Lần đầu tiên đối chiến của người Grilan và khoai tây, kết thúc với bên khoai tây hết gạo sạch đạn.
Một đám hán tử mặt mũi xưng tím ngồi bệt bên ruộng khoai, vừa xoa cánh tay đau nhức, vừa đếm chiến lợi phẩm của mình, đếm rồi đếm, không khỏi trợn to mắt, há banh họng, nửa ngày không nói nên lời.
Trước đó chỉ một lòng muốn đập khoai tây bay đầy trời rớt xuống, ai cũng không để ý tới số lượng khoai tây, hiện tại nhìn chiến lợi phẩm chất cao như núi, mọi người đều ngẩn ra.
“Ta không phải đang nằm mơ chứ?”
Một nam nhân tự tát ình một cái thật mạnh, bốp một tiếng, máu mũi tung tóe. Nhưng nam nhân không chút để ý, lập tức đứng bật dậy, lao tới bên đống khoai tây vừa bị mình đập rớt ngổn ngang, hai tay cầm từng củ lên, “Không phải nằm mơ, không phải là mơ! Đây là sự thật!”
Tất cả mọi người đều bị động tác của hán tử đánh thức, ngạc nhiên đứng lên, nhìn khoai tây chất cao thành núi bên cạnh, những cái này, toàn bộ là lương thực có thể lắp đầy bụng! Trời ơi, quả là kỳ tích!
“Mọi người sao vậy?”
Tống Mặc là lãnh chủ, nhưng không dũng cảm chiến đấu với khoai tây làm gương cho binh sĩ, có hơi áy náy. Thấy mọi người đờ ra thế, vẫn nhịn không được hỏi một câu, mong là không có vấn đề gì.
“Lãnh chủ đại nhân!” Các hán tử bên ruộng quay ngoắc đầu lại, hai mắt phát sáng tia tia Tống Mặc.
“Hả?” Tống Mặc bị dọa nhảy dựng, kìm không được lùi về hai bước lớn.
Nhưng động tác của y vẫn không đủ nhanh. Giây tiếp theo, Tống Mặc lại lần nữa bị các hán tử khỏe mạnh ném lên trời, các lão nhân và nữ nhân nghe tin chạy tới, thì nhào vào đống khoai tây, cười không khép miệng.
“Lãnh chủ đại nhân, vạn tuế!”
“Lãnh chủ đại nhân, ngài chính là ánh sáng của chúng tôi, là mưa rào của chúng tôi, là gió xuân của chúng tôi!”
“Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi vĩnh viễn đi theo ngài!”
Tống Mặc còn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì đã bị ném hai ba đợt, muốn nói chuyện, nhưng hễ mở miệng là cắn phải lưỡi, đau ứa nước mắt, nên không dám tùy tiện mở miệng nữa.
Các lãnh dân hưng phấn hoàn toàn không chú ý thấy, mấy cây mía đã lặng lẽ lại bên ruộng, đứng cạnh khoai tây được chất đống, hình như đang quan sát những láng giềng xa lạ này. Đột nhiên, trong ruộng lại bay ra một củ khoai tây, so với khoai tây đã tấn công lãnh dân trước đó, củ này nhỏ hơn một vòng, nhưng tốc độ thì càng kinh người.
Khoai tây trực tiếp bay tới chỗ mía, một cây mía trong đó nhảy bật lên, phóng một cú quất giữa không, chuyện nhỏ, đồ mới tới, bày đặc ra vẻ cái gì!
Khoai tây bị quất bay nửa đường đổi hướng, Tống Mặc trong đám người trở thành mục tiêu tiếp theo!
Vù__ bốp__ bịch!
Khoai tây bay tới, đập vào cằm Tống Mặc, các lãnh dân kinh ngạc nên động tác ngưng trệ, mặt lãnh chủ đại nhân đập xuống đất, tay chân giật giật, bất động luôn.
Yên lặng, hoàn toàn yên lặng như tờ.
Tiếp theo, các lãnh dân hai mắt bốc hỏa lại lần nữa cầm xẻng công binh và đao kiếm lên, lao vào trong ruộng cùng mía và khoai tây đánh giết lần nữa, hô to: “Báo thù cho lãnh chủ đại nhân!”
Tống Mặc nằm bệt dưới đất vẫn không lên tiếng, lão John đứng bên cạnh cong lưng, quan tâm hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, ngài không sao chứ?”
Tống Mặc chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu, phun phì phì hai họng đất, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, “Quản gia, ông cảm thấy ta có giống không sao không?”
“Giống.”
“Ta chảy máu nè!” Như vậy mà vẫn bảo là không sao?
“Một tháng, luôn sẽ có vài ngày như thế. Quen rồi sẽ tốt.”
“…”
Dưới sự nỗ lực của toàn thể lãnh dân, mấy củ khoai tây cuối cùng trong ruộng cũng bị moi ra, mía bên ruộng cũng bị chém gãy, Tống đại lãnh chủ lau máu bên miệng, đứng trên đống khoai tây, một tay chống eo, một tay giơ cao, hô to với các lãnh dân: “Hôm nay là ngày huy hoàng, ngày sáng lạn, ngày bội thu, ngày vui sướng!”
Tống Mặc nói xong, ngừng một chút, tiếp theo quơ nắm tay thật mạnh, âm thanh nâng cao tám độ: “Bắt đầu từ hôm nay, Grilan sẽ hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bụng đói!”
Người Grilan lập tức lệ nóng quang tròng, hai tay nắm chặt, đây đều là lãnh chủ đại nhân mang tới cho họ!
“Có khoai tây rồi, chúng ta không cần phải lo lắng đói bụng! Có đường rồi, có rượu rồi, chúng ta sẽ kiếm được kim tệ đếm không xuể! Ta xin thề! Sẽ dẫn mọi người đi tới cuộc sống có thịt miếng bự, rượu chén lớn mà hưởng!”
“Lãnh chủ đại nhân vạn tuế!”
Các lãnh dân kích động mặt đỏ au, giơ cao hai tay bắt đầu hoan hô.
Tống Mặc hạ hai tay xuống, bắt đầu tổng kết lần cuối: “Mọi người, xin đoàn kết quanh ta, lấy giàu có phú túc làm lý tưởng cao nhất, vì ngày mai tốt đẹp, cùng câu kết làm chuyện xấu, ỷ thế hiếp người, lừa đảo hãm hại thôi!”
Các lãnh dân: “…”
Lão John lập tức ho khan hai tiếng, dao nhỏ trong mắt bắt đầu phóng lên người Tống Mặc, Tống Mặc toàn thân giật nảy, lập tức ý thức được mình lỡ mồm, “Ý, sửa một chút, là mọi người cùng nhau đoàn kết, tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu!”
“Lãnh chủ đại nhân, vạn tuế!”
Buổi diễn thuyết của Tống Mặc đã thành công, tuy giữa chừng xuất hiện một chút vấn đề, nhưng người Grilan cũng chỉ xem như mình nghe lầm mà thôi.
Diễn thuyết kết thúc, các lãnh dân bắt đầu kiểm kê khoai tây đã thu hoạch, trừ đi mấy củ bị chém thành mấy khúc và bị hư, khoai tây còn nguyên vẹn có thể đem đi cất trữ đạt được trên ngàn cân.
Tống Mặc và lão John thương lượng một chút, để lại một phần làm giống, còn lại thì chiếu theo đầu người mà phân phát cho các lãnh dẫn. Harold, đám người Touro, và địa tinh, chu nho cùng người lùn đều được nhận phần của mình. Còn mấy củ không thể giữ lâu, Tống Mặc đều gom vào phần của y, phần tiết kiệm được đều chia cho lãnh dân.
