Ngày hôm sau Hà Cố đưa Tố Tố tới bệnh viện.

Tinh thần Tôn Tình rất tốt, không còn mặt ủ mày chau nữa, thời điểm bọn họ bước vào, bà đang xem phim bộ.

Trong lòng Hà Cố vui vẻ:"Mẹ, trông tâm trạng mẹ tốt ha."

Tố bổ nhào vào lòng Tôn Tình làm nũng.

Tôn Tình cười vuốt tóc bé:"Khoản bồi thường dời nhà máy có tiến triển rất lớn, gần đây giá cổ phiếu còn tăng, tâm trạng đương nhiên tốt chứ con."

Trái tim Hà Cố khẽ nảy lên, anh biết phía sau những việc này là nhờ có Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn bắt đầu nhận quảng cáo từ năm một tuổi, hơn hai mươi năm qua không biết tích lũy được bao nhiêu tài sản, quỹ dưới danh nghĩa đã có hai cái, có cả đội ngũ chuyên nghiệp giúp hắn quản lý tài sản, làm các loại đầu tư, nhúng tay vào giá cổ phiếu quả thực quá mức dễ dàng. Tống Cư Hàn nói muốn cứu Cần Tình, tuy rằng không nói cho anh cụ thể làm như thế nào, nhưng anh đoán Tống Cư Hàn dự định khiến giá trị của Cần Tình tăng lên, sau đó tìm công ty đầu tư nhập cổ hoặc thu mua, đứng trước tình trạng của Cần Tình hiện tại, đây là biện pháp tốt nhất.

Đây cũng là nội dung "giao dịch" giữa bọn họ.

Hà Cố vô cùng hy vọng mẹ có thể bán hết cổ phần, nhanh chóng thoát ra, như vậy cũng không cần phải chuyển cổ phần cho anh nữa, coi như số tiền đó dùng để chuẩn bị cho Tố Tố trước lúc trưởng thành, thậm chí, không có đống cổ phần ấy bó buộc, mẹ anh chắc sẽ có thể lựa chọn ly hôn.

Đương nhiên, những việc này phải làm không để mẹ anh biết, mẹ anh vô cùng ghét Tống Cư Hàn, nếu bà biết, khẳng định bà sẽ ngăn cản anh với Tống Cư Hàn lại dây dưa với nhau.

Hà Cố chuyển dịch bàn đến:"Con mua nhiều điểm tâm từ tiệm trà lắm, mẹ con mình cùng ăn đi."

"Mẹ phải ăn kiêng." Tôn Tình chớp chớp mắt.

Hà Cố cười nói:"Ngoài mấy món Tố Tố thích, những món khác đều là đồ ăn thanh đạm."

Tôn Tình thở dài:"Mẹ chẳng muốn ăn kiêng chút nào cả."

"Vậy chỉ cho mẹ ăn 2 miếng thôi."

Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn bữa sáng, không khí ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Tố Tố đưa bài tập vẽ một tuần của mình lên như dâng bảo vật, không nhắc chữ nào đến việc Tống Cư Hàn xuất hiện, rất hiểu chuyện.

Giữa trưa, Tố Tố chơi mệt rồi, bé liền nằm ngủ trên giường.

Hai mẹ con thấp giọng trò chuyện.

"Mẹ, nhân lúc tình trạng Cần Tình gần đây chuyển biến tốt, mẹ bán cổ phần luôn đi, bán xong mẹ sẽ có càng nhiều thời gian hơn để chữa bệnh, cũng có nhiều lựa chọn hơn, hà tất phải trói buộc bản thân ở nơi khiến mẹ khó chịu mệt mỏi ấy chứ."

Tôn Tình cúi đầu nghĩ nghĩ:"Mấy ngày nay mẹ cũng nghĩ mãi vấn đề này. Nhưng mấy công ty mẹ thảo luận trước đây ra giá quá thấp, kém xa mong đợi của mẹ."

"Bên phía chú Lý có ý kiến gì?"

