Sáng sớm thứ bảy, Ngải Tùng gọi điện thoại xác nhận lại xem tôi có tham gia buổi liên hoan của Sở nghiên cứu hay không.
Dù sao cũng phải move on thôi. Mặc dù Ngải Tùng là người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng lấy anh ta ra tập dợt cũng không sao.
Tôi liền đồng ý ngay lập tức: “Đi chứ! Sao lại không đi! Anh có yêu cầu tôi phải ăn mặc theo kiểu nào không? Anh thích kiểu thục nữ, ngây thơ,
thành thục, hay ăn chơi?”
“…Biết nhiều kiểu dữ vậy à?”
“Đương nhiên rồi. Tôi phải phối hợp với anh mà!”
“Vậy… kiểu thục nữ đi. Để đối phó với người trung niên, phải truyền thống một chút.”
“Muốn phong cách nào? Tiểu thư khuê các hay cô gái dễ thương? Hiện đại hay là cổ điển?”
“Tiểu thư khuê các, cổ điển.”
“Quyết định rất nhanh, rất có cá tính.”
“Mấy giờ?”
“7 giờ tối, được không?”
“Tôi sẽ tới đúng giờ.”
“Cô đến đó bằng gì? Tôi có thể trả tiền taxi.”
“Tôi tự lái xe.”
“Cô có xe à?”
“Đúng vậy.”
Dựa vào kinh nghiệm, tôi không dùng quần áo, túi xách, giày, đồng hồ mà
Lịch Xuyên mua cho tôi để tránh đánh động không cần thiết tới mấy cô
nàng thời thượng. Tôi mặc một chiếc áo len gam màu pastel, váy chữ A
nghiêm trang, cột tóc đuôi ngựa, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc màu
huyết gà.
Ngải Tùng đứng đợi tôi trước cửa Sở nghiên cứu, thấy tôi đi giày cao gót 8 phân, nghiêng ngã đi về phía anh ta, mặt đầy sợ hãi.
Anh ta đánh giá tôi từ đầu tới chân, đột nhiên lại còn đỏ mặt.
Tôi hỏi: “Tiệc tổ chức ở đâu?”
“Phòng khiêu vũ tầng 2 của Sở.”
“Gì? Sở nghiên cứu của anh có phòng khiêu vũ?”
“Chúng tôi cũng là người, cũng cần giải trí mà, đúng không? Vẻ mặt anh ta trở
lại bình thường. Anh ta nói tiếp: “Cô có muốn vào văn phòng tôi nghỉ một chút không? Vào đó cởi áo khoác ra luôn?”
“Anh có văn phòng riêng? Không phải anh đang học Tiến sĩ à?”
“Tôi là nghiên cứu sinh, hướng dẫn sinh viên.”
“Như vậy, anh là nhà khoa học?”
“Làm khoa học thôi, chưa phải là nhà gì hết.”
Anh ta rất khiêm tốn, dẫn tôi tới văn phòng của mình, tôi cởi áo khoác, đi
theo anh ta lên tầng 2. Trên hành lang có bảng thông báo, dán thông tin
các buổi báo cáo khoa học mới nhất: “Tính đối xứng thời gian của vùng
không gian lượng tử vô hạn…” “Năng lượng âm…” “Tính đối xứng theo chiều ngang của hạt nhân nguyên tử…” “Siêu đối xứng và lý thuyết dây…”
“Phương pháp luận về hiện tượng tới hạn...”
Tôi liền dừng lại đọc.
“Cô thấy hứng thú với mấy cái này? Các buổi báo cáo vào cửa miễn phí, cô có thể đến nghe thử.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với Vật lý, mà chỉ cảm thấy, mấy cái đề tài này đọc lên nghe rất hay.”
Anh ta nhìn tôi, ngạc nhiên: “Hay chỗ nào?”
“Anh không thấy là mấy đề tài này rất gợi tình hả? Siêu đối xứng… lý thuyết dây… năng lượng âm… vùng… tới hạn...”
