Không khí buổi sáng mang theo hơi ẩm ướt, ánh mặt trời nhàn nhạt rọi qua ổ cửa sổ rồi hắt lên chiếc giường trắng tinh tươm. Trên giường là một người đàn ông anh tuấn, anh ta nhắm nghiền mắt, hàng lông mi dày dài tạo thành vệt bóng râm trên mặt, sống mũi cao thẳng càng tôn thêm nét đặc biệt dịu dàng trong ánh nắng, gò má cũng mang theo mị lực đàn ông đặc hữu.
Lâm Triệt vừa chống cằm ngồi xếp bằng trên giường, vừa dựa vào cái gối ôm thư thích. Cậu không hiểu xảy ra chuyện gì, mà lần thứ hai sau khi biến thành hồn thể lại không thích ngủ nữa, dù có nhắm mắt lại thì trong đầu vẫn hỗn loạn ngủ không yên.
Người đàn ông đang say giấc nồng kế bên đúng 11 giờ tối hôm qua lên giường ngủ, hẳn là một đêm không mộng mị, nhìn ngủ say chưa kìa.
Lâm Triệt hơi nghiêng đầu nhìn đôi mắt khép chặt của Quý Thừa Tiêu, ở mí mắt anh có dấu hằn mờ mờ, là dấu vết của mắt hai mí.
"Tên nhà người trông cũng không tồi..." Lâm Triệt thở dài có phần chua xót lầm bầm.
... (kuroneko3026.wp.com)
Quý Thừa Tiêu mơ một giấc mơ, khoảng chừng là chuyện mười mấy năm trước hồi cấp hai.
Hôm đó hình như là thứ sáu, anh với Lê Hình và Cận Thần đều không có hoạt động của đoàn nên tiếng chuông tan trường reo là cùng nhau túa ra, học sinh chen lấn đông đúc.
"Thầy tiếng Anh ác quá, sao mà cho nhiều bài tập vậy trời!" Lê Hình bất mãn vung áo khoác đồng phục màu xanh trắng lên, miệng không ngừng oán thán.
Quý Thừa Tiêu liếc hắn, "Có nhiều hơn nữa cũng đâu phải do cậu làm, cậu đang lo gì thế?"
"Thì tớ đau lòng cho người khác, giúp tớ làm nhiều bài tập như vậy..." Lê Hình dang tay thờ ơ nói.
Cận Thần quay người ngáp một cái, tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt, "Chán quá... Tớ đói bụng..."
"Đồ ngốc nhà cậu chỉ biết ăn!" Lê Hình nện cùi chỏ vào Cận Thần vẫn còn đang lờ đờ buồn ngủ.
"Cậu nói ai ngốc?" Cận Thần nghe thế lập tức tỉnh táo nhíu mày hỏi lại.
"Ngốc nói cậu chứ ai!"
"Ngốc..."
"Cậu thử lặp lại lần nữa xem??"
Quý Thừa Tiêu lặng lẽ bước nhanh về trước tạo ra khoảng cách thích hợp giữa anh và hai người họ, rồi thong thả bước đi ra vẻ như không quen biết hai người.
Tại cổng trường tụ tấp rất đông học sinh, có người hối hả chạy về nhà cũng có người vội vàng đi chơi, Quý Thừa Tiêu bước đi không nhanh không chậm, đang đi thì đột nhiên cảm giác chân giẫm phải vật gì hình cầu.
Quý Thừa Tiêu dừng lại cúi đầu nhìn, thấy bên chân là một trái bóng nhỏ màu xanh da trời, anh khom người nhặt lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Ưu thế của người cao là có thể lướt mắt qua đầu người khác nhìn được nhiều thứ hơn.
Quả nhiên, ở cách đó không xa có một cậu nhóc ngồi xổm, chừng 5, 6 tuổi, mái tóc đen mềm rủ xuống trán, cậu nhóc đang vươn cổ lo lắng tìm kiếm gì đấy.
Quý Thừa Tiêu bóp bóp trái bóng co giãn, suy nghĩ rồi đi lách qua đoàn người.
"Quả bóng này của em hả?" Quý Thừa Tiêu đưa tay phải về phía cậu nhóc, trong lòng bàn tay là quả bóng nhỏ xinh.
Cậu nhóc ngẩng đầu, đầu tiên nhìn Quý Thừa Tiêu, đôi mắt long lanh đầy nghi hoặc, sau đó cúi đầu nhìn tay Quý Thừa Tiêu, thì thấy quả bóng của mình.
"Phải phải!" Cậu nhóc mừng rỡ cầm bóng, nắm chặt trong tay chỉ lo lại làm mất nữa.
Tay của trẻ em vừa mềm vừa mịn, sượt qua lòng bàn tay tạo cảm giác ngưa ngứa, nhưng rất dễ chịu, Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn cậu nhóc đang hí hửng cầm trái bóng, khóe miệng bất giác cong lên.
Ánh nắng lúc 5, 6 giờ chiều dịu nhẹ phủ trên đầu cậu nhóc, mơ hồ ánh ra một chút màu vàng chói mắt, Quý Thừa Tiêu giơ tay tính xoa đầu cậu nhóc.
"Ồ, sao ở đây có cậu bé đáng yêu thế, chúng ta đi nhanh thôi, hôm nay tớ dẫn bọn cậu đi một quán ăn nhỏ cực kỳ ngon haha." Giọng Lê Hình bất ngờ vang lên ở sau, trên vai cũng xuất hiện một bàn tay ấm áp.
