Đêm đã về khuya, anh vặn nhỏ đèn bàn, chui vào chăn thì nghe tiếng gõ nhẹ lên kính cửa.
- Ai ngoài đó?
- Dạ em.
Anh đoán không ra giọng người con gái ấy là ai, vẫn quần đùi, chân trần anh vội mở cửa, rồi để mặc cho cô ta khép lại, gài then, còn mình thì lao
vào ổ chăn vì lạnh và xấu hổ. Cô gái đó là Tiêu Tiêu, nữ sinh trung học. Tiêu Tiêu tháo khăn len trùm kín đầu làm lộ rõ khuôn mặt trắng bạch,
giá lạnh. Anh hốt hoảng hỏi gấp:
- Có chuyện gì phải không, Tiêu Tiêu?
- Dạ không - Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, lúc này anh vẫn ngồi trên giường và đôi chân giấu kín trong chăn.
- Mở lò sưởi đi, chết cóng rồi kìa.
Tiêu Tiêu cùng một toán học sinh trung học tự nguyện đến cơ quan anh đi thực tế tham gia phong trào, và nhanh chóng cũng phân chia thành hai phái.
Cô bé này và một vài bạn nữa ngã về phe anh, nhưng rồi như gió thổi, dao động không kiên định, ồn ào được mấy hôm là chuồn thẳng, chỉ mỗi Tiêu
Tiêu còn ở lại. Khác với bạn học của mình hung hăng sôi nổi, Tiêu Tiêu
rất tĩnh lặng ngồi nghe, xem báo, hoặc sao chép đại tự báo; cô gái viết
bút lông cũng khá, và nhẫn nại, chịu khó. Lần ấy chép xong loạt bài đại
tự báo, căng dán đây đó hoàn tất thì đã chín giờ đêm, Tiêu Tiêu bảo nhà
cô ta ở Cổ Lâu, thuận đường về anh đã đèo Tiêu Tiêu luôn một thể, anh
bảo Tiêu Tiêu cùng vào phòng mình nấu tí mì lót dạ. Anh tiếp tục đèo
Tiêu Tiêu đến một con hẻm thì cô ta nhảy xuống, chưa kịp nghe hai chữ
“đến rồi”, anh chẳng còn thấy Tiêu Tiêu đâu nữa.
- Em ăn uống gì chưa?
Tiêu Tiều gật đầu, lửa lò sưởi làm ấm căn phòng và làm đôi má cô ta ửng đỏ.
Cũng đã lâu anh và Tiêu Tiêu không có dịp gặp nhau nên rất nóng lòng
muốn biết lí do vì sao giữa đêm hôm khuya khoắt thế này mà cô bé phải
đường đột xuất hiện.
- Dạo này đang làm việc gì?
- Dạ không làm gì cả.
- Thế ở nhà trường cũng không nốt hay sao?
- Tất cả các cánh cửa kính đều bị đập vỡ tan tành, gió lùa vào lạnh ngắt, chẳng ai buồn đến lớp; chỉ chạy lung tung đây đó, không còn biết làm
gì.
- Như vậy lại càng tốt, được nghỉ học, không thích à?
Tiêu Tiêu im lặng, anh rướn lên kéo cái quần dài định mặc vào để xuống giường thì cô gái ngăn anh:
- Anh cứ nằm thế, chẳng có việc gì đâu, đến nói chuyện với anh cho đỡ buồn.
- Em tự pha trà giúp anh nhé, Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vẫn ngồi yên bất động, còn anh thì đoán không ra lí do vì sao. Anh nhìn khuôn mặt cô bé từ ửng hồng chuyển sang sáng lung linh, nhất là
đôi mắt thì nhấp nháy liên hồi.
- Nóng quá, em cởi áo bông được không?
Tiêu Tiêu nói trống không, như hỏi anh và cũng tự hỏi mình.
- Nóng thì cởi ra cho thoải mái!
Tiêu Tiêu đứng dậy, mở khuy nút, cởi bỏ đại y dài và nặng như một tấm chăn,
bên trong không mặc sơ mi nên lồ lộ toàn thân được bó sát bởi chiếc áo
len đỏ cao cổ. Anh nhìn rõ phần ngực cô gái nẩy cao lên và hai bầu vú
tròn lẳn, tự cảm thấy hơi mất lịch sự nên cứ khăng khăng đòi ngồi dậy
mặc quần. Tiêu Tiêu lại can lần nữa:
- Không cần mà, em nói thật đấy!
- Đêm hôm khuya khoắt thế này, láng giềng nếu trông thấy thì không tiện chút nào.
- Ngoài trời tối đen như mực, nhìn mãi mới thấy phòng anh đèn sáng, chẳng ai phát hiện ra em đâu.
Giọng Tiêu Tiêu bỗng tỏ ra mềm mại, nhẹ nhàng, cô bé xa lạ ngày thường sao
giờ đây lại thân mật đến thế. Anh gật đầu đưa mắt như bảo cô gái xích
gần hơn tí nữa, Tiêu Tiêu hiểu ý tiến lên, cặp đùi tựa sát thành giường, anh cảm thấy tim mình đập mạnh và cả người cứ nóng râm ran. Tiêu Tiêu
kéo áo len lên cao, lộ rõ vùng eo từ rốn cho tới bờ vú. Anh bất thần thò tay ra nhẹ nhàng xoa nắn, người con gái nắm lấy và mân mê mu bàn tay
anh, anh ngơ ngác chẳng hay em đang dẫn đường hay chống cự không cho anh sờ mó. Ngước nhìn chẳng thấy rõ mặt em vì bị chao đèn chắn sáng, em cứ
đứng, anh cứ lần lên, lên nữa và cuối cùng là một vết sẹo đỏ hồng nổi
cộm ngay dưới bờ vú. Tiêu Tiêu nắm chặt bàn tay anh, anh không hỏi vì
sao để lại vết sẹo này mà chỉ biết theo em dẫn đường thọc sâu vào áo
lót, hai mươi ngón tay cùng xòe trên đôi vú nõn nà căng mọng. Cô bé nói
gì đó anh nghe không rõ, cô ôm lấy đầu anh và ngã xuống giường.
Anh không nhớ rõ, sau đó bằng cách nào cô nữ sinh trung học đã cùng anh
trong một ổ chăn, rồi mở khuy quần cài rất chặt, kéo tuột xuống và qua
xúc giác anh biết đó là cả một bình nguyên mạ non mơn mởn. Anh không rõ
Tiêu Tiêu có còn là gái đồng trinh hay đã thành phụ nữ, chỉ nhớ cô em
không quay cuồng hưng phấn, và cũng chẳng chống cự gì cả. Hai người
không hôn nhau, không cởi bỏ y phục, chiếc quần nhung của cô tuột đến
ngang đầu gối, còn cái áo len đỏ cao cổ thì vén quá vùng ngực mặc sức
anh cứ thỏa thuê thương mến.
Anh sợ Tiêu Tiêu mang thai nên không dám tiến sâu hơn nữa. Trong chăn ấm, trên bình nguyên em cho phép, khi
đạt đến cao trào bèn phóng xả ngay lên đó. Anh nhớ, cô nữ sinh ưỡn người cho thật sát với anh, hai mắt nhắm nghiền mà đôi môi thì hé mở. Anh
không ngờ một búp non chưa nở đâu đó đã đến cùng anh, em muốn được nếm
trái cấm hay là bày ra cho anh nhìn thấy vết sẹo đỏ hồng kia, anh không
thể trả lời. Rồi nữa, mai này anh và em sẽ như thế nào, anh lại càng mù
mịt.
Tiêu Tiêu mở mắt, vẫn trong chăn, chỉnh sửa y trang và ngồi dậy.
- Em đi à?
- Dạ vâng.
- Có chuyện gì không Tiêu Tiêu?
- Dạ không.
Anh vội vàng động đậy, cô bé can ngăn:
- Anh cứ nằm trong đó, ngoài này lạnh lắm.
- Em sẽ còn trở lại? - Anh hỏi.
Tiêu Tiêu gật đầu và lẳng lặng quay người, bước ra khỏi phòng, như hòa tan giữa đêm đông.
Nhưng Tiêu Tiêu đã không bao giờ trở lại, cũng chẳng thấy cô xuất hiện ở văn
phòng tổng bộ phe tạo phản. Anh không có địa chỉ của Tiêu Tiêu, trong số học sinh trung học về cơ quan anh thực tập làm cách mạng, cô bé là
chiến sĩ cuối cùng, anh biết vậy chứ lâu nay chưa bao giờ hỏi han tỉ mỉ
và cũng gọi em là Tiêu Tiêu như bạn bè cùng lớp mà thôi. Nhưng giờ đây
anh nhớ rõ một người con gái tên gọi là Tiêu Tiêu, nơi bầu vú của em,
bên trái, không, bên phải, vì khi sờ lên nắn bóp anh đã dùng đến bàn tay trái, có một vết sẹo đỏ hồng, thịt non nổi cộm.
Anh nhớ em rất
nhu mì, không cuồng say, hình như chỉ muốn cho anh nhìn thấy vết sẹo, để từ đó nhận được ở anh sự đồng tình hay là mê hoặc, quyến rũ anh? Cô em, anh nhớ, chỉ mười sáu hay mười bảy thôi, còn rất thiếu nữ, còn rất trẻ
thơ nhưng mà đẹp, mà kích thích anh. Và phải chăng vì thế mà anh sợ
không dám tiến sâu, không dám chân tình? Anh biết cha mẹ Tiêu Tiêu bị
xúc động đến mức nào khi thấu tỏ ngọn nguồn của vết sẹo và thầm nghĩ cô
bé đã đến tìm ta cậy nhờ giúp đỡ, những mong dựa dẫm, bảo vệ, hay vì
hoảng sợ, hoang mang, hay vì hi vọng được an ủi mà lên giường hiến dâng, nhưng ta đã không dám nhận lãnh, không dám giữ cô em ở lại.
Một
thời gian sau, sáng hay chiều, đi làm hay về nhà anh đều đạp xe ngang
qua con hẻm “đến rồi” của Tiêu Tiêu, nhưng không hề gặp em. Anh hối hận
đêm ấy đã để em ra đi, đã không nói một lời âu yếm cùng em, ngược lại đã cẩn trọng, đề phòng và khiếp đảm đến như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT