Lang Cảnh mặt không đổi sắc từ chối: "Mười tháng? Cậu bị tâm thần hả?"

"Cái kia... Cái kia tám tháng là tốt rồi..."

"Không có khả năng."

Mễ Nam trong lòng sợ hãi, ở trong phòng đi lại vòng vòng —— dù cậu có thông minh bình tĩnh gặp phải việc này cũng không khỏi ngốc đi. Chẳng phải đã nói Tưởng Hướng Nghi không cẩn thận liền sẽ tuyệt hậu sao? Giờ một phát trúng đạn là chuyện gì thế này?

Cậu mới chỉ mười tám tuổi thôi, chưa muốn sinh con đâu.

Hơn nữa người Tưởng Hướng Nghi thích của chả phải cậu...

Mễ Nam cầm trên tay que thử thai với kết quả xác thực là có thai ném xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên buồn bực, ngồi lên giường bắt đầu nổi nóng.

Cậu và Lang Cảnh, hai người cùng một chỗ hô tên Tưởng Hướng Nghi để điều tra, là đồng học của Tưởng Hướng Nghi, một Omega xinh đẹp ôn nhuận. Sinh nhật cậu ngày đó, Tưởng Hướng Nghi bị ép động dục thành cái bộ dạng kia, hơn phân nửa là do Omega đó gây ra.

Thân thể Mễ Nam không thích hợp để phá thai, cha mẹ và Tưởng gia cũng nhất định không để cho cậu phá thai, muốn tìm biện pháp thì chỉ có thể lén đi ra ngoài. Hơn nữa, tên Tưởng Hướng Nghi kia chửi cậu tiếp cận hắn có dụng ý xấu xa, đứa bé này được sinh ra, không biết Tưởng Hướng Nghi sẽ nổi giận đến mức nào...

Cậu cắn cắn ngón tay suy nghĩ, hạ quyết tâm, vẫn là chạy trước tìm cách giải quyết đã.

Hai ngày sau, cậu và Lang Cảnh tạm biệt cha mẹ, tiến vào nhà ga.

Du lịch mười tháng tám tháng đương nhiên đều không thể, nhưng giúp cậu yểm hộ một tháng thì Lang Cảnh vẫn có thể đấy. Mễ Nam cùng gã đến nơi đã dự định, thay đổi giấy chứng nhận giả, lại đổi xe, đi một chuyến khác.

Bọn họ dùng thân phận giả thuê một chỗ ở tốt. Mễ Nam đi hết một ngày đường, vừa bước vào gian phòng lập tức cảm thấy buồn ngủ, còn phát sốt nhẹ. Thân là bằng hữu, Lang Cảnh đã thành thói quen, gã một bên chiếu cố cậu, một bên đọc sách.

Ngày hôm sau, Mễ Nam tỉnh lại thì trong phòng tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị rất tốt, máy giám sát và trang bị canh gác cũng có.

Hai người cứ như vậy ở chỗ này thanh thản, ổn định sinh sống. Lang Cảnh mải mê nghịch máy tính, Mễ Nam làm một ít đồ cơ giới nhỏ tinh xảo, thỉnh thoảng cùng nhau đánh hạ trò chơi, oẳn tù tì quyết định xem ai sẽ đi mua cơm hộp, hoặc là tìm một điểm P cùng nhau chụp một tấm hình gửi qua cho cha mẹ để dễ dàng giấu diếm.

Mễ Nam bình thường yếu đuối mỏng manh, ai ngờ đã mang thai ngược lại thể chất còn khá lên một chút, ngoài trừ khẩu vị càng kén chọn, thì bên ngoài cũng không biểu hiện khuyết điểm lớn gì. Nhưng trong một tháng nay, hai người họ lặng lẽ đi bệnh viện mấy lần, đều nhận được câu trả lời thuyết phục giống hệt nhau là không thể nạo thai được.

Mỗi lần nghe đáp án quen thuộc ấy, Mễ Nam sẽ trở về phòng thuê. Ở trong đấy bật máy tính lên, mở ra camera giám sát ở cửa sổ phòng mình.

Tưởng Hướng Nghi đã trở về, tần suất hắn hướng phòng cậu nhìn ngó không ngờ dĩ vãng lại cao như vậy. Hắn ngẫu nhiên một lần đối với cái cửa sổ ngẩn người bị Mễ Nam phát hiện, Mễ Nam ý xấu nảy ra, điều khiển mini camera của mình tiến vào phòng Tướng Hướng Nghi viễn chinh. Camera con ruồi bọ nhỏ đậu ở trên tủ quần áo, đối diện giường hắn, quan sát toàn bộ căn phòng. Về sau, Mễ Nam cất camera đi, còn đặc biệt chụp lại ảnh Tưởng Hướng Nghi khoả thân, nghĩ thầm về sau có thể dùng nó uy hiếp hắn.

Một tháng kỳ hạn đã đến, Lang Cảnh có việc phải tạm rời đi vài ngày, về sau sẽ lại đến giúp cậu. Mễ Nam kiểm tra ba lần các loại dược cùng đồ bổ của mình, nơi gần nhất có bệnh viện, điện thoại, mới yên tâm để gã đi.

Không ngờ Lang Cảnh mới đi chưa nổi một ngày, đã có người đến ấn chuông cửa.

Mễ Nam cảnh giác đi thăm dò giám sát, phát hiện người ngoài cửa chính là Tưởng Hướng Nghi, cậu thoáng cái ngây người, tay loạn như cào cào tại nút mở cửa du dời cả buổi. Cuối cùng đè xuống thanh âm biến khí: "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"

Tưởng Hướng Nghi ôm ngực đứng đấy, sâu sắc tỉnh táo: " Tôi tìm được em rồi."

Không nghĩ tới vậy mà không giấu được hắn, Mễ Nam có chút uể oải, theo dõi mặt Tưởng Hướng Nghi một hồi, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì. Cậu có chút giận dỗi, hừ một tiếng, cầm máy biến âm hung ác nói: "Cút đi, em trai anh đang nằm trong tay tôi!"

Tưởng Hướng Nghi: "Cậu không phải em trai nhà tôi sao?"

Mễ Nam: "Đúng đúng đúng, tôi và anh cái gì cũng không phải, tôi cũng chẳng phải em trai của anh, một chút quan hệ cũng không tồn tại, còn một mực có dụng ý xấu xa tiếp cận anh. Anh vẫn là nhanh lên cút đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play