Quý Thừa Tiêu chững lại, lặng lẽ rụt bàn tay vừa nhấc lên, đi theo luồng sức mạnh đẩy vai anh.
Rời đi một khoảng, Quý Thừa Tiêu lại quay đầu liếc nhìn, bên cạnh cậu nhóc lúc nãy có thêm một người khác, chắc là anh trai của cậu nhóc. Trên tay anh trai cậu nhóc cầm hai ly kem, cậu thích thú nhận kem, gương mặt nhỏ ngẩng lên cười giòn tan, mắt cười tít thành cọng chỉ.
Qua đường, Quý Thừa Tiêu ngoài ý muốn phát hiện anh hai Quý Thụy Vũ của mình đang đứng ở đó, bọn họ học cùng trường, chỉ là Quý Thừa Tiêu ở khu cấp hai, còn Quý Thụy Vũ ở khu cấp ba.
"Thừa Tiêu, mẹ nói em về nhà ăn cơm tối, mẹ đã làm một bàn cơm nước rồi đó, Lê Hình Cận Thần mấy đứa cũng đi luôn đi." Quý Thụy Vũ cầm ly kem trong tay, hơi mất tự nhiên che miệng ho nhẹ nói.
Lê Hình nghe thế vui mừng nhảy lên, "Dì nấu ăn? Không tệ không tệ!"
Cận Thần cũng tán thành gật đầu.
Quý Thừa Tiêu lướt nhìn Quý Thụy Vũ vài lần, thấy vật anh cầm trong tay thì hứng thú hỏi: "Anh, anh thích ăn kem?"
"Sao vậy được. Cho em này." Quý Thụy Vũ khá cục súc nhét ly kem vào tay Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu bất đắc dĩ bị ép nhận ly kem lạnh, thầm nghĩ sao Quý Thụy Vũ kiên quyết nhét kem cho mình, anh cũng không thích những thứ ngọt đến phát ngấy. Cậu nhóc vừa rồi chắc sẽ thích lắm, anh trai còn đi mua cho ăn mà.
Ngồi trong xe về nhà, Quý Thừa Tiêu nhẹ mở nắp ly kem, cầm muỗng múc một phần kem màu sắc hấp dẫn cho vào miệng, cảm giác mát lạnh ngòn ngọt lập tức tan ra khoang miệng.
Mùi vị không tệ, Quý Thừa Tiêu hài lòng nheo mắt.
Có lẽ thỉnh thoảng ăn cũng khá ngon...
Sau hôm đó Quý Thừa Tiêu không còn gặp cậu nhóc lúc tan học nữa.
Có khả năng là từ chỗ khác đến đây chơi, hoặc có thể chuyển sang thành phố khác. Quý Thừa Tiêu thầm nhủ.
Thời gian quá lâu làm Quý Thừa Tiêu không còn nhớ được gương mặt của cậu nhóc, chỉ có quả bóng màu xanh da trời nhỏ xinh là vẫn còn hằn rõ trong ký ức dù đã qua mười mấy năm, thậm chí anh còn nhớ trên trái bóng có một vết nứt nhỏ.
Quen lắm, giống như là... quả bóng mới thấy gần đây.
Quý Thừa Tiêu mở bừng mắt từ trong giấc mơ.
Lâm Triệt bị dọa sợ vì anh bỗng nhiên mở mắt như thế, cậu nhảy xuống giường xem động tác kế tiếp của anh.
Quý Thừa Tiêu xốc chăn đắp trên người ra, mang dép vào vội vã xuống lầu.
Anh khom lưng tìm kiếm trong trong cái rương lớn, chắc chắn hôm qua anh đã nhìn thấy một trái bóng nhỏ.
Rốt cục, trong góc khuất của rương, Quý Thừa Tiêu tìm ra một trái bóng nho nhỏ màu sắc vẫn trong suốt như mười mấy năm trước.
Anh cầm nó lên, soi dưới ánh nắng nhìn cho rõ. Một lúc sau, từ cổ họng anh phát ra tiếng cười ngắt quãng, khàn khàn mà đầy cuốn hút.
Lâm Triệt rất đỗi ngạc nhiên nhìn Quý Thừa Tiêu cười, cậu cảm giác bản thân bị mù mất rồi. Quý Thừa Tiêu thích cười, trên gương mặt anh không bao giờ thiếu nụ cười mỉm tiêu chuẩn nhẹ như mây gió, nhưng chưa từng thấy anh cười phát ra tiếng như thế, mặc dù rất êm tai, trầm khàn quét lòng người tê dại, nhưng Lâm Triệt lại thấy hơi sợ.
Quả bóng Quý Thừa Tiêu cầm trên tay là bóng nảy mà Lâm Triệt chơi lúc 5, 6 tuổi, cậu không ngờ mẹ lấy cất vào trong rương, cứ nghĩ nó mất rồi chứ.
Lâm Triệt nhớ quả bóng đó là do cậu dùng tiền mua, năm lớp 1 đến thành phố A chơi đã bỏ ra ba đồng mua ở tiệm tạp hóa nhỏ, hình như đi qua chỗ trường học nào đó trượt tay ném mất, cũng may cuối cùng có một anh trai nhặt giúp cậu. Lâm Triệt không thể nhớ nổi gương mặt người đã nhặt giúp mình, chỉ nhớ đôi giày bóng rổ màu xanh dương và bóng lưng ba người.
Một cái tên bình thường được Quý Thừa Tiêu gọi lại mang đến cảm giác khác biệt, tim Lâm Triệt nhảy thót lên, một cảm giác rất quái lạ khác thường dâng lên trong thân thể cậu.