"Ông ấy kiên quyết phản đối mẹ bán, ông ấy nói nếu mẹ muốn bán cổ phần, vậy thì bán cho ông ấy, nhưng chắc chắn ông ấy sẽ ép giá đến mức thấp nhấp, mẹ và ông ấy mỗi người chiếm một nửa cổ phần của Cần Tình, mẹ không thể tự ý xử lý cổ phiếu mà chưa có sự đồng ý từ ông ấy, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi mẹ với ông ấy ly hôn, thông qua phán quyết tư pháp, nhất định phải phân chia tài sản, đến lúc đó mẹ có thể tự do xử lý."

Hà Cố nghiêm túc nhìn bà:"Mẹ, mẹ muốn ly hôn từ sớm rồi hả?"

Tôn Tình gật đầu thở dài:"Chỉ là không đơn giản như vậy."

"Mẹ lo lắng cho Tố Tố?"

"Tố Tố thật ra không phải vấn đề lớn nhất, mẹ từng nói chuyện với nó, sau khi nó hiểu chuyện, quan hệ mẹ với lão Lý đã xảy ra bất hòa rồi, nó biết hết, cũng chấp nhận hết. Chủ yếu là liên quan đến tài sản, phức tạp lắm con ơi."

"Mẹ, con đã khuyên mẹ nhiều lần, đừng quan trọng hóa vấn đề tiền bạc, bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của mẹ, là người nhà, nếu nhượng bộ một chút có thể giúp mẹ thoát khỏi thì cũng đáng."

Tôn Tình nhíu mày nhìn con trai:"Thật sự không đơn giản như con nghĩ đâu. Chắc chắn lão Lý không muốn ly hôn bây giờ, hai thằng con trai của ổng càng chẳng phải loại tốt đẹp gì cho cam, tóm lại, bọn họ sẽ không để mẹ mang theo một nửa tài sản rời khỏi Lý gia, nếu như bị bọn họ biết mẹ sinh bệnh, vậy càng không thể, mẹ sợ bọn họ giở trò sau lưng."

"Chúng nó dám!" Ánh mắt Hà Cố lập tức trở nên sắc bén.

Tôn Tình cười cười:" Đừng khẩn trương, mẹ con cũng là người từng trải qua mọi phong ba bão táp trong cuộc đời này rồi, nếu mẹ dễ đối phó như vậy, con nghĩ mẹ có thể có ngày hôm nay à? Con đừng lo cho mẹ, hiện tại đi bước nào hay bước nấy, nếu thật sự gặp được công ty ra giá tốt, mẹ sẽ nghĩ cách."

Hà Cố miễn cưỡng cười cười.

Trên đường đưa Tố Tố về nhà, Hà Cố nhận được điện thoại của Phùng Tranh, vừa nhấc máy, thanh âm hơi âm trầm của Phùng Tranh đã vang lên:"Tống Cư Hàn rời khỏi nhà anh rồi chứ hả?"

Hà Cố giật mình:"Sao cậu biết?"

"Khoảng thời gian trước tôi nghe nói có người đào bới tin tức nội bộ của công nghiệp Cần Tình, tôi liền tìm hiểu xem sau lưng là ai, sau đó, hôm kia tôi nhìn thấy xe của hắn đậu dưới lầu nhà anh." Phùng Tranh trầm giọng nói, "Hắn lấy công ty mẹ anh uy hiếp anh, tôi đoán đúng không?"

Hà Cố trầm mặc một chút:"Cậu quả là hiểu hắn."

"Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng trước năm 14 tuổi chúng tôi đều là bạn tốt, đúng là tôi hiểu hắn." Phùng Trang dừng một chút, "Hơn nữa, tôi cũng có chút hiểu anh."

Hà Cố liếc nhìn Tố Tố ngồi trên ghế phụ, Tố Tố cũng đang hiếu kỳ nhìn anh, anh nói:"Hiện tại tôi không tiện trò chuyện, nếu không có chuyện gì quan trọng..."

"Hà Cố." Phùng Tranh tăng thêm ngữ khí, "Công ty mẹ anh gặp phải khó khăn, Tống Cư Hàn uy hiếp anh, tại sao anh không thể chia sẻ với tôi? Tôi nói rồi, thứ Tống Cư Hàn có thể cho anh tôi đều có thể, tôi cũng có thể giúp anh, hơn nữa tôi không cần bất cứ báo đáp nào cả."

Hà Cố trầm mặc chốc lát:"Tôi không dự định tìm bất cứ ai giúp đỡ chuyện gia đình mình cả."