“Hôm nay đều tới nhà ta ăn cơm!” Tống Mặc phất tay, “Trong nhà còn hai con heo rừng, khoai tây hầm thịt heo, đảm bảo no!”
Các lãnh dân lại hoan hô, lãnh chủ đại nhân đối với người của mình luôn rất hào phóng, ngay cả Harold và đám người Touro đến sau cũng vô cùng rõ ràng.
Mọi người nâng từng sọt khoai tây về thành ngầm, Tống Mặc tuyên bố chọn hôm nay là ngày lễ bội thu khoai tây của Grilan, xưởng chế tạo đường và rèn sắt toàn bộ nghỉ ngơi, công trình dưới đất cũng tạm hoãn, mọi người tập trung đến phủ lãnh chủ chúc mừng!
Khi xây dựng thành ngầm, Tống Mặc đã phát hiện, người Grilan căn bản không có khái niệm nghỉ ngơi cuối tuần. Vì có thể thu hoạch thêm càng nhiều lương thực, kiếm thêm càng nhiều kim tệ, mọi người hận không thể làm việc suốt ngày tới tận tối.
Tống Mặc quyết định thay đổi quan niệm này của người Grilan, trước kia ba bữa không đủ, cũng không có năng lực tự bảo vệ, mọi người đều căng chặt thần kinh, ngay cả Tống Mặc cũng vậy, hiện tại tình huống khác rồi, Tống Mặc nghĩ, ít nhất để mọi người biết, ngoài công việc, còn cần nghỉ ngơi và thả lỏng. Làm việc từ sáng tới tối, không biết nghỉ ngơi, đó là máy móc. Máy móc còn cần thỉnh thoảng ngừng lại bảo dưỡng một chút, cho thêm dầu nhớt gì đó, huống chi là người sống sờ sờ.
Sự phát triển của Grilan từ nay về sau, khẳng định không chỉ dựa vào nông nghiệp. Chỉ cần lượng tiêu thụ đường và rượu đạt tới dự kiến, Tống Mặc sẽ bắt đầu mở ra nhiều cách làm ăn ngoài sáng hơn nữa. Grilan sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều nhà xưởng, người Grilan sẽ có nhiều công việc để làm, với nhiệt tình của người Grilan với làm việc, để tránh cho bản thân y từ đầu tới đuôi đều trở thành giai cấp phong kiến thống trị và tư sản ép khô máu cùng mồ hôi của nhân dân lao động, ngày nghỉ là cần phải quy định cứng rắn.
Cho dù nhân dân lao động tự nguyện bị vắt kiệt, chủ động bị vắt kiệt, hy vọng bị vắt kiệt, Tống Mặc cũng không thể thật sự không lo tới. Giai đoạn hiện tại có lẽ tất cả mâu thuẫn đều có thể được che phủ, nhưng đợi tới khi mâu thuẫn thật sự bùng phát, Tống Mặc tuyệt đối gánh không nổi. So với mất bò mới lo làm chuồng, không bằng lùi để giăng lưới. Tống Mặc quyết định tiêu diệt tất cả những tình huống có thể xuất hiện ngay từ khi mọc mầm.
Chẳng qua, Tống đại lãnh chủ muốn nhân đạo quy định thời gian làm việc, còn các lãnh dân thì hoàn toàn chẳng lý giải.
Một ngày làm việc tám tiếng, cứ năm ngày làm việc thì nghỉ ngơi hai ngày? Lãnh chủ đại nhân đang đùa à, bọn họ sẽ đói chết!
Tống Mặc muốn nói, đây là nhọc nhàn kết hợp. Hơn nữa số tiền và lương thực mà lượng công việc này có thể kiếm được tuyệt đối không ít, khẳng định không đói chết người.
Các lãnh dân phản bác: Trước kia làm việc cả năm cũng vẫn đói bụng. Khó khăn lắm mới ăn no, lãnh chủ đại nhân lại muốn bọn họ nghỉ ngơi? Không được, tuyệt đối không được! Bọn họ chỉ cần lương thực, không cần an dật!