“Phì…” Người nào đó bị sặc.
Phòng khiêu vũ ở tầng 2 được cải tạo từ phòng hợp cũ, cho nên có một mặt
tường là bảng đen. Hình như hội thảo vừa kết thúc không lâu, cho nên
trên bảng đen vẫn còn một đống công thức. Tôi nhớ mỗi lần CGP tổ chức
vui chơi giải trí đều thuê khách sạn, thư ký phòng hành chính bận tối
tăm mặt mũi. So ra, các nhà khoa học không chú ý chi tiết cho lắm.
Ngải Tùng dặn nhỏ: “Nếu có người hỏi, thì nói chúng ta đã yêu nhau 3 tháng.
Nếu hỏi chuyện kết hôn, thì nói còn trẻ, chơi đã rồi mới tính.”
“Được.”
“Bà cô mặc đồ ca rô màu lam kia là Chủ nhiệm Khoa kiêm Chủ tịch Công đoàn. Bà ấy đặc biệt quan tâm tới “hạnh phúc” của tôi.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp anh giải quyết.”
“Ông già mặc áo khoác màu xám tro đó là người nổi tiếng trong giới, không dễ lừa đâu, cô đừng đến gần ông ấy.”
“Được.”
“Cô có uống rượu không?”
“Uống chứ. Tôi tới đây để uống rượu, ăn cơm, ăn bánh mà. Ngoại trừ việc giúp
anh ra, mục đích chủ yếu của tôi tới đây là để ăn mà.”
Anh ta
tưởng tôi nói đùa, không ngờ tôi cầm lên một chiếc đĩa, tới chỗ bàn để
đồ ăn gấp cho mình một đĩa đầy các loại đồ ăn vặt, ăn ngon lành. Không
có cách nào khác, Ngải Tùng đành rót một ly rượu, đứng bên cạnh tôi.
Thấy tôi chỉ lo ăn, anh ta nói: “Tiểu Thu, hai chúng ta trò chuyện một
chút đi.”
“À! Xin lỗi, tôi chỉ lo ăn. Ừ, trò chuyện thì trò chuyện mà chuyện gì?”
“Cho dù cô không muốn nói, cũng phải giả vờ như rất thân với tôi.”
Tôi cáu lên hỏi: “Thân với anh là như thế nào? Sao tôi biết được?”
“Không kịp rồi, Chủ tịch Công đoàn tới.”
Quả nhiên, cô chủ nhiệm Khoa kiêm Chủ tịch Công đoàn đang đi về phía chúng tôi, mỉm cười đầy quan tâm.
“Cô Hồng, để cháu giới thiệu, đây là Tạ Tiểu Thu, bạn cháu. Tiểu Thu, đây là cô Hồng, Chủ tịch Công đoàn trường anh.”
Tôi tao nhã bắt tay với bà ta: “Chủ nhiệm Hồng, chào cô.”
Cô Hồng đánh giá tôi, lại nhìn sang Ngải Tùng, cười nói: “Cháu giữ bí mật
giỏi quá nhỉ, thì ra từ lâu đã quen cô bạn gái xinh đẹp rồi, còn hại cả
văn phòng lo sốt ruột. Tiểu Thu, cháu làm việc ở đâu?”
“Cháu làm phiên dịch viên ở một công ty kiến trúc.”
“Phiên dịch? Nghề này tốt lắm! Ngải Tùng là trai đẹp duy nhất trong trường.
Lúc nó mới tới đây, bên Sở cấp cho nó biết bao nhiêu tiền! Tiểu Thu à,
Ngải Tùng là nhân tài cấp cao bên Sở cô mời được, người chưa tới, nhưng
đã được cấp nhà rồi. Cháu quen nó là đúng rồi. Cô Hồng chỉ chưa kịp in
mấy câu của mình ra, đăng lên mục tìm bạn trăm năm trên báo mà thôi.
Câu này tôi không nên trả lời, đành cười bẽn lẽn, tỏ vẻ tán thành. Quay đầu nhìn Ngải Tùng một cái, thấy anh ta hơi ngượng.
“Tiểu Thu, cháu đến nhà Ngải Tùng bao giờ chưa?”
“…Dạ chưa ạ.”
“Bố của Ngải Tùng, mọi người hay gọi là Bố Ngải là Viện sĩ Viện Hàn lâm.
Hồi xưa từng đi du học bên Đức, nói tiếng Đức rất lưu loát.” Bà cô chỉ
chỉ ông già mặc áo khoác màu xám tro, bĩu môi nói: “Kìa, ông ấy kìa.
Ngải Tùng, cháu không dắt Tiểu Thu chào bố đi?”
“Dạ, chúng cháu ăn xong là đi ngay.”
Ngải Tùng lặng lẽ kéo tôi qua một bên, nói nhỏ: “Bố mẹ tôi đều đang ở bên
kia, tôi muốn tính thừa dịp nhiều người trốn bọn họ, xem ra trốn không
được. Lát nữa tôi dẫn cô qua gạt họ, được không?
“Gạt người khác thì không sao, gặp bố mẹ anh có được không?”
“Họ mới là người hay thúc ép tôi cưới vợ nhất, là đối tượng chính phải gạt. Tôi chỉ không ngờ hôm nay hai người đó sẽ đến thôi.”
“Anh đã nói vậy, thì đành phải làm thôi.” Tôi hớn hở nói.
“Bố tôi rất nghiêm, sinh viên rất sợ ông, cô cẩn thận chút.”
Bậc bề trên tôi gạt lần đầu tiên là thầy hiệu trưởng Lưu. Tôi vẫn nhớ Lịch
Xuyên là người khởi xướng, tôi còn cố tình viết một bản kiến nghị bằng
tiếng Anh vô Cùng nghiêm túc. Sau đó trường học thật sự tăng cường hệ
thống cung cấp nước uống và thời gian cấp nước, tôi không chú tâm vào
chuyện đó, nên cũng không biết có liên quan gì tới đề nghị của tôi
không. Đối tượng tôi lừa lần thứ hai chủ yếu là thầy hướng dẫn luận văn
thạc sĩ của tôi, thầy già hay nói giỡn, thường hay trêu tôi, lúc lên lớp tôi liền hỏi mấy câu khó lừa thầy, có khi làm thầy bực mình đến mức
muốn cầm đồ lau bảng đập lên đầu tôi. Đối tượng lừa gạt thứ ba là Tiêu
Quan, không tính là bề trên, cũng chỉ là Tổng Giám đốc một công ty có
chút tiếng tăm thôi, lúc phỏng vấn, tôi cố ý lừa anh ta, nói một câu đáp lại một câu, không xem anh ta ra gì.
Chỉ có một người, tuy tôi
cũng muốn lừa người đó, đáng tiếc trăm trận trăm thua, thất bại thê
thảm. Người đó chính là Lịch Xuyên.
Tôi mỉm cười, theo Ngải Tùng băng qua đám đông, tới chỗ bố mẹ anh ta.
“Bố, mẹ, đây là Tạ Tiểu Thu.”
Hai người nhìn khoảng hơn 60 tuổi. Bố Ngải Tùng nhìn hơi khó tính, mẹ Ngải
Tùng lại rất hiền: “Cháu là Tiểu Thu? Đồng nghiệp của Emma đúng không?”
Tôi hoảng, không thể tưởng được bọn họ lại biết tôi.
“Đúng vậy, chị Emma làm cạnh phòng cháu.”
“Emma có nhắc tới cháu. Nói cháu rất giỏi tiếng Anh, là nhân tài mà Tổng giám đốc công ty nó tận tình mời về.”
“Chuyện đó… chị Emma nói quá thôi ạ.”
