị mua." Nói xong Lâm Thanh bước xuống nhà bếp.

Quý Thụy Vũ mặt vô cảm để điện thoại xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Husky, đứng lên đi đến chỗ con chó thật ra đang rất sợ trong lòng.

Dường như Husky phát giác được sự nguy hiểm mai phục, chân đang đứng trên thảm trải sàn không tiếng động lùi về sau.

Quý Thụy Vũ ngồi xổm xuống, để tay lên đầu Husky.

【 Động tác phải thật dịu dàng, đầy yêu thương, còn phải gọi tên nó. 】

"Em Trai." Quý Thụy Vũ trầm giọng gọi.

Husky run run, nuốt nước miếng "ực ực", chân run lẩy bẩy.

"Tìm ra rồi, chúng ta đi thôi." Lâm Thanh cười tươi cầm một bao thức ăn cho có còn chưa mở bước ra từ nhà bếp.

Husky vừa nghe thấy giọng y như nhìn thấy cứu tinh lập tức chạy lại, núp mình sau chân Lâm Thanh, chân cũng cào lên quần Lâm Thanh để lại vài vết cào.

Quý Thụy Vũ im lặng rút tay về, tối sầm mặt đứng dậy, sải bước rời khỏi phòng khách.

Đám người trong tieba toàn là bịp bợm!

Anh muốn chặn ID! Chặn từng cái ID một!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play