Gieo trồng tập thể hóa của Grilan đã có quy mô, trừ phủ lãnh chủ còn đang trùng kiến và
những quần kiến trúc xung quanh, phần lớn lãnh địa đều đã được khai
khẩn, trồng bắp, khoai tây và mạch. Bắp và khoai tây chín chất đầy trong kho, mạch thì cũng mọc tốt hơn năm ngoái.
Bội thu cũng mang tới
phiền phức, sau khi một phần địa tinh chu nho và người bảo vệ của họ đi
theo đội thương buôn của Galland, vấn đề không đủ lực lao động của
Grilan lại càng hiện rõ hơn. Cho dù có ma tộc gia nhập, ngặt nỗi việc
làm trong lãnh địa cũng càm lúc càng nhiều.
Là lãnh chủ Grilan,
thời gian này Tống Mặc bận tới sứt đầu mẻ trán, đầu choáng mắt hoa.
Nhưng mà không có chuyện nào có thể cho y lười một chút.
Đâu đâu cũng cần nhân thủ, chuyện nào cũng cần cân nhắc.
Khi rảnh thì cảm thấy cỏ mọc trên người, khi bận thì hận không thể nhổ tóc luôn.
Công việc trùng kiến phủ lãnh chủ không thể dừng lại, nếu không kim tệ đã bỏ vào đều sẽ phí trắng. Tống Mặc không muốn để lại một khu dự án treo
theo kiểu cung điện Versailles trong lãnh địa Grilan.
Khoai tây
và bắp trong ruộng cứ cách nửa tháng sẽ thu hoạch một lần, rừng Phỉ Thúy có rất nhiều heo rừng ngon miệng và nấm tươi ngon để thu gom, các lãnh
dân lại phát hiện dấu tích heo rừng ở gần tường vây, không biết từ lúc
nào, trong ruộng mạch đột nhiên có một đàn ‘chim lớn’ kích cỡ giống đà
điểu, hình dạng giống thiên nga, nhưng tiếng kêu thì giống vịt bay vào.
Đàn chim lớn này chỉ là đàn đầu tiên làm khách, tiếp theo liên tiếp có
mấy loại chim khác nhau nhìm trúng thửa ruộng mạch này, liền làm tổ đẻ
trứng ở đây. Chỉ cần đi một vòng bên ruộng mạch, gần như mỗi lần đều có
thể nhặt được mấy quả trứng chim, trở về nhà khai trai.
Chẳng qua nhặt trứng chim thì được, còn đi vào trong ruộng, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Kết quả của người lấy thân thử nghiệm là… thảm liệt tới mức ngay cả bác
sĩ chân trần của phòng khám chui cũng phải rớt hai giọt nước mắt cá sấu.
Thế là, đàn chim trong ruộng, và người Grilan, vẽ một đường ranh giới vô hình bên ruộng mạch, phân biệt rõ ràng.
Theo tình hình trước mắt, mạch năm nay đừng mơ thu hoạch.
Nhưng người trong lãnh địa không ai hiểu nỗi một điều, rừng Phỉ Thúy gần ngay trước mắt, mấy con chim này chạy tới ruộng mạch của Grilan an gia là
sao? Ở trong rừng chán rồi, muốn nếm thử cuộc sống đất bằng? Vậy cũng
không cần chạy tới chỗ này chứ?
Có lẽ, chỉ có cốt long vừa ăn
xong ba con chim lông trắng, đang thỏa mãn nằm ngủ phò phò trong rừng,
mới có thể trả lời vấn đề này…
Lãnh chủ đại nhân dẫn mọi người
cùng thu hoạch xong bắp, ngồi xổm bên ruộng, cầm bình nước lớn rót ừng
ực vào bụng, lau mồ hôi đầy mặt, đứng lên, nhìn đàn chim huênh hoang bay trên không, thoải mái làm ổ trong ruộng mạch của y, khóe môi giật giật, cái này cũng tính là nghề nuôi trồng kiểu mới chứ? Ít nhất người ta đã
cống hiến không ít để làm phong phú thêm bàn cơm của người Grilan.
Tống Mặc cũng chỉ có thể an ủi mình như thế.
Khi nghề nuôi trồng kiểu mới của Grilan phát triển càng thịnh vượng, Rode dẫn đội thương buôn của hắn tới.
Tống Mặc nhìn thấy Rode bước xuống xe ngựa, lập tức cười tươi, lớn tiếng nói: “Bạn ta, ngươi tới rồi!”
Rode cũng cười tươi, lần này mang khoai tây về, thực sự giúp hắn giành được
không ít chỗ tốt. Tuy đã phí một phen tâm tư xoay vòng hội trưởng lão,
nhưng mấy ông già tự nhận thanh cao tách rời xã hội đó, sau mấy hồi cũng bị hắn thu xếp ổn thỏa. Kim tệ đưa tới, rượu ngon dâng lên, lại thêm
kẹo mà Tống Mặc đặc chế, thuận tiện nhét thêm vài quyển tiểu x thư bìa
cứng 25x, tất cả trưởng lão đều bật đèn xanh cho hắn.
Sở dĩ chậm
trễ lâu như thế, là vì Rode đích thân tham gia vào việc trồng khoai tây
của tộc. Cuộc chiến thu hoạch khoai tây đã trải nghiệm ở Grilan khiến
người lùn phải đổ mồ hôi lạnh, vạn nhất tộc nhân không hiểu rõ sự lợi
hại trong đó, bị đập trúng thậm chí bị đập chết vài người, hắn sẽ là hảo tâm làm chuyện xấu.
Nhưng khoai tây người lùn trồng ra, cùng
khoai tây ở Grilan hoàn toàn khác nhau! Cho dù khoai tây làm giống đều
tới từ Grilan, khi thu hoạch, căn bản không xuất hiện chuyện khoai tây
tấn công người! Ánh mắt người lùn phụ trách gieo trồng và chăm sóc ruộng khoai tây nhìn Rode, khiến hắn lúng túng muốn chết.
Cảnh báo giả? Uổng cho họ nghiêm trận chờ đợi, ngay cả áo giáp rìu sắt cũng mang theo.
Rode cũng chỉ có thể lúng túng cười cười.
Lúng túng thì lúng túng, Rode cũng cảm thấy kinh hỉ vì phát hiện này. Lập
tức đưa tin cho đội thương buôn của mình, đích thân dẫn đội tới Grilan
lần nữa.
Gặp Tống Mặc, người lùn cười sảng khoái, “Lãnh chủ đại nhân, đã lâu không gặp rồi!”
“Rode, thật sự đã lâu không gặp nha.” Tống Mặc và Rode đấm vai nhau, cười nói: “Chuyện khoai tây đã giải quyết rồi?”
“Giải quyết rồi.” Rode gật đầu, rồi nói lại chuyện khoai tây trồng trong tộc
khác với khoai tây Grilan cho Tống Mặc nghe, “Lãnh chủ đại nhân, ta
tuyệt đối không lừa ngươi.” Rode đặc biệt cường điệu câu này, “Ta đã đưa một vài khoai tây thu hoạch đợt đầu tới, ngươi có thể trồng thử xem.”
“Ừ.” Tống Mặc nhận khoai tây, nhưng lại không để chuyện này trong lòng.
Gerrees không phải từng nói qua, khoai tây của Lục sâm lâm còn hung tàn
hơn của y trồng sao? Khoai tây tại sao lại có những biến hóa này, tính
ra Gerrees cũng không cách nào cho y một đáp án chính xác.
Dù sao bất kể hung tàn hay ôn thuận, có thể ăn là được. Hơn nữa hiện tại có bì bì thú rồi, trình độ khó khăn của việc thu hoạch khoai tây đã giảm đi
không ít so với trước kia, cũng không cần phải xoắn xuýt vấn đề này. Y
muốn bàn chuyện khác với Rode.
“Rode, ngươi biết chuyện làm ăn của Galland không?”
“Biết, lần này ta tới, cũng là vì bàn chuyện này với ngài.”
Người lùn tuy hào sảng, nhưng cũng rất thông minh. Xưng hô của hắn đối với
Tống Mặc đã đổi, đủ thấy hắn xem trọng chuyện này cỡ nào.
“Hử?” Tống Mặc cúi đầu nhìn Rode, “Ngươi nghĩ sao?”
“Đương nhiên việc có thể kiếm được tiền tuyệt đối không chê nhiều.”
Rode và Tống Mặc cùng đi vào thành ngầm, phủ lãnh chủ dưới đất vẫn chưa xây
xong, chiêu đãi khách khứa, chỉ có thể vào trong thành lũy ngầm. Trước
khi xuống thành ngầm, Rode nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, lần này ta tới, mang cho ngài một món quà, ta nghĩ, ngài vẫn nên xem trước là
hơn.”
“Quà?”
“Đúng.” Rode vuốt râu, “Vì biểu đạt thành ý của ta, đặc biệt mang tới cho ngài.”
Lời của Rode gợi lên hứng thú cho Tống Mặc, y thật sự nghĩ không ra người
lùn có thể tặng cho y cái gì, hạt giống thực vật? Hay là kim tệ?
Rode dẫn Tống Mặc đi tới trước xe ngựa để quà, chiếc xe ngựa này lớn hơn
những chiếc khác trong đội thương buôn gấp đôi, phía trên phủ vải che
màu đen, do bốn con ngựa cực kỳ khỏe mạnh kéo, vết bánh xe lõm thật sâu
trong bùn, Tống Mặc chỉ có thể khẳng định duy nhất một điều, trong xe
chắc chắn chứa vật không nhỏ…
Rode cầm một góc khăn che, kéo
mạnh, mắt Tống Mặc lập tức trợn to, trong xe ngựa, chứa đầy người! Hơn
nữa đều là nam nhân thân thể khỏe mạnh!
Tiếp theo, chân mày Tống
Mặc nhíu lại, y có thể thấy được, tay chân những nam nhân này đều bị
trói lại, trên người hoặc ít hoặc nhiều cũng mang theo vết thương,
thương thế trông không mấy nghiêm trọng, ít nhất ý thức của họ vẫn còn
tỉnh táo.
“Rode?”
“Lãnh chủ đại nhân, lần trước ngài từng nói, Grilan cần lực lao động.”
“Ta đúng là từng nói thế. Nhưng ta cũng từng cường điệu, người đưa tới
Grilan, đầu tiên là phải tự nguyện không phải sao?” Ngữ khí của Tống Mặc có hơi thay đổi, “Nếu không phải tự nguyện, sẽ rất khó xử cho ta.”
“Cái này…”
“Rode, ngươi nói thật cho ta biết, bọn họ rốt cuộc từ đâu tới? Ta không tin
ngươi có thể bắt được nhiều nam nhân khỏe mạnh như thế!”
Rode cảm thấy lúng túng cào râu, “Ngài vẫn còn nhớ trước khi đi ta đã nói với ngài, chuyện phản loạn ở Sabisand chứ?”
“Nhớ.”
“Không lâu trước, phản loạn đã bình ổn, những người này, đều là phản quân.”
“Cái gì?!” Tống Mặc nghe xong nhíu mày, lập tức túm cổ áo Rode, “Ngươi mang
những kẻ Hắc Viêm muốn tiêu diệt tới lãnh địa của ta? Ngươi là muốn làm
ăn với ta hay là muốn tìm phiền phức cho ta?!”
Rode vội giải
thích: “Chuyện này quốc vương bệ hạ của Obi cũng biết! Trong tay quan
viên bán bọn họ cho ta có mệnh lệnh quốc vương ký.”
“Không có, tuyệt đối không có!” Rode vỗ cổ tay Tống Mặc, ý bảo y buông mình
ra, “Ta dùng kẹo bắp và kim tệ để đổi lấy họ, ngài yên tâm, họ đều không phải là kẻ ngu xuẩn cố chấp, phần lớn đều là bình dân không sống nổi
nữa. Tham gia phản quân cũng là vì kiếm miếng cơm. Ngài chỉ cần cho họ
miếng ăn chỗ ở, họ sẽ làm việc vì ngài.”
Tống Mặc vẫn có chút nghi ngờ. “Nếu đã như ngươi nói, tại sao phải trói họ lại?”
“Cái này…” Rode xoa tay, “Để phòng vạn nhất mà, dù sao hộ vệ trong đội
thương buôn không nhiều, vạn nhất chạy mất hoặc là gây chuyện thì sao?”
Tống Mặc trợn mắt, tức là vẫn có nguy hiểm không phải sao?!
Rode cười lấy lòng, ít nhất là sức khỏe nhiều không phải sao?
Lúc này, lão quản gia John đi tới, nghe thấy lời Rode, liền nói với Tống
Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, những người này ngài có thể thu nhận.”
“Quản gia?”
“Ngài Rode nói đây là món quà tặng cho ngài, cũng có nghĩa là, ngài không cần phải trả bất cứ thứ gì ón quà này, chỉ cần nói một tiếng cảm ơn là được rồi, không phải sao?”
“Ta…”
Tống Mặc muốn nói, những tên
này khẳng định là phiền phức, nhưng lão John lại lắc đầu, “Lãnh chủ đại
nhân, xin tin tưởng quản gia của ngài, dù có ngang bướng không phục tùng cỡ nào, tôi cũng có thể điều giáo họ trở thành trung khuyển quên mình
vì ngài!”
Nói xong, gọi Johnson tới, dẫn theo nô bộc của phủ lãnh chủ, bắt đầu dỡ xe.
Tống Mặc đứng nguyên tại chỗ, bên tai vẫn còn vang vọng lời của lão John,
điều giáo? Trung khuyển? Y có phải là, nghe lầm rồi không?
Rode
kéo góc áo Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, quà quản gia của ngài đã nhận
thay ngài rồi, chúng ta có phải nên bàn chuyện làm ăn không?”
Tống Mặc cúi đầu nhe răng nhìn Rode, “Ngươi không nghe thấy sao? Vừa rồi
quản gia nói, nếu đã là quà, thì đúng lẽ không cầu hồi báo, đúng không?”
“A… đúng.”
“Cho nên, chuyện làm ăn vẫn bàn, nhưng mà điều kiện ưu đãi gì đó, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Lãnh chủ đại nhân!”
Rode muốn khóc, chuyện gì vậy chứ, nếu không phải vì tranh lấy nhiều ưu đãi, thì hắn còn tặng quà làm gì chứ!
Tống Mặc không để ý tiếng kêu than của Rode, vừa đi, vừa nghĩ, Hắc Viêm biết chuyện này? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, một quốc vương lại đem bán
tội phạm chiến tranh đáng lý ra phải đưa lên đoạn đầu đài, kiếm kim tệ
cũng không phải kiếm như thế đi, chắc không phải có âm mưu toan tính gì
chứ?
Tể tướng Murphy trong vương cung Obi, lúc này cũng có nghi vấn giống y Tống Mặc.
“Bệ hạ, đây thật sự là mệnh lệnh của ngài?”
“Ừ.” Hắc Viêm cầm một cục kẹo bắp bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, lại cằm một cục, cái này mùi vị ngon hơn đường nhiều.
“Nhưng, bọn họ là tội phạm chiến tranh, nên bị đưa lên đoạn đầu đài!”
“Tể tướng.” Hắc Viêm không nâng mắt, vừa ăn kẹo, vừa nói: “Những kẻ đã bán
không chỉ là tội phạm chiến tranh, mà còn có bình dân trong khu phản
loạn.”
“Ngài là nói…”
Hắc Viêm lại cầm một cục kẹo lên ném vào miệng, “Nơi đó hiện tại thuộc về Obi, tàn sát chỉ tạo nên chỉ trích.”
Murphy bị ý tứ lộ ra trong lời Hắc Viêm dọa cho sắc mặt đột biến, lẽ nào trước đó quốc vương bệ hạ muốn giết sạch toàn bộ người trong khu phản loạn?!
Nhưng bình dân là vô tội mà!
“Ta biết chứ, nhưng ta thấy bọn họ
chướng mắt.” Hắc Viêm nói không chút phập phồng, nhưng lại khiến Murphy
có cảm giác hãi hùng khiếp vía, “Nhưng giết bọn họ rồi, cũng có chút
phiền phức, không bằng bán chung với tội phạm chiến tranh, chủ ý không
tồi, đúng không? Như vậy, sống chết của họ, đều không còn bất cứ liên
quan nào với Obi, với ta nữa.”
Phản loạn lần này, gần như tác
động tới một phần năm quốc thổ của Sabisand trước kia, cũng có nghĩa là, một phần năm nhân khẩu… hắn gần như có thể xác định, phần lớn mọi
người, đều sẽ biến mất không chút tiếng vang trên đường…
Murphy cúi đầu, mồ hôi chảy theo góc trán, rớt xuống đất, lặng yên như tờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT