Chương 26
Edit : Động Bàng Geii
..o0o..
Đỗ Thương không ngăn cản Jude trả thù Lục Nham và Tống Niên, y cũng không phải thánh mẫu.
Lúc ánh lửa bốc lên, Đỗ Thương đột nhiên nói: "Đừng giết bọn họ."
Jude cụp mắt lẳng lặng nhìn y, Đỗ Thương nói tiếp: "Giết họ thì quá tiện nghi cho họ rồi, giữ lại cho họ một cái mạng."
"Được." Trên thực tế Jude cũng không có ý định trực tiếp giết chết Lục Nham và Tống Niên, trực tiếp giết chết kẻ địch là quá nhân từ với chúng rồi. Sống không bằng chết mới là sự trả thù tốt nhất. "Về nhà thôi, hôm nay Auland và Rosa không ăn được bữa tối của em, rất giận dỗi."
Đỗ Thương ôm cổ Jude, hai má cà cà vào lồng ngực của hắn, giọng nói cũng trầm hơn: "Trở về sẽ nói rõ với anh sau."
Jude đi về phía trước, đạp lên ánh trăng, bước chậm trên con đường yên tĩnh, cảm giác có chút lãng mạn. Đỗ Thương im lặng nửa ngày lại đột nhiên nói: "Lúc nào thì trở về Samael đây?"
"Em muốn về lúc nào thì về lúc ấy." Jude bỗng nhiên dừng lại, đồng tử cũng thu nhỏ lại: "Em muốn trở lại?"
Đỗ Thương: "Ừm."
Jude nghi hoặc, rồi lại nghĩ thông suốt: "Em nhớ lại hết rồi sao?"
Đỗ Thương: "Trước đó đã bắt đầu nhớ ra rồi, chỉ là có chút hỗn loạn không có tổ chức mà kết hợp lại. Vừa rồi nhìn thấy anh xuất hiện, bỗng nhiên liền nhớ ra được hết tất cả." Y càng siết chặt tay, ôm càng chặt hơn, "Xin lỗi, đã quên mất em yêu anh."
Khóe môi Jude lẳng lặng nhếch lên, liều mạng kiềm nén bản thân sau đó làm ra một hình tượng phù hợp với một quân vương lãnh khốc tàn bạo. Giọng của hắn hơi run lên, thế nhưng lại rất đắc ý kiêu ngạo. Hắn tận lực duy trì bộ dáng lãnh khốc vô tình của mình: "Ta không thể tha thứ cho em được, em dám đem tình yêu của một quân vương chê bai đến không ra gì hết, đem sự sủng ái và dung túng của hắn đối với em ném xuống đất giẫm đạp, cũng ỷ vào hắn chiều chuộng em mà không làm tròn chức trách của một vương hậu, tùy ý tổn thương hắn, sỉ nhục hắn. Ta không có cách nào tha thứ cho em được."
Hắn nói đến hứng khởi, lại có chút kích động.
Mặt của Đỗ Thương chôn ở trong ngực Jude, bóng tối che đậy không thể nhìn thấy rõ biểu tình của y được. Giọng của y bình tĩnh đến mức không nghe ra được cảm tình gì mà dò hỏi Jude: "Vậy anh muốn em bồi thường như thế nào?"
"Có bồi thường nhiều đến cỡ nào cũng không thể bù đắp cho thương tổn của ta, trừ phi mỗi ngày em đều nói yêu ta..."
Đỗ Thương: "Được."
"Mỗi ngày hôn ta, không cự tuyệt yêu cầu giao phối của ta, không thể cự tuyệt yêu cầu khác của ta, không cần phải chạy ra ngoài chợ đêm buôn bán nữa. Thật sự là chẳng quan tâm đến chồng con gì hết, nhất là chồng của em!" Jude nói tới hăng say, tựa như là đem hết tất cả những chỗ mà mình bất mãn từ trước tới giờ đều nói ra: "Em biết bản thân mình quá trớn đến cỡ nào không? Giao phối không phải là nghĩa vụ của bạn đời hay sao? Mỗi ngày không giao phối thì đã đành, vậy mà cứ hễ tới lúc đó thì em lại nói mệt, sau đó liền từ chối. Nhưng chỉ cần em không đem hết tinh lực đặt lên cái chợ đêm kia, thì hoàn toàn có thể giao phối mỗi ngày được luôn đó. Được rồi, ta thông cảm cho em, vậy còn chuyện cách hai ngày một đêm, một đêm còn chưa tới hai lần kia nữa! Ta cũng không thể ra ngoài nói với đám cẩu tặc của ba khu kia, khủng long mà không có làm mỗi đêm cũng có thể gọi là khủng long sao?"
Đỗ Thương: "Trước kia thật khổ cực cho anh. Nhưng cái chuyện buổi tối không thể làm quá hai lần kia, có lần nào anh nghe không?"
Jude cười lạnh: "Lúc em ở chợ đêm nghe thấy người khác cò kè mặc cả không lẽ không cảm thấy mất hứng hả?"
Đỗ Thương xa xôi nói: "Há, nếu oán khí lớn như vậy, không bằng cắt đứt hứng thú luôn, như vậy sẽ không còn bị mất hứng nữa."
Jude trầm mặc chốc lát, cố gắng đánh trống lãng sang chuyện khác: "Auland nói nếu em có chuyện, nó liền lập một vương quốc bạo long tại thế giới này luôn." Cho dù mục đích là trả thù, Auland vẫn luôn kiên trì với giấc mộng kế thừa vương vị của nó.
Tiểu bạo long từ trong bụng của mình đẻ ra, Đỗ Thương đương nhiên biết Auland nói được là làm được.
"Nhanh về nhà thôi."
Jude đáp một tiếng ôm chặt lấy Đỗ Thương, để y nhắm mắt lại sau đó tầm sáu, bảy giây, liền xuất hiện ở một con phố gần nhà. Lúc tiến vào tòa nhà, Jude hỏi Đỗ Thương: "Trước kia mất trí em nói em sợ ta... Có thật không?"
Đỗ Thương: "Có hơi hơi."
Trái tim Jude chìm xuống: "Bởi vì mới đầu ta giam giữ em? Em liền sợ ta bảy năm?"
Đỗ Thương: "Không phải."
Jude: "Vậy thì là gì?"
Đỗ Thương đột nhiên véo cổ Jude một cái: "Em chỉ là một người bình thường, vậy mà anh còn kéo em lên giường cày cấy cả đêm, anh nói em có sợ hay không?! Người khác một tuần chỉ có hai, ba lần mà một lần thì đúng là một lần, còn anh thì hai ngày một lần, một lần liền cả đêm, cái bụng cũng sắp bị chọt tới hư thúi bảo anh dừng thì anh càng hưng phấn hì hục hơn! Vậy mà bây giờ anh còn dám hỏi tại sao em thấy sợ hả?!"
Jude đực ra nửa ngày, phẫn nộ trừng Đỗ Thương một hồi, dời tầm mắt đi suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì em cứ ở đó mà tiếp tục sợ đi."
Đỗ Thương: "..."
Vẫn là ly hôn thôi.
Loại khủng long này không có cũng được.
———————
Tác giả có lời muốn nói: vừa mới bắt đầu tui đã đắp nặn ra một khủng long công rất lãnh khốc, trời mới biết lúc viết liền không có cách nào khống chế mà trở nên trung nhị, quan trọng là còn cảm thấy rất đáng yêu. Nín cười, Jude là một tên trung nhị rất nghiêm túc.