Bà cười tủm tỉm: “Ngải Tùng nhà bác rất tội nghiệp, du học ở nước ngoài
hơn 7, 8 năm trời, mới về nước ổn định. Tiểu Thu, chừng nào rảnh tới nhà bác chơi? Bác nấu đồ ăn cho cháu ăn.”
“Chỉ lo ăn! Mấy món đó có gì ngon đâu? Không bằng đi ăn thịt dê nướng. Đi về rồi ăn tiếp, nhiệm vụ của cô hoàn thành rồi! Ngải Tùng kéo tay áo của
tôi, bước nhanh về văn phòng mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tôi ghét nhất
mấy chuyện này! Tôi ghét nhất xã giao! Hôm nay nếu như không phải vì báo cáo cho mấy người đó, thì tôi cũng không thèm tới!”
Tôi về văn
phòng, mặc áo khoác, chuẩn bị đi về. Thấy vẻ mặt tôi đầy tiếc nuối, Ngải Tùng bỗng dưng đề nghị: “Trên lầu có kính thiên văn, cô muốn ngắm sao
không? Hôm nay trời khá trong, có thể nhìn thấy tinh vân rất đẹp.”
Cái này thì tôi có hứng thú: “Có thể nhìn thấy mặt trăng không? Miệng núi hình vòng cung gì gì đó.”
“Cái đó… chúng tôi nhìn chán luôn rồi.”
Chúng tôi cùng đi lên sân thượng. Ngải Tùng điều chỉnh kính viễn vọng, tìm vị trí thích hợp: “Kìa, đó là mặt trăng! Có thể nhìn thấy những miệng núi
hình vòng cung có bán kính hơn 80 cm.”
Ừ… không rõ lắm, những
miệng núi cô đơn, cái này nối tiếp cái kia, không có một chút sức sống
gì cả. Không có thỏ ngọc, cũng không có chị Hằng. Trong đầu tôi chợt nhớ một đống thơ cổ về ánh trăng, “Từ đêm nay, móc trắng; Soi chốn cũ,
trăng tròn” [*], “Người có buồn, vui, ly, hợp; Trăng có tỏ, mờ, tròn,
khuyết” [**], “Bến liễu, lúc trăng tàn, gió rét” [***]..., nhưng nhìn
thấy mặt trăng thật sự… đúng là mất hết cảm xúc.
[*] Trích bài “Đêm trăng nhớ em trai” của Đỗ Phủ.
[**] Trích bài “Thủy điệu ca đầu - Trung thu” của Tô thức.
[***] Trích bài “Vũ lâm linh” của Liễu Vĩnh.
Quay đầu nhìn Ngải Tùng .Anh ta hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp, chỉ có điều không lộng lẫy như tôi nghĩ. Tôi cứ tưởng bầu trời có màu
sắc rực rỡ. Có lẽ là xem tranh của Van Gogh [*] nhiều quá - thì ra bầu
trời có màu trắng đen.”
[*]Van Gogh (1853-1990) danh họa trường phái
Hậu ấn tượng người Hà Lan, ông vẽ khá nhiều tranh chủ đề “Đêm đầy sao”
(Starry Night) có màu sắc rực rỡ.
“Vũ trụ có màu sắc sặc sỡ.” anh ta nói. Sau đó, liền điều chỉnh kính viễn vọng.
“Đây là cụm M45 chòm sao Kim Ngưu, rất sáng, cách chúng ta 400 năm ánh sáng, dùng mắt thường có thể nhìn thấy được.”
“Đây là cụm M44 chòm sao Cự Giải, gồm sao lớn đỏ và sao lùn trắng tạo thành.”
“Đây là cụm M13 chòm sao Vũ Tiên, cụm sao sáng nhất có thể nhìn được từ Bắc bán cầu, bắc cách ta 25 nghìn năm ánh sáng.”
M13 có màu tím, nhìn giống một bó đuốc, thật đẹp.
Tôi liền hỏi: “Nói như vậy, M13 chúng ta thấy lúc này, là M13 của 25 nghìn năm trước?”