Tống Mặc câm nín, từ năm ngày làm việc nghỉ ngơi hai ngày, đổi thành tuần đầu nghỉ ngơi hai ngày, tuần thứ hai nghỉ ngơi một ngày, các lãnh dân vẫn bất mãn. Tống Mặc thổi râu trợn mắt vỗ bàn, y là lãnh chủ, y nói là phải nghe!
Các lãnh dân trực tiếp cự lại: Đây là cường quyền! Đây là áp bức! Đây là không bận tâm ý chí nhân dân!
Các lãnh dân hùng hồn lý lẽ, khẳng khái kích động, Tống đại lãnh chủ ngoan cường chống đỡ, cũng chỉ có thể giành được một ngày nghỉ ngơi, đối với việc này, các lãnh dân vẫn có hơi phê bình. Vẫn là lão John đứng ra, cuối cùng mới áp được âm thanh phản đối.
Giai cấp phong kiến tư sản Tống Mặc, lần đầu tiên chính diện giao phong với nhân dân lao động vĩ đại, kết thúc bằng thất bại của Tống Mặc.
Kết quả thế này, Tống Mặc phải quỳ lạy, y cảm thấy, nhân sinh quan, đạo đức quan, giá trị quan của mình, đã hoàn toàn điên đảo.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ xảy ra trước bữa tối. Dù sao mở ra càng nhiều cách làm ăn chỉ là một kế hoạch của Tống Mặc, hiện tại, vẫn phải trồng càng nhiều lương thực, để bảo đảm cả Grilan có thể tự cung tự cấp.
Nghĩ tới lương thực, Tống Mặc lại nhớ tới lời Rode nói với y trước đó: “Lãnh chủ đại nhân, ta xin thề, những củ khoai tây ta đào được, đều là cây trồng bình thường tới không thể bình thường hơn! Căn bản không xuất hiện tình trạng như hôm nay!”
“Thật sự không có?”
“Thật mà!”
Tống Mặc tin Rode sẽ không nói dối về chuyện này, vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Tống Mặc lại đi hỏi Gerrees, câu trả lời của tinh linh càng khiến y câm nín.
“Khoai tây ngươi trồng, so với chủng loại trong Lục sâm lâm, đã ôn thuận hơn nhiều.”
Cái này mà gọi là ôn thuận?
Tống Mặc nhìn Gerrees vẻ mặt hoài niệm, lặng lẽ nuốt ngược vấn đề ‘khoai tây không ôn thuận’ có hình dáng ra sao vào bụng.
Câu trả lời của người lùn và tinh linh hoàn toàn trái ngược, Tống Mặc đau đầu, dứt khoát ném vấn đề này sang một bên, quản làm chi chứ, dù sao y đã phát hiện, mấy củ khoai tây này một khi rời khỏi cành, chỉ có thể tấn công một lần, một khi bị đánh rớt, thì sẽ giống với khoai tây ‘bình thường’, cùng lắm thì sau này mỗi lần thu hoạch, đều mang Airth theo, để hắn đứng bên ruộng, mở cái mai rùa màu vàng ra, cho những củ khoai này đập vào, đập có ác liệt cũng không sợ.
Tống Mặc vừa nghĩ, vừa cười hê hê, Airth ngồi cạnh bàn cơm, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm thấy lại có bất hạnh sắp giáng lên đầu hắn, lắc lắc đầu, lỗi giác thì phải?
Vấn đề khoai tây tạm thời giải quyết, Tống Mặc lại bắt đầu khổ não, bắp cướp được từ tây địa tinh đã chất đống trong kho rất lâu rồi, rốt cuộc trồng hay không trồng? Tuy rằng địa tinh nói với y, bắp sẽ không hung hãn như khoai tây và mía, nhưng tại Grilan, vạn sự đều có khả năng! Vạn nhất trồng ra loại bắp điên cuồng nào… đại bác nhỏ đã đủ rồi, nếu còn có thêm cây súng liên thanh, chuyện sẽ càng nhức đầu.
Tống Mặc đang khổ não, trong bếp đã bay ra mùi thơm khiến người chảy nước miếng.
Các nữ đầu bếp làm theo lời dặn của lãnh chủ đại nhân, sử hết kỹ năng toàn thân, làm ra bữa tiệc khoai tây phong phú.
Khoai tây hầm thịt heo, khoai tây hầm xương, dùng mỡ heo đã luyện chế chiên khoai tây, khoai tây lát xào, khoai tây sợi xào, lại thêm khoai tây nướng, khoai tây luộc, cả ba chiếc bàn hình chữ nhật, đều được chất đầy.
Mùi hương xa lạ khiến người Grilan chảy nước miếng ròng ròng, nhưng lại khiến Tống Mặc muốn khóc.
Chỉ là một bữa khoai tây, đã phải lấy dao lấy súng lấy gậy, chịu hiểm nguy bị đánh cho xưng mặt xưng mũi lao tới, đây là kiểu sống gì chứ! Tiếp tục thế, bắp của y, khoai môn của y, khoai lang của y… hoàn toàn có thể dự liệu được Grilan phát triển nông nghiệp về sau sẽ phải trải nghiệm gió tanh mưa máu thế nào…
“Lãnh chủ đại nhân?” Lão quản gia John thấy Tống Mặc chỉ đờ người nhìn thức ăn đang bốc khói trước mặt, không nói cũng không động thủ, chỉ có thể nhắc nhở một câu, “Mọi người còn đang đợi ngài tuyên bố khai tiệc.”
“Hả? À.” Nghĩ nhiều thế ích gì, ăn no trước nói sau!
Tống Mặc cầm nĩa lên trước tiên, xiên một miếng khoai tây bỏ vào miệng, lập tức nước mắt đầy mặt, mọe nó ngon thiệt!
Không biết là vì chủng loại đặc biệt hay nguyên nhân nào khác, khoai tây Grilan trồng ra, vừa thơm vừa mềm, còn mang theo vị ngọt, cắn một cái, hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình. Một củ khoai tây lớn bằng nắm tay, trong chớp mắt đã vào trong bụng Tống Mặc.
Các lãnh dân đã sớm không chờ nổi, thấy lãnh chủ đại nhân ăn xong một củ khoai, lập tức tay động như gió, thoáng chốc, trên bàn chỉ còn lại từng đường tàn ảnh, thức ăn trong mâm thì nhanh chóng giảm xuống với tốc độ mắt người có thể thấy. Cho dù là lão White không còn răng, cũng ăn tới mức tia đỏ đầy mặt.
Ngay cả Rhys và Gerrees, cũng một người bưng một mâm, chất đầy khoai tây nướng. Ma tộc và tinh linh đối với mấy món khác đều không mấy hứng thú, nhưng lại chung tình với khoai tây nướng.
Rhys vừa lột vỏ đã nướng đen của củ khoai, vừa nhìn Tống Mặc ngồi trước bàn, chậm rãi bỏ củ khoai nướng chín vào miệng, thấy Tống Mặc nhìn qua, từ tốn liếm khóe môi, cười đầy hàm ý, cứ như thứ hắn đang ăn không phải khoai tây, mà là Tống Mặc. Gerrees khinh bỉ nhìn Rhys một cái, nĩa trong tay hung tợn ghim vào một củ khoai, củ khoai đáng thương, lập tức chia năm sẻ bảy.
Khi toàn thể người Grilan xếp hàng ngồi ăn khoai tây, Hắc Viêm và hắc giáp kỵ binh của hắn, trải qua hơn nửa tháng lên đường cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng tới vương đô Obi, Hắc thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT