Sau khi Tống Mặc thành công moi được một trăm năm mươi ngàn kim tệ từ móng vuốt Hắc Viêm, đội thương buôn của Galland lại tới Grilan lần nữa.

Galland dẫn đội thương buôn đi xuyên hơn nửa đại lục Quang Minh, đã bán tiểu x thư tới tận cường quốc Lancey nằm ở cực bắc đại lục Quang Minh. Trong mấy tháng ngắn ngủi, lượng yêu cầu của tiểu x thư tăng mạnh, cho dù công tước Nelson có tăng ca tới thổ huyết, thị trường vẫn là cung không đủ cầu.

Là một thương nhân thành công, Galland biết rõ chân lý vật quý do hiếm, cho dù giá tiền có cao hơn nữa, Galland cũng sẽ không bán hơn hai trăm quyển tại một nơi. Nhưng đi nhiều quốc gia rồi, tiêu phí trên đường cũng tăng lên không ít. Lại thêm phí dụng vận chuyển khoáng thạch, Galland mỗi lần thấy sổ sách đều phải nhíu mày.

Trong lúc vô ý Galland đã nói chuyện này cho Tống Mặc, Tống Mặc cho hắn chủ ý, “Đừng chỉ chăm chăm vào buôn bán tiểu x thư và khoáng thạch, đi nhiều nơi rồi, mỗi nơi khẳng định đều sẽ có đặc sản, đó đều là đường tài lộ có thể kiếm tiền.”

Đặc sản? Galland gãi râu, trong đầu hiện ra một dấu hỏi thật lớn.

Tống Mặc chỉ đành giải thích hàm nghĩa của từ đặc sản cho cái kẻ ‘chưa được mở mắt’ này, Galland bừng tỉnh đại ngộ, nắm tay Tống Mặc, hai mắt phát sáng, “Lãnh chủ, đầu óc của ngài thật sự không phải là đầu óc mà!”

Khóe miệng Tống Mặc co giật, đây là đang khen y? Cứ coi là vậy đi.

Nghe theo kiến nghị của Tống Mặc, đội thương buôn của Galland mỗi khi tới một nơi, sẽ bắt đầu vung tiền thu mua sản phẩm đặc sắc nhất tại đó, chẳng hạn bì bì thú của Hoult, chỉ lớn bằng hai nắm tay người trưởng thành, toàn thân trắng tuyết, lông mượt mà yên tĩnh ôn thuận, là sủng vật các tiểu thư quý tộc thích nhất, giá mỗi con đều có thể bán lên tới năm trăm kim tệ. Còn có vải lục la của Chardo, các loại hương liệu của Sena, thậm chí là ủng da nai của Pend, đều giúp đội thương buôn của người lùn kiếm được một món lớn.

Mấy lần thử nghiệm, Galland dứt khoát từ bỏ việc buôn bán khoáng thạch được xem trọng nhất của người lùn, việc này khiến các thương nhân người lùn khác vô cùng khó hiểu, ngay cả một vài thương nhân nhân loại có quen biết với Galland, cũng cảm thấy đầu óc người lùn này có vấn đề.

Galland không tranh luận với bọn họ, chỉ là mỗi ngày trốn trong xe ngựa, đếm kim tệ tới rút gân. Lãnh chủ đại nhân nói rất đúng, lặng lẽ phát tài, không cần thanh thế.

Khi những người khác chế nhạo Galland đầu vô nước, quy mô đội thương buôn của Galland đã khuếch đại gấp đôi, các nhân viên của đội thương buôn kinh ngạc phát hiện, Galland bủn xỉn, lại chủ động tăng lương cho họ! Trời ạ, quả thật quá thần kỳ! Nếu Galland vì nước vô đầu mà tăng lương cho họ, thì có thể tăng thêm mấy gáo không?

“Đây mới là làm ăn.” Tống Mặc ôm bì bì thú Galland đặc biệt tặng cho y, sờ cục thịt tròn vo lông mướt rượt trong lòng, cười nói: “Chẳng qua xem ra, ngươi thật sự kiếm được không ít.”

“Lãnh chủ đại nhân, đây là phần của ngài.”

Galland kiếm tiền rồi, tự nhiên sẽ không quên Tống Mặc đã cho hắn chủ ý. Muốn quên cũng không quên được, khi thời gian quen biết Tống Mặc dài rồi, Galland càng lúc càng cảm thấy Tống Mặc thâm sâu khó dò, hắn gần như không thể đoán nổi trong đầu lãnh chủ vốn nghèo rớt mùng tơi này rốt cuộc đang nghĩ gì, có lúc, hắn thậm chí cảm thấy, mỗi một câu Tống Mặc nói, đều có thâm ý khác.

Tống Mặc cũng không biết suy nghĩ của Galland, nếu y biết, khẳng định sẽ vỗ vai người lùn, cười lớn ba tiếng, nói với Galland, thiên triều địa cầu có một câu, là giả x.

Tống đại lãnh chủ biểu thị, hiện tại mình có tiền có nhà, còn có mỹ nhân thời khắc chuẩn bị leo lên giường y, không giả x một chút, thật sự là nói không thông không phải sao?

Nhưng giả x quá thành công, cũng khiến người ta rất đau đầu nha.

Tống Mặc giao túi chứa kim tệ cho lão John sau lưng, chỉ từ trọng lượng của túi đã có thể phán đoán ra, kim tệ bên trong tuyệt đối không ít. Túi giống vậy còn năm cái, Tống Mặc cười càng lúc càng hòa ái.

“Galland, ngươi có từng suy nghĩ, tại mỗi thành phố nhất định đi qua, xây dựng một điểm tiêu thụ?”

“Điểm tiêu thụ?”

“Đúng.” Tống Mặc gật đầu, đặt bì bì thú ngoan ngoãn như đồ chơi bằng lông nhung lên bàn, lấy một phần kế hoạch đã viết sẵn ra từ ngăn kéo, giao cho Galland, “Ngươi xem thử, cảm thấy thế nào?”

Đây là kế hoạch thương nghiệp kết hợp với khái niệm kinh doanh dây chuyền của hậu thế, chẳng qua đường cung ứng và tiêu thụ có hơi biến động một chút. Tống Mặc từng hỏi Galland và Rode, bao gồm Harold có nhiều kiến thức, thậm chí viết một phong thư cho Saivans tổng đốc, cuối cùng phát hiện, loại phương thức kinh doanh này, tại đại lục Quang Minh quả thật không xuất hiện.

Nếu đã thế, y hoàn toàn có thể trở thành người đầu tiên ăn cua, sau đó mượn cơ hội kiếm một món lớn.

Khác biệt giàu nghèo giữa các nước trên đại lục Quang Minh rất lớn, cứ nhìn Grilan trước kia nghèo rớt mùng tơi, trong lãnh địa còn giống xã hội nguyên thủy đốt rừng làm rẫy là biết. Một vài bình dân của quốc gia giàu có, sống còn tốt hơn một vài lãnh chủ nước nghèo gấp bội, chẳng hạn Tống Mặc Grilan chưa từng bị sét đánh, khi so sánh với bình dân trong vương thành Obi, chính là nghèo mạt rệp trong nghèo mạt rệp, hàng không mẫu hạm trong nghèo mạt rệp.

Galland xem qua kế hoạch của Tống Mặc, trầm mặc.

Là một thương nhân, Galland có thể ngửi được mùi cơ hội trong kế hoạch. Nhưng hắn cũng có thể nhìn được nguy hiểm trong đó, nếu làm theo kế hoạch của Tống Mặc, Galland nhất định phải giao cho Tống Mặc năm mươi phần trăm cổ phần đội thương buôn của mình, điều này khiến người lùn rất khó tiếp nhận.

“Không phải giao cho ta.” Tống Mặc vuốt tai bì bì thú, “Ta sẽ bỏ tiền ra mua.”

“Nhưng…”

“Galland, lẽ nào ngươi không muốn kiếm nhiều tiền hơn sao?”

“Muốn thì muốn.” Galland buông kế hoạch xuống, nhìn thẳng Tống Mặc, nghiêm túc nói: “Nhưng, bảo ta giao cho ngươi một nửa đội thương buôn, ta làm không được.”

“Không phải giao nửa đội thương buôn của ngươi cho ta. Chỉ là cổ phần, hiểu chưa?”

“Cái này không phải giống nhau sao?”

“Không giống.” Tống Mặc lắc đầu, nói: “Nói cơ bản, ta sẽ không chen vào kinh doanh chủ yếu của đội thương buôn, chỉ là một vài chỗ, ta sẽ đưa ra vài kiến nghị, ngươi hoàn toàn có thể quyết định tiếp nhận hay phủ quyết. Chẳng qua cần phải phân chia lợi nhuận sau mỗi lần buôn bán, làm khế ước quy định.”

“Thật sao?” Galland vẫn có hơi hoài nghi, hắn rất khó tin tưởng Tống Mặc sẽ làm chuyện ‘lỗ vốn’ như thế.

“Thật.” Tống Mặc mặt đầy thành khẩn, “Kế hoạch này Rode cũng từng xem qua, hắn cũng rất hứng thú. Nhưng gần đây hắn đang bận vây quanh trưởng lão người lùn, đại khái một tháng sau mới có thời gian tới Grilan. Nhưng ngươi không cần phải lo lắng, tuy rằng khuôn mẫu tiêu thụ tương tự, nhưng sản phẩm tiêu thụ, tuyệt đối không giống.”

“Ta cần suy nghĩ một chút.”

“Không sao, dù sao đây cũng chỉ là kế hoạch bước đầu, thực thi cụ thể còn cần một thời gian nữa.”

Galland mang bản kế hoạch và tiểu x thư đi, còn về đường và rượu nho, Tống Mặc chỉ để Rode kinh doanh, Galland chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng.

Đợi khi người lùn đi rồi, lão John vẫn luôn đứng sau lưng Tống Mặc không lên tiếng lại nhịn không được nói: “Lãnh chủ đại nhân, ngài cảm thấy hắn sẽ đáp ứng sao?”

“Sẽ.” Tống Mặc nói trảm đinh chặt sắt, lại ôm bì bì thú vào lòng, “Chỉ cần hắn muốn kiếm tiền, thì nhất định sẽ đáp ứng. Nhưng, ta cũng cần phải làm chút nhượng bộ.”

“Nhượng bộ?”

“Cổ phần của ta chỉ cần vượt hơn bốn mươi lăm phần trăm. Đây sẽ là mức chót của hắn, chỗ Rode thì khác.”

“Nếu là vậy, tại sao ngài không hợp tác toàn bộ với Rode chứ?”

“Trứng không thể đặt cùng một sọt.” Tống Mặc chọt chọt bụng mềm thịt của bì bì thú, “Nếu có thể, ta còn muốn đem kế hoạch này cho Saivans xem, tính ra hắn cũng sẽ rất có hứng thú. Nhưng vậy thì phải tổ chức một đội thương buôn mới, quá phiền phức, Hắc Viêm khẳng định cũng sẽ chen chân vào, không có lợi.”

Tống Mặc vừa nói, vừa đứng lên, giao bì bì thú trong lòng cho lão John, “Quản gia, cái này cho ngươi, đưa đến nhà bếp đi.”

“Lãnh chủ đại nhân, bì bì thú vừa mới ăn xong, đút quá nhiều sẽ nghẹn chết.”

“Ta khi nào thì nói muốn đút nó ăn?”

“Vậy thì?”

“Con này toàn thân là thịt, Galland tặng mười mấy con, mổ một hai con ăn thử xem, nếu mùi vị ngon, thì giao ấy lãnh dân trong nhà không có sức lao động phát triển chăn nuôi, mọi người sẽ không cần phải rầu rĩ không có thịt ăn nữa.”

Lão John: “…”

Không bận tâm biểu tình hiện tại của lão John, Tống Mặc duỗi lưng, chỉ cần Galland đáp ứng xây dựng những điểm tiêu thụ này, một vài ‘đặc sản’ của Grilan cũng có thể theo đội thương buôn đi ra ngoài, bán tới nơi thật xa. Như vậy đối phương sẽ không tra được nguồn gốc của thương phẩm, y không những có thể tránh được rất nhiều phiền phức, mà còn có thể trốn sau màn kiếm tiền lớn.

Nghĩ tới đây, trong đầu Tống Mặc đã hiện ra cảnh tượng mê người mình lăn qua lăn lại trên núi vàng, lớn tiếng cười…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play