"Vậy anh cứ để mặc Tống Cư Hàn lấy điểm yếu uy hiếp anh?! Nếu không phải tôi phát hiện, gọi Vanessa trở về, anh còn muốn bị hắn ức hiếp tới khi nào?!"

" Phùng Tranh, cảm ơn cậu giải vây cho tôi, nhưng cậu...cậu không thể giúp tôi cả đời này."

"Tôi có thể." Giọng điệu Phùng Tranh có chút kích động, "Chỉ cần anh bằng lòng, tôi có thể."

Hà Cố chẳng biết nên đáp sao, chỉ đành bảo:"Lần sau trò chuyện tiếp, tạm biệt."

Cúp điện thoại, ánh mắt sang trong của Tố Tố vẫn đang nhìn anh:"Anh à, ai vậy? Hai người đang nói gì thế?"

Hà Cố vỗ vỗ đỉnh đầu bé:"Không có gì."

Tố Tố đảo đôi mắt, đột nhiên thốt ra lời khiến người ta kinh ngạc:"Anh à, có phải rất nhiều anh trai theo đuổi anh không?"

Bàn tay nắm vô lăng của Hà Cố hơi run, anh trừng mắt, "Nói linh tinh gì thế, ai dạy em."

"Cái này mà còn cần phải dạy á?" Tố Tố cười bảo, "Không hổ là anh trai Tố Tố này, quyến rũ ghê nhờ."

"Đừng nói vớ vẩn, em thì biết gì." Hà Cố có chút xấu hổ.

"Em hiểu nhiều thứ hơn anh nghĩ đó." Tố Tố làm mặt quỷ với anh.

Hà Cố cảm thấy bất lực với bé. Anh ngẫm nghĩ, sau khi Tống Cư Hàn rời khỏi, vận đào hoa của mình đúng là càng ngày càng tốt, chẳng lẽ...thật ra kiểu như anh vẫn rất hút trai à? Chỉ là tại Tống Cư Hàn nên lỡ dở?

Đúng là bất ngờ quá đi mà.

Lần này Tống Cư Hàn bị Vanessa gọi trở về, hẳn là khoảng thời gian sau sẽ không tới nữa đi. Trước nay Tống Cư Hàn luôn thích đối nghịch với Tống Hà, nhưng lại khá nghe lời Vanessa, Vanessa là người duy nhất có thể ngăn cản hắn.

Về đến nhà, Tố Tố liền đi xem hoạt hình, Hà Cố trở lại phòng thay quần áo, chân đột nhiên đạp phải cái gì. Anh cúi đầu nhìn, là hộp bao cao su rơi xuống đất sau trận hỗn loạn ngày hôm qua.

Anh ngập ngừng, cúi xuống nhặt lên, trong đầu hiện lên biểu tình như hiến tế của Tống Cư Hàn cùng vẻ quẫn bách, lo lắng và dứt khoát trong mắt hắn.

Dù anh cự tuyệt rồi, dù trông Tống Cư Hàn vô cùng xấu hổ ảo não, dù cả sự việc đều đáng cười như vậy, nhưng anh lại chẳng cảm thấy buồn cười, bởi vì dường như Tống Cư Hàn hạ quyết tâm rất lớn.

Vào ngày thứ năm sau khi Tống Cư Hàn rời khỏi, Hà Cố nhận được điện thoại của Vanessa hẹn anh gặp mặt trò chuyện

Anh biết điều này sớm muộn sẽ đến, cũng chẳng muốn từ chối, vậy nên liền đồng ý.

Vanessa nói lịch trình của bà khá dày, hy vọng anh có thể đến studio chụp quảng cáo, buổi trưa bà có hai tiếng nghỉ ngơi.

Hà Cố đưa cơm cho Tôn Tình xong liền đến trường quay Đại Thánh.

Đây là lần thứ hai anh tới nơi này, lần đầu tiên là trả điện thoại cho Tống Cư Hàn, anh lưu lại hồi ức chẳng mấy tốt đẹp tại đây, nghĩ đến thời điểm này năm trước, anh còn đang đấu tranh trong mối tình cảm vô vọng thì cảm khái không thôi.

Nhưng mà một năm đã trôi qua, anh rõ ràng đã làm được mục tiêu nhiều năm của mình--buông bỏ được Tống Cư Hàn, nhưng tại sao tình trạng lại chẳng tốt lên chút nào, ngược lại còn càng lún càng sâu vào vũng bùn?

Hà Cố đến phòng nghỉ ngơi của Vanessa qua chỉ dẫn của nhân viên công tác.

Đẩy cửa ra, Vanessa đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, nghe thấy động tĩnh, bà lập tức mở mắt:"Hà Cố."

Bà đứng dậy, bà mặc chiếc váy lễ phục dài trễ ngực màu vàng, làm nổi bật lên hoàn toàn cơ thể hoàn mỹ cùng khí chất ưu nhã.

Hà Cố hướng bà gật gật đầu:"Vanessa, lâu rồi không gặp."

Vanessa nói:"Mau ngồi đi, xin lỗi vì để cháu phải đi xa thế này, mấy ngày nay cô thật sự bận lắm, nhưng cô lại rất muốn gặp cháu sớm một chút."

"Không có gì, hiện tại cháu..." Hà Cố muốn nói không đi làm, sau đó ngẫm nghĩ bản thân mất việc đều "nhờ" vào con trai của bà cả, anh kịp thời ngừng lại, "Không bận."

Vanessa ngồi đối diện anh, lông mày hơi nhíu:"Hà Cố, cô nhất định phải nói lời xin lỗi cháu, xin lỗi, cô không dạy bảo con trai mình thật tốt."

Hà Cố Cảm thấy có chút xấu hổ, anh càng quen hơn nếu Vanessa đối xử với anh như những người bạn, dù sao thì trông bà trẻ trung như thế, chẳng hợp để thảo luận vấn đề này chút nào. Anh nhất thời cũng không biết nên đáp ra sao.

Vanessa buồn bã nói:"Từ nhỏ tới lớn, cô không dành được nhiều thời gian để ở bên Cư Hàn, cô có rất nhiều kỳ vọng vào nó, nhưng muốn đạt được những kỳ vọng ấy, cô phải dạy dỗ chỉ bảo nó mới đúng, là cô quá thất trách, khi cô phát hiện nó trở nên kiêu căng như vậy, thì đã chẳng còn kịp nữa."

Hà Cố trầm ngâm một lát:"Vanessa, cậu ấy là người trưởng thành, chuyện cậu ấy làm, cô không cần phải xin lỗi."

"Cô là mẹ nó, còn là vợ Tống Hà, cô có trách nhiệm." Vanessa trầm giọng nói, "Bố con họ làm cháu tổn thương, khiến cô vô cùng vô cùng...hổ thẹn. Sau khi cô biết những chuyện ấy, cô rất muốn đến tìm cháu, nhưng cô lại cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào gặp cháu, cô sợ cháu cũng không muốn nhìn thấy cô. Cô chỉ quan tâm sự nghiệp của chính bản thân mình mà tạo nên quá nhiều sai lầm."

Hà Cố nhìn vào mắt bà, biết sự áy náy cùng buồn bã ấy không phải giả bộ. Anh cảm thấy Vanessa còn dễ hiểu hơn Tống Cư Hàn, bà là người khá đơn thuần, thậm chí còn có một vài suy nghĩ ngây thơ đối với người và xã hội của người ngoại quốc, bà thích từ thiện và giáo dục, thích làm người phụ nữ độc lập, tin tưởng vào tình yêu cùng công bằng, bà cảm thấy tự hào vì phẩm chất của mình, nhưng lại bất lực phát hiện chồng bà là đồ đểu, con trai khiến bà thất vọng.

Hà Cố nhớ Tống Cư Hàn từng nói, Vanessa luôn ở nước ngoài là bởi vì bà không thể chịu được việc phải ở chung với Tống Hà quá lâu, về phần tại sao bọn họ không li hôn, có lẽ bà thật sự yêu Tống Hà, có lẽ là bởi vì tài sản, có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân khác, tóm lại Hà Cố nhìn thấy vẻ bất lực và đau thương sâu sắc trên người phụ nữa tưởng chừng như có tất cả này.

Nhưng như lời bà nói, bà là vợ Tống Hà, mẹ Tống Cư Hàn, Hà Cố tôn trọng bà, nhưng về mặt tình cảm, thì anh chẳng cách nào thông cảm cho bà được.

Vanessa vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Hà Cố:" Lần này trở về, cô không định đi nữa, cô không thể tiếp tục trốn tránh. Cư Hàn từng hứa với cô nó sẽ không miễn cưỡng cháu, nhưng nó thất hứa, vậy nên cô phải ở lại trông chừng nó, đến khi cháu được sống một cuộc sống tự do, hoặc là tha thứ cho nó."

Hà Cố giật mình sửng sốt giây lát, anh bất giác chà chà tay, nhẹ giọng nói:"Vanessa, cảm ơn cô." Anh không ngờ Vanessa sẽ làm tới mức này.

Vanessa nhìn anh thật sâu:"Kỳ thực cô làm vậy cũng là vì Cư Hàn, tình trạng nó hiện tại quá bất ổn, chẳng quan tâm công việc, thậm chí chẳng quan tâm đến cuộc sống. Nó trót yêu cháu mất rồi, vậy nên nó phải trả giá cho tất cả những chuyện nó làm trong quá khứ."

Hà Cố cúi đầu, không nói gì, Anh không cảm thấy Tống Cư Hàn hiểu thế nào là "yêu", cùng lắm chỉ là chấp niệm không thể chịu nổi việc bị cự tuyệt.

"Tình cảm thật sự là thứ khiến người ta thấy bất lực nhất trên thế giới, trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản cũng chẳng ngăn cản được, nhìn nó đau khổ cô buồn lắm, nhưng cô cho rằng đây là bài học nó phải nhận, chỉ có như vậy, nó mới có thể học được làm thế nào để yêu chính xác một người."

"Cậu ấy học không nổi đâu." Hà Cố nhỏ giọng nói.

Vanessa giật mình:"Cháu nói gì?"

Hà Cố ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh như nước, làm cho người ta làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong đó:"Cậu ấy sẽ không học được, vĩnh viễn sẽ không."

Trong mắt Vanessa toát ra tia khổ sở:"Cháu có thể khiến nó học được, chỉ là..."

"Chỉ là cháu đã không muốn dạy cho cậu ấy nữa..."

Vanessa nhắm đôi mắt đẹp lại, sau đó chậm rãi mở ra, bà nhìn Hà Cố, dịu dàng nói:"Nếu nó học được rồi, nhưng lại để người khác hưởng thụ thành quả đó, cháu cam tâm sao?"

Hà Cố cảm giác trái tim bị đấm mạnh một quyền, hồi lâu sau vẫn chẳng nói nên lời nào.

Vanessa vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay Hà Cố:"Cô sẽ không để nó tổn thương cháu thêm nữa, hiện tại cháu có thể tự do quyết định đi đâu, sống với ai. Nhưng cô vẫn muốn lấy thân phận của một người mẹ khẩn cầu cháu, cháu hãy nhìn những biến đổi của nó, nhìn nó đang thay đổi từng chút một vì cháu, sau đó hãy suy nghĩ có muốn hưởng thụ thành quả ấy hay không, bây giờ quyền chủ động nằm trong tay cháu."

Hà Cố thở dài:"Vanessa, cháu đã quá mệt mỏi rồi, cháu không còn dũng khí để dây dưa với cậu ấy thêm vài năm để xem rốt cuộc có phải cậu ấy thật sự thay đổi trở nên tốt đẹp hay không, bảy năm qua như sắp lấy mất mạng sống của cháu, cháu không nghĩ, cũng không muốn mạo hiểm ở bên cậu ấy nữa." Dù sao thì anh thua thêm một lần nữa thì quả đúng là vạn kiếp bất phục.

Vanessa gật gật đầu, trong mắt tràn đầy thương cảm:"Cô hiểu, cô tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của cháu, cô sẽ ngăn cản nó đến làm phiền cháu."

Hà Cố cảm thấy lồng ngực nặng nề không thôi:"Được."

"Cô chuẩn bị cho mẹ cháu ít thuốc bổ." Vanessa quay mặt, che giấu vành mắt phiếm hồng của mình, bà lấy hộp quà đặt trên bàn, "bà ấy có đứa con trai tốt như cháu, nhất định sẽ rất nhanh hồi phục."

Hà Cố miễn cưỡng cười cười:"Cảm ơn cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play