“Ừ… là vầy...” Anh ta giải thích: “Vào thập niên 70, Đại học Cornell [*] đã dùng bộ phát sóng của kính thiên văn lớn nhất thế giới truyền đi một
đoạn điện tín cấp dài 3 phút đến chòm M13. Năng lượng sóng điện này cao
gấp 10 lần công suất điện của toàn cầu, xét về mặt sóng điện, tín hiệu
này sáng hơn Mặt trời một trăm nghìn lần.”
Xỉu, ở cạnh nhà khoa học là vậy, toàn nghe số là số!
“Tại sao phải gửi điện tín, gửi cho ai đọc?”
“Các nhà khoa học muốn thăm dò phản ứng từ những sinh vật khác trong vũ trụ. Thật ra đây là “Danh thiếp của Trái Đất”. Tôi nhớ rõ thông điệp gồm 10
câu, câu cuối cùng là “Chúng tôi sống ở hành tinh thứ ba trong hệ Mặt
Trời dùng sóng vô tuyến của kính thiên văn 305 mét để gửi lời chào đến
các bạn.”
“Trời đất, sóng điện đó mất bao lâu mới đến được M13?”
“25 nghìn 100 năm. Ha ha, lúc đó chúng ta thành ra tro bụi hết rồi.”
Về nhà tôi gọi điện thoại cho Lịch Xuyên: “Haiz, Lịch Xuyên, hôm nay em đi ngắm sao bằng kính viễn vọng…!”
“Vậy à?” Tinh thần của anh cũng rất tốt “Giờ mới biết em thích thiên văn.”
“Cách chúng ta 25 nghìn năm ánh sáng đó! Xa dễ sợ luôn!”
“Xa vậy à!”
“Sao đẹp lắm, lúc ngắm sao em mới biết, thì ra nhân loại quá nhỏ bé, thời gian một đời người thì quá ngắn ngủi!”
“Ừ, hôm nay em có nhiều cảm xúc nhỉ.” Lịch Xuyên bắt đầu tích cực dẫn lối
“Em phải đi ngắm sao trên trời cho nhiều vào, vậy em mới không luẩn quẩn với chuyện tình cảm nữa.”
Tôi lại ra kết luận ngược lại: “Lịch
Xuyên, em sẽ yêu anh 25 nghìn 100 năm ánh sáng! Nếu anh là sóng điện
được gửi đi, thì em chính là M13! Em ở đó đợi anh!”
“…” Người nào đó không nói gì nữa.
“Lịch Xuyên, em đang nói chuyện với anh đó.”
“Em là đứa con gái ngốc nghếch không có đầu óc, muốn anh nói gì nữa?”
“Nói tóm lại, cả đời này em theo anh, dính chặt không rời, có chết cũng ở
cạnh nhau. Cho dù anh có bị bệnh tới mức chỉ còn một cọng tóc, anh cũng
phải ở bên em! Lời vừa buột ra, tôi liền cảm thấy, sao mấy câu này nghe
quen quen? Hình như là… hình như là… bị Vi Tiểu Bảo [*] nói trước rồi.
[*] Nam nhân vật chính trong tiểu thuyết “Lộc Đỉnh Ký” của Kim Dung.
Đầu bên kia, im lặng thật lâu, sau đó anh thở dài: “Tiểu Thu, nếu biết em
như vậy, chi bằng 6 năm trước anh chết quách đi cho rồi.”
“Vương
Lịch Xuyên! Anh uy hiếp em hả! Không được nói chữ chết! Anh mà dám chết, em sẽ đi nhảy lầu ngay lập tức! Xem ai chết trước!”
Tôi còn đang kêu gào, phát hiện điện thoại đã báo máy bận.
Người nào đó gác máy.
Tôi biết, tôi lại làm quá. Vì kể từ hôm đó, Lịch Xuyên không chịu nghe điện thoại của tôi nữa. Cả René và Tế Xuyên cũng không dám nói nhiều với
tôi. Đúng là tôi không phải gàn bình thường mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT