Lực sát thương của rượu nho biến chủng còn lớn hơn dự kiến của Tống Mặc. Hắc Viêm ngủ đủ bốn ngày, sáng sớm ngày thứ năm, mới tỉnh táo lại. Johnson canh ngoài cửa hầm rượu chuyển tin Hắc Viêm tỉnh lại cho Tống Mặc, Tống Mặc lập tức mang theo khế ước, nhanh chóng chạy qua. Ai biết con cự long này có lập tức ngủ nữa hay không.

Nội dung khế ước sớm đã soạn xong, chỉ cần ký tên chấp thuận, lập tức có hiệu lực.

Hắc Viêm tỉ mỉ nhìn một lượt, chỉ ra mấy chỗ không vừa lòng trong đó, Tống Mặc chỉ đành kiên nhẫn giải thích hết cho hắn.

“Bệ hạ, số tiền này, ngài còn không vừa lòng sao?” Tống Mặc giả vờ khó xử nhìn Hắc Viêm, “Hai tám, nguyên liệu ta bỏ, thành phẩm ta làm, chỉ cần giúp đỡ chút về mặt tiêu thụ, ngài đã có thể hưởng không hai phần lợi nhuận, lẽ nào còn không đủ sao?”

“Không đủ.”

“Bệ hạ, ta là làm ăn nhỏ, buôn bán nhỏ.” Tống Mặc lại lấy khăn tay ra, “Ngài cứ xem như thương xót ọi người nghèo khổ đi, mệnh ta khổ lắm mà, nhà cũng không còn nữa, hơn bốn trăm miệng ăn đang há ra đợi, kiếm chút tiền, là để nuôi dưỡng gia đình mà…”

Hắc Viêm co giật góc trán, “Rượu trái cây, chế tạo đường, những thứ này là mối làm ăn truyền thống của tinh linh. Đột nhiên xuất hiện một đối thủ cạnh tranh, bọn họ sẽ không để ý sao?” Ngón tay Hắc Viêm vuốt qua góc mắt Tống Mặc, “Làm bia đỡ đạn, không phải sao?”

Tống Mặc nghiến răng, bà mọe nó con rồng bụng bự này thật không dễ lừa!

“Ba bảy, không thể nhiều hơn.”

“Năm năm.” Hắc Viêm mở một bàn tay ra, “Theo như ta biết, nguyên liệu ngươi ủ rượu, là do tinh linh giúp ngươi trồng thì phải? Ngươi lẽ nào không muốn nắm giữ những nguyên liệu này trong tay mình? Ta có thể giúp ngươi.”

“Bệ hạ, ngài nói thật chứ?”

“Ta bảo đảm.” Hắc Viêm chậm rãi cong môi, “Dùng danh nghĩa quốc vương Obi.”

Tống Mặc siết nắm tay, cái này tốt hơn dự tưởng của y nhiều lắm. Vốn cho rằng Hắc Viêm sẽ bắt y chịu thiệt lớn nữa, không ngờ, con rồng bụng bự này lại nhượng bộ!

Nhưng, trong đó chắc không có âm mưu gì đó chứ?

Vẻ hoài nghi của Tống Mặc quá mức rõ ràng, đôi mắt vàng của Hắc Viêm nguy hiểm híp lại, nâng cằm Tống Mặc lên, “Tống Mặc Grilan, tốt nhất ngươi đừng mang lòng nghi ngờ với lời của ta, nếu không, khó bảo đảm ta sẽ không đổi chủ ý.”

“Tuyệt đối sẽ không! Sao ta lại nghi ngờ ngài chứ?” Tống Mặc vội lắc đầu, cười lấy một cây bút ra cho Hắc Viêm, “Bệ hạ, hiện tại chúng ta ký khế ước được không?”

Hắc Viêm cầm bút, viết tên mình lên trang cuối cùng của khế ước đã sửa xong. Khi hắn viết xong nét cuối cùng, trên khế ước lập tức hiện lên một hàng phù văn đen, một lúc sau, chữ ký màu đen, biến thành màu lam đậm.

Hắc Viêm vuốt chữ ký trên giấy, “Mánh khóe của ma tộc.”

Tống Mặc lúng túng nhếch miệng, thực lực hai bên cách biệt quá lớn, vạn nhất Hắc Viêm sau này lật lọng, xé hợp đồng quỵt nợ thì sao? Vì nhờ Rhys giúp đỡ, y phải trả cái giá không nhỏ, môi xưng cả ngày, ngay cả uống nước cũng nóng rát… nghĩ thôi cũng có thể ngập lệ chua xót.

Tống Mặc cất khế ước đi, dự tính ly khai, nhưng lại bị Hắc Viêm kéo lại.

“Tay.”

“Hả?”

Tống Mặc mù mờ ngẩng đầu, Hắc Viêm không kiên nhẫn, dứt khoát kéo tay phải của Tống Mặc, đeo một chiếc nhẫn vàng khảm một vòng bảo thạch đỏ to bằng hạt gạo vào ngón út của Tống Mặc. Chiếc nhẫn vốn lớn hơn ngón út một vòng, sau khi đeo vào, lập tức thu nhỏ, quấn chặt, cứ như nó được tạo ra theo kích cỡ ngón tay.

“Khế ước.”

Hắc Viêm lời ít ý nhiều, Tống Mặc chớp chớp mắt, nhớ tới dấu vết bị tinh linh ấn lên mu bàn tay phải, hiểu ra. Y chơi trò tâm nhãn với con rồng bụng bự, con rồng bụng bự cũng chưa chắc hoàn toàn tin tưởng y. Tinh linh chỉ phủ lên, cự long trực tiếp quấn chặt.

Nhưng, so với mấy chiếc lá của Gerrees, y thích cách của con rồng bụng bự hơn, cái nhẫn này nhìn thế nào cũng thấy rất giá trị, vạn nhất ngày nào đó không còn cơm ăn, hoàn toàn có thể đem đi đổi tiền.

“Trước khi khế ước kết thúc, không lấy nó xuống được.” Hắc Viêm nhìn dáng vẻ Tống Mặc chảy nước miếng với chiếc nhẫn, trong mắt vụt qua ý cười, “Trừ khi cắt ngón tay gỡ xuống.”

Tống Mặc: “…”

Y thu lại lời trước đó, rồng bụng bự gì đó, quả nhiên tham lam hung tàn!

Nhưng, Hắc Viêm lại lần nữa làm một chuyện nằm ngoài dự liệu Tống Mặc, hắn đưa một túi kim tệ cho Tống Mặc!

Tống Mặc ngây người đủ năm phút, mới cầm lấy túi kim tệ đó, vào tay nặng trình trịch, mở túi ra, quả thật là kim tệ.

“Tiền rượu.”

Hắc Viêm nói xong câu này, lại cầm một thùng rượu lên bắt đầu ngửa cổ nóc, Tống Mặc nhìn kim tệ trong tay, nước mắt đầy mặt.

Theo định giá trên khế ước, chút tiền này, ngay cả nửa thùng rượu cũng không mua nổi! Con rồng bụng bự này nếu thật tâm đưa tiền, thì nên trả đủ tiền chứ!

Trả theo kỳ cũng không phải, trả đợt đầu cũng không phải, như vậy tính là gì chứ?

Bỏ đi. Tống Mặc lau nước mắt, nhét kim tệ vào túi, có vẫn còn hơn không, so với ăn không uống không, còn bày vẻ ta chiếm của ngươi là nể mặt ngươi trước đó, hiện tại ít nhất còn biết trả tiền.

Tống Mặc khổ mặt ra khỏi hầm rượu, vừa ra khỏi cửa, sầu khổ trên mặt biến mất tăm, biến thành vẻ mặt ánh dương sáng lạn. Lấy khế ước ra, nhìn mấy điều khoản không rõ ràng trên đó, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng lớn.

Trò chơi văn tự gì đó, thực sự quá uy võ! Con rồng bụng bự tính ra vẫn không biết mình đã bị lừa một phen, nếu không phải vì đảm bảo những điều khoản này có thể được thực hiện, Tống Mặc sao phải chủ động cắt đất bồi thường cho Rhys?

Cho nên… Tống Mặc cười lạnh hè hè, y cuối cùng sẽ đòi lại gấp bội số kim tệ bị cướp trước kia.

Giải quyết vấn đề hợp tác với Hắc Viêm xong, Tống Mặc bắt đầu bỏ toàn bộ tinh lực và nhiệt tình vào công việc trùng kiến nhà cửa.

Năm mươi thùng rượu nho, đủ cho Hắc Viêm say mấy chục ngày. Đối với hiệu quả công tác cực cao của địa tinh và chu nho, thời gian này đủ cho họ hoàn thành việc trùng kiến thành ngầm.

Cầu trục ròng rọc người lùn chế tạo càng lúc càng hoàn mỹ, cho dù là chu nho sức mạnh chỉ ngang bằng con nít bảy tám tuổi, cũng có thể thao tác dễ dàng. Khoáng thạch giao dịch với Galland, phần lớn đều dùng để chế tạo công cụ và máy móc, vũ khí được tạo, gần như bằng không.

Nhờ ba phi nhân loại ban cho, hơn nửa thành ngầm đều bị đánh sụp dựng lại, khác với kế hoạch xây dựng của địa tinh ban đầu, Tống Mặc di chuyển toàn bộ nơi ở của lãnh dân tới khu thành đông và thành tây, khu thành bắc để lại xây dựng nhà xưởng, khu thành nam xây dựng công sự liên kết từ mặt đất xuống dưới dất, hơn nữa dự định men theo phần trên mặt đất của công sự, dựng thêm một hàng nhà kết cấu đất đá, dù sao cây trồng lương thực vẫn cần trồng trên mặt đất, người cũng không thể nào luôn ở dưới đất.

Kế hoạch thế này, cũng khiến hiệu xuất làm việc của chu nho và địa tinh tăng cao không ít, không tới hai mươi ngày, thành ngầm đã thay đổi bộ dáng.

Tống Mặc ngửa đầu nhìn tầng đất bị đào rỗng, ăn cướp luôn có nguy hiểm, hơn nữa thu nhập không ổn định, dê mập như Cary kia, không phải lúc nào cũng có. Grilan muốn chân chính thoát nghèo tới giàu, đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, thì phải nghĩ biện pháp tốt hơn.

Hợp tác với Hắc Viêm rồi, Tống Mặc có thể không phải lo lắng chuyện gì sau khi cướp bánh kem của tinh linh. Trừ nó ra, một vài vật phẩm xa xỉ hấp dẫn các lão gia quý tộc, đồ nhãn hiệu địa cầu, cũng có thể thay nhau ‘ra thị trường’.

Hắc Viêm rất nhanh sẽ phát hiện, một vài điều khoản trong khế ước, quy định hắn nhất định phải bảo vệ cho những mối làm ăn của Tống Mặc tại vương quốc Obi và cả những quốc gia phụ thuộc. Có lẽ Hắc Viêm cho rằng những thứ cần bảo vệ chỉ là đường và rượu nho, nhưng dự định của Tống Mặc, thì không chỉ là thế.

Chẳng qua Tống Mặc cũng không định để Hắc Viêm chịu thiệt quá lớn, dù sao, làm ăn trong nội cảnh Obi, y cũng phải đóng thuế.

Còn về vũ khí…

Tống Mặc cảm thấy trước kia mình đã đi lầm chỗ, quá mức tin tưởng vào mấy đại bác chiến hạm. Sau khi kiểm nghiệm thực tế, cho dù y có làm ra cự pháo kiểu như ‘tiểu thư nước Pháp’, thì cũng vẫn không nổ chết được những phi nhân loại kia. Hơn nữa chế tạo đại bác quá mức lãng phí nguyên liệu, nguyên liệu làm năm khẩu đại bác, đủ để chế tạo mấy chục khẩu thậm chí mấy trăm khẩu pháo cối. Đổi lại thành lựu đạn, thì có thể tạo cả một ngọn núi nhỏ.

Rút kinh nghiệm xương máu, Tống Mặc quyết định đi trên con đường khác, chế tạo vũ khí càng thêm sắc bén. Y không tin, đạn nguyên tử có thể xưng thiên hạ vô địch, còn không nổ chết được những phi nhân loại kia! Đương nhiên, trước mắt Tống Mặc vẫn không có năng lực tạo ra đạn nguyên tử và bom Hydro, hoặc đạn đạo của người yêu nước. Một là nguyên liệu không đủ, hai là, bản chất của Giosan và Mosby là thợ rèn, không phải chuyên gia vũ khí. Muốn chế tạo vũ khí càng cao cấp, còn cần một thời gian nữa.

Rhys thì có thể giúp đỡ, nhưng Tống Mặc không muốn quá mức ỷ lại vào hắn. Cái tên ma tộc da mặt còn dày hơn tường thành này, một khi có cơ hội, luôn sẽ hỉnh mũi lên mặt, hiện tại ngay cả cơ hội để hắn đăng đường nhập thất Tống Mặc cũng không muốn cho, làm gì có chuyện cho hắn trực tiếp bước qua bước một bước hai chạy thẳng bước ba?

Một khi Rhys nóng đầu lên trực tiếp lao tới, đợi hắn, chỉ có đại bác và súng trường!

“Quá cao cấp làm không ra, ống hỏa tiễn vác vai chắc được đi? Nếu không, làm khẩu Bazooka của chiến tranh thế giới thứ hai?”

Tống Mặc lầm bầm tự nói, lão John dẫn công tước Nelson tới, “Lãnh chủ đại nhân, công tước Nelson muốn gặp ngài.”

“Hử?” Tống Mặc quay đầu, liền bị bộ dáng Nelson dọa nhảy dựng, “Công tước đại nhân, ngài sao vậy?”

Không tới hai tháng, công tước Nelson đã từ gà trống Gallia xinh đẹp rực rỡ biến thành một con gà trụi lông bước đi lảo đảo. Y phục trên người đầy nếp nhăn, sắc mặt xanh trắng, dưới mắt còn đeo hai cái vòng đen đặt biệt rõ ràng, mắt đầy tơ máu, mang cái đầu tổ gà, hai cánh tay còn run rẩy như bị động kinh, nhìn thấy Tống Mặc, miệng liền bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói: “Lãnh chủ đại nhân, thứ ngài cần đã hoàn thành rồi.”

Nói xong, đảo mắt trắng, trực tiếp ngất xỉu.

“Công tước đại nhân!” Tống Mặc vội dìu Nelson, quay đầu nói với lão John: “Quản gia, phái người đi gọi Harold mau!”

Vạn nhất Nelson về chầu ông vải, y đi đâu tìm nhân tài ‘sáng tạo nghệ thuật’ thích hợp hơn? Kế hoạch hạ thủ với Chisa, cũng sẽ trở thành đề bàn trên giấy.

Lần đầu tiên gặp Nelson, trong đầu Tống Mặc đã có một kế hoạch, người thừa kế vương vị thứ ba, cùng các chị dâu của mình có quan hệ không rõ không ràng, bị quốc vương bệ hạ lưu đày, giữa đường bị truy sát, đại nạn không chết, được ‘quý nhân’ tương trợ… tình tiết cẩu huyết kinh điển cỡ nào chứ?

Vai nam chính tất phải vì ‘chân tình’ với các chị dâu, cầm vũ khí lên, thống lĩnh những kẻ đi theo bị hấp dẫn bởi khí thế ngang tàng của hắn, cùng phấn đấu lật đổ sự thống trị ‘tàn bạo’ của quốc vương, cứu nữ nhân tâm ái của hắn khỏi vương cung như lồng giam, sau đó mọi người vây thành vòng, ngắm sao ngắm trăng, đàm chuyện lý luận nhân sinh và triết học.

Nếu tình tiết tiến triển đúng thế, vậy thì, bộ kịch cẩu huyết này sẽ kết thúc với kết cục đại đoàn viên. Nhưng Tống Mặc dự định sẽ chen chân vào trong tình tiết. Tống Mặc chỉ là một lãnh chủ, y muốn phân tách quốc gia rất khó khăn, nhưng Nelson lại là người thừa kế vương vị chân chính, hắn làm thế, bất luận từ phương diện nào, cũng đều là đúng lý hữu tình.

Tiền đề là, buộc phải tiến hành đóng gói và chế tạo ở mức nhất định với Nelson, quốc vương Chisa đi con đường trường phái thực lực mấy thập kỷ như một, Nelson muốn thành công thượng vị, thì phải có ý tưởng khác biệt, đi con đường trường phái thần tượng phổ biến trên ngàn trên vạn thiếu nam thiếu nữ. Vốn liếng của Nelson không tồi, Tống Mặc cho rằng, chỉ cần lột đi kiểu ăn mặc như gà trống Gallia của hắn, tiến hành thao luyện mở rộng, lại rèn luyện tài ăn nói, hắn vẫn rất có khả năng mê hoặc nhân tâm, và đầy tiềm lực âm mưu tạo phản.

Vì chân ái, vì chị dâu, vì cuộc sống tốt đẹp ngắm sao ngắm trăng, tin rằng Nelson sẽ làm theo suy nghĩ của Tống Mặc, bước trên con đường tạo phản sáng rực.

Nhưng, trước đó, hắn phải tiếp nhận khảo nghiệm nghiêm khắc, một trong những khảo nghiệm ở bước đầu, chính là trả lại các khoản nợ của hắn tại Grilan.

Phí lương thực, phí ở trọ, phí trang phục, thậm chí còn có phí nước thải và phí tài sản, vân vân vân vân…

Các khoản thu phí của thiên triều nhiều như sao trời, điều khoản vô số, chủng loại phức tạp, Tống Mặc chỉ thử thân thủ chút thôi, đã khiến Nelson trở thành ‘giai cấp vô sản’ nợ nần chồng chất. Vì trả nợ, thời gian mỗi ngày của hắn trừ ăn cơm ngủ nghỉ, thì chính là làm bạn với tiểu x thư, nhưng cho dù hắn có tăng ca tăng tới sắp tan vỡ, những khoản nợ nần, vẫn không ngừng tăng lên.

Tống Mặc mỹ kỳ danh rằng: Đây là để rèn luyện lực ý chí cường hãn cho hắn.

Lão quản gia John gật đầu, “Ừm, nếu làm theo kế hoạch của ngài, công tước đại nhân tất sẽ có một trái tim còn cứng chắc hơn kim cương, ý chí còn cường hãn hơn sắt thép, thần kinh còn ngoan cường hơn cự thạch.”

“Quản gia, ông xác định không phải đang mỉa mai ta?”

“Không, tôi chỉ là nói đúng thật.”

“…”

Có điều, Nelson có luyện được ý chí như sắt thép hay không tạm không nhắc, thân thể của hắn thì đã ngã xuống trước rồi.

Thời bây giờ, bồi dưỡng ra một nhân tài tạo phản, cũng không dễ a...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play