Tống Mặc cười híp mắt đóng cửa, đi tới cạnh Nelson, vỗ vai Nelson, nói:
“Không cần khẩn trương, thả lỏng chút.” Nói rồi, đi tới bên kia bàn ngồi xuống.
Nelson bị dọa nhảy dựng, xém chút như thiếu nữ xuân tình lấy tay che ngực, la lớn: Đừng chạm ta!
Tống Mặc quái dị nhìn Nelson, y đáng sợ như vậy sao?
Nelson cười khổ hai tiếng, hắn căn bản không muốn ở chung một phòng với vị
lãnh chủ đại nhân này. Nếu đến hiện tại còn không nhìn rõ được mặt thật
của Tống Mặc Grilan, trong đầu hắn chắc chắn là chỉ chứa một đống hồ.
Y quả thật chính là một ác ma không máu không nước mắt, ích kỷ lãnh khốc! Cho dù mình có mệt tới mức chỉ còn lại da bọc xương, y cũng vẫn lấy roi quất cho hai cái, cho tới khi xác định thật sự không còn một giọt máu
nào để vắt nữa, mới chịu buông tay.
Nelson bắt đầu hoài nghi, lúc đầu có phải để cho kỵ sĩ của tam hoàng huynh bắt lấy rồi giải quyết
luôn thì tốt hơn không? Dù sao bị kiếm đâm chết cũng chỉ là chuyện một
thoáng, chứ cái kiểu chế tác sách báo ‘nghệ thuật thân thể’ không ngày
không đêm, tăng ca không nghỉ này, mọe nó thật sự giày vò người. Hiện
tại hắn ngay cả nhìn thấy cái bình có chút đường cong, đều sẽ nảy sinh
‘linh cảm nghệ thuật’ nào đó! Tiếp tục như thế, hắn không phải sẽ trở
thành cuồng tình sắc, thì chính là trở thành cuồng tình sắc. Là một quý
tộc vương thất lấy ưu nhã và văn minh để làm chiêu bài của mình, thì còn có gì đả kích hơn nữa không?
Nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt Nelson càng trở nên khó coi.
Hắn nhìn kẻ đầu sỏ tạo nên tất cả, hận không thể trực tiếp lao tới bóp chết, nhưng hắn không dám, cũng không thể.
Tuy tay mảnh chân mảnh của Tống đại lãnh chủ đối với người khác thì không
đáng liếc tới, nhưng Nelson là thanh niên nghệ thuật, tay chân còn mảnh
hơn của lãnh chủ đại nhân…
Bốp!
Tống Mặc vỗ lên bàn,
Nelson lập tức run rẩy, sợ hãi nhìn Tống Mặc, lúc này mới phát hiện,
không ngờ hắn đã nói hết mấy thứ vừa suy nghĩ ra miệng!
Lúc này, Nelson chỉ có một ý nghĩ: Mạng ta hết rồi!
Tống Mặc trước tiên là lạnh lùng nhìn Nelson vài cái, sau đó đột nhiên cười. Cười hoa xuân nở rộ, cười tới sáng lạn chói chang, cười khiến Nelson
xém chút trượt khỏi ghế.
“Công tước đại nhân, không cần lo lắng,
ta hiểu ngươi.” Tống Mặc rụt tay về, “Nhà nghệ thuật mà, tư tưởng luôn
khá sắc bén cấp tiến. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tính toán với ngươi.”
Nelson không biết mình có nên thở phào không, hắn luôn cảm thấy, lời của Tống Mặc còn chưa nói xong.
“Chẳng qua thì…”
Tống Mặc chuyển lời, Nelson lập tức nghiến răng, xem đi, hắn đã biết mà!
Nhìn Nelson bày ra biểu tình khẳng khái vì nghĩa, Tống Mặc cố ý hạ giọng,
mang theo chút an ủi và dụ hoặc, sống chung với Rhys lâu rồi, không tự
giác cũng học theo một vài đặc chất nào đó của ma tộc, chẳng hạn ngữ
điệu nói chuyện.
“Công tước đại nhân, ngươi có từng nghĩ tới chuyện buông bút vẽ, vĩnh viễn rời khỏi phòng tối nhỏ không?”
Nelson đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tống Mặc, y lại tốt bụng như thế sao? Lời kế tiếp của Tống Mặc, khiến tim hắn lập tức bắt đầu đập điên cuồng.
“Có muốn báo thù vương huynh của ngươi không?” Tống Mặc đứng lên, đi vòng
qua bàn, đi tới bên cạnh Nelson, một tay gác lên vai Nelson, cong lưng,
tiếp tục nói: “Có muốn… trở thành quốc vương Chisa?”
Quốc vương Chisa?!
Con ngươi Nelson nhanh chóng co rút, Tống Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng
sự căng cứng dưới lòng bàn tay. Rất hiển nhiên, công tước đại nhân không giống như hắn đã biểu hiện ra ngoài, chỉ một lòng mê đắm trong đại
dương nghệ thuật và văn hóa lãng mạn. Hơn nữa, trải qua nghệ thuật hun
đúc thời gian dài, tính ra hắn cũng không thể tiếp tục giả bộ nữa.
“Các hạ…” Nelson gian nan mở miệng, giọng nói mang theo âm khàn vô thức, “Ngài đang đùa sao.”
“Không, ta không thích đùa.”
Tống Mặc buông tay, lùi ra một bước, “Công tước đại nhân, ta vẫn luôn cảm thấy đồng tình với thảm cảnh của ngài.”
“…” Vào phòng tối nhỏ, vẽ tiểu x thư cả ngày cả đêm, vị này chính là đồng tình người khác như thế sao?
“Ngài vì sự phát triển của Grilan mà tăng ca thêm giờ làm việc nhiệt tình cũng khiến ta vô cùng cảm động.”
“…” Hắn không hề tự nguyện nha!
“Tuy muốn giúp ngài, nhưng khổ là không có cơ hội.”
“…”
“Có điều hiện tại, cơ hội đã tới rồi!”
“Cơ hội?”
Sau lưng Nelson lại bắt đầu phát lạnh, luôn cảm thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một cạm bẫy đen thui, chỉ đợi mình nhảy vào.
“Đúng! Ta hiện tại, muốn tiền có tiền, muốn người có người!” Tống Mặc tiếp tục múa may ba tấc lưỡi không xương, “Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp
ngươi triệt để lật đổ bạo quyền của quốc vương Chisa, để ngươi ngồi lên
bỏa tọa quốc vương!”
“… Đây là mưu phản…”
“Không thể nói thế, ngươi cũng là người thừa kế vương vị, không phải sao?”
“Người thừa kế vương vị…” Nelson thấp giọng nói, đúng, hắn là người thừa kế vương vị thứ ba của Chisa!
“Hơn nữa.” Nụ cười trên mặt Tống Mặc đột nhiên trở nên ái muội, “Lẽ nào
ngươi không muốn tiếp tục cùng các chị dâu của ngươi ngắm trăng ngắm
sao, bàn lý tưởng bàn triết học sao? Lẽ nào ngươi không muốn dưới ánh
trắng lãng mạn, hồi ức quá khứ, ngắm nhìn hiện tại, tưởng tượng tương
lai?”
“Ta…”
“Thế nào?”
Nelson muốn nói, hắn không muốn! Nhưng lời lên tới miệng, thì làm sao cũng không nói ra được!
“Nghĩ thử xem, vương quyền, tài phú, mỹ nhân!” Tống Mặc siết chặt nắm tay
vung mạnh, đập lên vai Nelson, xém chút làm công tước ngã xuống, “Một
khi thành công, ngươi sẽ trở thành quốc vương Chisa!”
“Giúp ta, ngươi có thể đạt được cái gì?”
“Công tước đại nhân, ngươi nói thế, thật sự khiến ta thương tâm.” Tống Mặc
che ngực, “Ta là người bạn quốc tế mong mỏi hòa bình, không thể chịu
được áp bác và bức hại, ngươi là bạn ta, ta giúp ngươi, không phải là
chuyện đương nhiên sao?”
Nelson câm nín.
“Chẳng qua, nếu ngươi đã yêu cầu như thế, ta cũng miễn cưỡng đưa ra một vài điều kiện vậy, tránh cho ngươi cảm thấy hổ thẹn.”
Nelson càng thêm câm nín. Thật muốn nói, hắn sẽ không hổ thẹn, một chút cũng không!
“Nhưng trước lúc đó, công tước đại nhân, đất phong của ngươi, hiện tại do ai quản hạt?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Rất đơn giản, mưu phản làm sao mà không cần căn cứ địa chứ?”
Nelson bị nghẹn một chút, “Đất phong của ta sớm đã bị đoạt mất lúc bị lưu đày
rồi, nơi đó đã không còn thuộc về ta. Hiện tại ai đang quản hạt ta không rõ lắm.”
“Nhưng, cũng vẫn phải còn người ủng hộ ngươi chứ?”
Nelson chần chừ một chút, hắn không biết có nên nói con bài cuối cùng của mình cho Tống Mặc không.
Là vương thất quý tộc, người thừa kế vương vị thứ ba, Nelson nếu chưa từng dòm ngó bảo tọa quốc vương, thuần túy là lừa người! Nếu không có một
chút thủ đoạn, căn bản không thể nào sống tới hiện tại trong vòng tranh
đấu vương thất kịch liệt đó.
Nhưng, tất cả là nơi ỷ lại cuối cùng để hắn bảo toàn tính mạng, nếu nói ra… chỉ là Tống Mặc nói nãy giờ, thật sự quá dụ người.
“Công tước đại nhân, ngươi có thể suy nghĩ kỹ một chút, rồi cho ta đáp án.”
Tống Mặc không còn gấp, y tin, kết quả cuối cùng, nhất định sẽ như y
muốn, “Nhưng ta thật lòng muốn giúp đỡ ngươi, dù sao, có một người quan
hệ không tồi ngồi lên vương vị quốc vương Chisa, đối với ta chỉ có ích,
không phải sao?”
“Ba ngày, ba ngày sau, ta cho ngươi đáp án.”
“Được rồi.” Tống Mặc thỏa mãn gật đầu, tiếp theo nói, “Điều kiện trao đổi
cũng rất đơn giản, ta muốn thành Cary. Ngoài ra, còn có mười thầy dạy
chuyên thuộc của vương thất.”
“Chỉ đơn giản như thế?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
“Tốt lắm, ta mong chờ đáp án của ngươi.”
Tống Mặc và lão John rời khỏi phòng, để lại mình Nelson tại đó. Tống Mặc
không lo lắng Nelson sẽ cự tuyệt y, vì hắn căn bản không có lý do cự
tuyệt.
“Lãnh chủ đại nhân.” Lão John đắn đo mở miệng, “Ngài như thế, có phải quá trẻ con không?’
“Hử?”
“Nelson không phải là bạn của ngài, một khi ngài giúp hắn ngồi lên vương vị, rất có thể hắn sẽ lập tức trở giáo.”
“A, cái này không cần lo lắng.” Tống Mặc đứng lại, duỗi lưng, “Một quốc vương bù nhìn, sẽ không có năng lực làm như thế.”
“Quốc vương bù nhìn?”
“Đúng vậy.” Tống Mặc quay đầu, nhìn lão John, “Quản gia, ông sẽ không cho
rằng ta giúp một quý tộc lưu vong bị mình bóc lột thổ huyết ngồi lên
vương vị, mà không giữ lại chút đường xoay chuyển nào sao? Huống hồ, lẽ
nào ông không tin vào năng lực lừa gạt của ta?”
“Không.” Lão John ngừng một chút, nói: “Nhưng đối phương cũng có thể nghĩ tới điểm này đúng không?”
“Bất luận hắn đang nghĩ gì, đều sẽ cắn lấy mồi câu ta đã ném ra. Vì hắn căn
bản không có cách nào cự tuyệt.” Tống Mặc đi tới cầu thang xoắn, sờ hoa
văn trên tay vịnh, “Grilan quá nhỏ, ta cần mảnh đất lớn hơn, nhiều người hơn, nhiều thứ có thể ọi người sống cuộc sống tốt hơn.”
Tống Mặc bước lên bậc thang đầu tiên, “Ngươi từng nói với ta, dấy binh đao với
lão Julien là chuyện ngu xuẩn. Ta chỉ là một lãnh chủ, còn là một quý
tộc suy tàn không thể bước lên bàn tiệc, tùy tiện khiêu chiến quốc
vương, cho dù cuối cùng ta có thể thắng lợi, nhưng cũng không thể ngồi
ổn trên vị trí đó. Nhưng Nelson thì khác! Hắn là thành viên vương thất
Chisa căn cốt vững chắc, người kế thừa vương vị danh chính ngôn thuận.”
