Hắc Viêm cuối cùng cũng sắp đi.

Ba ngọn núi bự đè trên đỉnh đầu cuối cùng cũng biến đi một ngọn, Tống Mặc cao hứng xém chút lấy lụa quấn eo, biểu diễn một bản ương ca kinh điển của Đông Bắc tại dị thế giới này, vừa uốn éo vừa hát: “Ngày giải phóng khu, ngày trong xanh, nhân dân giải phóng khu thật vui thích… ai ya hè hè ha ha ha!”

So với Tống Mặc hưng phấn múa máy tay chân, thú một sừng Osafei có chút buồn bực, ngoắc ngoắc cổ, đánh giá trọng lượng đang đè lên lưng nó một chút, phì phì liền vài cái, nếu phiên dịch thành từ ngữ thông dụng của Quang Minh đại lục, thì chính là: Chủ nhân vĩ đại, ngài có phải nên khống chế lượng ẩm thực một chút không? Tiếp tục như thế, cho dù là thú một sừng, cũng có ngày hold không nổi đâu…

Hơn một ngàn hắc giáp kỵ binh có một nữa đã biến thành bộ binh, chiến mã của họ nếu không phải là bất hạnh gặp nạn trong trận chiến trước đó, thì là bị Tống Mặc dùng danh nghĩa thế chấp phí ăn uống và phí ở trọ tịch thu rồi. Tống Mặc coi như đã thủ hạ lưu tình, nếu không, tất cả đại binh đều phải dựa vào hai chân đi trở về hành tỉnh tây bắc, sau đó cho Saivans tổng đốc cung cấp công cụ thay đi bộ, rồi mới về thủ đô Obi.

Chiến mã của hắc giáp kỵ binh, đều là huyết thống tốt đẹp, là ngựa khỏe chọn một trong trăm, thậm chí ngàn dặm chọn một, chiến mã của hành tỉnh tây bắc dù có ưu tú, cũng không thể sánh bằng.

Từ Rolls Royce xuống dốc còn Charade, không nghĩ cũng biết lớn cỡ nào.

Tống Mặc chép miệng, so với những đại binh hành tỉnh tây bắc lúc trước cũng tới Grilan giở trò lưu manh, hắc giáp kỵ binh, đã coi như được đãi ngộ tiêu chuẩn cấp năm sao rồi.

Ít nhất Charade còn có bốn bánh xe, đại binh hành tỉnh tây bắc trước kia, đều phải đi giao thông công cộng số 11, xém chút phải chạy lõa về nhà.

Không phải tính giác ngộ của Tống Mặc nâng cao, mà là đối thủ đã khác.

Nếu Tống Mặc dám dùng cách đối đãi với Saivans và kỵ binh của hắn, áp dụng lên Hắc Viêm và hắc giáp kỵ binh… tuy rằng có thể đóng cửa thả Rhys, nhưng kết quả thả Rhys, tính ra còn nghiêm trọng hơn không thả.

Thành ngầm vừa hoàn công, vụ xuân vừa bắt đầu, Tống Mặc không muốn lại đi tìm phiền phức ình.

Saivans đích thân dẫn binh chờ đợi ở biên cảnh Grilan, tường đá xây cao và rộng hơn trước kia, chặn trước mặt các đại binh. Dây leo bò lên tường, cây mía màu tím xếp hàng bên tường, thỉnh thoảng đong đưa lá với các đại binh, khoe khoang thân hình, cứ như đang nói với các đại binh: “Qua đây đi, có ngon ngươi qua đi.”

Các đại binh hành tỉnh tây bắc đã học ngoan, đánh chết cũng không lại gần những thực vật này trong vòng ba mét, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng mắt, tụi tui không có thấy cái gì hết, khiêu khích vô dụng!

Cuối cùng, cửa lớn trên tường đá mở ra, Hắc Viêm cưỡi trên Osafei dẫn đầu ra ngoài, dây nho và mía vốn dĩ ngông cuồng tự đại, huênh hoang hết cỡ, lập tức lùi ra chín mươi dặm, có mấy cây mía ở gần nhất, thậm chí đã phát huy vượt trình độ, nhổ luôn cả gốc của mình lên, chuồn đi xa mười mấy mét, quả thật là thấy Hắc Viêm liền né xa.

Mía biết chạy sao?

Cằm và mắt của các đại binh đều rớt đầy đất. Không cần quan quân hạ lệnh, đã nhất tề lùi ra ba bước lớn, vật này nguy hiểm, cách xa là hơn.

Tống Mặc đích thân đưa Hắc Viêm ra ngoài biên cảnh, nghi hoặc nhìn mấy cái lỗ mía để lại, lại nhìn mấy cây mía đã chen nhau làm bạn bên cạnh, gốc rễ còn lộ cả ra ngoài, nhướng mày, tiến hóa rồi? Hay là gặp phải nguy hiểm thì đột nhiên bạo phát? Bất luận là loại nào, nếu những cái tên biết quất người này thật sự chạy khắp nơi, thì quả thật là vui lắm nha.

Vạn nhất bữa nào hưng trí lên, bất thình lình chạy ra sau lưng mình gì đó… nhất định phải hỏi Gerrees, cái này rốt cuộc là sao.

Cho dù là thuộc tính hắc ám, cũng phải có chừng mực. Mía tổ đội quất người, quá nghịch thiên.

Thấy Hắc Viêm, Saivans lập tức nhanh chóng xuống ngựa, một tay đặt ngang trước ngực, cong lưng, “Cung nghênh bệ hạ!”

Tất cả đại binh hành tỉnh tây bắc sau lưng Saivans đồng thời giơ trường thương lên, hô to: “Cung nghênh bệ hạ!”

Hắc giáp kỵ binh theo sau Hắc Viêm dùng trường thương trong tay cùng lúc nện xuống đất, tạo ra tiếng vang trầm đồng loạt. Những đại binh hắc giáp này, cho dù chỉ đứng ở đó, cũng không hề giảm bớt sự cường hãn võ dũng.

Tống Mặc quay đầu nhìn lực lượng vũ trang của mình, áo giáp da trên người là vì chuyện hôm nay mới đặc biệt bận vào, cung nỏ súng trường trong tay, vẻ nghiêm túc trên mặt, cũng không thể che giấu sự thật họ thân là quân tạp nham. Cho dù quân tạp nham có tiêu diệt quân chính quy, tranh đủ thể diện, nội diện, vẫn thua kém rất xa.

Người đều là động vật thị giác, em gái mềm mại sẽ hai mắt phát sáng khi thấy anh lính thẳng tắp một thân quân phục, đối với anh lính đã cởi quân phục, bày cơ bụng tám múi… cũng hai mắt phát sáng.

Đều là tặc, nhưng anh tuấn tiêu sái thì gọi là hiệp đạo, mặt mũi dữ tợn thì gọi là thổ phỉ. Hiệp đạo sau khi làm việc cho tiền người khác được gọi là ngoài mạnh trong mềm cướp giàu tế nghèo, thổ phỉ sau khi xong chuyện chia tiền cho người khác được gọi là không mang ý tốt thu mua nhân tâm.

Tống Mặc hạ quyết tâm, trở về nhất định phải đổi trang bị!

Nếu không vạn nhất bữa nào đó mình kéo đội ngũ này ra, chống nạnh ngửa cổ gào lên: “Đội ngũ của ông đã giải quyết kỵ binh hành tỉnh tây bắc, đánh dẹp đội kỵ sĩ giáo hội, bắt sống hơn một ngàn hắc giáp kỵ binh!”

Trong số người nghe được, mười người sẽ có mười một người, xuỵt một tiếng, nhận định tên này đang thổi phồng.

“Tống Mặc Grilan.”

Hắc Viêm thúc ngựa tới trước mặt Tống Mặc, dùng roi nâng cằm Tống Mặc lên, roi ngựa thô ráp, cọ vào da Tống Mặc, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu. Có lẽ cũng phát giác được điểm này, Hắc Viêm lấy roi ngựa ra, xuống khỏi lưng Osafei, dùng tay nâng cằm Tống Mặc, ngón tay mang giáp trụ, tạo nên thương tổn độ hai với cằm Tống Mặc.

Tống Mặc có thể khẳng định, cằm xưng rồi…

Quả nhiên con rồng bụng bự này đang tỏ rõ không vui vì y yêu cầu kim tệ và giữ chiến mã sao? Trước khi đi phải lấy chút máu của y. Nhưng tại sao mục tiêu hạ thủ là cằm của y? Không biết mặt là một trong những ưu điểm ít ỏi trên người y sao?

Hắc Viêm nhíu mày, cởi giáp trụ trên ngón tay ra, “Ta không muốn tổn thương ngươi.”

Tống Mặc nhìn Hắc Viêm một cách quái dị, lại ngẩng đầu nhìn trời, kỳ quái nha, lẽ nào hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Hay là, thứ đang ở trên trời, thật ra là mặt trăng, đã đổi ca với mặt trời?

Bất luận Hắc Viêm cố ý hay vô ý, Tống Mặc đều không định tính toán với hắn, hiện tại suy nghĩ duy nhất của y, chính là sớm tiễn con rồng bụng bự này đi, sớm đi sớm tốt, đã tới biên cảnh rồi, chỉ cách cửa một bước, nhất thiết đừng xảy ra sai xót gì.

“Bệ hạ, không sao.” Tống Mặc hơi không thoải mái cười cười, đẩy tay Hắc Viêm ra, “Ngài nên xuất phát rồi.”

Hắc Viêm buông cằm Tống Mặc, nhưng lại thuận thế cằm tay phải y lên, cong lưng, một nụ hôn nhẹ rơi lên ngón tay út đeo nhẫn của Tống Mặc, “Tống Mặc Grilan.”

“Ừ?”

“Hãy làm…”

Hắc Viêm còn chưa nói xong, một cơn gió mạnh đột nhiên tách hắn và Tống Mặc ra. Sau khi gió tan, Tống Mặc đã bị Rhys Myers ôm vào lòng, đứng cách hắn năm mét.

Gương mặt diễm lệ của Rhys lạnh như băng sương, đôi mắt màu biển xanh tràn đầy sát khí, Hắc Viêm lại đeo giáp trụ lên, cử động ngón tay, ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng, cũng tóe đầy sát khí.

“Ma tộc, ngươi đang tìm chết.”

“Đây là lời ta muốn nói, rồng mập!”

Rồng mập?!

Trán Hắc Viêm nổi lên một hàng gân xanh, nắm tay siết nghe răng rắc, “Mặt nữ nhân!”

Mặt nữ nhân?!

Con mắt màu biển xanh của Rhys bắt đầu tóe tia đỏ. Tuy hắn có thể biến thành em gái, nhưng về bản chất, vẫn là phái mạnh không hơn không kém!

Diệt ngươi!

Đây là tiếng lòng của một ma một rồng cùng lúc vang lên.

Rhys nâng tay phải vạch một hàng phù văn đen, một tiếng gào của cự long lập tức vang vọng chân trời. Tất cả mọi người đều theo phản xạ điều kiện nhìn xuống đất, lúc trước, cốt long từ đất chui lên thật sự đã tạo cho họ ấn tượng quá sâu. Nhưng lần này, cốt long không chui từ dưới đất lên, mà là trong rừng Phỉ Thúy cách biên cảnh không xa, trực tiếp bay ra. Đôi cánh bằng xương to lớn điều khiển cuồng phong, vuốt rồng bị chém đứt đã hồi phục, bay lòng vòng trên đầu mọi người, thỉnh thoảng gào lên một tiếng, nhưng lại không phì long khí đủ để dung hóa mặt đất ra nữa.

Tống Mặc ngửa đầu nhìn cốt long trên trời, khó trách thời gian này không thấy nó đâu, thì ra đã chạy vào trong rừng Phỉ Thúy an gia, xưng vương xưng bá rồi. Nếu có nó ở đây, tin rằng các quan viên hành tỉnh tây bắc, tuyệt đối sẽ không chạy tới Grilan cần cù như thế.

Nhưng, móng vuốt của nó đang quắt cái gì kia, rắn Mongu?

Tống Mặc xoa xoa mắt, đã là một bộ xương rồi, còn cần ăn nữa sao?

“Rhys.”

“Cái gì?”

“Cốt long cũng biết đói sao?”

“Săn mồi chỉ là bản năng của nó thôi.”

“À.” Tống Mặc vỗ ngực, “Vậy ta yên tâm rồi.”

“Yên tâm?” Rhys kỳ quái nhìn Tống Mặc, “Yên tâm cái gì?”

“Trong lãnh địa có nhiều bộ xương chu nho như thế, cả ngày cầu bắn pháo thì thôi đi, nếu mà há miệng đòi ăn, ta sớm muộn cũng phá sản. Không bằng nhân sớm chôn lại cho rồi.”

“…”

Khi Tống Mặc và Rhys nói chuyện, cốt long không được chỉ thị bước tiếp theo, đã đáp xuống đất, bắt đầu giải quyết bữa trưa của nó. Từng khúc thịt rắn Mongu to bự từ miệng nó trượt qua cổ, lọt vào khoang ngực trống rỗng, trực tiếp rớt xuống đất, có mấy khúc còn co giật vào cái theo phản xạ thần kinh. Một bộ xương ăn đồ ăn, còn ăn vui vẻ như thế… cảnh tượng này, nhìn thế nào, cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Sự xuất hiện của cốt long, không những không thể lập tức làm nóng chiến trường, ngược lại khiến xung quanh chìm vào một sự trầm mặc đáng sợ với gió lạnh bốn bề.

Cho dù là đấu sĩ nhiệt huyết hăng hái nhất, nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, trị số chiến đấu cũng sẽ liên tục giảm xuống.

Mẹ nó khủng bổ rùng rợn quá trời!

“Rhys.” Tống Mặc kéo cổ áo mỹ nhân tóc nâu, “Ta không hy vọng ngươi và Hắc Viêm đánh nhau ở đây.”

“…” Rhys không nói gì, trong mắt vụt qua cảm xúc không vui.

Tống Mặc trực tiếp vỗ hắn một cái, “Nghĩ cái gì đó, ta chỉ muốn nhanh tiễn hắn đi, hắn đi rồi, kim tệ mới có thể đến tay! Kế hoạch tiếp theo của ta…”

“Kế hoạch?”

Ý thức được mình nói lỡ miệng, Tống Mặc hơi bực bội, hiện tại phòng bị của y dành cho Rhys hình như càng lúc càng thấp, đây không phải là hiện tượng tốt gì. Nhưng, kế hoạch này cũng không nhất định phải giữ bí mật với Rhys, chỉ là giải thích có hơi phiền phức.

“Lát nữa sẽ nói với ngươi.” Tống Mặc nói tiếp: “Tóm lại, ngươi không thể đánh nhau với hắn ở đây, như vậy chừng nào mới xong, hiểu ý ta chứ?”

“Ta có ích lợi gì?”

“… Ích lợi?” Tống Mặc híp mắt, “Cả đời đều không được phép lên giường của ta, thế nào? Hoặc là lại nã một phát pháo không sai lệch lần nữa? Không ở trong lãnh địa, độ chính xác sẽ tốt hơn chút…”

“Thân ái, ta sai rồi.”

“Ừ, biết sai thì phải sửa, ngoan.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play