Thành viên đội sáng tác của Tống Cư Hàn cùng dính líu đến vụ việc hút ma túy, trở thành vở kịch lớn đầu năm nay, cả kỳ nghỉ tết, dân mạng hiếm được dịp nhàn hạ càng sôi nổi hơn, chiến hỏa từ hai người Tống Cư Hàn và Hàn Sinh lan rộng đến truyền thông Tống thị, ngay cả những tài liệu đen thật thật giả giả năm xưa đều bị đào lên.
Cuối cùng, chiến hỏa bị cố ý dẫn đến cái tên "Hà Cố", một lượng fan đông đảo bị kích động mà phẫn nộ phát động phong trào truy tìm người thật, cũng chỉ là mất thời gian một đêm ngủ, ảnh chụp, công việc, nơi ở, phương thức liên hệ, lý lịch...của Hà Cố đều bị phơi bày trước công chúng. Bọn họ tin chắc Tống Cư Hàn bị người tên "Hà Cố" liên lụy, bất luận là sự kiện đánh nhau trong khách sạn, hay là việc lần này, fans đều cần có một nơi để phát tiết.
Hà Cố thật không ngờ, rời khỏi phòng tạm giam, nguy cơ cũng không qua đi, khi anh nhìn thấy trên mạng khắp nơi đều là ảnh của anh, điện thoại bị gọi nhiều đến mức không dám mở, email đầy thư, anh cảm thấy một sự sợ hãi và hổ thẹn như bị vạch trần ngay trên phố.
Bên phía Tôn Tình trời vừa sáng liền dùng mọi biện pháp, báo cảnh sát mạng, cầm chứng minh của cảnh sát mạng để xóa tin tức về Hà Cố ở các trang web và những trang tìm kiếm lớn, nhưng internet rộng lớn, sao có thể xóa sạch, càng xóa, fans càng phẫn nộ.
Tôn Tình tức giận đến mức đập bàn:"Những người này là hạng người gì thế! Tùy tiện công bố chuyện riêng tư của người khác, bọn họ dựa vào cái gì! Sao có thể làm loại chuyện này!"
Hà Cố cúi đầu, không nói một lời. Tuy rằng anh không hiểu lắm về internet, nhưng anh cảm thấy dư luận đột nhiên chĩa mũi dùi về phía anh, hướng phát triển này thật sự rất bất thường, Tống Cư Hàn từ tiêu điểm chỉ trỏ của hàng nghìn người lúc đầu, đến hiện tại ngược lại thu được không ít sự đồng tình, đây căn bản giống như có người thao túng.
Tôn Tình cũng nghĩ tới điểm này, nhíu chặt mày:"Con nói xem, đây liệu có phải là bố Tống Cư Hàn làm không? Chuyển hỏa lực để cứu con mình?"
Hà Cố lắc đầu:"Con không biết." Nhưng Tống Hà quả thật là người có thể làm ra loại chuyện này.
Tống Cư Hàn được thả cũng vài ngày rồi, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, lại bặt vô âm tín, nếu đây thật sự là Tống Hà làm, e rằng hắn cũng...ngầm chấp nhận đi.
Tôn Tình tức giận đi đi lại lại trong phòng khách:"Vốn dĩ bên Nam Sang chờ sự tình lắng lại, con liền có thể trở về đi làm, nhưng thành ra thế này, con phải trở về thế nào đây!"
Hà Cố mờ mịt nhìn tay chính mình, chỉ chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Anh hiện tại mỗi ngày tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tính, quả thực giống như một phế nhân, giống như không có công việc, không có Tống Cư Hàn, anh đột nhiên không biết nên sống thế nào.
Tôn Tình đột nhiên giữ chặt tay anh:"Con trai, con đến Thượng Hải cùng mẹ đi, chỗ ấy gì cũng có, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Hà Cố ngẩng đầu, bình tĩnh nói:" Mẹ, con không muốn rời khỏi nơi đây." Rời khỏi một công ty quen thuộc với anh mà nói đã rất khó khăn, rời khỏi thành phố nơi anh sinh ra và lớn lên, đối với anh mà nói quả thực là thử thách cực lớn, đi du lịch ngắn ngày, công tác thì không sao, nhưng hoàn toàn chuyển đi, tự đáy lòng anh sinh ra kháng cự.
"Nơi này cũng không có gì đáng lưu luyến mà."
"Mẹ, con sống ở đây suốt 28 năm chưa từng rời khỏi, thích ứng hoàn cảnh mới với con mà nói rất khó, con chính là tính cách như vậy, mẹ hẳn là đã biết."
"Kỳ thật không khó như con nghĩ đâu, mẹ ở đó, em gái con cũng ở đó, chỉ cần mẹ ở công ty, ai cũng không dám làm gì con, con đi với mẹ đi."
Hà Cố lắc đầu:" Mẹ, con thật sự làm không được." Anh ngẫm nghĩ, hạ quyết tâm, "Chuyện Tố Tố...Nếu đến lúc đó mẹ thật sự không có cách nào tốt hơn, con đồng ý giúp mẹ, nhưng con không muốn tới một thành phố xa lạ, cũng không muốn đối mặt với người hạ họ Lý."
Tôn Tình thấy thực sự không được, thất vọng thở dài:" Được rồi, mẹ biết con mắc chứng sợ hãi xã giao nhẹ, nói gì cũng đều tại mẹ cả."
"Không có gì, sau khi đi làm đã tốt hơn nhiều rồi." Ít nhất hiện tại anh chủ động kết bạn với người khác, đi tỉnh khác công tác một mình đều không có vấn đề.
"Nhưng hiện tại trên mạng đang rầm rộ vụ này, trước nay mẹ cũng chưa từng gặp phải loại chuyện thế này, hiện tại mẹ thật sự có chút không biết nên làm thế nào." Khuôn mặt Tôn Tình đầy vẻ u sầu, người ở tuổi này như bà, ngay cả smartphone cũng không rõ, nào biết internet là một lực lượng đáng sợ ra sao.
"Sẽ qua cả thôi, nếu không tiếp tục làm ở Nam Sang được nữa, con vẫn có thể tới công ty bạn, đợi tin tức này hạ nhiệt là được." Hà Cố an ủi Tôn Tình, cũng là an ủi bản thân. Mặc dù biết như vậy, nhưng là người có liên quan đến sự kiện, không ai có thể cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi khi bị dòm ngó, bị chửi rủa, bị vô số thanh kiếm vô hình đâm hơn anh.
Anh rõ ràng không có làm sai cái gì, lại trở thành tên khốn nạn nhất, vô sỉ nhất trong miệng hàng vạn ngươi, mà anh có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Đây quả thực là một cơn ác mộng.
Sự tình cũng không có tốt lên, ngày thứ hai, trên mạng moi ra tên khách sạn anh ở, vô số fan, ký giả và người xem náo nhiệt vây quanh khách sạn đến nỗi một con ruồi không bay lọt, khách sạn báo cảnh sát, cảnh sát cùng bảo vệ ở bên ngoài cổng giăng một đai cách ly dài, bày thế trận sẵn sàng chiến đấu.
Hà Cố từ cửa sổ nhìn xuống dòng người di chuyển, đột nhiên bật cười, anh không hiểu, những người này tại sao có thể kích động vì một người hoàn toàn không quen biết? Không có chuyện gì khác để làm sao? Đối với một người không liên quan, anh ngay cả một câu cũng lười chẳng buồn nói.
Tôn Tình muốn đổi khách sạn cho anh, nhưng tất cả các cổng của khách sạn đều bị đoàn người bao vây, căn bản không có chỗ nào để rời đi cả, hơn nữa cho dù đổi khách sạn, e rằng rất nhanh sẽ bị tìm thấy, Hà Cố lười chuyển động.
Kệ đi, sự tình hẳn là không thể nguy hơn nữa, cho tới bây giờ, anh vẫn còn chịu được.
Điện thoại Tôn Tình cho anh đột nhiên vang lên, số này anh chỉ cho mỗi Cố Thanh Bùi, Trang Tiệp Dư và Trần San, anh cầm điện thoại lên xem, là Trang Tiệp Dư gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối, Trang Tiệp Dư liền hét:"Hà Cố, anh mau xem TV, kênh giải trí, Tống Cư Hàn mở cuộc họp báo!"
Hà Cố sững sờ, yên lặng nhiều ngày như vậy, Tống Cư Hàn rốt cục lên tiếng rồi.
Trang Tiệp Dư thở dài:"Tôi vốn cảm thấy anh không biết là tốt nhất, nhưng anh lại không thể không biết, vậy dứt khoát để anh sớm biết luôn cho rồi."
" Không có việc gì, cậu nói đúng." Hà Cố mở TV, bấm đến kênh giải trí, Tống Cư Hàn và Tống Hà, Vanessa xuất hiện trong ống kính dưới sự bảo vệ của một đám bảo tiêu, máy ảnh của ký giả dưới đài lập nhấp nháy ánh sáng.
Hình tượng Tống Hà mang đến cho người ta vẫn luôn ổn trọng nghiêm túc, lúc này mặt không biểu tình, càng có vẻ khí thế bức nhân, ông nhìn quanh một lượt, đám ký giải liền yên lặng vài phần, Vanessa mặc bộ váy kín đáo, khuôn mặt trước giờ luôn tươi cười tràn đầy nhiệt tình, lúc này cũng rất nặng nề, nhưng người phụ nữ gần 50 tuổi này, vẫn như cũ đẹp đến mức lóa mắt.
Mà Tống Cư Hàn, mặc một thân tây trang màu đen không có bất kỳ phụ kiện nào, mái tóc quăn thường ngày hỗn độn được cố định cẩn thận sau đầu, đối diện với vô số ánh mắt nghi ngờ, hắn nhìn có vẻ tinh thần không sa sút, cũng không khiếp nhược, thong dong đi tới trước micro, chậm rãi điều chỉnh độ cao.
Môi Hà Cố khẽ run, bàn tay cầm điều khiển đột nhiên nắm chặt, anh rất hiếu kỳ, Tống Cư Hàn sẽ nói gì, đối với tất cả chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này.
" Hôm nay." Tống Cư Hàn mở miệng, thanh âm vẫn từ tính mê người như vậy, "Vốn dĩ tôi nên đến mọt mình, nhưng bố mẹ kiên quyết đưa tôi đi, phận làm con, để bố mẹ thất vọng, họ là người đầu tiên tôi muốn xin lỗi." Tống Cư Hàn cúi người xin lỗi Tống Hà và Vanessa.
Biểu tình Tống Hà giật giật, nhưng không nói gì, Vanessa buồn bã nhìn Tống Cư Hàn, hốc mắt đỏ lên.
Hiện trường bắt đầu xôn xao.
"Thân làm ca sĩ, tôi khiến các fan thích tôi, lấy tôi làm gương thất vọng, họ là đối tượng thứ hai tôi muốn xin lỗi." Tống Cư Hàn cúi người lần nữa.
Thanh âm chụp ảnh liên tiếp vang lên.
"Thân là nhân vật của công chúng, tôi đã tạo nên hình tượng xấu cho cả xã hội, nhất là thanh thiếu niên, tôi xin lỗi."
"Tôi không quản lý tốt đồng nghiệp, bạn bè, khi phát hiện bọn họ làm sai, vì ngại mặt mũi mà không kịp thời ngăn chặn, phạm một lỗi lầm lớn nhất trong đời, tôi không có gì biện minh cho mình, tôi nguyện ý tiếp nhận tất cả hình phạt cùng giám sát..."
Một đoạn xin lỗi dài, mỗi câu nói của Tống Cư Hàn đều thật chân thành mà thản nhiên, hiệu quả hiển nhiên rất tốt.
Hà Cố có chút buồn cười, trước đây chỉ quan tâm bài hát của Tống Cư Hàn, không biết kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng rất tốt, không biết Tống Hà và Vanessa dùng cách gì ép hắn mở cuộc họp báo xin lỗi, nếu không với tính cách của hắn, nhiều nhất cũng chỉ để công ty lên tiếng thanh minh, chứ hắn làm sao chịu xuất đầu lộ diện.
"Còn về một số lời đồn vô căn cứ trên mạng, hy vọng mọi người hãy thật lý trí, đừng để bị kẻ xấu thao túng." Tống Cư Hàn nghiêm túc nói:"Giữa tôi và chủ nhà liên quan đến chuyện này chỉ là quan hệ bạn bè lâu năm, thật sự mong mọi người đừng làm phiền cuộc sống bình thường của người ta."
Hà Cố giật mình, phục hồi lại tinh thần.
Quan hệ bạn bè quen biết nhiều năm... Đúng vậy, nếu là như thế thì tốt biết bao.
Sau khi Tống Cư Hàn nói xong, không tiếp nhận câu hỏi của bất kỳ ký giả nào, quay người bước đi.
Cả cuộc họp báo không quá ba phút, nhưng đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Hà Cố nhìn MC lặp lại từng lời Tống Cư Hàn vừa nói khi nãy, đồng thời phân tích thêm, tâm tình rất phức tạp.
Ngay sau khi buổi họp báo kết thúc chưa đến vài phút, trên diễn đàn xuất hiện một bài post, bại lộ "Hà Cố" lấy danh nghĩa bạn bè quấn lấy Tống Cư Hàn nhiều năm, lần trước ở khách sạn, sau khi phát sinh tranh chấp vì sự quấy rối của "Hà Cố", "Hà Cố" vì cầu xin làm hòa, nên gọi bạn bè Tống Cư Hàn đến nhà tụ tập, trùng hợp bị vợ Hàn Sinh ủ mưu đã lâu theo dõi, mới dẫn đến sự việc lần này.
Nội dung bài post lại được share điên cuồng.
Hà Cố thế nào cũng không ngờ đến, cuối cùng, tất cả mũi dùi hầu như đều chĩa vào anh.
Anh ngồi yên trên sô pha, nhìn gương mặt Tống Cư Hàn không ngừng chiếu lên trên TV, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Không biết mấy giờ ăn cơm, cũng không biết mấy giờ đi ngủ, khi Hà Cố bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh hoảng hốt không phân rõ bản thân đang ở đâu.
Anh lắc mạnh đầu, lảo đảo xuống giường, đi đến phòng khách, anh không xem đồng hồ, đương nhiên cũng không ý thức được nửa đêm ba bốn giờ có người gõ cửa quỷ dị cỡ nào, mơ mơ hồ hồ mở cửa.
Người đứng ngoài mặc chiếc áo lông màu đen, đeo thêm khẩu trang cùng mũ, tuy rằng che kín mặt, chỉ hở một khe nhỏ, nhưng nhìn đôi mắt đó, Hà Cố liếc mắt một cái liền nhận ra ngay. Trái tim anh co rút đau đớn, gần như là phản xạ có điều kiện định đóng cửa.
Tống Cư Hàn chặn lại, lách mình xông vào.
Cửa lớn rầm một tiếng đóng lại, Hà Cố lùi hai bước, nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn, lồng ngực kịch liệt phập phồng.