Tống Mặc đứng trên bậc thang, cúi nhìn lão John, “Trong Chisa cũng không
phải đồng lòng, các quý tộc tranh quyền đoạt lợi, có kẻ được quốc vương
sủng tín, thì cũng có kẻ bị áp chế cảm thấy bất mãn, bất mãn này tích
lũy ngày rộng tháng dài, một khi bùng phát, hừ hừ… chỉ cần Nelson biểu
lộ ra chí hướng đó, triển thị chút thực lực nhất định, rất nhanh sẽ có
một đám người tụ lại bên cạnh hắn.”
“Ngài khẳng định như thế?”
“Ừ.” Tống Mặc gật đầu, “Hai cửa tiệm mở trong nước Chisa, đã truyền một vài tin tức vô cùng thú vị về cho ta.”
“Địa tinh?”
“Đúng.” Tống Mặc tựa người vào tay vịnh, hoa văn kim loại khảm trên thắt lưng
gõ lên đó, vang lên thanh thúy, “Trừ ăn trộm, địa tinh cũng vô cùng giỏi trong việc thăm dò tin tức.”
Lão John hơi kinh ngạc nhìn Tống Mặc, lãnh chủ đại nhân ngay từ đầu đã trù tính những chuyện này?
“Quản gia, ta không phải cố ý che giấu ông.”
“Lãnh chủ đại nhân, đây vốn không phải là thứ tôi nên hỏi.”
“Bắt đầu từ hiện tại, ông nhất định hỏi tới.”
“Hả?”
“Quản gia, người ta tin tưởng nhất, là ông.” Tống Mặc bước xuống bậc thềm,
đứng cách lão John hai bước. “Trước kia không nói với ông, chỉ là vì ta
còn chưa nắm chắc nước cờ này đi có đúng hay không, có hữu dụng hay
không, hiện tại kết quả đã có, ta cần ông giúp ta, đi tiếp cả ván cờ
này!”
“Lãnh chủ đại nhân…”
“Chúng ta tứ cố vô thân.” Tống
Mặc đột nhiên giơ hai tay lên, trên ngón tay út tay phải, là chiếc nhẫn
bảo thạch đỏ, trên mu bàn tay trái, phủ hoa văn màu lục, kéo dài tới cổ
tay, chôn giấu trong tay áo, “Những thứ này, là khế ước của ta định với
mấy tên đó. Nói thật, ta rất thiệt thòi. Nhưng, chỉ cần trong lúc những
khế ước này tồn tại, ta đều không phải lo lắng tính mạng.”
“Lãnh chủ đại nhân, ngài hoàn toàn không cần phải làm như thế.”
“Ta không có lựa chọn, cũng sẽ không có ai cho ta lựa chọn.” Tống Mặc ngữ
khí kiên định nói: “Nếu không thể trở nên mạnh hơn, sớm muộn cũng sẽ bị
người mạnh hơn nuốt chửng. Quản gia, làm tốt chuyện ta căn dặn đi, ta
chỉ có thể tin tưởng ông, cũng chỉ có thể dựa vào ông.”
Nói xong, Tống Mặc xoay người đi lên cầu thang xoắn, giữa đường, hình như có cảm
ứng gì đó ngẩng đầu lên, thì thấy Rhys đứng ở phía trên cầu thang xoắn
cúi nhìn mình. Ma tộc tóc nâu, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng ở
đó. Tống Mặc hơi nhíu mày, lời vừa rồi, hắn nghe thấy rồi sao?
Rhys đưa tay với y, lòng bày tay trắng tuyết ngửa lên, môi đỏ mở ra, âm
thanh dịu dàng vang vọng trong đại thính rộng lớn, “Thân ái, tới chỗ ta
đi.”
Tống Mặc nhìn Rhys một lúc, quả nhiên, đã nghe thấy rồi sao?
Nhưng, không sao. Sớm muộn cũng phải để hắn biết.
Nghĩ tới đây, chân mày nhíu chặt giãn ra, Tống Mặc bước lên, nắm tay Rhys. Y biết ma tộc này vẫn còn có chuyện che giấu y, cũng biết hắn sẽ lợi dụng y, nhưng, vì đạt được nguyện vọng và mục đích của mình, y phải bảo hổ
lột da. Điều duy nhất đáng mừng là, tên biết ăn người này, thích y.
Lão quản gia John đứng tại chỗ, nhìn hai người biến mất ở ngã xoay, một tay đặt trước ngực, cong lưng xuống, tóc bạc trắng rũ xuống, che hai mắt
ông, cũng che đi biểu tình của ông.
Lãnh chủ đại nhân, tất cả, đều sẽ như ngài mong muốn.
Ta, xin thề với ngài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT