Chương 24
Edit : Động Bàng Geii
..o0o..
Lúc bạn y gọi tới, Đỗ Thương còn đang rúc ở trong ổ chăn ngủ ngon lành. Jude lạnh lùng nhấn tắt cái điện thoại không ngừng vang lên kia, quay đầu lại tiếp tục ôm Đỗ Thương ngủ. Đỗ Thương mơ hồ hỏi: "Tiếng gì vậy?"
Jude: "Đồng hồ báo thức."
Đỗ Thương im lặng nửa ngày, đột nhiên tỉnh táo: "Đã tới giờ đi làm rồi hả?"
Jude đè y trở lại: "Không có, trời còn chưa có sáng." Rèm trong phòng đều bị kéo lại, phòng ngủ tối đen như mực, quả thật không phân biệt được trời đã sáng hay chưa. Đầu óc Đỗ Thương trống rỗng, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
"A." Y cọ cọ lồng ngực Jude, uể oải ngủ tiếp.
Bạn y gọi thêm ba bốn lần nữa, Jude trực tiếp kéo hắn vào danh sách đen luôn. Auland và Rosa mặc đồ ngủ nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt ở trước mặt không nói gì, bọn nó nhớ hôm qua Đỗ Thương còn nói muốn làm bữa sáng cho tụi nó.
Rosa: "Làm sao đây anh?"
Auland: "Về ngủ tiếp đi."
Rosa: "Ngủ tới khi nào?"
Auland trầm ngâm một hồi: "Buổi trưa."
Rosa: "Dạ."
Buổi trưa, bạn y đổi số khác gọi tới. Đỗ Thương bừng tỉnh, vừa nhận điện thoại liền bị hắn hỏi thăm tới tấp. Sửng sốt một chập y mới biết thì ra bản thân mình vô cớ bỏ việc nửa ngày, mà trong khoảng thời gian nửa ngày đó Tống Niên còn chạy tới công ty y làm loạn, Vinh Tấn cũng tới công ty. Kết quả hiện tại bạn y liền bị lầm thành người thứ ba, thiếu chút nữa còn khiến hắn tức đến nhập viện.
"Ánh mắt của tôi có thể kém như vậy sao? Tôi thà coi trọng khủng long tiền sử cũng sẽ không coi trọng tra nam!"
Đỗ Thương mặt không cảm xúc nói: "Tra nam và khủng long không thể nào so sánh được."
Bạn y: "Đỗ Thương, cậu đừng nói với tôi là cậu còn lưu luyến quá khứ nha?"
Đỗ Thương: "Cậu đã từng gặp qua Jude rồi đấy, cậu cảm thấy tôi sẽ lưu luyến quá khứ sao?"
Bạn y nghẹn lời không trả lời được: "Được rồi, hiện tại mặc kệ cậu đang làm cái gì. Nhanh tới công ty làm việc đi."
"Ừm. Xin lỗi, đã liên lụy cậu."
Bạn y đã không còn giận từ lâu, rống xong một trận cũng không còn cảm giác gì. Cơn giận của hắn chủ yếu là do đôi cẩu nam nam Tống Niên và Vinh Tấn gây ra, nếu mà phát tiết với Đỗ Thương thì cũng chẳng ra làm sao. "Bỏ đi, cũng chẳng liên quan gì tới cậu."
Đỗ Thương: "Chuyện Tống Niên và Vinh Tấn tôi sẽ đích thân giải quyết."
"Giải quyết càng sớm càng tốt, thật giống như giẫm phải cứt chó vậy. Cực kì buồn nôn."
Cái trán Đỗ Thương co giật một chút, trước đó là y chủ động giẫm đống cứt chó đó đấy. Sau khi cúp điện thoại, y vén chăn lên xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, Jude đang ở trong phòng khách dạy dỗ Auland, Rosa và tiểu bạo long.
Auland và Rosa mặt không cảm xúc, chỉ có khi nào nói chuyện liên quan đến vinh quang, vương tọa, và tài sản thì tụi nó mới có thể lộ ra ánh mắt hưng phấn, tiểu bạo long thì lại phát ra những tiếng "Ngao ngao" không có ý nghĩa. Bởi vì có nó hưởng ứng, phối hợp, động viên cho nên liền nhận lại được ánh mắt tán thưởng của Jude, đương nhiên cũng nhận lại được sự ghét bỏ từ anh cả và chị cả nhà mình.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Jude ngẩng đầu lên: "Cơm trưa ở trên bàn, đã hâm nóng lại rồi."
Đỗ Thương hơi ngạc nhiên: "Chuẩn như vậy à?"
Jude đắc ý: "So với em thì ta càng hiểu rõ thân thể của em hơn, ta biết chắc vào khoảng tầm giờ này em nhất định sẽ tỉnh dậy ."
Đỗ Thương: "... Câm miệng."
Y rửa mặt xong xuôi liền thay quần áo ăn bữa trưa, lần lượt hôn trán ba đứa nhỏ rồi chuẩn bị rời đi. Jude chặn đường y, nâng cằm lên ngạo mạn nhìn y, không có một tiếng động mà dò hỏi "Của ta đâu?"
Đỗ Thương biết nếu như y không hôn, buổi chiều cũng đừng hòng đi làm. Vì vậy liền hôn cằm Jude một cái, Jude miễn cưỡng chấp nhận: "Về sớm một chút."